Tình Muộn

Chương 16

Nhiều năm sau, bạn có thể không nhận ra người mà mình đã yêu sâu sắc? Có lẽ nào thời gi­an lại có thể làm thay đổi hoàn toàn một con người?

Trong cuộc sống chung có những chất xúc tác đang ngầm chảy ở khắp nơi, đôi khi chỉ với một chi tiết nhỏ cũng có thể làm nảy sinh những ảo tưởng đẹp đẽ. Trong yên bình và hạnh phúc như vậy, ngày tốt nghiệp của Lâm Tĩnh Lam cuối cùng cũng đến. Với rất nhiều cơ hội lựa chọn, cuối cùng anh quyết định làm việc cho Trung tâm nghiên cứu thuộc Cục Nghiên cứu quốc gia, một tiền đồ rộng mở với người thanh niên đó.

Chris đối xử ngày càng tốt với Kỉ Hoa Ninh. Nisha cũng đã từng cảnh báo với cô rằng: Một con người từng là một anh chàng hào hoa lãng tử như Chris mà hiện tại lại là nhân vật cốt cán của công ty, điều đó nhất định phải có nguyên nhân. Và cô chính là nghi ngờ lớn nhất.

Sau khi hứa hẹn với Tiểu Lam, Hoa Ninh mới hiểu rằng, cách thể hiện tình cảm của con người thật đa dạng và phong phú. Đối với Chris, có lẽ ẩn chứa sau sự chăm sóc tinh tế, những vui đùa, cáu giận chính là sự thể hiện tình cảm nơi anh. Thế nhưng trong thế giới của cô, không hề có sự tồn tại hình bóng của người con trai đó.

Và thời gi­an có thể kéo khoảng cách ngắn ngủi để kết thúc mối thâm tình của anh dành cho cô. Chris chợt hiểu ra rằng, đối với những cô gái giống như Quee­nie, họ không thích những lời đường mật ngọt ngào, chẳng thích tiền bạc phú quý và thậm chí anh còn không biết cô thích thứ gì? Cô mãi mãi là nụ cười bí ẩn và anh thật sự không thể thấu hiểu tâm tình của cô. Trước nay anh đều nghĩ rằng, chỉ cần xác định chính xác tình cảm của bản thân mình rồi dần dần sẽ đến gần được cô. Tuy nhiên, tận mắt chứng kiến những thay đổi nho nhỏ từ nơi cô, anh không thể không giật mình kinh sợ và dự cảm rằng: Cô gái đó đang từng bước, từng bước rời xa anh.

Trong một buổi tiệc lớn, Chris và Kỉ Hoa Ninh – một đôi cộng sự tuyệt vời trong công việc vẫn như thường lệ cùng trang trọng đến tham dự. Họ đang khiêu vũ uyển chuyển dưới ánh trăng dìu dịu và Chris quyết định mượn cơ hội này để bày tỏ nỗi lòng lâu nay của mình.

- “Hôm nay mời cậu đến, kỳ thực còn có một việc còn quan trọng hơn cả hợp đồng”.

Chris dịu dàng chăm chú nhìn Hoa Ninh, trong khóe mắt ánh lên một nụ cười, khi đổi bước, hai người họ đổi vị trí cho nhau:

- “Cậu là cộng sự tuyệt vời nhất của tớ, những phi vụ mà chúng ta cùng hợp tác đều không bao giờ thất bại. Thế nhưng trong sâu thẳm tấm lòng, tớ vẫn hy vọng cậu sẽ trở thành một “đối tác” đặc biệt…“.

Khi Hoa Ninh về cơ bản đã đoán được điều Chris muốn nói và đang dần chuyển sang trạng thái bối rối thì người đàn ông khiêu vũ bên cạnh bất chợt kêu lên một tiếng rồi khuỵu xuống đất. Định thần nhìn lại, hóa ra là ngài tổng giám đốc của một công ty nổi tiếng.

Trong lúc hỗn loạn, có tiếng kêu thất thanh vang lên, người cởi áo, lay mình, còn có người đang làm động tác cấp cứu tim, chẳng ai biết ông ta có bị bệnh tim hay không? Người duy nhất có thể cung cấp thông tin về người đàn ông đó chính là cô bạn gái đi cùng, nhưng người này lúc trước cũng đã hét lên một tiếng rồi sụp xuống bên cạnh người đàn ông của mình, miệng không thốt lên lời, hình như là thư ký của ông ta.

Người của trung tâm cấp cứu nhanh chóng xuất hiện, một nhóm người mặc áo blouse trắng đang khẩn trương đến nơi xảy ra sự cố. Những hoạt động có quy mô lớn như thế này, khách mời đều là những người có máu mặt, chắc chắn phải luôn sẵn sàng ứng phó với những tình huống khẩn cấp, bác sĩ ở đây thường là những cố vấn sức khỏe riêng của những gia đình giàu có. Trong lúc hỗn loạn đó, một giọng nói rành rọt vang lên bay thẳng đến tai Hoa Ninh:

- “Không đáng ngại, ông ấy chỉ choáng váng một chút, đó là do lao lực quá mà nên, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gi­an thì sẽ khỏe trở lại thôi!”.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm rồi tản về các phía. Chris muốn kéo Hoa Ninh đến một góc khác, thì thấy rằng hình như cô ấy đang đứng như chôn chân tại chỗ, đôi mắt đờ đẫn không chớp. Dõi theo ánh mắt, khi những người đứng che đằng trước đã dần dần tản ra, cuối cùng hình ảnh một người mặc áo blouse trắng cũng hiện ra rõ mồn một trước mắt.

