Tình Muộn

Chương 32

Trời tháng 7, nắng gắt như lửa.

Tùng San đi theo sau Tề Duyệt Tâm, cô nhìn người xếp thành hàng dài phía trước tiện tay cầm mấy tờ quảng cáo trên tay quạt quạt tạo gió. Hôm nay, Tề Duyệt Tâm gọi cô tới cùng nhau xin việc làm lễ tân cho một công ty bất động sản quốc tế . Mấy chuyện phải xuất hiện trước đám đông như thế này Tùng San vốn không có hứng thú, nhưng cô không chịu nổi sự hấp dẫn của đồng tiền, một giờ 80 tệ, một ngày là 560 tệ, tổng cộng làm bảy ngày, tính ra cũng được gần 4000 tệ rồi.

Dù sao cô ở nhà cũng rất rãnh rỗi, có điều phải mang giày cao gót một tuần, nhưng có thể lấy được gần 4000 tệ thì lực hấp dẫn vẫn rất lớn.

Tề Duyệt Tâm kéo tay Tùng San, cười nói: "San San, mình đoán cậu ở nhà rất rãnh rỗi cũng không có làm gì đúng không."

Tùng San cười gượng, cô thấy mình thiệt dễ đoán, bị cô ấy nói trúng rồi.

Từ sau lần lao núi kia, Tùng San ở nhà trải qua cuộc sống chăn dê. Một hôm giở lịch nhìn mới kinh ngạc vì hè đã trôi qua hơn phân nửa, nhưng trừ việc theo bọn Tống Đào ra ngoài dã ngoại leo núi cô không hề làm gì khác. Người ta nói tuổi thanh xuân không chờ đợi ai, mà cô thì nghỉ hè cứ vùi mình trong nhà hơn nửa thời gian, cô vừa cảm thấy chính mình sắp thành heo rồi, lại vừa cảm thấy có chút nhàm chán.

Những ngày không có bạn trai thật là buồn tẻ mà.

"Kỳ thật mình cũng vậy, rãnh rỗi đến mức không biết nên làm gì.Tình cờ mình thấy cái quảng cáo tuyển dụng này cho nên mình nghĩ muốn kiếm việc làm để có thêm thu nhập, nhưngnếu đi một mình thì hơi sợ cho nên mình mới rủ cậu đi cùng." Tề Duyệt Tâm cười hì hì nói.

Tùng San cũng cười, "Ừ, mình cũng hiểu mà mấy chuyện này đi đông người đi cùng an tâm hơn."

Lão Tùng nghe Tùng San nói muốn ra ngoài tìm việc, ông cực kỳ không đồng ý, kiên trì gia đình họ không thiếu tiền, muốn tiền tiêu vặt ba cho con, cần gì phải ra ngoài tìm việc, lỡ bị lừa gạt thì sao., xã hội bây giờ rất hỗn loạn.

Nhưng Tùng San thật sự rất cần tiền, bởi vì cô muốn mua một cái di động mới. Từ lần trước bị A Thạch tinh mắt nhận ra cái điện thoại cao cấp ba vạn tệ kia, mỗi lần cô gọi hay nhạn điện thoại đều rất khẩn trương, sợ lại bị người khác nhìn ra. Cứ lén lút như ăn trộm như vậy khiến cô rất buồn bực.

Tề Duyệt Tâm nhìn phía trước, nói với Tùng San: " Mình thấy quy mô của công ty này như vậy chắc là rất đàng hoàng, hôm nay chúng ta tới đúng nơi rồi."

Tùng San gật đầu, " ừ, đúng là rất đàng hoàng, như vậy không biết chúng ta có được tuyển dụng hay không đây, đông người tới xin việc như vậy."

Tề Duyệt Tâm nhìn Tùng San, trong ánh mắt mang theo ý cười: "San San, đối với mình cậu không vần khiêm tốn như vậy . Hai chúng ta dù gì cũng là hoa khôi của khoa Quản lý tài chính, chỉ là công việc lễ tân thôi không lẽ không được."

Tùng San sửng sốt một chút, sau đó cô cười cười, "Nói vậy cũng đúng."

Cô nàng Tề Duyệt Tâm này thật đúng là có tinh thần của một hoa khôi .

