Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 63

Tám năm dài hoàn toàn mất liên lạc, Đoạn Phong Lãng cũng không biết mình đã đến khu chung cư cũ nát kia bao nhiêu lần đứng trước căn hộ ở tầng 5 đó bao nhiêu lần chỉ để chờ Kiều Uyển Vũ trong vô vọng.

Năm đó Đoạn Phong Lãng ra nước ngoài nửa năm với ba của mình để du học một khóa ngắn hạn ai ngờ lúc anh trở về thì nhà của Kiều Uyển Vũ lại biến thành nhà của Hàm Linh, còn cô thì biến mất. Sau đó rất lâu Đoạn Phong Lãng tìm hiểu từ bạn bè thì mới biết Kiều Uyển Vũ đã chuyển đến khu chung cư cũ nát kia nên anh thường xuyên ghé tới hy vọng có thể gặp cô…nhưng chờ suốt bao nhiêu năm cũng chưa lần nào thấy cô xuất hiện hết.

Đoạn Phong Lãng muốn trả đũa Kiều Uyển Vũ phụ tâm ý của mình mới công khai tình cảm với Hàm Linh, thời gian ở bên cạnh Hàm Linh anh cũng từng nghĩ sẽ cứ như vậy mà đi hết cuộc đời, dưới sức ép của hai bên gia đình Đoạn Phong Lãng từng nghĩ qua sẽ kết hôn với cô ấy rồi cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc, anh sẽ để đoạn hồi ức về Kiều Uyển Vũ là thước phim sống động nhất cuộc đời mà mình từng xem, kiếp này không đến được với nhau thì biết đâu sẽ viên mãn ở kiếp sau.

Chỉ tiếc là lúc Đoạn Phong Lãng chuẩn bị buông bỏ hết chấp niệm trong lòng và đưa ra quyết định kết hôn với Hàm Linh thì Kiều Uyển Vũ lại một lần bước chân vào thế giới của anh, làm anh dao động với ý định kết hôn trong đầu mình.

Đoạn Phong Lãng cảm thấy rối bời không biết nên làm gì mới đúng nữa, anh muốn cùng Kiều Uyển Vũ quay về những ngày tháng thanh xuân rực rỡ nhất bọn họ bắt đầu lại vẫn không muộn, anh không muốn kết hôn với Hàm Linh nhưng hôm nay toàn bộ mơ tưởng của anh vì một nụ hôn của Kiều Uyển Vũ với Tề Lăng Hạo mà trở nên mờ nhạt.

Có lẽ bây giờ Kiều Uyển Vũ đang sống rất vui vẻ rất hạnh phúc bên cạnh của Tề Lăng Hạo rồi, cô ngồi ở vị trí mà bao người mơ tưởng thì làm sao có thể quay đầu lại nhìn anh một lần.



Giữa hai người bọn họ đã hết hy vọng thật rồi sao???

Đoạn Phong Lãng chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình bất lực như vậy, ngay cả app game đầu tiên của anh ra mắt trên thị trường vô cùng thất bại thì cảm giác cũng không tồi tệ như hôm nay.

Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ về đến Hoàng Kim Uyển Cảnh trong không khí yên ắng dường như giữa hai người bọn họ cũng rất ít khi trò chuyện tâm sự với nhau, việc của ai nấy làm và khối tài sản khổng lồ mà cả hai đang sở hữu cũng là tài sản riêng về mặt pháp lý.

Tề Lăng Hạo thở dài: “Tính cho em một buổi tối lãng mạn rốt cuộc địa điểm mà anh chọn lại biến mọi thứ thành lãng xẹt rồi…xin lỗi nhiều nha”.

Kiều Uyển Vũ vẫn bình thản đáp: “Có lỗi gì đâu mà xin lần sau đừng đến đó nữa”.

“Vậy khi nào sinh nhật anh, anh sẽ đưa em đến Snow Castle ở Phần Lan ăn tối xem như đền bù cho tối hôm nay” Tề Lăng Hạo hào hứng nói.

Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Được thôi”.

Đối với thái độ hời hợt lạnh nhạt của Kiều Uyển Vũ, Tề Lăng Hạo vốn đã quen từ lâu nên cũng không thấy lạ, anh cũng luyện hóa bản thân đến không còn biết đau là gì rồi, Tề Lăng Hạo biết mọi cử chỉ thân mật giữa bọn họ Kiều Uyển Vũ toàn bị ngượng ép mà làm, miễn cưỡng mà chấp nhận.

Ở bên cạnh của Tề Lăng Hạo, Kiều Uyển Vũ rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài cô không bao giờ quá vui cũng không bao giờ quá buồn, giận dữ thì càng không nếu việc đó không chạm đến giới hạn trong lòng cô.

Tề Lăng Hạo vốn biết mọi thứ nhưng lại mắt nhắm mắt mở cho qua, bản thân anh không biết do mình rộng lượng quá luôn dung túng cho cô hay là quá ích kỷ nên mới bất chấp mọi thứ mà giữ cô lại bên cạnh mình như thế.

Kiều Uyển Vũ vào phòng thay đồ hồi lâu mà chưa bước ra, Tề Lăng Hạo ngồi trên giường cau mày tỏ vẻ lo lắng, anh còn tưởng là cô trốn trong đó khóc một trận vì Đoạn Phong Lãng nữa chứ, ai ngờ mọi chuyện lại không phải như vậy.

“Anh có ngoài đó không vào đây giúp em một chút được không Tề Lăng Hạo?” tiếng của Kiều Uyển Vũ vọng ra từ phòng thay đồ.

Tề Lăng Hạo nhíu mày tỏ vẻ tò mò lẩm bẩm: “Cần mình giúp cái gì đây ta???”.

Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ cáu, cô loay hoay nãy giờ mà vẫn không kéo được khóa áo xuống, cái đầm này tuy đẹp và sang trọng nhưng mặc vào cũng khó cởi ra cũng khó không có Tiểu Lộc ở bên cạnh thì cô cũng bó tay.

Kiều Uyển Vũ nhìn ra cửa mà không thấy Tề Lăng Hạo đi vào liền sụ mặt ra lẩm bẩm: “Thôi thì qua đánh thức Tiểu Lộc vậy”.

Kiều Uyển Vũ vừa mở cửa ra thì đã lao cả người vào người của Tề Lăng Hạo, anh cũng bất ngờ vòng tay ôm lấy cô vào lòng.

Giọng nói của Tề Lăng Hạo vang lên trên đỉnh đầu của Kiều Uyển Vũ: “Tối rồi em còn đi đâu mà vội vàng vậy hả?”.

Kiều Uyển Vũ buông Tề Lăng Hạo ra rồi lúng túng đáp: “Em…em…không cởi khóa áo ra được…”.

Tề Lăng Hạo bất giác cong môi lên mỉm cười: “Sao em không gọi anh giúp hóa ra nãy giờ em chưa thay đồ là vì không cởi khóa áo được sao?”.

Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Uhm…đúng là một thiết kế ngu ngốc mà”.

“Hình như đây là một thiết kế tâm đắc của em mà”.
Bình Luận (0)
Comment