Tình Muộn

Chương 11

Con tim phong trần trải bao gió bụi đã trở về, nhưng những gì nhận được lại không như ý muốn, cuối cùng phải đi về đâu?

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lâm Tĩnh Lam đã nhận được nhiều cơ hội có thể nói là trước nay chưa từng có. Trong khi các bạn cùng lớp còn đang ngập đầu giữa hàng đống đề thi ôn luyện, nhiều trường đại học danh tiếng đã mở rộng cổng đón chào cậu. Trong số đó có không ít trường thuộc “top” đầu cả nước, nhưng không ai ngờ cậu lại chọn đăng ký vào một trường đại học của thành phố. Tuy được coi là trường đại học tốt nhất ở đây, nhưng nếu so với các trường hàng đầu khác thì vẫn còn kém xa.

- “Bố, mẹ, con về rồi”. Lâm Tĩnh Lam bước vào nhà, đặt chiếc túi trên tay xuống, bố mẹ cậu đang ở phòng khách chờ con trai về ăn tối.

- “Con về rồi à, nhanh đi rửa tay rồi vào ăn cơm”. Lâm Đồng Hạ mỉm cười giục con trai yêu, mới một tuần không gặp mà thằng bé đã cao thêm mấy phân rồi.

Nhập học được hơn một năm, ngoài việc lên lớp, Tiểu Lam còn tham gia một số dự án nghiên cứu khoa học của trường cùng các giáo sư, suốt ngày gi­am mình trong phòng thí nghiệm. Mỗi tuần chỉ về nhà có một lần. Lâm Đồng Hạ lo cậu quá lao lực, nên ra sức làm nhiều món ăn bồi bổ cho con. Ngẫm lại bản thân mình, e rằng chẳng bao giờ có được cơ hội như thế này…

Ăn được một lúc, Lâm Vũ Hiên bỗng nói: “Phải rồi, Hoa Ninh đã từ Anh trở về, con biết chưa?”.

Lâm Tĩnh Lam thấy tim mình đập liên hồi, lắc đầu: “Việc này sao có thể? Con có nghe chị ấy nói gì đâu?”.

- “Hôm nay, bố vừa được chú Kỉ thông báo qua điện thoại. Bố nghĩ bọn trẻ các con phải biết nhanh hơn chứ”.

Lâm Đồng Hạ nhìn chồng cười, nói: “Hai đứa nó là bạn thân từ bé, làm gì cũng báo trước cho nhau. Bọn nó đã lớn, còn chúng ta, cũng già mất rồi”.

Lâm Vũ Hiên cười gật gật đầu, nói thêm vào mấy câu, trái lại Lâm Tĩnh Lam không để ý đến bố mẹ nói gì, tâm trí cậu lúc này chỉ mãi xoay quanh một điều: Cô ấy trở về rồi.

Sau bữa ăn, giữa lúc bố mẹ đang cười nói, Lâm Tĩnh Lam liền chạy qua nhà Kỉ Hoa Ninh. Từ lần gặp nhau vội vàng ở Anh, đến nay đã hai năm rồi. Lần này trở về mà cũng không thèm nói qua một tiếng, tính cô ấy luôn luôn như thế.

Cậu nhấn chuông, không có ai trả lời. Nhẹ tay đẩy thấy cửa không khóa. Cậu nhìn quanh gọi to: “Có ai ở nhà không? Dì Gi­ang? Hoa Ninh?”.

“Xoảng, choang”.

Đáp lại là hai tiếng đổ vỡ nghe chói tai từ tầng hai vọng xuống. Cậu không giữ ý tứ nữa, cởi giày lao ngay lên tầng, thấy dì Gi­ang đang đứng cùng một người đàn ông xa lạ trước cầu thang, hai cô gái ở trong phòng trừng trừng nhìn nhau, không khí có vẻ rất căng thẳng.

- “Cút ngay đi!”.

Đập vào tai cậu là tiếng hét giận dữ của Hoa Ninh, cô ấy đứng quay lưng về phía cậu, mái tóc dài chấm ngang vai, mặc bộ quần áo màu hồng, chân đi đôi bốt da màu đen. Cô gái nép bên cửa nước mắt lưng tròng, khóc tấm tức: “Chị, San San bị mẹ bỏ rơi, San San không biết ở đâu… Chị đừng đuổi San San nữa mà…”.

