Chiến sĩ hắc giáp trong thành chỉ là một đám đã chết, ngay cả linh trí cũng chưa có hình thành chấp niệm, nhưng dù là như vậy cũng có thể đối phó với Nhật Diệu, có thể nghĩ được nếu như thật sự có cường giả hoàn toàn điều khiển chiến sĩ hắc giáp thì thực lực nhất định sẽ tăng cao không chỉ một bậc.
Võ Vệ quân Lý Hạo dẫn đầu nếu như thay đổi hoàn toàn bằng chiến sĩ hắc giáp đã kích phát, thực lực nhất định sẽ nâng cao thêm một bước.
Thầm nghĩ những chuyện tầm phào lung tung, không có tâm tư nói chuyện với Nam Quyền.
Bây giờ gã chỉ để mắt tới một cường giả.
Đến từ Hồng Nguyệt!
Lần này Hồng Nguyệt phái đến cũng không ít cường giả, Lam Nguyệt, Lục Nguyệt đều là một vài Húc Quang trên mặt nổi, còn có hai người Húc Quang bí mật, một người sơ kỳ, một người hậu kỳ.
Bốn cường giả Húc Quang trong đó thậm chí có hai người là Húc Quang hậu kỳ.
Bởi vậy có thể thấy được, Hồng Nguyệt rất coi trọng chỗ này.
Mà người trước mắt thật ra Hồng Nhất Đường đã để mắt tới cũng được một lúc, chỉ là chậm chạp không dám ra tay, cân nhắc hồi lâu gã vẫn đưa tin cho Nam Quyền: "Bên này có một vụ mua bán không nhỏ, không biết ngươi có muốn làm không?"
"Cái gì?"
"Là Hoàng Nguyệt! Húc Quang hậu kỳ, nếu cảm giác của ta không sai chắc là Thần Nữ Thiên Sơn năm đó, một tay Thiên Sơn Chiết Mai Thủ cũng cực kỳ cường hãn, mặc dù có tên thứ 36 trong nhóm nhưng thực lực tuyệt đối không kém... Đây không phải Húc Quang hậu kỳ bình thường, thậm chí có thể so sánh với Húc Quang đỉnh phong!"
Nam Quyền đối diện giống như trầm mặc rất lâu, một lát sau mới truyền âm nói: "Ngươi còn là người sao? Nói thế nào cũng là bạn cũ năm đó, ta nói ngươi tại sao lâu như vậy mà không có động tĩnh, thì ra ngươi để mắt tới nàng ta!"
Nói xong lại nói thêm: "Người Hồng Nguyệt không dễ giết, nhất là bọn gia hỏa này, giết các nàng coi chừng Ánh Hồng Nguyệt sẽ triệt để nổi bão! Ánh Hồng Nguyệt vô cùng lạm tình nhưng lại ra vẻ là rất thâm tình, tên kia vô cùng dối trá, giết Hoàng Nguyệt coi chừng hắn tự mình đến trả thù!"
Hồng Nhất Đường không thèm để ý những cái này, tiếp tục nói: "Giết nàng ta, thứ nhất công huân nhất định sẽ nhiều lên! Thứ hai, mặc dù nàng không có mang Huyết Thần Tử nhưng làm Hoàng Nguyệt, trên danh nghĩa là nhân vật thứ ba của Hồng Nguyệt thì bảo vật trong tay nhất định là không ít! Thứ ba, cũng có thể lấy được thành phẩm Huyết Thần Tử, dù sao Ánh Hồng Nguyệt không có khả năng mặc kệ những nữ nhân mà hắn mang đi năm đó..."
Nói tiếp: "Vẫn cứ mãi bắt đám tôm tép này thì có gì thú vị? Thực lực yếu Lý Hạo đương nhiên không dám động tâm, chẳng lẽ hai chúng ta cũng muốn học theo hắn?"
Thời khắc này Hồng Nhất Đường chỉ muốn làm một cuộc cá cược lớn.
Giết một vài Tam Dương thật ra có chút nhàm chán làm gã có hơi không muốn tiếp tục chiến tiếp, làm một võ sư cường đại giết cường giả thì phải giết cường giả mạnh hơn mình mới có ý nghĩa.
Đương nhiên, xác suất lớn Hoàng Nguyệt không mạnh bằng gã, nhưng giết cường giả như vậy không phải là càng sảng khoái hơn so với giết những người kia sao?
Nam Quyền suy tư một phen nói: "Chờ một chút! Giết nàng ta sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, lại giết thêm một vài người kiếm thêm một ít quân công nữa, không có gì bất ngờ xảy ra thì những quân công này có thể đổi được kha khá đồ tốt... Văn minh cổ đại rất xem trọng quân công!"
"Vậy ta chờ ngươi!"
Hồng Nhất Đường lắc đầu không có nói tiếp nữa, lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào gia hỏa đang hành tẩu ở trên đường bên ngoài kia.
