Oanh!
Một quyền đánh ra, đó là cự viên quyền, một quyền này bầu trời giống như đều bị đánh nát!
Nam Quyền suýt chút phiền muộn đến phun máu!
Con mẹ nhà hắn... Thật là xui xẻo mà.
Gã chỉ là đi theo nhìn xem, gã nào biết được các ngươi đều ở đây, gã lại không xuất thủ... Cự viên này thế mà ngửi thấy mùi người tìm tới chỗ gã, với lại tốc độ cực kỳ nhanh.
Gã cũng đánh ra một quyền!
Oanh!
Trời đất như nổ tung, Nam Quyền bay ngược ra ngoài phun máy, suýt chút nữa muốn chửi má nó, mẹ nó, thật mạnh!
Húc Quang đỉnh phong sao?
Không, có lẽ còn mạnh hơn.
"A... Lợi hại... Tam Thập Ngũ Thái Điểu chi Phế Quyền Vương?"
Giờ khắc này một âm thanh kinh dị vang lên, truyền vào trong tai Nam Quyền, Nam Quyền sợ hãi, sau một giây ý thức được là cái gì, sau khi thổ huyết thì nhìn về phía cự viên, quả nhiên ánh mắt cự viên kia lộ ra vẻ nghi hoặc.
Phế Quyền Vương?
Cái gì mà cái gì!
Không cần phải nói, lúc này gã cũng mơ hồ hiểu được cự viên này nghe được cái tên này từ chỗ nào, Viên Thạc!
Nhất định là ông ta!
Đúng, cự viên này nhất định là trong một thành viên mà năm đó Viên Thạc lĩnh ngộ Ngũ Cầm Thế.
Cự viên giống như rất ngạc nhiên, lại đánh ra một quyền!
Oanh!
Thiên băng địa liệt, mà Nam Quyền thì phá không mà ra, ngay lập tức trốn chạy, đừng làm rộn, con mẹ nhà hắn quá lợi hại, thực lực của gã cũng là cực kỳ cường hãn nhưng con này... Không thể trêu chọc được!
Gã vừa trốn chạy thì bỗng nhiên ở nơi xa truyền đến một tiếng hổ khiếu chấn động trời đất!
Oanh!
Lúc này một đạo kiếm mang diệu xạ thiên địa, long trời lở đất, mặt trời vỡ ra, bầu trời cũng vỡ ra!
Nơi xa, một người bất đắc dĩ tiếng vang lên: "Ta... Thật sự là đi ngang qua!"
Nhiều chuyện bất đắc dĩ!
"Rống!"
Mãnh hổ gào thét, trời đất rung động, vô số cây cối trong nháy mắt đều nằm rạp ra, hóa thành bột mịn, lộ ra một mảng đất trống lớn, mặt đất đã sớm vỡ ra, một người cầm trường kiếm trong tay, mang theo một chút vẻ bất đắc dĩ: "Thật... Ta... Thật sự không có ý đi gây chuyện..."
Ánh mắt mãnh hổ lộ ra một tia sắc bến!
"Một trong ba mươi lăm phế vật?"
"..."
Cái gì mà cái gì!
Hồng Nhất Đường im lặng, mở miệng nói: "Lão hổ bị Viên Thạc đánh qua?"
"Rống!"
"Khụ khụ, thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Hồng Nhất Đường nhanh chóng lùi lại, cầm trường kiếm trong tay có chút bất đắc dĩ nói: "Hiểu lầm, ta đi, các ngươi tiếp tục, các ngươi chơi chuyện các ngươi... Ta là tới tìm con gái, mọi người chớ tổn thương hòa khí... Thật sự đánh đến ngươi chết ta sống, Cửu Sơn Thập Bát Trọng, nơi này cũng không phải bảo địa duy nhất trong Thương Sơn, coi chừng dẫn người mạnh hơn tới..."
Ánh mắt lãnh hổ lạnh lùng, nhìn về phía Hồng Nhất Đường!
"Một trong Thất Phế Kiếm?"
"..."
Ngươi đi luôn đi!
Hồng Nhất Đường không nói gì, hổ Viên Thạc đánh qua cũng hèn như vậy!
Bán Sơn ở phía xa đã sớm đã kinh ngạc đến ngây người, hắn ta chạy đến bên kia thì xuất hiện một con cự viên cùng Nam Quyền.
Chạy đến bên này thì lại xuất hiện một con mãnh hổ cùng... Hồng Nhất Đường?
Không dám tin!
Hắn ta không dám suy nghĩ cái gì, trong nháy mắt trốn chạy, giờ phút này chỉ có một phương hướng cuối cùng, là chốn không người, hắn không dám ở lại, sau lưng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, trong chớp mắt 16 người Địa Ngục Chi Chủ triệt để bị Kim Điêu cùng đại xà xé rách đánh nát.