Vẻ run rẩy tội nghiệp như chú thỏ con của cô khiến người ta cảm thấy thương xót. Tiếc là Kỉ Hoa Ninh một chút cũng không động lòng, lạnh lùng nói: “Đừng có giở bộ dạng đó ra với tôi. Khí thế hùng hổ lúc nãy đâu hết cả rồi? Sao mẹ với chú Tô vừa bước vào thì đã trở thành như thế? Cô không làm diễn viên thật lãng phí tài năng đấy!”.

- “Bố…”. Tô San ôm mặt tức tưởi chạy ra nhào vào lòng Tô Mạo, khóc nấc lên. Tô Mạo nhíu mày, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ đưa mắt liếc sang Gi­ang Vân.

- “Hoa Ninh à, con…”.

Gi­ang Vân muốn nói lại thôi, ngóng chờ hơn bốn năm, cuối cùng con gái yêu cũng đã trở về, không nghĩ rằng hôm nay lại rơi vào tình cảnh như thế này. Sau khi ly hôn Kỉ Như Cảnh được hai năm, cô làm quen với Tô Mạo cũng cùng chung cảnh ngộ, hai người thấy rất hợp nhau, nên năm ngoái đã chính thức đi đăng ký kết hôn.

Tô San là con gái riêng của Tô Mạo, năm nay mười bảy tuổi. Lâu nay vẫn sống chung với mẹ, mấy ngày trước không hiểu sao lại chạy đến đập cửa nhà họ, vừa khóc vừa ôm lấy bố, bộ dạng gần giống như lúc nãy. Cô nói mẹ không cần cô nữa, sắp sửa đi lấy người khác rồi.

Tô Mạo tất nhiên thương xót con gái, chưa hỏi ý kiến Gi­ang Vân đã tự ý giữ cô ở lại. Gi­ang Vân thấy cô bé đáng thương, cũng không gây khó dễ gì, còn để cô chọn căn phòng trên tầng hai vốn là phòng của Kỉ Hoa Ninh.

Nào ngờ mới được mấy ngày, “chủ nhân” căn phòng đích thực đã về rồi.

- “Con ra ngoài đi dạo”. Kỉ Hoa Ninh xoay người bước ra, không nghĩ rằng lại bắt gặp Tiểu Lam đứng như trời trồng ở đây từ bao giờ, cô liếc cậu một cái, nhưng vẫn tiếp tục đi tới.

Trong khoảnh khắc, cậu thấy mái tóc đen mượt của Hoa Ninh phảng phất lướt qua, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt ươn ướt hoe đỏ. Lâm Tĩnh Lam nói: “Dì Gi­ang, để cháu chạy ra với Hoa Ninh xem thế nào, dì cứ yên tâm”. Xong rồi cậu vội vã đuổi theo.

Tô San nằm trong lòng bố trộm ló đầu ra, nhìn theo bóng dáng Kỉ Hoa Ninh và Lâm Tĩnh Lam một trước một sau chạy đi, nhếch mép cười.

Cơn giận dữ của Kỉ Hoa Ninh từ từ tan biến trong gió lạnh mùa đông tháng mười một. Cô không hề biết rằng mình đã chạy rất xa, ngoảnh đầu lại, vẫn thấy Lâm Tĩnh Lam đuổi theo đằng sau, mắt cô lộ vẻ mệt mỏi và buồn chán.

- “Tiểu quỷ”. Khi cậu chạy gần sát tới, cô đột nhiên quát lớn. Cậu giật mình ngẩng lên, dưới ánh đèn cửa hiệu chiếu sáng xung quanh, hai người dừng lại nhìn nhau. Phút chốc, cậu chầm chậm tiến đến trước mặt cô, Kỉ Hoa Ninh ngước nhìn cậu, khuôn mặt Tiểu Lam vẫn điềm tĩnh y như xưa, nhưng có nhiều điểm đã thay đổi.

Cậu thấy cô: Tóc dài phất phơ trong gió, tay giữ chặt mũ. Mắt lấp lánh nhìn cậu, trên môi vẫn nở nụ cười quen thuộc, thân thể mảnh mai yêu kiều. Mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ duyên dáng quyến rũ, làm cho người khác mê mẩn mãi không thôi.