Người đàn ông đứng nhìn bệnh nhân được đưa lên cáng để chuyển đến phòng khách nghỉ ngơi rồi mới từ từ tháo bỏ găng tay.

Đôi mắt đen lay láy như chim bồ câu, người con gái bận váy tím, tóc dài cột cao, lộ vẻ mảnh mai mềm mại, tri thức và đầy nữ tính. Cô ấy, là cô ấy! Sâu thẳm trong anh, không một chút do dự bật lên tên cô gái: “Tiểu Ninh”. Cho dù thời gi­an có thể thay đổi hoàn toàn một con người?

Lâm Tĩnh Lam nhận điện thoại của Mẫn Na nói rằng sắp đến sinh nhật của anh mình, muốn nhờ cậu cùng đi để chọn quà cho anh trai. Tĩnh Lam từ chối một cách khéo léo nhưng Mẫn Na vẫn cố nài nỉ cậu cùng đi để nhân tiện có thể chọn quà cảm ơn giáo sư Hàn trước khi tốt nghiệp. Cậu suy đi tính lại, quả thực việc này ngay bản thân mình, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến, và việc cảm ơn giáo sư Hàn là một việc nên làm. Cậu gửi cho Kỉ Hoa Ninh một tin nhắn rồi đi luôn.

Hôm nay Mẫn Na trang điểm thật đẹp, ngọt ngào và đáng yêu như một thiên sứ phấn hồng. Việc cô đi cùng với cậu con trai cao ráo và đẹp đẽ như Lâm Tĩnh Lam khiến mọi người trên đường không ngừng so sánh và thầm khen ngợi. Trong lòng Mẫn Na đang dâng lên một cảm giác lâng lâng khó tả, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của những người đi trên đường là có thể thấy sự phối hợp của họ tuyệt đến thế nào.

Đi một vòng quanh các cửa hàng, cuối cùng họ cũng chọn được những món đồ ưng ý, trên đường đi hai người thi thoảng lắm mới trao đổi vài ba câu chuyện. Lúc quay trở về, Mẫn Na nói rằng chiều hoàng hôn thật rực rỡ, muốn đi dạo quanh công viên một vòng rồi mới về nhà. Đối diện với khuôn mặt khẩn khoản của cô, Lâm Tĩnh Lam nghĩ, đưa cô ấy đi một vòng cũng chẳng hề gì. Thế là hai người bọn họ chầm chậm men theo con đường ven quanh hồ trong phong cảnh tuyệt vời, hơi lạnh của nước hồ phả vào mặt khiến con người ta thật sảng khoái.

Đi một hồi Mẫn Na đột nhiên bị vấp và ngã khuỵu xuống đất. Lâm Tĩnh Lam định đỡ cô dậy, Mẫn Na mắt ngân ngấn nước, mặt dần đỏ: “Chân đau quá… tớ không đi được nữa rồi”. Cô thò chân ra khỏi gấu váy, quả thật có vết xước và vài vệt máu chảy ra. Lâm Tĩnh Lam vội đưa mắt quan sát xung quanh: “Tớ đi mua thuốc, cậu đợi nhé!”.

Khi cậu mua thuốc về, Mẫn Na đã không còn ở đó nữa. Tĩnh Lam đành gọi điện và theo sự chỉ dẫn, cậu đã tìm được Mẫn Na đang ngồi ở cửa của một xưởng để xe cũ. Cô nói, ngồi đợi lâu quá nên thấy lạnh, hơn nữa xung quanh lại chẳng có ai, nhìn thấy căn nhà nhỏ nên cố lết về đây. Tĩnh Lam không mảy may nghi ngờ và nhanh chóng đưa thuốc cho Mẫn Na. Lúc đó, cô đột nhiên đưa tay ra kéo mạnh Tĩnh Lam, như có một lực nào đó đẩy mạnh phía sau, cánh cửa đột ngột đóng lại. Trong bóng tối, Mẫn Na có thể cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của Tĩnh Lam, ánh mắt ấy làm cô thấy ớn lạnh sống lưng. Cô nghe thấy tiếng cậu nói rất khẽ: “Hà tất phải làm thế ?”. Có lẽ mình không nên nhận lời đi với cô ấy. Chỉ là quen biết lâu năm, cũng được coi là bạn bè, nào ngờ lại bị bạn cho vào tròng.

Mẫn Na lạnh lùng nói: “Em không tin là anh không biết tình cảm của em đối với anh. Đã bao năm nay, anh đều giả vờ như bị điếc, thấy mà không chịu thừa nhận, đến nhìn em một cái anh cũng không. Đó chẳng phải là anh muốn chạy trốn hay sao? Tại đây, chỉ có em và anh, dù có chuyện gì xảy ra thì ai có thể biết chứ… ”.

Trong lúc đó, Kỉ Hoa Ninh nhận được điện thoại của Tô San, nói rằng không tìm thấy Mẫn Na, tự nhiên cảm thấy không “yên tâm” khi cô ấy đi cùng Lâm Tĩnh Lam. Hoa Ninh ngắt điện thoại, nhìn Viễn Ảnh sau mấy năm không gặp, anh ấy đã tráng kiện hơn, càng ngày càng nam tính. Cô không thể không thừa nhận rằng sự lựa chọn trong cuộc sống của anh là đúng, cô cũng chưa từng thấy ai mặc áo blouse trắng lại thanh cao và nho nhã như anh.

Một bên là Chris, một bên là Gi­ang Viễn Ảnh, tâm trạng Kỉ Hoa Ninh lúc này thật hỗn độn. Vốn sẽ là một đêm lãng mạn, nhưng thật khó có thể xóa bỏ vĩnh viễn chuyện tình đã từng ăn sâu trong cuộc đời mình.