Người Bình Đẳng Vương ỷ vào trấn áp một phương là mạnh nhất, trong chớp mắt đã bị vỡ vụn.
Cái Kim Điêu kia cường đại hơn đại xà kia rất nhiều.
Bán Sơn vừa muốn trốn chạy thì da đầu tê hết cả lên, trên không trung có một vệt ánh sáng màu vàng kim lấp lóe, soạt, không khí bị xé nứt, cự trảo màu vàng trong nháy mắt xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn ta, sắc mặt Bán Sơn kịch biến vội vàng biến mất ở trong bóng tối!
Thuật Ẩn Thân!
Nhưng mà... Trong mắt Kim Điêu hiện ra một tia ánh sáng vàng, oanh!
Bóng đêm bị phá vỡ, Bán Sơn lập tức hiện ra, móng vuốt rơi xuống, răng rắc một tiếng, một móng vuốt trực tiếp đem một cánh tay của Bán Sơn vỡ vụn, Bán Sơn lại mượn cơ hội trốn chạy lần nữa.
Ánh mắt Kim Điêu lộ ra một tia tàn khốc, một tiếng huýt dài trong nháy mắt phá không mà ra biến mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì một móng vuốt đem Bán Sơn từ trong bóng tối lôi ra lần nữa!
Sau một khắc Bán Sơn hoảng sợ, quay đầu liền chạy tới phía Hải Khiếu bên kia.
Mà giờ phút này Hải Khiếu cũng bị đại xà một cái đuôi đánh trúng, một tiếng ầm vang lên, nàng ta bay ngược ra ngoài, nhưng nàng ta cũng không dám dừng lại, trực tiếp bỏ chạy, dù là bị thương cực nặng nhưng cũng không lo được những cái này nữa.
16 Địa Ngục Chi Chủ bị giết trong nháy mắt, sức lực bọn hắn liên thủ chớp mắt bị phá vỡ.
Đại xà cũng được, Kim Điêu cũng được, đều là điều đáng sợ không gì sánh được.
Mấu chốt là... Không chỉ có hai con này!
Còn có hai con nữa!
Cũng may bây giờ hai người kia đang bị Nam Quyền cùng Địa Phúc Kiếm ngăn trở... Không, là hai đại yêu kia ngăn trở bọn hắn.
Lúc này không ai lo lắng suy nghĩ, hai người này vì sao mạnh như vậy?
Hai người này vì sao đi theo đám bọn hắn?
Đều không suy nghĩ!
Điều duy nhất nghĩ đến làm làm như thế nào để giữ mạng, như thế nào để sống sót.
Ai có thể nghĩ được bên trong Thương Sơn thế mà là nơi dừng chân của bốn con đại yêu, với lại mấu chốt là bốn con đại yêu này không có chém giết, mà là trong đám bọn nó có một người gặp phải nguy hiểm thì đều đồng loạt ra tay!
Đây mới là chỗ đáng sợ hơn!
Bên kia Địa Phúc Kiếm nhìn thoáng qua bên này, nhìn thoáng qua cánh tay bị đứt gãy của Bán Sơn, nhìn thoáng qua Hải Khiếu bay ngược bị trọng thương, nhìn lại người đang mang theo chuông gió, Luân Chuyển Vương đang điên cuồng trốn chạy...
Gã rất hy vọng bọn gia hỏa này không nên chết.
Còn sống thật tốt!
Tranh thủ cho gã một chút thời gian...
Thế nhưng mà những tên phế vật này đều phải chết.
Hồng Nhất Đường nhìn lại Nam Quyền bên kia đang bị cự viên đè lên đánh, đánh Nam Quyền liên tục thổ huyết... Quả nhiên, Nam Quyền cũng là phế vật, so với mong đợi mạnh hơn một chút, khoảng chừng là thực lực Húc Quang trung kỳ.
Thế nhưng mà... Cũng không địch lại cự viên!
Bốn con đại yêu này, một con ở vào Húc Quang đỉnh phong, ba đầu ở vào trên điểm mấu chốt một chút, một khi biến thành thì đó chính là phía trên Húc Quang, gọi là Húc Quang viên mãn hoặc là nửa bước Siêu Việt đều được.
Con mãnh hổ trước mắt này chính là một trong số đó.
Địa Phúc Kiếm không ngừng lùi lại, trên mặt mang cười: "Hổ huynh, đối với một người đi đường cần gì phải đuổi tận giết tuyệt... Kiếm của ta cũng không kém! Các ngươi... Giống như là đang bảo hộ bảo vật gì đó, chờ đợi thời cơ thay đổi, đánh cùng ta có lẽ sẽ bị thương, bị thương sẽ làm trễ nải việc thăng cấp, chẳng phải là tổn thất lớn rồi sao? Ta cái gì cũng không làm, không phải sao?"