Kết quả thật sự bị Tề Duyệt Tâm nói trúng, người đàn ông phụ trách phỏng vấn tuyển dụng chỉ nhìn hai cô một cái, ánh mắt sáng lên, nói với người phụ nữ trang điểm tinh xảo nói mấy câu, sau đó cười cười rồi đi. Người phụ nữ kia mặc trang phục công sở màu đen, tóc búi cao có vài sợi rủ xuống, cô ấy đi tới, cẩn thận quan sát Tùng San và Tề Duyệt Tâm, sau đó nói: "Hai người các cô theo tôi vào đây."

Người phụ nữ này họ Ngô, mọi người gọi là chị Ngô, khoảng 30 tuổi, nói năng thận trọng, nhìn nhìn rất khó tính. Cô ấy mang hai cô gái vào phòng, từ trong ngăn tủ cầm ra hai bộ quần áo, cùng bộ trên người cô ấy không khác gì, "Hai cô mặc bộ đồ này vào, từ hôm nay đi theo tôi."

Tùng San và Tề Duyệt Tâm liếc nhau, Tề Duyệt Tâm nháy mắt hỏi: "Chị Ngô, bọn em tới xin làm nhân viên lễ tân."

Chị Ngô có chút không kiên nhẫn, "Hiện tại tôi cho hai cô lên làm trợ lý, đi theo tôi phụ trách quy trình của đại hội sắp tới, không được sao?"

Tùng San nhếch miệng nở nụ cười, "Chị Ngô, có phải lương của trợ lý cao hơn lễ tân không ạ?"

Chị Ngô liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt kiêu ngọa, " Một ngày 1000 tệ đủ chứ ?"

Tùng San và Tề Duyệt Tâm mừng rỡ, thay đổi quần áo, đến phòng thử đố hai người không hẹn mà gặp cùng hoan hô một tiếng. Đây quả thực là thắng lợi của khoa Quản trị tài chính đại học A.

Hội nghị diễn đàn khinh doang địa sản này là do mấy trang wed lớn của cả nước kết hợp tổ chức, quan tâm đến vấn đề quan trọng hiện nay chính là giá nhà đất cùng với việc cài tiến chất lượng khu dân cư. Nơi diễn ra họi nghị này nằm ở tầng mười lăm tháp Minh Châu, đủ để nhìn thấy ban tổ chức muốn nâng cao tầm quan trọng của hội nghị làm này.

Tùng San cùng Tề Duyệt Tâm đi theo chị Ngô làm trợ lý, việc mỗi ngày đều làm là chạy đi chạy lại muốn gãy cả chân. Các loại chuyện lớn nhỏ, từ bình hoa trên bàn hội nghị, đến khách quý tham dự, rồi đến việc sắp xếp các nhân viên lế tân, nhân viên phụ trách việc ăn uống... Chị Ngô là người rất cẩn thận, mọi việc đều phải tự giám sát, nếu quá bận bịu thì Tùng San và Tề Duyệt Tâm trở thành chân chạy vặt cho cô ấy.

Lúc chạng vạng, Tùng San và Tề Duyệt Tâm ngồi trên cầu thang, ăn ngấu ăn nghiến hộp cơm, bận rộn cả một ngày căn bản là không có thời gian ăn cơm, hai cô gái đói tới mức da bụng đụng da lưng .

Tùng San xúc động: "Tiền lương trợ lý này thật sự không dễ lấy mà, quả nhiên nỗ lực và hồi báo là có quan hệ trực tiếp mà."

Tề Duyệt Tâm gật đầu: "Mình tình nguyện làm một nhân viên lễ tân còn hơn là phải vất vả như bậy giờ! Chị Ngô tính tình quá kém , lúc nào cũng la hét hai đứa mình"

Tùng San đạo: "Cũng là do quá bận rộn nên nóng này thôi, sức lực của chị Ngô thật lớn. Một người quản lý nhiều chuyện như vậy, mình thật sự rất bội phục chị ấy. "

Tề Duyệt Tâm nở nụ cười, "San San, cậu thật sự có tiềm chất của một nữ cường nhân, thế mới đi khâm phục một người phụ nữ như chị Ngô."

Tùng San hỏi: "A? Vậy vậy cậu khâm phục người như thế nào?"

Tề Duyệt Tâm buông cơm hộp xuống, cầm khăn tay lau khóe miệng, "Loại người mà mình hâm mộ rất vô dụng, đó là một người có thể hưởng một cuộc sống tốt đẹp nhất, không cần phải quan tâm bất cứ chuyện gì."

Tùng San vui vẻ: "Có người như vậy sao? Cậu nói người đó là phu nhân nhà giàu hay là công chúa?"