Cô thấy cậu: Trên khuôn mặt trắng trẻo là đôi mắt to tròn, không biết từ lúc nào đã trở nên thâm thúy, sâu sắc. Hàng mi cong, bờ môi mềm gợi cảm, khiến cậu mang một vẻ đẹp lạ lùng, chưa hết còn ẩn hiện nét trong sáng thơ ngây như một đứa trẻ, thật đúng là một vẻ đẹp thuần khiết, thánh thiện! Lại còn thân hình cao lớn… Cô bỗng thấy cổ mình đắng ngắt: “Cậu, cậu ấy từ bao giờ đã cao lớn đến thế này!”.

Kỉ Hoa Ninh kinh ngạc lùi ra sau một bước, dùng tay đo ước lượng chiều cao giữa hai người: Cho dù cô có đi bốt cao chăng nữa, cô vẫn thấp hơn cậu nửa cái đầu! Tiểu tử này, ăn gì mà mau lớn dữ vậy!

“Tiểu quỷ xấu xa, so với mình quá cao rồi!”. Cô hung hăng đánh lên ngực cậu, để cho biết “quả đấm sắt” giận dữ này lợi hại như thế nào, ngờ đâu nếm mùi “đau khổ” lại là “quả đấm bột” của mình. Lồng ngực cậu ấy thật rắn chắc!

- “Sao thế, có đau lắm không?”.

Lâm Tĩnh Lam vội cầm lấy bàn tay cô, bộ dạng giống như đang dỗ dành trẻ con. Kỉ Hoa Ninh cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, vùng vằng giật tay về: “Không sao, không sao, cậu nghĩ tay tôi làm bằng đậu phụ à?”.

Vừa nói, cô vừa thầm mắng mình: “Có phải tại lâu rồi không yêu ai, nên vừa mới bị tiểu quỷ này nắm tay đã đỏ hết cả mặt lên?”.

Lâm Tĩnh Lam lúc này mới để ý hành động của mình vừa rồi có chút bất nhã, khiến cô bối rối. Hai người lặng lẽ bước đi bên nhau, bầu trời đã tối hẳn, cậu chợt thấy trong mắt cô hiện lên vẻ bi thương, liền không nhịn được hỏi: “Mới rồi… rốt cục là thế nào?”. Cậu biết rõ cô không phải loại người không hiểu đạo lý, lại càng không có lý do gì bỗng nhiên đi giận dỗi với người khác, tất nhiên trừ cậu ra.

Kỉ Hoa Ninh đá một viên sỏi nhỏ dưới chân, nói: “Cô ta đem toàn bộ rèm cửa đổi hết, sách trên giá thì vất lung tung, Thỏ Thỏ cũng bị cô ta làm rách… Cô ta đảo lộn hết mọi thứ trong phòng. Giấy khen, phần thưởng của tôi từ nhỏ đến lớn, cả quyển nhật kí nữa, đều mất hết rồi. Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Chưa được chủ nhân cho phép đã tự tiện vứt hết đồ đạc của tôi?”.

Thỏ Thỏ? Cậu nhớ rồi. Trên giường cô trước kia có một con thỏ nhồi bông để ôm khi ngủ. Lâm Tĩnh Lam hơi tiếc nuối.

Cậu dĩ nhiên biết những thứ đó có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với cô, đó là niềm tự hào, vinh quang của cô, là tất cả những thành quả cô có được hơn hai mươi năm qua. Chưa kể đến, đó đều là những vật riêng tư của cô, người khác dựa vào đâu lại tự ý vứt bỏ chúng? Nghĩ đến cô ta với điệu bộ giống như cô con gái nhỏ đang làm nũng trong lòng cha mình, cậu ám chỉ nói:

- “Trừ khi… Cô ta muốn chiếm lấy phòng của chị!”.

- “Cô ta muốn chiếm thì cứ chiếm đi. Dù sao ngôi nhà ấy đã không còn như trước nữa. Tôi có ở lại hay không cũng chẳng ích gì”. Lâm Tĩnh Lam thấy cô ngước nhìn lên bầu trời đêm thăm thẳm, tựa như đang cố che giấu những cảm xúc dâng trào trong lòng.

Là ai đã từng nói. Dù có đánh vào đầu, cũng không dễ rơi nước mắt.

