Lục Nguyệt nhìn về phía Quang Minh Kiếm xa xa, bỗng nhiên mở miệng: "Quang Minh Kiếm, muốn tự vệ thì chỉ có thể gia nhập vào chúng ta, nếu không..."
Cách đó không xa, lão nhân quay đầu nhìn về phía Lục Nguyệt, giống như có chút hoàn hồn, nhìn nàng một lúc rồi lộ ra một dáng vẻ không biết là khóc hay đang cười: "Khổng Tước, chắc là các ngươi không ra được!"
Lục Nguyệt biến sắc!
Có ý gì?
Bọn Hầu Tiêu Trần thật sự muốn giết sạch bọn họ hay sao?
Thế nhưng đừng quên, ở đây bọn hắn còn có nhiều người Húc Quang, có nhiều Tam Dương như vậy... Nếu thật sự muốn liều chết chiến một trận thì những người này cũng không chiếm được tiện nghi.
Hầu Tiêu Trần liếc qua Quang Minh Kiếm, bình tĩnh nói: "Không cần bịa đặt, chúng ta cũng không có ý định này, bây giờ cũng không hứng thú, ta càng cảm thấy hứng thú hơn chính là ba tôn chiến sĩ bạch ngân giáp có triệt để tiêu tán hay không... Hay là vẫn sẽ giữ lại được? Ta nhìn thấy chiến sĩ hoàng kim giáp kia hình như mang theo bọn hắn tiến vào trong thành!"
Đúng vậy, trên cửa thành lầu lúc này không có bạch ngân, cũng không có hoàng kim.
Trong thành, giống như lại khôi phục sự an tĩnh.
Hầu Tiêu Trần hoàn toàn là đang suy nghĩ ba đại bạch ngân kia có thể còn được giữ lại nữa hay không, nếu như hoàn toàn chết đi, có lẽ... Còn có cơ hội.
Nhưng nếu như còn có thể sống sót, còn có thể tiếp tục khôi phục... Ba người có thể so với một Húc Quang đỉnh phong, cộng thêm Nam Quyền, Địa Phúc Kiếm thì vẫn rất là khó đối phó, hơn nữa còn có chiến sĩ hoàng kim giáp càng kinh khủng ở đó.
Quang Minh Kiếm cũng không để ý tới sẽ hắn, tiếp tục nhìn lại hướng trong thành.
Nam Quyền cùng Địa Phúc Kiếm thì sao?
Vì sao dám mở ra khóa siêu năng, bọn hắn không sợ sao?
Hay là nói... Trong thành có biện pháp giúp bọn hắn khôi phục?
Giờ phút này đám người Lục Nguyệt đều vô cùng cảnh giác, mà tán tu cũng nhao nhao gia nhập trận doanh của bọn hắn, từng tên đều vô cùng sợ hãi không gì sánh được, bọn hắn tiến đến chỉ là vì kiếm tiền, ai biết được sẽ dính đến nhiều thứ như vậy.
Một đám võ sư Ngân Nguyệt, từng tên đều cực kỳ cường hãn vượt qua sức tưởng tượng... Thậm chí còn có người gia nhập Chiến Thiên quân, đây đều là chuyện không cách nào tưởng tượng được.
Biết càng nhiều thì càng nguy hiểm!
Đạo lý này mọi người cũng đều hiểu rõ.
Nếu đã như vậy... Bọn hắn còn có thể thuận lợi đi ra khỏi di tích Chiến Thiên thành sao?
Không ít người trong lòng vô cùng bi quan, chưa chắc có cơ hội.
Đương nhiên, nếu như cường giả như Quang Minh Kiếm cũng gia nhập bọn hắn, lại thêm Hồ Thanh Phong cùng Tề Cương bên Ngân Nguyệt cũng đang run lẩy bẩy thì có lẽ... Sẽ chọn phản loạn.
Cứ như vậy, ngược lại có lẽ còn có một ít cơ hội!
Trong hai người Húc Quang của tán tu, một người trung kỳ, một người sơ kỳ, thật ra nói là tán tu nhưng tán tu làm sao lại có thể xuất hiện Húc Quang?
Trong đó một người chính là thanh niên tới từ Lưu gia Tài Chính ti, thực lực Húc Quang sơ kỳ.
Một người cường giả Húc Quang trung kỳ khác là đến từ phủ tổng đốc ở Lâm Giang sát vách, là cường giả phủ tổng đốc, danh tiếng ở Lâm Giang cũng cực lớn, là một người nhân vật tầng cao.
Vốn dĩ bên Ngân Nguyệt thật ra trên mặt nổi không có Húc Quang.
