Hồng Nhất Đường cười một tiếng: "Ngân Nguyệt cho dù có tốt, Hành Chính Tổng Thự bên này vẫn có phụ trách mấy năm này vẫn luôn mở rộng phạm vi trồng trọt ra lớn hơn, mở rộng một chút kinh nghiệm mới, phát hiện mới, kỹ thuật mới... Nhưng dù là như vậy xung quanh đều loạn, thì chắc chắn Ngân Nguyệt cũng không yên bình được."
Lý Hạo nghe xong thì nhíu mày.
Nam Quyền cũng hơi nhướng mày, nhìn thoáng qua Hồng Nhất Đường.
Nói thật, đương kim giới võ sư cùng lĩnh vực siêu năng, tất cả mọi người đang theo đuổi thực lực, có rất ít người sẽ xem xét những thứ này, những cái loạn thế kiêu hùng kia có lẽ thấy được, nhìn thấu hết nhưng bọn hắn đều đang trợ giúp!
Thậm chí chủ động dừng lại một vài ruộng tốt đang trồng trọt, ngồi đợi các nơi tuyệt thu.
Người bình thường là yếu, chỉ khi nào đói bụng đến cực hạn, sức mạnh mọi người mới bùng lên, cũng đủ để lật đổ vương triều này, nhấc lên từng trận chiến tranh cùng cách mạng.
Thứ người thường theo đuổi không nhiều, thế nhưng mà... Ngươi không thể để cho bọn chúng đói bụng!
Người cực đói thì chuyện gì cũng đều có thể làm được.
Siêu năng dù sao cũng chỉ là số ít, cho dù ngươi có thể trấn áp được, có thể trấn áp vạn người, mười vạn người, mấy triệu người... Vậy ngàn vạn người, triệu vạn người, một tỷ thì sao?
Lúc này sắc mặt Lý Hạo cũng có chút trắng bệch, cái thủy triều cuồn cuộn kia giống như đang ở ngay trước mắt.
Hắn nhìn về phía Hồng Nhất Đường... Nói thật, dù là bản thân Lý Hạo cũng là bình dân, nhưng sinh hoạt người Ngân Thành coi như dồi dào cho nên thật ra hắn khó có thể tưởng tượng được những màn ghi lại trên sử sách sẽ bộc phát ở thời đại này!
Công nghệ cao phát triển, kỹ thuật văn minh cổ đại mở rộng, hắn thấy thời đại này sẽ không xuất hiện nạn đói.
Thế nhưng giờ phút này... Theo những gì Hồng Nhất Đường kể lại hắn giống như nhìn thấy một màn này phát sinh, đại thế cuồn cuộn, tịch quyển thiên hạ, bạch cốt trắng ngần, thiên băng địa liệt!
Ý dân không thể trái!
Nam Quyền cũng không có nhịn xuống: "Lão Hồng, có khoa trương quá không?"
Hồng Nhất Đường cười: "Khoa trương sao? Không hề khoa trương. Ta nói đều là sự thật, có vài người thấy được cũng coi như không thấy được, có vài người là thật sự không thấy được, có vài người là cố ý để một màn này xuất hiện, có vài người... Là thật sự ngu xuẩn!"
"Cho nên, Lý Hạo nói vì sao quân nhân thời đại này không bằng thời kỳ văn minh cổ đại, ta cho hắn đáp án... Thời cơ chưa tới!"
"Khi thời đại này triệt để loạn lạc, khi những người này cảm nhận được gia đình sau lưng sẽ bị hủy diệt... Cũng sẽ bộc phát ra ánh hào quang khó có thể tưởng tượng được!"
Hắn chỉ một ngón tay bên ngoài những người kia: "Những người này, bây giờ có lẽ có người đã hiểu, có người không hiểu, nhưng đến khi đó, có lẽ có một số người sẽ trở thành Thánh Nhân, có ít người sẽ trở thành ác nhân, có ít người sẽ trở thành bá chủ, có ít người sẽ trở thành đồ tể!"
Gã lại nhìn Lý Hạo: "Ngươi thì sao?"
Lý Hạo mờ mịt.
Hắn thì sao?
"Ngươi cũng giống như bọn họ sao?"
Hồng Nhất Đường cười: "Ngươi thật ra cũng nhìn thấy, thậm chí cảm nhận được, nhưng không phải ngươi cũng cảm thấy không liên quan gì đến ngươi sao? Việc không liên quan đến mình, treo lên thật cao! Thời đại này như thế nào, cùng ngươi có liên quan gì sao? Cha mẹ ngươi chết rồi, bằng hữu của ngươi chết rồi, ngươi chỉ có một lão sư xem như là người thân, cho nên ngươi thật sự quan tâm đến người Ngân Thành sao? Lưu Long tín niệm là thủ hộ Ngân Thành an toàn, ngươi thì sao? Ngươi đang nghĩ lúc ta nhỏ yếu, ta nghe là chính, ngươi thật sự coi như là chuyện đáng nói sao?"
"Ngươi đem Lưu Long điều ra tới Lưu Long nghĩ là, ta cường đại ta lại trở về thủ hộ Ngân Thành! Ngươi thì sao? Ngươi nghĩ là ngươi cường đại thì ngươi sẽ đi giết sạch kẻ thù Hồng Nguyệt, ngươi nghĩ tới Ngân Thành sẽ như thế nào sao?"