Tề Duyệt Tâm bĩu môi, cười nói: "Không cần là phu nhân cũng không cần là công chúa, chỉ cần có thể tìm được một người đàn ông thật sự yêu mình thì mình có thể sống giống như vậy."

Tùng San như có điều gì đó suy nghĩ, cô gật gật đầu, đột nhiên cô có chút xúc động muốn đem Tề Duyệt Tâm giới thiệu cho Cố Trì Tây. Quan điểm của hai người này thật sự rất hợp nhau.

Hai người vừa nói vừa cười ăn xong hộp cơm, vừa mới trở lại đại sảnh lại bị chị Ngô dạy dỗ."Bây giờ đã mấy giờ rồi, hai người còn chạy đi đâu vậy? Nghi thức khai mạc lập tức bắt đầu! Mau theo tôi qua đây!"

Lúc này đại sảnh của hội nghị đã được bố trí thỏa đáng, các nhân viên tiếp đãi cũng đã vào vị trí, vị khác quý mặc tây trang mang giày da cũng lần lượt xuất hiện. Tùng San cùng Tề Duyệt Tâm đi theo chị Ngô, cùng nhau đứng ở cổng lớn hội nghị tiếp đãi khách, Tề Duyệt Tâm phụ trách xem khách ký tên, Tùng San phụ trách dẫn khách vào chỗ ngồi.

Tề Duyệt Tâm thừa dịp chị Ngô không chú ý, nhỏ giọng nói bên tai Tùng San: "San San, đay là cơ hội tốt đấy, có thể biết được nhiều người tai to mặt lớn!"

Tùng San cười gượng một chút, khi quay đầu lại, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ.

Cô thấy Trương Tân.

Anh ta vẫn là một thân tây trang, tóc ngắn chỉnh tề, quanh than luôn toát ra một khí thế khiến người lạ chớ tới gần, hai mắt sắc lạnh như băng.

Khuôn mặt chị Ngô tươi cười nghênh đón, "Chào ngài, xin hỏi ngài là đại biểu cho công ty nào?"

Trương Tân nhìn thấy Tùng San ở phía sau chị Ngô, ánh mắt ngưng đọng, sau đó mặt không chút thay đổi trả lời: "Bất động sản Ninh Quảng."

hai mắt chị Ngô lập tức phát sáng, "Ngài là?"

Trương Tân nói: "Tôi là trợ lý Trương Tân chủ tịch Cố, chủ tịch Cố lát nữa sẽ đến."

Vẻ mặt chị Ngô cười tươi như hoa, từ trong hòm lấy ra 2 cái danh thiếp màu vàng đưa cho Trương Tân, "Tốt, trước tiên ngài ký ở đây, sau đó tôi cho người đưa ngài tới chổ ngồi." Nói xong cô ấy nhìn về phía Tề Duyệt Tâm.

Tề Duyệt Tâm đang cứng người một hồi, nghe xong lời nói của chị Ngô cô ta nhìn Tùng San, lúc này mới cười nói: " Xin chào trợ lý Trương, mời ngài ký ở đây."

"Tùng San, mang trợ lý Trương đi tới vị trí số 8, 9 hàng thứ nhất." Chị Ngô phân phó nói.

Tùng San hơi cúi đầu, "Vâng." Sau đó cô nhìn thoáng qua Trương Tân, "Xin mời ngài đi theo tôi."

Giọng nói của cô cực kì bình tĩnh, như đang nói với người xa lạ.

Trương Tân yên lặng cùng Tùng San đi vào hội trường, ngồi vào vị trí ở giữa dãy thứ nhất, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Cám ơn."

Tùng San bình thản trả lời: "Không cần khách sáo."

Cô xoay người rời đi, đi được một khoảng cô mới thở ra một hơi. Sao có thể có chuyện trùng hợp như thế chứ. Nghĩ đến chuyện lát nữa còn phải gặp Cố Trì Tây, da đầu cô tê rần cả lên.

Khi quay lại của nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Tề Duyệt Tâm, cô mới nhớ lại lần trước Tề Duyệt Tâm ở trước cửa ký túc xá nữ giúp cô nhặt tiền đã gặp qua Trương Tân.

"Tùng San, mang trợ lý Chu tới dãy thứ tư ghế số 6." Chị Ngô lại lên tiếng .

Tùng San trả lời, "Vâng ạ." Vừa quay đầu, người cô thấy chính là Chu Trường An.

CMN, CMN, CMN!

