Tình Muộn

Chương 56

Triệu Nhiên cảm thấy gần đây Tùng San rất kì lạ, không hề u ám như trước, ngày nào tâm tình cũng rất sáng sủa, lúc nào cũng cười cười, thỉnh thoảng lại có vẻ mặt ngây dại không tập trung. Mỗi sáng Tùng San đều tới công ty rất sớm, bình thường khi Triệu Nhiên vội vội vàng vàng tới công ty đã thấy Tùng San đang ngồi trước bàn làm việc mở máy tính rồi. Triệu Nhiên cảm thấy rất kỳ quái, công ty này rõ ràng rất gần nhà Tùng San, rốt cuộc vì sao ngày nào cô ấy cũng phải dậy sớm để tới công ty chứ.

Tùng San còn thường xuyên nhìn di động tới ngẩn người, sau đó còn nhìn màn hình cười ngây ngô.

Cái bệnh trạng này, Triệu Nhiên cảm thấy, chín phần mười là đang yêu.

Nhưng nếu hỏi trực tiếp thì cũng không hay, hỏi làm gì? Nói cho ai? Triệu Nhiên cười tự giễu, di động của cô bây giờ trở thành cái đồng hồ báo thức, mỗi ngày trừ việc đánh thức cô rời giường, nó chưa từng đổ chuông.

Đã gần một tháng rồi Trương Tân chưa gọi cho cô. Cô cũng không chủ động gọi cho hắn để báo cáo chuyện gì cả. Mối liên hệ duy nhất giữa bọn họ là Tùng San, có chuyện nào đáng buồn hơn chuyện này nữa không?

Triệu Nhiên biết, Trương Tân nhất định sẽ có hứng thú với tình hình gần đây của Tùng San, dù cho không phải vì yêu cầu của ông chủ mình. Đây chính là trực giác của phụ nữ, Trương Tân quan tâm Tùng San, là loại quan tâm của đàn ông đối với phụ nữ.

Lúc ăn trưa, Tùng San cầm một hộp cơm đi ra, Triệu Nhiên lại gần nhìn, hâm mộ không chịu được, "San San, sủi cảo này thơm quá! Là ba cậu làm sao?"

Tùng San cười ha ha gắp hai viên bỏ vào hộp cơm của Triệu Nhiên, "Là tự mình làm đấy, ăn thử đi!"

Triệu Nhiên cắn một miếng, xúc động tới mức muốn rơi nước mắt, "Thơm quá, ăn ngon thật! San San cậu thật lợi hại!"

Tùng San cười vỗ ngực một cái, "Thật sao, mình được ba mình truyền nghề mà!"

Cô thấy mình rất có thành tựu, nhất là khi Cố Trì Tây ăn, mặt mày rất vui vẻ. Vì bữa sủi cảo này, Tùng San đã cố ý về nhà xin lão Tùng nhà cô phương thức bí truyền, sau đó lại về nhà Cố Trì Tây cùng nhau làm.

Cố Trì Tây cầm chày cán bột nói với cô, "Đã hai mươi mấy năm qua anh mới lại cán bột sủi cảo.”

Tùng San cảm thấy khó có thể tin, liền hỏi: "Vậy mỗi khi cuối năm đến anh ăn cái gì?"

Cố Trì Tây cười cười, "Đều ra ngoài ăn, hoặc kêu đầu bếp làm vài món mang tới nhà.”

Tùng San khẽ nhíu mày, hỏi: "Một mình sao?"

Cố Trì Tây lắc đầu, "Với lão Tần.”

Trong lòng Tùng San có một cảm giác khó chịu không thể nói thành lời, cô lập tức ôm lấy hắn dụi dụi, "Sau này em sẽ cùng anh đón năm mới.”

Nghĩ đến chuyện đó cô không nhịn được cười nhẹ, vẻ mặt này vừa vặn bị Triệu Nhiên nhìn thấy. Triệu Nhiên không chịu nổi nữa, thử dò hỏi: "San San, cậu đang yêu sao? Sao gần đây mình thấy tâm trạng của cậu hình như rất tốt.”

Tùng San sửng sốt, sau đó nhếch miệng cười nói: "Rõ rệt như vậy sao?"

Triệu Nhiên thấy cô không giấu diếm, trong lòng cũng bớt sốt ruột, Triệu Nhiên liền cười nói: "Đúng vậy, dáng vẻ của cậu bây giờ chính là cô gái trẻ đang đắm chìm trong tình yêu.”

Tùng San bĩu bĩu môi, "Cậu khen mình hay chê bai mình thế? Đừng có văn vẻ như vậy được không?"

Triệu Nhiên cười nhẹ, "San San, cậu có thể tìm được tình yêu thật là tốt, mình mừng cho cậu.”

Tùng San mím môi, ánh mắt bình thản, "Cảm ơn, mình cũng đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng có thể hiểu được lòng mình rồi.”