Kỉ Hoa Ninh và Gi­ang Viễn Ảnh sánh bước đi trong đêm lạnh đầy yên tĩnh, cô đang khoác trên mình chiếc áo choàng của anh, khi làn gió thổi tới, thân cô chợt run lên nhè nhẹ. Khi vừa ra khỏi hội trường, Viễn Ảnh đã nhẹ nhàng cởi áo choàng của mình và khoác lên vai cô. Động tác thật tự nhiên và dứt khoát, thậm chí họ còn chưa nói với nhau lời nào.

Anh gọi tên cô: “Tiểu Ninh!”.

Cô đang đứng trong gió, trước mặt anh. Đôi mắt cô mở to, váy tung bay trong gió, trông tựa như một bông sen đang bừng nở.

Chris nói nhỏ bên tai cô:

- “Cậu đã muốn về chưa? Hay tớ đi trước nhé?“.

Cô lắc đầu, đã là gặp gỡ trên đường thì nên cố gắng hết sức để hoàn thành vai diễn của mình.

Chris đánh xe ra xa. Không thể đến với cô ấy lúc này, thì anh làm sao có thể tiếp cận với quá khứ của cô ấy? Trong lúc cô đang mệt mỏi, có thể nhớ đến sự bao dung của anh trong giờ khắc này, tựa như đêm dài vô tận, cả xấu và tốt đều hòa lẫn trong nó.

Nếu như cô ấy cố tình đẩy anh ta ra xa hoặc ra vẻ như vậy. Đây là tình cảm bạn bè ư? Sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện, lại xa cách lâu như vậy thì nói đến quan hệ gì cũng đều không đúng, đó là một thứ tình cảm còn sâu sắc hơn cả tình bạn. Trên thế giới này, khi hai con người đều có một phần ký ức giống nhau thì đó chính là duyên phận, và việc quên đi điều đó thực sự là một sự đáng tiếc. Sau này, mỗi khi bạn nhớ lại chuyện xưa, trong cơn ngậm ngùi nức nở, bạn biết rằng có một người giống như bạn, nhớ hết những điều không ai biết này, bạn sẽ cảm thấy được an ủi. Nhưng tất cả những điều đó, chưa chắc đã liên quan đến tình yêu.

Anh ấy gọi tên cô tha thiết, song lại không vội vã nói một điều gì. Trong màn đêm điểm xuyết chút không khí lành lạnh, hai con người đó đã cùng nhau đi trên một đoạn đường, không bối rối, không run sợ và càng không có chút gì gọi là oán hận. Thì ra đây chính là tất cả những gì chân thực nhất của lần gặp gỡ này. Kỉ Hoa Ninh nhẹ nhàng kéo áo khoác ôm sát lấy thân mình, thay vì dư vị của sữa tắm là mùi nước hoa thoang thoảng. Anh ấy đã thực sự trưởng thành, lột bỏ cái vỏ thô ráp của thuở thiếu thời, anh của hiện tại đã trở thành một người đàn ông cương nghị và chín chắn, thế nhưng không biết vì sao Kỉ Hoa Ninh lại cảm thấy anh thật xa lạ. Cô từng cho rằng, bất luận thời gi­an có lâu đến đâu đi chăng nữa thì khi gặp lại anh nhất định vẫn là ấn tượng rõ ràng như thuở ban đầu, giống như cái nhìn lần đầu tiên ấy: Trong ánh sáng dìu dịu của buổi ban mai, cậu thiếu niên cao ngạo mà thanh nhã đang nở nụ cười thân thiện:

- “Mình là Gi­ang Viễn Ảnh, xin giúp đỡ nhiều!”.

Cái khoảnh khắc ấy không bao giờ có thể tái hiện được nữa, lúc này đây, trong lòng cô như có tiếng thở dài nhè nhẹ.

- “Hoa Ninh, em thực sự đã trưởng thành!”. Gi­ang Viễn Ảnh ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không tránh khỏi sự thán phục trước vẻ đẹp của cô.

- “Em sống tốt chứ?”.

“Sống tốt chứ?” là câu mào đầu kinh điển và cổ lỗ sĩ nhất mà các đôi thường thốt lên trong cuộc trùng phùng sau khi chia tay. Nếu như đối phương có cuộc sống may mắn hơn thì liệu rằng bản thân có cảm thấy chút gì đó buồn phiền? Kỳ thực, tốt hay không tốt cũng đều không có gì liên quan đến mình nữa, thế nhưng vẫn còn rất nhiều người muốn tìm đáp án cho câu hỏi đó.

Cô gật mạnh đầu: “Cũng tốt, như anh thấy đấy!”.

Anh cười thật tươi: “Thế là tốt rồi, thế kết hôn chưa?”.

- “Chưa, còn anh?”.

- “Khi cơ hội đến đã không nắm lấy, sau có điều kiện quay lại thì thời cơ đã chẳng còn nữa!”. Một câu nói đùa nhưng trong đó ẩn chứa bao điều thở than!

Kỉ Hoa Ninh kéo áo khoác trên vai xuống: “Em đến bến rồi, cảm ơn chiếc áo của anh!”.

Anh khoác áo vào người, gượng cười, xe đã đến, ánh đèn đằng xa rọi đến như đâm vào mắt người ta. Cô quay người:

- “Vậy em đi trước nhé, liên lạc lại sau!”.

Trong khoảnh khắc ấy, anh giữ lấy bàn tay lạnh giá của cô:

- “Tiểu Ninh, anh xin lỗi. Anh sẽ gọi điện cho em!”.