Chu Trường An nhìn thấy Tùng San cũng sửng sờ, sau đó hắn cười cười: "Làm phiền cô."

Cái thái độ này thật sự là coi Tùng San như người xa lạ.

Tùng San kiềm nén suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, sau đó bình tĩnh mỉm cười, "Xin mời đi theo tôi."

Khi xoay người mình thấy vẻ mặt của Tề Duyệt Tâm, cô mới hiểu được thì ra vừa rồi ánh mắt của cô ấy có nghĩa là như vậy.

Chu Trường An buông túi xách trên tay xuống, nhìn Tùng San, "San San, sao em lại ở đây ?"

Tùng San cười cười: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là người được thuê làm chút việc để kiếm thêm tiền mà thôi."

Chu Trường An run run khóe miệng, trong ánh mắt mang theo sự lo lắng cười nói: "Thật khéo, lát nữa mẹ của Lâm Lâm cũng tới."

Có một loại người chính là như vậy, luôn đem sự lo lắng của mình nói ra khỏi cửa miệng.

Tùng San vui vẻ, cố ý nói: "A, vậy anh phải để tôi gặp một chút, tôi thật muốn nhìn xem một người mẹ như thế nào lại dạy ra đứa con gái như vậy."

Chu Trường An hoảng sợ, "San San, em..."

Tùng San bất đắc dĩ lắc đầu, "Hù dọa anh thôi, vậy mà anh cũng tin ? Chu Trường An rốt cuộc là anh ăn cái gì để lớn lên vậy, là gan thật nhỏ?"

Chu Trường An thở dài, "San San, em đừng làm anh sợ."

Tùng San lười để ý hắn, xoay người nói: "Chị đây rất bận rộn không rảnh rỗi để ý tới anh."

Trương Tân đang ngồi ở dãy thứ nhất đột nhiên đứng dậy, đi nhanh tới. Tùng San nhìn thấy sửng sốt, sau đó cô thấy Trương Tân đi ngang qua mình, suýt nữa có đã hỏi ra một câu, anh muốn làm gì.

Kết quả Trương Tân chỉ đi ngang qua cô, không hề liếc nhìn cô một cái, rời khỏi hội trường.

Tùng San âm thầm thả lỏng, sau đó cô cảm thấy tên Trương Tân này thật đáng giận. Chỗ ngồi của anh ta gần như vậy, nãy giờ cô cùng Chu Trường An nói chuyện anh ta chắc chắn nghe được rõ ràng. Còn chọn ngay thời khắc mấu chót mà đứng lên, giả vờ như người xa lạ đi ngang qua cô nữa chứ.

Lát sau người tới tham gia ngày càng nhiều, Tùng San một mình mang khách tới chỗ ngồi không xuể, Tề Duyệt Tâm dừng việc cho khách kí tên đi phụ giúp cô. Nhưng lòng của Tùng San luôn có chút không yên, trong đầu cô không ngừng suy nghĩ lời nói vừa rồi của Chu Trường An.

Mẹ Cố Lâm Lâm cũng tới, đó sẽ là người như thế nào.

Vì thế cô vừa vội vàng dẫn khách vừa nhìn về phía Chu Trường An, nhưng vị trí bên cạnh hắn vẫn trống không.

Còn mười phút nữa thì khai mạc chình thức bắt đầu, cửa thang máy ở hội trường mở ra, một đám người bước ra, người người trước trước sau sau, nhưng lại giống như đang vây quanh hai người ở giữa.Nhìn xuyên qua đàm người đó, Tùng San thấy được Cố Trì Tây.

Trên khuôn mặt anh tuấn vẫn là nét dịu dàng hòa nhã, mang theo ý cười như có như không, nhưng ý cười kia sau lưng lại ẩn chứa khí thế mạnh mẽ bức người. Người đàn ông như vậy, bản thân chính là một cái động đen, tự động thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Ánh mắt của Tùng San và Cố Trì Tây giao nhau sau đó rời đi.

Cố Trì Tây tiếp tục đi tới trong sự bao quanh của mọi người, Tùng San thì lại cúi đầu.

lão Thẩm bên cạnh Cố Trì Tây vừa ra cửa thang máy đã sớm nhìn thấy Tùng San ở nơi đó, hắn không có ý tốt thục thục lão Cố, lsau đó phát hiện người bên cạnh không có phản ứng.

Đùa gì chứ ? Rõ ràng muốn gặp người ta đến phát điên rồi, lúc này gặp được lại bày ra dáng vẻ như không có gì.