Hồng Nhất Đường lắc đầu, khẽ cười nói: "Thời đại này tất cả mọi người chỉ là vì chính mình mà sống! Lòng người là ích kỷ, nhân tính cũng ích kỷ, nói thật, đương kim võ lâm cũng tốt, siêu năng cũng tốt, chân chính nguyện ý vì những bình dân kia suy tính có mấy người chứ?"
Lý Hạo thất thần, hoảng hốt.
Hắn...
Hồng Nhất Đường nói hình như không sai.
Đúng vậy, hắn chưa bao giờ cân nhắc qua điểm này, trong miệng Lưu Long "Thủ hộ chính nghĩa" thật ra chỉ là khẩu hiệu của hắn, chẳng qua là cảm thấy dạng này sẽ để cho hắn chính nghĩa hơn một chút, nhưng chính nghĩa đến cuối cùng là cái gì?
Không rõ!
Hắn nhìn về phía Hồng Nhất Đường, có chút mờ mịt.
Hồng Nhất Đường lại không nói gì nữa.
Không còn gì có thể nói nữa.
Đây không phải chuyện một câu có thể nói rõ, không hiểu chính là không hiểu, đã hiểu... Chính là đã hiểu!
Sau đó sẽ có một ngày, lúc Lý Hạo nhìn thấy thây ngang khắp đồng, người chết đói đầy đất thì sẽ vì những người này mà đau lòng, thương hại, tự trách, hối hận, Lý Hạo mới chính thức đã hiểu, nếu như cảm thấy chết chỉ là một bầy kiến hôi... Thì thật sự không cần nói thêm cái gì nữa.
Cho dù có loại tâm tình này, cũng cần hắn đi làm chút gì, hắn không làm cũng chỉ là thương hại trong lúc nhất thời mà thôi!
Mà giờ khắc này sắc mặt Nam Quyền cũng có chút thay đổi: "Hồng Nhất Đường, ngươi nói nhiều như vậy, bản thân ngươi thì sao?"
Gã đã làm thứ gì chứ?
Hồng Nhất Đường cười: "Ta? Ta có thể làm cái gì? Ta làm không được cái gì, điều duy nhất ta có thể làm chính là để Kiếm Môn có thể an toàn một chút, bình thản một chút, áo cơm không lo một chút... Bên trong Kiếm Môn sơn, người nhà đệ tử Kiếm Môn ta đang nuôi, chính bọn hắn cũng đang cố gắng còn sống, chăm chỉ làm giàu, áo cơm không lo, ngăn cách cùng loạn thế phía ngoài, đây chính là điều ta có thể làm được."
"Ta cũng chỉ là người bình thường, cũng không phải Thánh Nhân."
Hồng Nhất Đường cảm khái một tiếng: "Thật ra những chuyện này vốn dĩ ta là không thấy được, cũng nhìn không hiểu. Làm võ sư đã xông xáo giang hồ trước mấy năm, thời đại kia của chúng ta đều là ngoạm miếng thịt lớn, uống từng ngụm lớn rượu, nói thật bình dân có liên quan gì tới chúng ta đâu?"
"Mãi đến một ngày, trong lúc vô tình ta gặp một đám cô nhi, có người cha mẹ chết đói, có người cha mẹ bởi vì chiến loạn mà chết rồi, có người cha mẹ chết dưới loạn thế trong giang hồ, có người cha mẹ vì trở thành cường giả đi xa tha hương... Khi đó, bỗng nhiên ta có một chút xíu cảm ngộ thôi!"
Chỉ là một chút xíu mà thôi!
Gã từ trước tới giờ không sẽ rêu rao bản thân là Thánh Nhân, gã cũng hoàn toàn chính xác không phải là Thánh Nhân, chỉ là bên trong Kiếm Môn từ đó có nhiều hơn một chút cô nhi, có lẽ đây là thời đại này, đây chính là một chút lòng thương hại đến từ cường giả.
Cho nên hôm nay, gã có thể nói với Lý Hạo những thứ này, nếu không, gã sẽ chỉ nói, quân nhân thời đại này vì sao không bằng năm đó... Bởi vì không đủ mạnh!
Nguyên nhân là không đủ mạnh sao?
Không phải!
Bên ngoài không sai biệt lắm có khoảng 2000 siêu năng, đều rất mạnh, nếu như liên thủ lại thì tuyệt đối có thể tuỳ tiện đánh tan 3000 chiến sĩ hắc giáp này, thế nhưng mà... Thì sao chứ?
Bọn hắn có tín niệm nhau sao?
Trừ biết mạnh lên, biết đoạt bảo vật còn có thể có cái gì tín niệm?
Ba người giữa sân không phải là không như vậy?
Ở thời đại này lòng người đều vô cùng máu lạnh.
Lý Hạo ngơ ngơ ngác ngác nhìn bên ngoài, nhìn xem dòng hắc giáp như lũ đang công kích, hóa thành lưỡi dao, xông pha chiến đấu, chém giết không ngừng, sau hàng nàng vạn năm mà quân đội này vẫn còn đang chiến đấu!
Vì sao mà chiến?
Hắn lung lay đầu, nhìn thoáng qua Hồng Nhất Đường, đột nhiên cảm giác được... Người này thật đáng sợ!
Đúng vậy, đáng sợ.
Tuỳ tiện ở giữa để cho mình dao động, để cho mình mê man, để cho mình tín niệm thậm chí là không kiên định.