Nhưng lúc này mắt, mũi của Kỉ Hoa Ninh đều thấy cay cay. Cô ngẩng đầu lên, bầu trời đêm thăm thẳm như một tấm lưới khổng lồ, không biết sẽ đưa cô đi về đâu đây.

Cô phải suy nghĩ rất lâu mới quyết định trở về nước, bởi gia đình đó đã không còn là tổ ấm thân thuộc của cô nữa rồi. Cô có thêm cha dượng, “em gái”, một “thế giới nhỏ” hoàn toàn xa lạ.

Bên cạnh bố cô, nghe nói cũng đã có một người phụ nữ xinh đẹp, họ hạnh phúc bên nhau xây dựng gia đình mới.

- “Cuối cùng mình đã vì lý do gì mà quay trở lại?”. Cô khẽ thì thầm, không nhận ra Lâm Tĩnh Lam đang lo lắng đứng bên cạnh.

- “Hoa Ninh, muộn rồi”. Cậu vội vàng chuyển đề tài, sợ cô lại tiếp tục nghĩ vẩn vơ.

- “Tôi không muốn về nhà”.

Lâm Tĩnh Lam đắn đo một chút rồi nói: “Hay cứ về nhà tôi trước đã”. Từ nhỏ tới lớn, hai người họ đối với gia đình của nhau rất thân thiết.

Cô gật đầu đồng ý. Lúc hai người về đến nhà Lâm Tĩnh Lam, thì đã gần mười một giờ đêm. Bố mẹ Tĩnh Lam vẫn còn thức chưa ngủ, Kỉ Hoa Ninh gọi điện về nhà báo cho mẹ cứ yên tâm, cô vẫn ổn; rồi trở ra cùng mấy người họ ngồi nói chuyện. Lâm Vũ Hiên vui vẻ nói:

- “Hoa Ninh à, chú dì đã chứng kiến các bước trưởng thành của con từ nhỏ cho đến lớn, xem con như con gái vậy. Gia đình con giờ trở nên như thế, trong lòng chú dì thật đau xót. Nhưng bất kể có chuyện gì xảy ra, chú vẫn tin chắc rằng bố và mẹ vẫn rất thương yêu con, con cũng không nên oán trách họ làm gì”.

Lâm Đồng Hạ cũng gật đầu: “Con là khúc ruột mẹ con đẻ ra, trên cõi đời này, mẹ con không đau lòng cho con thì còn đau lòng cho ai? Sau khi tái hôn chẳng may hai đứa con riêng của hai người lại không hợp nhau, đây cũng thật là… Hầy, con định tiếp theo sẽ như thế nào?”.

Kỉ Hoa Ninh xúc động nói: “Chú! Dì! Ý của chú dì con hiểu. Con cũng chưa từng oán trách ba mẹ, họ cũng phải lo cho hạnh phúc riêng của mình chứ. Con đã lớn rồi, cũng đến lúc nên tự chăm sóc cho bản thân. Giáo sư của con bên Anh đã giới thiệu giúp con một công việc tương đối phù hợp trong một công ty liên doanh, vài hôm nữa con sẽ đến chi nhánh tại Trung Quốc của công ty nộp hồ sơ, sau đó sẽ tìm thuê một căn hộ gần đó luôn”.

- “Làm thế sao được, con gái một thân một mình!”. Lâm Đồng Hạ lo lắng kêu lên.

- “Dì không phải lo đâu, ở Anh không phải con vẫn sống một mình rất tốt sao? Mẹ con cũng đã tìm được hạnh phúc riêng của mình rồi, con không muốn tiếp tục trở thành gánh nặng cho mẹ”.

- “Thật khổ cho con quá Hoa Ninh à… Con từ nhỏ đã rất hiểu chuyện”.

Hoa Ninh mỉm cười, nụ cười cô dường như chứa chan nước mắt.

- “Em, anh đang nghĩ, nếu như chúng ta sắp phải đi, không bằng…”.

Lâm Đồng Hạ ngạc nhiên nhìn Lâm Vũ Hiên, ngập ngừng nói: “Chuyện này, không biết có phiền cho Hoa Ninh quá không…”.