Lão Thẩm thở dài, uổng công hắn khổ tâm một hồi.

Vì thế khi đám người kia đi ngang qua bên người Tùng San thì lão Thẩm bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tùng San, lớn tiếng cười nói: "U, đây không phải là San San sao? Sao cô lại ở đây?"

Mọi người vội vàng nhường ra một con đường, đồng loạt nhìn về phía Tùng San.

Tùng San cười gượng một chút, "Thẩm... chú Thẩm, xin chào."

Cố Trì Tây đứng bên cạnh lão Thẩm rốt cuộc cũng nhìn về phía cô, vẻ mặt không chút gợn sóng, y như người xa lạ. Thái độ của hắn như vậy khiến cho Tùng San có chút không thích ứng, khẽ rũ mắt xuống.

Lão Thẩm cười nói: "Bên tuyển dụng nhân viên của các người thật biết chọn người, sao có thể có bản lĩnh cao cường như vậy, còn mời được San San của chúng ta làm nhân viên chứ ?"

Chị Ngô đứng một bên cười nói: "Tùng San là được chúng tôi qua mấy vòng phỏng vấn mà lựa ra, thì ra là người quen của chủ tịch Thẩm, thật đúng là rất khéo."

Lão Thẩm giống như không hề gì xoa xoa đầu Tùng San, hiền lành nói: "Đừng quá sức nhé, lát nữa hội nghị khai mạc kết thúc đến nói chuyện với chú Thẩm đi."

Tùng San lạnh nhạt cười cười: "Chú Thẩm là người bạn rộn, hôm nay tới tham gia tới tham gia hội nghị có biết ban người muốn nói chuyện với chú đấy, cháu nào dám làm trễ nãi việc của chú. Huống hồ hôm nay cháu là người làm công sao có thể vì chuyện riêng mà bỏ bê công việc."

mắt Lão Thẩm sáng lên, hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Trì Tây. Hắn thật nhìn không ra cô bé này lại biết ăn nói như vậy, thật sự rất thú vị.

Cố Trì Tây vẫn làm như không thấy, dáng vẻ hòa nhã như thường, yên lặng không nói gì.

Trương Tân vẫn luôn đi theo sau Cố Trì Tây bước lên phía trước, nói nhỏ bên tai Cố Trì Tây: "Cố tổng, nghi thức khai mạc chính thức bắt đầu rồi."

Cố Trì Tây gật đầu, vỗ vai lão Thẩm, "Đi thôi."

Lão Thẩm cười một tiếng, "San San, ngày mai chú Thẩm lại tìm con nói chuyện." Sau đó hắn xoay người, đi theo Cố Trì Tây vào hội trường.

Những người vây quanh họ cũng lục tục đi vào hội trường. Lúc này Tùng San mới mở miệng thở hổn hển, cô cảm thấy xung quang ít người không khí cũng mát mẻ hơn.

Chị Ngô nhìn Tùng San, muốn nói lại thôi, xoay người rời đi.

Tề Duyệt Tâm đẩy đẩy cánh tay Tùng San, giật mình nói: "San San, Sao cậu có thể quen biết một nhân vật lớn như thế chứ! Sao cậu không nói sớm?"

Tùng San có chút đau đầu, cả ngày chạy đi chạy lại muốn gãy cả chân, bụng đói lép kẹp, bây giờ ncon2 xảy ra chuyện ngoài ý muốn, não bộ của cô thật sự không hoạt động nổi nữa.

Chị Ngô đi ra, đem cánh cửa hội trường đóng kĩ lại. Từ trong hai cánh cửa tinh xảo kia truyền ra tiếng vỗ tay ào ào.

"Bây giờ tôi đi nhìn xem bên phòng tiệc chuẩn bị như thế nào, hai người ở đây trong chừng, còn có vài vị khách quý chưa tới, lát nũa họ tới thì cho họ kí tên rồi đưa vào vị trí, biết không?" Chị Ngô nói xong nhìn thoáng qua Tùng San, trong ánh mắt mang theo sự khinh miệt.

Tề Duyệt Tâm cười cười: "Chị Ngô yên tâm đi, nơi này cứ giao cho bọn em."

Sau khi chị Ngô đi, Tùng San bình tĩnh liếc nhìn danh sách ký tên của những người tới tham dự, sau đó tay cô dừng lại trên một hàng trống, nơi đó có ba chữ, Uông Tiểu Kinh
Bình Luận (0)
Comment