Phủ thành chủ.
Không biết lúc trước Vương thự trưởng có đi ra ngoài hay không, dù sao giờ phút này vẫn còn ở lại chỗ này.
"Báo cáo!"
"Vào đi!"
Vương thự trưởng có chút bất ngờ, gia hỏa này ngược lại có chút thú vị, còn học được cách hô báo cáo.
"Tướng quân!"
Lý Hạo cũng không quanh co lòng vòng: "Ta có thể hỏi một chút không, Chiến Thiên thành bên này sau khi ta rời đi còn có thể tùy tiện vào lại không?"
"Có thể, ngươi là một thành viên của Chiến Thiên thành, chỉ cần áo giáp bạch ngân còn ở trên người thì có thể tùy thời ra vào."
Lý Hạo vui mừng, quả nhiên là thế.
Hắn đã nói mà, hắn đã thành người một nhà, không có khả năng cũng bị hạn chế.
"Cái kia Chiến Thiên thành còn mở ra không? Hiện tại mỗi tháng có thể mở ra ba ngày, sau đó đóng lại?"
Vương thự trưởng bình tĩnh nói: "Vì sao muốn đóng lại? Ngươi lo lắng có người cướp đi thành trì hay sao?"
"..."
Khụ khụ, hoàn toàn chính xác có chút ý này.
Nhưng mà Lý Hạo đương nhiên sẽ không nói như vậy, hắn vội vàng nói: "Ta là lo lắng sau khi chúng ta đi sẽ không có ai bảo vệ thành trì, bị những tên giặc kia bắt lấy cơ hội."
"Không sao cả!"
Vương thự trưởng bình tĩnh nói: "Bọn hắn đến cũng chỉ là chịu chết, giai đoạn hiện tại nếu như ngươi nói là giặc cướp, đều như đám hàng lần này... Chiến Thiên thành không phải nơi bọn hắn có thể tùy ý ra vào!"
Vậy thì tốt rồi!
Lý Hạo nghĩ nghĩ lại nói: "Tướng quân, hiện tại trại tân binh còn không có khôi phục, ta muốn mời chào một số người ở bên ngoài gia nhập Chiến Thiên quân, lại không có chìa khoá..."
"Cái này không thuộc quyền quản lý của ta."
Lý Hạo bó tay rồi, hắn không quá muốn đi tìm vị sư trưởng kia.
Nhưng hắn lại muốn kích hoạt chiến sĩ hắc giáp phía ngoài, để Võ Vệ quân mặc vào có được đầy đủ công năng của chiến sĩ hắc giáp.
Nhưng mà Vương thự trưởng vẫn cho đề nghị: "Ngươi ra ngoài, bởi vì biên chế không có đủ, trước kia cũng có chuyện đoàn trưởng tự mình chiêu binh, huấn luyện tân binh cũng nhất định phải đi một lần, nhưng bây giờ nếu như chưa có khôi phục... Ngươi đi tìm sư trưởng các ngươi xin một cái đặc quyền, giao phó tạm thời cho ngươi một vài đặc quyền kích hoạt áo giáp Chiến Thiên, cũng giống như nhau."
Lý Hạo bất đắc dĩ, mấu chốt là vị kia không dễ nói chuyện lắm, nếu không lúc nãy hắn đã đi tìm rồi.
Được rồi, Lý Hạo cũng không có cách, trước khi đi lại hỏi một câu: "Tướng quân, bên trên Thiên Tinh đảo có bảo bối gì đặc biệt tốt không?"
"Thiên Tinh đảo? Năng Nguyên khoáng tính sao?"
"Trừ cái này không có cái khác sao?"
"Đương nhiên là có, hơn nữa còn rất nhiều, đáng tiếc, bây giờ đã trôi qua vô số năm, ai biết còn lại cái gì."
Cảm khái một tiếng, Vương thự trưởng giống như cũng đang nhớ lại, một lát sau lắc đầu nói: "Cụ thể không nhớ kỹ, ngược lại là còn nhớ rõ bên trên Thiên Tinh đảo khả năng có một chỗ biệt phủ Trấn Hải Sứ, cụ thể có ở đó hay không ta cũng không biết."
"Trấn Hải Sứ?"
Lý Hạo sững sờ, đây là cái gì?
"Năm đó Nhân tộc đại thắng, Nhân Vương bình định thiên hạ, vì Nhân tộc cùng Yêu tộc có thể cũng nhau dắt tay tiến bộ, sắc phong hai cường giả Yêu tộc là Trấn Yêu Sứ cùng Trấn Hải Sứ!"
"Trấn Yêu Sứ quản lý vạn yêu, nhưng mà hải vực quá mức rộng lớn, cho nên lại sắc phong một Trấn Hải Sứ khác vì Nhân tộc trấn áp Tứ Hải!"
"Rất mạnh sao?"
Lý Hạo có chút hiếu kỳ.