Kỉ Hoa Ninh và Lâm Tĩnh Lam ngơ ngác, nghe không hiểu ý tứ của họ, hai người lén đưa mắt nhìn nhau. Bấy giờ Lâm Vũ Hiên nói tiếp: “Chuyện là thế này, công ty chú muốn điều chú sang chi nhánh bên châu Âu công tác vài năm, nếu chú phải đi, dì Đồng Hạ tất nhiên sẽ cùng đi với chú, nhưng chú dì không yên tâm để Tĩnh Lam ở lại Trung Quốc một mình, cho nên vẫn còn chần chừ chưa quyết”.

- “Giờ xem ra đã có cách giải quyết rồi”. Lâm Đồng Hạ âu yếm nắm lấy tay cô: “Hoa Ninh à, con gái một thân một mình sống ở ngoài nói cho cùng cũng không thoải mái, nếu như dì và chú Lâm của con ra nước ngoài, con cứ dọn đến đây ở, vừa an toàn lại vừa tiết kiệm được tiền phòng, con nghĩ sao?”.

- “Dì, làm thế sao được?”. Kỉ Hoa Ninh liền xua xua tay: “Xấu hổ lắm! Xấu hổ lắm!”.

- “Con bé ngốc này, còn khách sáo với dì. Nhà dì so với phòng trọ không tốt hơn à? Còn nữa, dì cũng không phải mời con đến ở không đâu, dì biết con nấu ăn rất ngon, sau này mỗi lần Tĩnh Lam về nhà cuối tuần, không lo không có ai nấu cơm cho nó nữa”.

Dì Lâm, chú Lâm càng nói càng hăng, tựa như đã sắp sẵn kế hoạch tương lai tốt đẹp cho cả hai đứa rồi. Kỉ Hoa Ninh vẫn còn chưa hết bàng hoàng, sao lại có cảm giác mình bị “bán đứng” nhanh như thế này? Lâm Tĩnh Lam thì liếc quanh một cái, không ai nhận ra trong mắt cậu đang rất vui mừng.

Chuyện đến đó Kỉ Hoa Ninh không cách nào từ chối được. Một ngày sau khi chú dì Lâm bay ra nước ngoài, Kỉ Hoa Ninh chính thức xách va ly đến ở nhà Tĩnh Lam.

- Tin tin tin -

- “Hey, xin chào…”.“Tin tin..”.

- “Không có ý thức gì cả, chờ một chút…”.

- “Quee­nie, phòng họp thứ nhất bắt đầu rồi! Số liệu nghiên cứu thị trường về loạt sản phẩm MAX hôm qua đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”.

- “Đủ cả rồi, tôi đến ngay đây”.

Trong phòng họp thứ nhất của công ty B, Kỉ Hoa Ninh mặc bộ đồng phục công sở, mái tóc đen mượt buộc túm lại gọn gàng phía sau, đang đứng bên cạnh máy chiếu thuyết trình say sưa. Tuy vẻ mặt vẫn còn chút non nớt, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến bài báo cáo phân tích kinh doanh xuất sắc của cô. Khi cô vừa kết thúc, cả hội trường đều đứng dậy vỗ tay hoan hô tán thưởng, cô khiêm tốn mỉm cười:

- “Cảm ơn quý vị đã lắng nghe!”.

Cô được công ty mẹ của công ty B ở Anh giới thiệu, thêm vào đó là năng lực của bản thân nên nhanh chóng đã được cấp trên trọng dụng. Công việc đầu tiên trong đời của Kỉ Hoa Ninh có thể nói thuận lợi như cá gặp nước. Còn quan hệ gi­ao tiếp? Đối với cô dễ dàng như cắt một miếng bánh mà thôi.

Tan giờ làm trở về nhà, vừa mở cửa cô đã thấy Lâm Tĩnh Lam nằm vắt vẻo trên ghế so­fa đọc báo từ bao giờ.

- “Hôm nay, sao cậu đã về rồi?”.

Cậu nở nụ cười, đôi xoáy lúm đồng tiền lập tức hiện lên trên má:

- “Hôm nay giáo sư bận việc, nên phòng thí nghiệm tạm nghỉ”.

Cô nhún nhún vai, ném túi xách xuống gần bên cậu. Từ lúc cô chuyển đến đây, những chuyện “ngoài ý muốn” của cậu ngày càng nhiều. Cô liếc nhìn cậu, con trai tuổi này không phải rất ham mê trò chơi điện tử hoặc chạy lông bông ngoài đường sao?