Triệu Nhiên kinh ngạc, khẽ nhếch miệng, hồi lâu mới nói: "Chẳng lẽ, là...” Cô không có nói tiếp, mà cẩn thận nhìn xung quanh.

Tùng San gật đầu, hào phóng nói: "Chính là Cố Trì Tây, bọn mình chính thức ở bên nhau, là do mình đề nghị trước.” Nói xong cô lại cúi đầu cười cười.

Triệu Nhiên đã kinh ngạc tới mức không biết nói gì, thật lâu mới có thể trở lại bình thường, cô hỏi: "Trương Tân, có biết không?"

Tùng San ngừng một lát, gật đầu, "Có.”

Đây chính là chuyện mới phát sinh sáng hôm nay.

Tùng San ra mở cửa liền thấy Trương Tân, hai người đều ngẩn ra, gần mười giây sau, Trương Tân mới dùng vẻ mặt không chút thay đổi nói, "Tôi tới đón Cố tổng.”

Tùng San miễn cưỡng cười nhẹ, "À, để tôi vào bảo anh ấy nhanh lên một chút.”

Trương Tân lại nói: "Không cần vội, tôi đợi ở bên ngoài là được rồi.”

Tùng San gật đầu, "Ừm.” Sau đó xoay người rời đi.

Trương Tân lại gọi cô lại, "Tùng San.”

Cô lại quay đầu, "Hả?"

Trương Tân ngừng một lát rồi nói, "Cô tới đây... từ lúc nào?"

Tùng San cảm thấy vấn đề này của hắn thật kì là, nhưng vẫn cười cười trả lời: "Sắp một tuần rồi.”

Ánh mắt Trương Tân khẽ lay động, nhưng cũng không nói gì nữa.

Khi Cố Trì Tây đi ra nhìn thấy Tùng San và Trương Tân đang đứng ở cửa, hắn rất tự nhiên khoác tay lên hông Tùng San, thân mật nói: "Mau đi lấy túi xách của em đi, anh đưa em tới công ty.”

Tùng San cười hì hì trả lời, "À, vâng.” Nói xong cô liền xoay người đi vào bên trong.

Trương Tân vẫn không nâng mắt, thẳng tắp đứng ở cửa, vẻ mặt không chút thay đổi.

Cố Trì Tây nhìn Trương Tân, hỏi: "Công ty mà bây giờ San San đang thực tập là do cậu sắp xếp sao?"

Trương Tân trả lời: "Vâng.”

Cố Trì Tây không nói thêm gì nữa, trong ánh mắt đã lộ ra thâm ý. Cái khí thế này quá mãnh liệt, cho nên khi Tùng San cầm túi xách đi ra lập tức nhận ra, nhưng cô không hỏi gì, chỉ theo Cố Trì Tây và Trương Tân lên xe. Trương Tân ngồi ở phía trước lái xe, Tùng San và Cố Trì Tây ngồi ở ghế sau, tay Cố Trì Tây ôm chặt lấy eo cô, cô muốn tránh ra để đổi tư thế thoải mái hơn cũng không được.

Lúc xuống xe, cô còn bị Cố Trì Tây kéo lại, mạnh mẽ hôn một cái ngay trước mặt Trương Tân.

Cô cảm thấy hắn thật vô duyên, nhưng sau khi cân nhắc kĩ thì thấy rất vui sướng. Phụ nữ khi yêu chính là như thế, không có thuốc chữa.

Triệu Nhiên nghe Tùng San nói xong, trong lòng đột nhiên hơi khó chịu, sau đó cô cảm thấy mình thật đáng thương, đáng cười, đáng xấu hổ lại đáng giận, chính cô cũng ghét cái tính này của mình. Nhưng cô vẫn tranh thủ còn ít phút trước khi hết thời gian nghỉ trưa, lén lút ra hành lang gọi cho Trương Tân.

"A lô?" Giọng Trương Tân vẫn trước sau như một, lạnh như băng.

"À, là em, Triệu Nhiên.” Lần nào cũng vậy, cô đều dùng những câu này làm lời dạo đầu.

"Có chuyện gì?" Trương Tân vẫn nói ngắn gọn như trước.

"Cũng…không có chuyện gì, chỉ là, San San và ba của Lâm Lâm đang quen nhau, anh có biết không?" Cô do dự nói.

"Có.” Giọng nói của hắn càng thâm lạnh.

"Em chỉ muốn hỏi….. anh có ổn không?" Triệu Nhiên cuối cùng cũng nổi lên dũng khí.

"Gì cơ?" Trương Tân hỏi.

"Em lo anh sẽ chịu đả kích.” Triệu Nhiên hít sâu một hơi, nói thẳng.

"Nếu không có chuyện gì thì tôi tắt máy trước.” Trương Tân không đợi Triệu Nhiên trả lời đã cúp điện thoại.