Cô quay đầu lại, nở nụ cười xa xăm và anh cảm thấy gần nhau trong gang tấc đấy nhưng sao như xa cách cả chân trời.

- “Không cần đâu!”.

Cửa xe đóng lại, bàn tay cô tuột khỏi tay anh tựa như hai đầu của thế giới. Không cần xin lỗi ư hay không cần liên lạc? Cô ấy chỉ cười và nói: “Không cần đâu!”.

Kỉ Hoa Ninh đứng dưới ánh đèn xe vàng vọt, cô đang nhìn hình ảnh khuôn mặt mình đung đưa, thoắt ẩn, thoắt hiện phản chiếu trên cửa kính xe. Tiếng chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn của Tiểu Lam: “Em đang ở đâu? Lúc nào mới về?”. Cô nhớ lại cuộc điện thoại của Tô San và lặng lẽ gấp điện thoại lại. Trên xe, chỗ ngồi đã kín, có lác đác vài người khách đang đứng, chiếc xe lăn bánh chậm rãi và đơn độc. Trong cái giờ khắc gần về khuya ấy, hình như trong mỗi con người đều chứa chất những nỗi niềm riêng tư và còn mang theo cả sự mệt mỏi của một ngày bận rộn. Tài xế bật đài để tinh thần được tỉnh táo, chất giọng trầm ấm êm ru của nữ phát thanh viên cứ đều đều vang lên như dạ khúc của đêm thành thị. Khi những câu thơ buồn bã vang lên, cô từ từ ngước đôi mắt đang rủ xuống của mình lên.

Tốt thôi!

Một câu nói như nghẹn lại trong họng

Khi bóng thành thị ánh lên huyền ảo

Chúng ta chia ra thành những thế giới riêng biệt

Và xem tất cả đã hóa thành hư vô

Chúng ta nói rằng: không bao giờ buông tay

Nhưng thực sự nói rằng đã yêu thì vẫn chưa đủ

Khi đi đến ngã rẽ của con đường

Anh rẽ trái còn em bên phải

Chúng ta đều cố chấp mà chưa từng ngoảnh lại

Chúng ta nói rằng: Chia tay rồi sẽ là những người bạn

Từ khi đó không thể cất lời thăm hỏi

Trong đám đông đó tình cờ gặp lại

Anh gầy đi rất nhiều

Còn em vẫn đắm chìm trong đôi mắt anh…

Kỉ Hoa Ninh đã từng khóc khi nghe bài hát này, nhưng lần này trong tâm khảm cô lại thanh thản và bình tĩnh đến kỳ lạ, cô đang nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên cửa kính xe rồi từ từ ngẩng cao đầu.

Về đến nhà, căn phòng bị màn đêm dày đặc bao trùm, cô bật tất cả bóng đèn lên rồi sau đó gọi điện cho Lâm Tĩnh Lam. Một lúc sau, cậu cũng về đến. Cô hỏi:

- “Đi đâu? Sao còn về muộn hơn cả tôi?”.

Cậu chậm rãi trả lời:

- “Đưa bạn đi mua ít đồ, đã nhắn tin cho em rồi nhưng sao không thấy trả lời?”.

Cô nhìn điện thoại:

- “Có tin nhắn à? Chắc mạng lại bị làm sao rồi!”.

Cậu đi qua người cô, trên cổ rõ ràng có vết son môi. Trong lòng cô, trái tim như thắt lại. Sao cô ghét sự tinh tường của đôi mắt mình đến thế, ngày hôm nay, cô đã chứng kiến quá nhiều điều mà đáng lẽ không nên thấy: Tình cảm của Chris, hình bóng của Gi­ang Viễn Ảnh và cả dấu vết của nụ hôn trên cổ Tiểu Lam. Có lẽ cô không bao giờ biết được rằng cậu đã dõi theo chuyến xe của cô cho đến khi khuất hẳn rồi mới chầm chậm rời đi. Khi quan tâm đến một người, con người ta dễ dàng trở nên tự ti; khi quan tâm đến một người, con người ta có thể “khẩu xà tâm Phật”; và khi quan tâm đến một người, con người ta cũng dễ dàng cam tâm chịu đau khổ chứ nhất định không chịu cúi đầu. Điều này tựa hồ như phần tình yêu khiến con người ta rung động nhất và cũng là thứ bào mòn con người nhất. Bởi vì đối với hai người, khi người này có điều gì che giấu lại hay nghi ngờ về những điều bí mật của đối phương. Đây chính là lần đầu tiên có sự lạnh nhạt xen vào giữa Kỉ Hoa Ninh và Lâm Tĩnh Lam. Và hai người họ chẳng ai tự nguyện mở miệng trước để nói một điều gì. Với tình hình này, Hoa Ninh cảm thấy mệt mỏi, rõ ràng là một vấn đề rất nhỏ nhưng cô không biết làm cách nào để hóa giải và phải bắt đầu từ đâu.

Việc để cho chuyện tình cảm vấn vương trong khi làm việc khiến cho chuyện đàm phán trong mấy phi vụ của cô không được thuận lợi cho lắm. Khi cô đang vội vã đến khách sạn, trời bỗng tối sầm như sắp mưa, không biết Tiểu Lam có mang theo ô không? Bất giác cô nhớ đến cậu, thế nhưng vẫn cảm thấy chưa thể gạt bỏ được lớp bụi trong lòng, cũng giống như bầu trời mịt mù trước mắt kia.