Hiển nhiên những người này là đến tìm chiến sĩ bạch ngân giáp.
Nếu không, một cường giả Húc Quang hậu kỳ hoặc là võ sư chuyển đổi chắc chắn là chướng mắt những chiến sĩ hắc giáp kia.
...
Bên ngoài thành vẫn còn đang tiếp tục chém giết.
Cho dù các phương đều ý thức được có một vài vấn đề nhưng việc không liên quan đến mình, phần lớn bị chết đều là tán tu nên bọn gia hỏa này vẫn lựa chọn im lặng.
Cho dù có Tam Dương hô lên có cường giả ở đây.
Thế nhưng vẫn không thể gây ra sóng gió gì quá lớn như cũ.
Cùng lúc đó.
Trên cổng thành Chiến Thiên thành.
Ba tôn chiến sĩ bạch ngân giáp đứng song song với nhau.
Bọn hắn không có cách nào quan sát được quá nhiều thứ, thậm chí không cách nào quan sát được hành tung của Lý Hạo, đoàn 12 không thuộc quyền quản lý của bọn hắn, thế nhưng bọn hắn biết người tân binh này chắc chắn đã giết được không ít người.
Bởi vì bọn hắn phái 10 đại đội trưởng đi theo, hiện tại quân công của những đại đội trưởng này đều đang tăng lên.
Có thể thấy được du kích chiến thành quả nhiên không coi là nhỏ.
Trên cửa thành đều vô cùng yên tĩnh im lặng.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một cỗ dao động truyền ra: "Thất đoàn trưởng, tu sĩ thời đại này ngươi cảm thấy thế nào?"
Dao động đến từ đoàn trưởng đoàn tám.
"Phương diện nào?"
"Toàn bộ."
Thất đoàn trưởng giống như cũng đang suy tư, một lát sau mới trả lời: "Không biết, chỉ biết là bọn hắn chắc là cũng không tệ lắm, thật ra rất tốt."
Thấy cũng không tệ lắm!
Lời này vừa ra, ba tôn chiến sĩ bạch ngân giáp lại trầm mặc một lần nữa.
Đúng vậy, chắc là cũng không tệ lắm.
Nếu không cũng không phải là loại trạng thái như hiện tại.
Xem ra, con người vẫn là kẻ thống trị thế giới.
Mà cái này cũng nói là sau khi bọn hắn chết đi thế giới vẫn an toàn, những người chí cao vô thượng kia có khả năng đã thắng, cho dù không có thắng thì ít nhất cũng không có thua.
"Đoàn trưởng đoàn 12 đâu?"
"Hắn?"
Thất đoàn trưởng suy tư một lần nữa, dao động nói: "Không biết, mới quen biết, nhưng mà trước mắt nhìn thấy cũng không có chỗ nào quá mức bất ngờ, kém xa những cường giả quật khởi làm chấn động tâm hồn, khí phách như núi của năm đó!"
Hai người đoàn trưởng cũng không tiếp tục tra hỏi, chìm vào yên tĩnh một lần nữa.
Nhiều năm qua lần đầu tiên Chiến Thiên quân có người mới gia nhập, bọn hắn có nhiều hơn mấy phần hứng thú, nhưng mà cũng chỉ là hứng thú một chút, bây giờ xem ra người kia cũng không có kinh tuyệt thiên hạ như trong tưởng tượng.
Chiến Thiên quân... Có lẽ sẽ tiếp tục yên tĩnh.
...
Mà giờ khắc này Lý Hạo không biết những người kia đang thảo luận về mình.
Lúc này thật ra Lý Hạo có chút không quá dễ chịu, quá mạnh không dám giết, yếu quá giết tác dụng không lớn, chủ yếu đánh chết một vài Nhật Diệu cùng một vài Tam Dương sơ kỳ, ngay cả Tam Dương trung kỳ hắn cũng không dám tùy tiện động thủ, tránh cho gây ra động tĩnh quá lớn.
Có thể đi vào có thể lui là được, nhưng mà dần dần cũng có chút cảm giác không tốt cho lắm.
Còn không bằng trận chiến giết sáu người Tam Dương trước đó làm hắn cực kỳ hưng phấn.
Tiềm thế Cửu Đoán Kình hình như cũng vì vậy mà chân tay co cóng, chậm chạp không thể nào xuất ra được, cho dù bây giờ Lý Hạo cũng đã miễn cưỡng có thể đánh được chín điệt nhưng vẫn chưa được, không có loại cảm giác như chín điệt của Lưu Long, cảm giác lập tức thông thuận khi cảm ngộ được tiềm thế.
Lý Hạo nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, thì ra đây chính là Võ Đạo...
Dựa vào việc vẫn luôn giết kẻ yếu để cho mình càng thêm cường đại, nếu xuất phát từ trên tâm lý này thì sẽ rất khó làm.