Mãi đến khi Hầu Tiêu Trần xuất thủ mọi người mới biết, Hầu Tiêu Trần đã bước vào Húc Quang, về sau Ngọc tổng quản cùng Kim Thương xuất thủ thì mọi người biết, Ngân Nguyệt không những có Húc Quang mà còn đều không kém.
Nhưng Lâm Giang hành tỉnh vẫn luôn biểu hiện ra bên ngoài là thực lực Lâm Giang đều vượt qua Ngân Nguyệt.
Vậy mà lúc này, người phủ tổng đốc tướng quân này lại trong lòng lại ngạc nhiên cùng sợ hãi, đâu còn cảm thấy Lâm Giang mạnh hơn Ngân Nguyệt.
Những người này không có một tên nào có thân phận đơn giản.
Mà bên trong Tam Dương cũng có một vài cường giả đến từ các thế lực lớn, chỉ là đều đang che đậy thân phận, giờ phút này cũng không có biểu lộ ra, đều chỉ có thể đi theo trộn lẫn vào người ba tổ chức lớn, hy vọng có thể nhận được sự che chở cùng rời khỏi nơi đây, đem những tin tình báo này báo cáo lên trên.
Thật là đáng sợ!
Ngân Nguyệt này, Hầu Tiêu Trần cùng Khổng Khiết cực kỳ cường hãn, nhưng mà chỉ có bọn hắn hay là còn cò nhiều người ẩn giấu hơn?
Địa Phúc Kiếm cùng Nam Quyền cũng cường hãn đến cực hạn.
Lý Hạo kia nghe nói có thể giết Tam Dương, có thể so với Tam Dương đỉnh phong... Vô nghĩa, Tam Dương đỉnh phong có thể giết cường giả trên bảng Thần Sư à?
Đều là giả!
Võ sư Ngân Nguyệt đều là tiểu nhân âm hiểm, cả đám đều che giấu thực lực.
Giờ phút này hai bên miễn cưỡng duy trì bình tĩnh.
Ai cũng không biết có còn mạng đi ra khỏi nơi đây hay không.
Nhưng mà, chỉ cần những người trong thành kia không cùng liên thủ với người bên Ngân Nguyệt... Thì chưa chắc bọn hắn sẽ sợ mấy người phía quan phương Ngân Nguyệt kia, nếu như liên thủ, vậy thì không có cơ hội gì.
...
Cùng một thời gian đó.
Trong thành.
Nam Quyền buông Lý Hạo xuống, vội vàng đem toàn bộ nhẫn trữ vật trong tay ra, bao gồm cả của Từ Phong Lý Hạo giết trước đó, vội đến không kịp thu nhẫn trữ vật lại, cùng quyền sáo chạy trốn, gương đồng rơi xuống toàn bộ đều bị gã thu vào.
Còn có một người Húc Quang chính gã đánh chết cũng có nhẫn trữ vật.
Còn có trước đó giết rất nhiều người, rất có nhiều nhẫn trữ vật.
Giờ khắc này, gã nhanh chóng lấy bảo vật trong đó ra, trong chớp mắt Đá Thần Năng chồng chất lại cùng một chỗ, gộp hết vào thế mà được hơn 600 viên, chủ yếu là Từ Phong cùng một vài người Húc Quang khác cung cấp.
Còn có hai món Nguyên Thần Binh đều là của Từ Phong, một tên gia hỏa khác ngược lại không có.
Gã vội vàng nhìn Lý Hạo: "Được không?"
Nói xong thấy được Hồng Nhất Đường nhảy xuống đất, vội vàng nói: "Bên ngươi thì sao? Ngươi nhặt được chiếc nhẫn trữ vật kia, còn có nhẫn trữ vật của Hoàng Nguyệt đều ở bên phía ngươi, nhanh đi!"
Hồng Nhất Đường im lặng, vừa nãy không phải ngươi rất phách lối không gì sánh được sao?
Gã run cánh tay một cái, trong nháy mắt Đá Thần Năng cũng rầm rầm rơi xuống, nhưng mà còn không có nhiều bằng Nam Quyền, có tầm khoảng 400 viên, ngược lại vừa góp đủ 1000 viên.
Nam Quyền gấp: "Còn có cái lớn kia!"
Hơn ngàn viên là không ít.
Nhưng một lần trước gã cùng Địa Phúc Kiếm cũng đã tiêu hao hết khoảng 800 viên, lần này hai người bọn họ mở ra càng nhiều hơn thì có đủ không?
"Nhanh... Đừng không nỡ... Lão Hồng, Hồng đại ca, Hồng gia... Ta sắp gánh không nổi rồi!"
Nam Quyền sắp khóc, vừa mới nãy đánh rất thoải mái.
Nhưng vừa vặn sảng khoái bao nhiêu thì hiện tại thảm bấy nhiêu.