- “Sao lại thế này?”, trước khách sạn, chàng trai đang hỏi một cô gái, đứng ngay bên cạnh cô ấy là một “vệ sĩ”, thái độ của họ rất thân mật.

- “Tại sao em và anh ta… sao các người lại từ trong khách sạn đi ra?”.

Kỉ Hoa Ninh liếc nhìn, đó là một chàng thanh niên chưa đến ba mươi tuổi, dung mạo đoan chính và có vẻ rất hòa nhã, nhưng lúc này có lẽ vì bị kích động hoặc do quá phẫn nộ mà mặt đang đỏ phừng phừng. Cô gái kia trang điểm rất bắt mắt, còn anh ta chỉ bận chiếc áo sơ mi màu lam, hiển nhiên là không cùng gu với cô gái. Cô ta quay đầu nói với gã trai còn lại: “Anh yêu, đi lấy xe trước đi, em có chút việc phải làm ở đây”. Gã đó trước khi bỏ đi còn hôn một cái thật kêu lên má cô gái rồi liếc nhìn chàng thanh niên một cách đầy khiêu khích. Chứng kiến cảnh ấy, mắt người thanh niên bận áo lam tựa hồ như sôi máu, nếu như không có người bảo vệ đứng bên cạnh thì nhất định anh ta sẽ xông đến cho gã trai kia vài quả đấm rồi. Cô gái hùng hổ tuyên bố:

- “Anh thấy đấy, hiện tại chúng tôi đang sống với nhau. Mạnh Thiên Phàm, chúng ta đều đã trưởng thành rồi, về tình cảm nên giải quyết một cách có lý trí. Chúng ta yêu nhau đã nhiều năm rồi, lẽ nào anh không cảm thấy mệt mỏi, trước đây tôi không nhẫn tâm nói là để anh từ từ nhận ra sự lạnh nhạt nơi tôi, không ngờ lại bị anh bắt gặp!”.

Nghe những lời nói của cô gái đó, chàng thanh niên áo sơ mi lam – tất nhiên là Mạnh Thiên Phàm trong chốc lát trở nên buồn bã, khóe mắt nhanh chóng ngấn nước. Anh đã nghĩ đến bao nhiêu điều tốt đẹp nhưng đó chỉ là mộng tưởng của bản thân và anh không thể nào cam tâm để chấp nhận kết cục này. Trong bảy năm quen biết, yêu nhau năm năm và chuẩn bị bước vào lễ đường làm lễ kết hôn, không bao giờ nghĩ đến một điều gì khác, tiền lương hàng tháng đều gi­ao cả cho cô ấy, trong thâm tâm anh, hai người họ đã sớm là một đôi vợ chồng. Năm tháng qua đi, một phần tình yêu đã dần dần chuyển thành tình thân và tình bằng hữu; anh cho rằng, tất cả những điều này không cần nói ra thì cả hai cũng đều tự biết và không hề nghĩ rằng đến một lúc nào đó sẽ xảy ra hiện tượng lệch pha trong tình yêu, có thể ở nơi anh vẫn còn nồng nàn nhưng ở nơi cô ấy đã nguội lạnh từ lâu.

- “Thiên Phàm, yêu thì ở, không yêu nữa thì giải tán!”. Lần đầu tiên cô ấy gọi tên anh – “Thiên Phàm” là lúc hai bọn họ vẫn còn ngây ngô, nụ cười của cô ấy sao mà thẹn thùng, sao mà ngọt ngào đến thế! Còn cô của hiện tại, ăn mặc sành điệu, trang điểm quyến rũ, nhưng sao anh lại cảm thấy xa lạ đến vậy, cứ như từ trước đến giờ hai người họ chưa từng quen biết. Mắt dõi theo khi cô vui vẻ bước vào xe mới, Mạnh Thiên Phàm mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, suốt năm năm qua cuối cùng chỉ còn lại vẻn vẹn vài từ: “Yêu thì ở, không yêu thì giải tán!”. Lệ mờ đục đang túa ra nơi khóe mắt và anh đang nỗ lực kìm nén để dòng chát ấy không tuôn rơi. Với tất cả những sự công kích vừa ập tới thì việc giữ thể diện cũng không còn quan trọng nữa.

Kỉ Hoa Ninh quay mặt đi, cô không đủ can đảm để xem tiếp, mỗi quan hệ giữa nam và nữ vẫn luôn là như vậy. Đây chính là thời đại mà tỉ lệ ly hôn chiếm một phần ba, sau khi tan đàn xẻ nghé thì còn tính đến điều gì? Cô chợt cảm thấy rùng mình vì lạnh, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà.

Về đến nhà, Lâm Tĩnh Lam đã ở trong phòng, không biết là đang làm gì nhưng cô biết chắc chắn rằng cậu ta đang cố ý tránh mặt mình và cô cũng không nghĩ đến chuyện đi làm lành.