- “Y như ông cụ non vậy”. Cô lẩm bẩm nói rồi đi vào bếp, hôm nay lại phải nấu hai phần cơm rồi.

Ăn tối xong, Kỉ Hoa Ninh đứng dậy định dọn dẹp bát đũa, Lâm Tĩnh Lam vội cướp lấy mâm đứng chắn trước mặt cô: “Chị nấu ăn rồi, việc này để tôi”.

- “Tránh sang một bên”. Cô không nể nang gì nói: “Trẻ con ăn xong thì đi học bài, đừng có ở đây mà làm loạn”.

Cậu có chút ấm ức, cô đâu cần phải nặng lời như thế?. “Để tôi, chị nghỉ ngơi đi”.

Cô không ngờ cậu lại trở nên ngang bướng như vậy, cô khoát tay: “Thế thì tùy, thật sung sướng quá”. Nói xong cô ngả người nằm xuống ghế so­fa, hai cặp đùi trắng nõn bắt chéo lộ ra khỏi váy. Lâm Tĩnh Lam đỏ mặt quay đầu đi, cô thực sự cho rằng cậu vẫn còn như đứa trẻ lên ba hay sao?

Bất kể như thế nào, có thể được ở cùng cô mỗi ngày, Lâm Tĩnh Lam đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Nhiều lúc ngắm nhìn những con búp bê, lọ nước hoa, hay thậm chí là rèm cửa sổ đính đăng ten của cô, trong lòng cậu trào dâng niềm hạnh phúc.

Mỗi lần hiểu thêm cô một chút, cậu cảm thấy mừng rỡ; mỗi khoảnh khắc có cô bên cạnh, cậu không còn mong muốn gì hơn, đây chính là điều mà người ta thường gọi là “rung động”.

Bên này là trái tim trai trẻ thổn thức, bên kia là thiếu nữ mượt mà lung linh, nhưng chỉ có cô không chịu hiểu rằng đứa “em trai” đó đã trưởng thành rồi. Đúng lúc này, cô “đón tiếp” một vị khách ngoài ý muốn.

- “Bắt đầu từ hôm nay, anh ấy là giám đốc bộ phận của các bạn, mọi người phải hợp tác với nhau cho tốt!”. Sau khi ông chủ rời đi, Kỉ Hoa Ninh mới kinh ngạc thốt lên: “Chris? Sao lại là cậu?”.

Nở nụ cười quen thuộc như hoa đào mùa xuân rạng rỡ, Chris nháy mắt: “Sao lại không thể là tớ?”.

Kỉ Hoa Ninh dở khóc dở cười: “Tớ không có ý đó… Phải rồi, cậu sao lại thành giám đốc? Thật không công bằng!”.

Chris nắm vai cô kéo ra sau, rồi ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Tớ chưa nói với cậu, bố tớ là cổ đông lớn nhất của công ty B đấy”.

Hơi nóng phả vào bên tai, Kỉ Hoa Ninh nhịn không được nhéo một cái lên vai anh: “Cậu được lắm, lúc tớ bảo tớ vào làm việc ở công ty B, cậu vẫn không hé môi chút nào về chuyện này cả”.

- “Tớ biết cậu không thích dựa vào mối quan hệ. Yên tâm đi, MISS Kỉ, cậu vào được công ty bố tớ hoàn toàn là do năng lực thực sự của cậu”.

- “Đương nhiên là thế rồi”. Kỉ Hoa Ninh rất tự tin về bản thân.

Hai người thân mật cầm cầm nắm nắm, lập tức thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp khác. Thấy vậy Kỉ Hoa Ninh bèn xua tay: “Trước tiên làm việc đã, khỏi bị mọi người đàm tiếu”.

Chris cười nói: “Thì ra cậu còn sợ điều này. Phải rồi, mấy ngày nữa tớ sẽ cho cậu một vài điều ngạc nhiên”

Thật sao? Kỉ Hoa Ninh quay đầu cười ngọt ngào: “Thật sao? Nó còn chưa tới, tớ đã bắt đầu thấy thèm rồi”.

Giọng hồ ly dụ dỗ hoàng tử, Chris nhìn theo bóng lưng cô lắc đầu, đây chỉ có thể là một con hồ ly dễ thương.
Bình Luận (0)
Comment