Vương thự trưởng nghĩ nghĩ: "Rất mạnh, đương nhiên kém hơn bọn Đế Tôn, nhưng so với cường giả bình thường thì vẫn là phải mạnh hơn rất nhiều!"
"Cái kia... So với tổ tiên ta thì sao?"
"..."
Vương thự trưởng im lặng, nửa ngày sau mới nói: "Kém hơn một chút."
Lý Hạo thoải mái, thì ra là thế, còn không mạnh bằng tổ tiên hắn, nghe danh hào còn tưởng rằng rất cường đại.
Biệt phủ Trấn Yêu Sứ...
Lý Hạo nhớ kỹ, có lẽ có vài đồ tốt, đáng tiếc hiện tại không biết có ở đó hay không, với lại, Thiên Tinh vương triều Trung Bộ đến cùng phải là Thiên Tinh đảo hay không vẫn còn là một ẩn số.
Thương hải tang điền(*),cách thời kỳ văn minh cổ đại không biết đã bao nhiêu năm, ai biết địa lý thay đổi như thế nào.
(*) Thương hải tang điền: Chỉ sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành đất liền hoặc ngược lại.
"Tướng quân, vậy ta cáo từ trước, lần này rời đi thì chắc phải rất lâu về sau ta mới có thể trở về."
"Ừ."
Vương thự trưởng cũng không nói cái gì, vẫn rất bình tĩnh như cũ.
Lý Hạo thấy thế đành phải rời đi, xem ra, người này thật sự không có chỗ tốt cho hắn, thật đáng tiếc.
Mãi đến khi hắn rời đi Vương thự trưởng mới mở miệng nói: "Tiểu gia hỏa này ngược lại là rất thú vị, nhìn chằm chằm vào ta một lúc lâu, xem ra là thật sự hy vọng ta có thể cho hắn một chút chỗ tốt đó."
Âm thanh mơ hồ truyền vào lỗ tai hắn: "Tự mình đi tranh thủ, không cần phải để ý đến những thứ này. Hắn tiếp nhận ba cái nhiệm vụ không biết có thể hoàn thành hay không, bảy thành khác ta mơ hồ có cảm giác vẫn chưa có triệt để bị hủy diệt... Có lẽ vẫn còn tồn tại! Nếu như có thể liên hệ bảy thành khác, vậy thì chúng ta... Có lẽ còn có cơ hội!"
"Ừ, ta sẽ tận lực thử xem."
Vương thự trưởng nói một câu, cũng không nói thêm gì nữa, trong thành lần nữa trở lại yên tĩnh.
...
Mà Lý Hạo cẩn thận từng li từng tí đi quân doanh một chuyến, gặp được vị sư trưởng kia lần nữa...
Nói đơn giản một chút yêu cầu của mình, kết quả người ta rất lạnh lùng kiêu ngạo trả lời một chữ: "Có thể!"
"..."
Sau đó, Lý Hạo liền cút xéo!
Đối với người này hắn luôn có cảm giác người ta muốn đánh hắn, vẫn còn có chút sợ hãi.
Chờ đến khi Lý Hạo rời đi, vị sư trưởng kia ngẩng đầu nhìn phương hướng hắn rời đi một chút, khẽ lắc đầu, đáng tiếc trại tân binh còn chưa có triệt để khôi phục, nếu không thật sự phải giữ hắn lại một đoạn thời gian mới được.
Kiếm khách truyền thừa Trường Sinh, tiểu tử này không xứng... Càng nhìn càng khó chịu.
...
Mà Lý Hạo, lại đi Quân Nhu xử một chuyến.
Đem 210 điểm quân công của mình toàn bộ đổi thành vật tư tu luyện, hắn sắp đi ra ngoài, còn không biết lúc nào trở về, để quân công lại tác dụng không lớn, còn không bằng đổi thành bảo vật.
Về phần cái Phá Không Kiếm Quyết gì đó... Sau này hãy nói đi.
Tất cả đều đã làm xong, Lý Hạo cũng chuẩn bị rời khỏi Chiến Thiên thành, đêm nay chính là ngày cuối cùng mở ra, mặc dù hắn có thể tùy thời rời đi nhưng đi ra cùng bọn Hầu Tiêu Trần thì sẽ không bị người khác chú ý.
Ra ngoài một mình ngược lại dễ gây nên sự chú ý của người khác.
Khoảnh khắc đi ra khỏi thành cổ, Lý Hạo quay đầu nhìn thoáng qua hai chữ Chiến Thiên thành to đùng ở bên trên... Lần sau hắn sẽ lại đến.
Hai chữ này, thật ra hắn vẫn còn muốn nhìn lại, nhưng Lý Hạo biết bây giờ hắn nhìn không ra được thứ gì hết, có lẽ về sau sẽ có một vài cơ duyên càng lớn hơn, chữ Đế Tôn để lại không có khả năng chỉ là một chút huyễn cảnh năm đó cho ngươi khác xem.