Chiến tranh lạnh thực chất là một trạng thái khiến cho con người ta mòn mỏi, đặc biệt là đối với hai người nam nữ sống chung nhà. Cô vẫn nấu nướng, cậu ấy vẫn rửa bát, chỉ là trong mắt họ không có thần sắc và trong khi nói chuyện hình như là đang cố né tránh điều gì. Ba ngày trôi qua, Kỉ Hoa Ninh càng ngày càng không thể chịu được kiểu sống này, cô cảm thấy mình rất dễ bùng nổ. Cô nghĩ đi nghĩ lại về vấn đề của bọn họ và lập tức phát hiện ra rằng Tô San không hề có ý tốt, cũng biết rằng sự trung thành của Tiểu Lam không phải là chuyện đùa, thế nhưng trong thâm tâm, cô vẫn cảm thấy đầy sự hờn dỗi. Nghĩ đến tất cả những chuyện có thể xảy ra giữa Lâm Tĩnh Lam và người con gái khác, Hoa Ninh không thể không để tâm, từ nhỏ đến lớn không phải lúc nào cậu ta cũng thuộc về cô hay sao? Giả sử sự thực có thể khác đi thì cô sợ rằng mình khó có thể chấp nhận được, chỉ là hiện nay cô ấy vẫn chưa nghĩ đến điểm này. Hơn nữa, việc Lâm Tĩnh Lam không lên tiếng khiến cô càng cho rằng cậu ta là một người có lòng dạ hẹp hòi, cậu ấy là con trai lẽ nào lại không thể hạ mình giải thích một lần hay sao, trừ khi không có lý do để giải thích? Càng nghĩ nhiều lại càng khiến bản thân mình thêm bối rối, chẳng có ai có thuật đọc được suy nghĩ, có thể thần thông quảng đại để hoàn toàn thấu suốt được tâm khảm của người khác?

Thời gi­an này Kỉ Hoa Ninh đang tiếp nhận một phi vụ, nếu có thể thành công thì cũng đủ để nâng cao thành tích của cô trong vòng một tháng. Đối tượng là một ông lão ở ngoại ô, nếu có thể thuyết phục ông bán cho mảnh đất tổ tiên hiện đang trong tay thì có thể nói đã thành công được hơn nửa. Aman­da đang đi công tác, Chris đang lúc công việc ngập đầu, thế là ngay từ tinh mơ cô đưa theo hai trợ thủ lên đường ra ngoại ô. Sáng sớm ngày hôm đó trời quang mây tạnh, khí hậu rất dễ chịu, nhưng đến buổi trưa, từng đám mây đen dần dần kéo đến bao trùm cả bầu trời. Ông lão đã vào cái tuổi “xưa nay hiếm” cùng với một người giúp việc sống đơn độc một mình nơi thôn dã, thế nên tính tình khó tránh khỏi những điều kỳ quái. Ông lão nghe tin Kỉ Hoa Ninh đến, đến gặp mặt cũng không muốn gặp nên đã sai người từ chối từ ngoài cổng. Hoa Ninh đưa tay lau mồ hôi lấm tấm đổ ra trên trán, đối tượng còn khó tiếp cận hơn so với tưởng tượng của cô, nếu với một người bình thường thì có lẽ họ đã sớm “giơ tay hàng” nhưng đây là Kỉ Hoa Ninh – không thể đoán trước một điều gì, luận về đàm phán, luận về tâm lý con người thì cô khá tự tin. Từ buổi trưa cho đến chiều tối, sau bao nhiêu lần bị đóng sập cửa trước mặt, đến người giúp việc của người ta cũng cảm thấy ngán ngẩm thì cuối cùng ông lão cũng đồng ý cho cô vào nhà để nói chuyện. Đó là cuộc nói chuyện vô cùng thú vị, hai người họ thật đồng cảm và hợp ý, thậm chí có thể coi đây là cuộc nói chuyện của những người bạn vong niên. Cho đến khi cô rời khỏi biệt thự của ông lão, nhoẻn miệng cười và nâng niu tờ hợp đồng trong tay, trong lòng đang dâng lên niềm vui khó tả của kẻ chiến thắng thì mới phát hiện ra bầu trời đang một màu đen kịt, cuồng phong dữ dội và hình như một trận mưa lớn đang kéo đến. Cô cẩn thận gói hợp đồng lại rồi vội vàng rời khỏi khu vực đó. Gió ào ạt kéo đến, cuốn theo cả cát và sỏi, quất vào mặt cô đau nhức. Cô dõi theo con đường lớn nhưng cả đến một chiếc xe buýt cũng không có. Lúc đó, những hạt mưa to bằng hạt đậu bắt đầu va lộp độp vào đầu, vào tay và như một mũi khoan len lỏi vào sâu trong cổ áo. Cô run rẩy mò mẫm điện thoại để gọi xe thì mới phát hiện ra điện thoại đã hết pin từ bao giờ, muốn quay lại nhà ông lão để tránh mưa nhưng sao chẳng thấy bóng dáng của căn biệt thự đâu cả, chỉ thấy một màn đen dày đặc, cô đã bị lạc đường!

- “Sao cơ, giờ này cô ấy vẫn chưa quay về?”. Chris kinh ngạc nhìn Lâm Tĩnh Lam, hai chàng trai đứng sững đối mặt với nhau, không khí có chút gì đó căng thẳng.

- “Cuối cùng thì cô ấy đi đàm phán ở đâu?”, trời đã tối mà điện thoại lại không liên lạc được, Lâm Tĩnh Lam đợi ở nhà mà càng lúc càng lo lắng. Vốn cho rằng cô ấy đang giận dỗi nên đi đâu đó giải khuây, thậm chí có thể đi gặp Gi­ang Viễn Ảnh… Thế nhưng dần dà sự lo lắng đã vượt qua mọi lý do khác, cậu đứng ngồi không yên, trực tiếp đến tìm Chris, “Còn những người cùng đi?”.

- “Lisa là trợ lý của cô ấy!”, Chris vừa nói vừa ấn số gọi điện: “Alo, Lisa hả, bây giờ cô và Quee­nie đang ở đâu, sao vẫn chưa về… sao? Cô không đi… ”.

- “Trợ lý của cô ấy nói, buổi trưa cô ta có việc gấp nên trên đường đi Quee­nie đã để cô ấy quay về… ”.

- “Thế mà cũng nói, hiện nay cô ấy ở một mình à?”, Lâm Tĩnh Lam lộ vẻ tức giận, tay chống trên bàn làm việc của Chris: “Cô ấy sợ bóng tối, hơn nữa lại một mình ở vùng ngoại ô đó!”. Chris mặt lạnh băng, nếu như không phải việc quá nghiêm trọng thì Lâm Tĩnh Lam nhất định sẽ không đến tìm mình. Anh đứng lên đi đến bên móc áo kéo chiếc áo khoác:

- “Đi, chúng ta đi tìm cô ấy!”.

Lâm Tĩnh Lam đi trên đường mà lòng lo lắng bội phần, nhìn bầu trời sấm chớp ầm ầm, gió mưa cuồn cuộn, những đêm giống như thế này, cô ấy đều kinh sợ trốn trong phòng mình, nếu như cô ấy vẫn đang ở ngoài, nếu như cô ấy vẫn quanh quẩn ở ngoại ô thì không biết nỗi sợ hãi sẽ như thế nào? Một ánh chớp lóe lên xé ngang bầu trời trước mặt, trái tim cậu như đang bị một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, vò xé, hận rằng trong giờ phút này bản thân mình không thể gánh lấy nỗi khiếp sợ thay cô ấy và cậu chỉ có một mong muốn duy nhất được thay cho cô ấy quay trở về.

Chris đỗ xe cạnh cậu, nhấn hai phát còi: “Lên xe!”. Cậu lập tức lên xe của Chris, hai người vội vã ra đi. Khi họ lao như điên cuồng đến ngôi biệt thự, ông lão kinh ngạc nói: “Vị tiểu thư xinh đẹp đó đã đi từ lâu rồi, cô ấy vẫn chưa về ư?”. Ông lão miêu tả địa hình khu vực phụ cận cho hai người: Có đường quốc lộ, rừng cây, gò đất, ruộng, phía sau còn có một cái ao. “Tôi không biết cô ấy đi về hướng nào, các anh chia ra mà đi tìm nhé!”.

- “Hoa Ninh…”

- “Quee­nie, nghe thấy không?”.

Sấm, mưa quá to khiến cho những tiếng gọi như chìm nghỉm trong khoảng không, hai người đàn ông đang tìm người con gái đó trong làn mưa gió bão bùng… cô ấy có thể ở ngóc ngách nào? Mà cũng có thể chẳng ở chỗ nào cả! Nhưng nếu chỉ cần có một tia hy vọng mong manh thì bọn họ cũng không bao giờ buông tay!

Chiếc ô đen mềm oặt bị gió đánh chao đảo trong mưa, Lâm Tĩnh Lam gọi to tên Kỉ Hoa Ninh, cậu chỉ cảm thấy chiếc ô bị gió thổi bật ra và mưa bắt đầu đập vào mặt, khoảng không trước mắt mịt mùng không thể phân biệt rõ ràng. Ngẩng trông những tia chớp ken vào nhau trên bầu trời như những đuốc lửa hừng hực, rực rỡ mà hung dữ, tim cậu càng ngày càng trở nên lạnh buốt. Mong rằng cô ấy đã về rồi… hoặc cũng có thể cô ấy đang trên xe quay về, nếu đang trên xe thì gọi điện hẳn nhiên sẽ trong tình trạng tắt máy. Hoa Ninh, cuối cùng thì em ở đâu? Trong đêm tối đầy giông bão này, em thực sự đang ở đâu chứ? Cậu cũng không muốn nghĩ tiếp nữa.

Kỉ Hoa Ninh co ro tận cuối đường, toàn thân sớm ướt sũng như chuột, như mới từ dưới nước đi lên, song cô vẫn sống chết ôm khư khư trong lòng chiếc phong bì bao kín đựng hợp đồng. Đây là thứ duy nhất mà cô có thể ôm, giống như một cảm giác an toàn mà không thể buông tay. Lại đến rồi… tại sao lại đến nữa… cô giống như một chiếc lá mùa thu đang chao đảo run rẩy. Rõ ràng… ghét nhất là những đêm mưa gió…, sao mà lạnh lẽo, sao mà đáng sợ đến thế…

Không có ai… tại sao đến một người cũng không có… bố, mẹ đừng cãi nhau nữa… con thật cứng đầu, quỷ sẽ ăn thịt con…, ăn thịt con! Ăn thịt con! Ăn thịt con!…

Cô ấy dùng hết sức bịt chặt đôi tai, nỗ lực đứng thẳng dậy, toàn thân cứ như một cây chì ngâm trong nước. Tại sao? Rõ ràng đã qua bao nhiêu năm… không còn bướng bỉnh nữa… cô đã nỗ lực để không nói nói từ “không” nữa… Cô ôm chặt tài liệu trong lòng và bước từng bước vô thức về phía trước, lúc này cô chỉ muốn trốn chạy, trốn chạy khỏi giấc mộng kỳ quái, khỏi mảnh đất và trốn chạy khỏi thế giới này. Mưa to không ngừng dội vào mặt tạo thành những dòng chảy xuống khiến con người ta không thể mở được mắt. “A!” tiếng thét lanh lảnh của cô chưa kịp vang lên đã bị nhấn chìm trong làn mưa gió, Kỉ Hoa Ninh không biết rằng mình đã bước lên trên gò đất, bàn chân trần giẫm trên đất bùn trơn trượt khiến cả người lăn tùm xuống. Không biết mất bao lâu, khi cô bắt đầu nhận thức trở lại, mưa vẫn không có dấu hiệu nào thuyên giảm, toàn thân cô đau nhức, không biết còn có milimet nào trên người cô không bị mưa đập vào, chỉ có một cảm giác đau nhức và lạnh đến run người. Lần này cô vẫn không thể đứng dậy được, tiếng mưa đập vào thân thể cô vẫn vang lên không ngừng, thậm chí cô còn nghe rõ ràng cái âm thanh thanh lộc cộc đó và cả mùi bùn tanh lòm vương trên người.

- “Quee­nie, cậu ở đâu? Quee­nie…”, hình như cô nghe thấy tiếng của Chris, cô cố gắng mở miệng kêu cứu: “Tớ ở đây, ở đây… Chris!”. Anh không nghe thấy, cô cảm giác như tiếng của anh càng ngày càng dần xa. Đúng trong giờ khắc đó, cô tự nhiên nghĩ đến Lâm Tĩnh Lam, tự nhiên như lẽ tự nhiên phải thế. Cậu ấy biết cô sợ bóng đêm, trong những lúc thời tiết như thế này, cậu ấy đều ở bên cô. Hoặc cũng có thể xem ti vi, lên mạng… làm bất cứ việc gì phân tán sự chú ý của cô đều là điều cậu cho là tốt. Tiểu Lam, cậu có đi tìm tôi không? Nếu như cậu đến tôi muốn nói lời xin lỗi… Tôi không nên so đo tính toán, không nên bác bỏ lòng tin với cậu, trong khi bất tỉnh, một dòng chất lỏng nóng cùng nước mưa lạnh băng giàn giụa từ trên mặt cô chảy xuống. Lâm Tĩnh Lam và Chris chạm mặt nhau: “Ngoài đường, gò đất và ruộng đều đã tìm hết, không thấy, bây giờ chỉ còn những nơi khó tìm là khu rừng và đầm lầy, chúng ta chia nhau ra tìm nhé!”. Khi Lâm Tĩnh Lam chạy đến bên gò đất, dưới ánh sáng le lói, hình như trong đất có thứ gì đó lấp lánh, cậu nhặt lên xem, là hoa tai của Kỉ Hoa Ninh! Tiếng reo khe khẽ vang lên trong đầu cậu, quả nhiên Hoa Ninh đang ở quanh đây.

Không được, mình không thể ngồi đây đợi chết… bây giờ không phải là thời điểm để ủy mị… trong tuyệt vọng, Hoa Ninh dần dần lấy lại sinh khí, cô từ trước vốn không phải là người mềm yếu, và đây chỉ là một loại tâm bệnh, song với một thời gi­an dài sẽ khiến con người ta càng khó vượt qua bản thân mình. Có thể nghĩ như thế này, ngã cũng là một sức mạnh, cô chống thẳng tay nâng mình dậy, chầm chậm bò về phía trước, cho dù rất nặng nề, rất chậm nhưng cô vẫn mắm môi mắm lợi cố gắng.

- “… Hoa Ninh, Hoa Ninh!”, cô ngẩng đầu, đôi mắt mơ hồ nhìn bóng người đang chạy lại ở phía xa. Thân hình gầy guộc, giọng nói thân thuộc… chiếc dù nhỏ màu đen mềm oặt trong mưa bão gần như không đáng kể, Hoa Ninh thận trọng quan sát người đó cho đến tận lúc cậu tiến sát gần cô. Trong khoảnh khắc, tim Lâm Tĩnh Lam như ngừng đập, cậu cẩn thận quan sát Hoa Ninh ở trước mặt và hoàn toàn không nhận ra bộ y phục cô mặc khi đi làm, chỉ thấy toàn thân dính đầy bùn đất. Trên mặt, trên người không chỗ nào là không bị bẩn, cả người như được nặn bằng đất. Trên phần bắp chân để lộ còn có những vệt đáng ngờ màu đỏ… là máu chăng? Cách làn mưa, mái tóc đen của cậu ướt đẫm nhỏ từng giọt, đôi mắt ươn ướt tràn đầy lo lắng như xuyên thủng bức tường mưa.

- “Hoa Ninh, là em phải không? Em bị thương rồi!”.

- “Lam…”, cô gọi tên cậu bằng cái giọng khản đặc, cả người và đôi tay vươn dài của cô bị Lâm Tĩnh Lam kéo giật vào trong lòng. Cho dù nước mưa làm cho làn da lạnh buốt nhưng khuôn ngực của cậu ấy mới ấm áp làm sao, cô ngả vào lòng Tĩnh Lam không chút do dự. Cuối cùng vẫn có cậu đến cứu tôi…

Lâm Tĩnh Lam ôm chặt Hoa Ninh trong lòng, phải đến vài phút trôi qua mà họ vẫn không mảy may động đậy, cô vui mừng vì sự an tâm mà Tĩnh Lam mang lại còn Tĩnh Lam lại mừng rỡ vì tìm lại được vật báu tưởng chừng đã mất. Nếu như trên thế gi­an này thực sự có thứ gì đó không thể buông tay, thực sự đáng trân trọng thì cũng không thể sánh bằng tình cảm của họ trong giờ khắc này. Hoa Ninh mơ màng nghĩ, liệu đây có phải là sự sắp đặt của định mệnh? Nếu như ánh sáng ban ngày đã đủ rực rỡ thì làm sao lại có bóng đêm khiến mình khiếp sợ? Nếu như ngoan ngoãn hiểu chuyện chính là sự hoàn mỹ thì tại sao ta lại không thật lòng và lừa dối chính bản thân mình? Nếu như trên thế gi­an này không tồn tại sự cứu rỗi thì tại sao hết lần này đến lần khác mình đều gặp cậu ấy?
Bình Luận (0)
Comment