Sau đó hắn cảm thấy cô nàng Triệu Nhiên này thật khó hiểu, rõ ràng hắn vừa lợi dụng cô trắng trợn như vậy, vừa mạnh mẽ cự tuyệt cô, sao cô cứ phải làm việc nghĩa không từ nan như thế?

Còn lo lắng cho hắn sao?

Trương Tân cất điện thoại xong liền cầm báo cáo gõ cửa phòng Cố Trì Tây.

"Cố tổng, còn mười phút nữa là tới hội nghị.” Trương Tân nói.

Cố Trì Tây không ngẩng đầu, tiếp tục lật báo cáo trong tay, "Mấy ngày tôi nghỉ ngơi cậu làm không tệ.”

Trương Tân không nói gì, tiếp tục chờ Cố Trì Tây nói câu tiếp theo. Quả nhiên hắn nghe thấy Cố Trì Tây nói: "Chờ hạng mục Đức Thuận Viên kết thúc, cậu có muốn tìm cơ hội ra biển lớn không? Thành phố F gần đây đang có dự án xây dựng một khu phát triển mới.”

Trương Tân mới nghe một nửa đã hiểu rồi, ngài ấy làm vậy là muốn đẩy hắn tới biên cương đây mà. Vì vậy hắn nói: "Mọi chuyện đều theo sắp xếp của Cố tổng.”

Lúc này Cố Trì Tây mới ngẩng đầu, trong mắt mang theo chút ý cười, "Tốt lắm, cho cậu thời gian một tháng để bàn giao công việc trong tay, để thư kí Lưu Mân tiếp nhận vị trí trợ lí đặc biệt của cậu đi.”

Vẻ mặt của Trương Tân vẫn không chút thay đổi, "Vâng.”

Tùng San tan việc, theo quán tính cô đi ra cửa sau công ty, đợi một hồi vẫn không thấy xe của Cố Trì Tây đến, đang định gọi điện thoại cho hắn thì thấy Trương Tân lái một chiếc xe khác tới, lúc này cô mới nhớ ra sáng nay Cố Trì Tây không đi chiếc xe màu đen kia.

Trương Tân ấn mở cửa sổ xe, "Cố Tổng đang họp ở Trạch Viên, ngài ấy bảo tôi tới đón cô tới ăn cơm cùng ngài ấy.”

Tùng San suy nghĩ rồi nói, "À, vậy được rồi.” Nói xong cô tiện tay mở cửa xe ở ghế phó lái, ngồi vào.

Trương Tân nhìn cô, "Cô vẫn nên ngồi đằng sau thì hơn.”

Tùng San không hiểu lắm, "Có liên quan gì?"

Trương Tân không nói gì nữa, đạp chân ga, xe liền chen vào dòng xe cộ chạy trên đường cao tốc. Tan tầm là thời gian cao điểm, hôm nay lại là thứ sáu, xe cộ chen chúc trên đường cao tốc nhiều tới mức một con kiến cũng chạy không lọt, Tùng San và Trương Tân ngồi trong xe, bị kẹp ở giữa, hoàn toàn không thể động đậy.

Tùng San nhìn đồng hồ, "Xem ra bảy giờ cũng không đến được.” Cô bất đắc dĩ sờ sờ bụng, đói quá.

Trương Tân yên lặng mở một ngăn trên xe, lấy từ bên trong ra một gói chocolate, không nói một lời nhét vào tay Tùng San.

Tùng San hơi sửng sốt, bật cười, "Trên xe anh mà cũng có đồ ăn sao?"

Trương Tân chỉ gật đầu, "Ừm.”

Tùng San xé lớp giấy gói ra, cắn một miếng, cười nói: "Không phải anh lấy xe công làm việc tư, đưa đón bạn gái đi lại đó chứ?"

Trương Tân quay mặt lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, "Đây là chuẩn bị cho cô.”

Tùng San nao lòng, lập tức cười nói: "Cố Trì Tây lo nghĩ nhiều thật.” Nói xong cô lại cắn một miếng chocolate.

Trương Tân lại quay đầu đi, ánh mắt nhìn thẳng vào dòng xe cộ, "Là tôi chuẩn bị cho cô.”

Tùng San đang ăn chocolate đột nhiên cắn phải má trong, đau đến mức thở không nổi, nước mắt suýt nữa rớt xuống.

Trương Tân lại lấy một chai nước ở trong xe đưa cho cô.

Là một chai nhựa, khác với loại trong nhà Cố Trì Tây. Tùng San vặn mở nắp chai, uống một ngụm, "Cảm ơn.”

"Không có gì.” Trương Tân dùng khuôn mặt biểu cảm nói.

Tùng San cảm thấy có chút đau đầu, nên dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, "Tôi ngủ một lát, khi nào tới nơi thì gọi tôi.”

Trương Tân nói: "Được.”

Thật ra Tùng San cũng không buồn ngủ, chẳng qua cô cảm thấy tình huống này thật ngượng ngùng. Đối mặt với Cố Trì Tây, cô có thể không hề áp lực nói giỡn, thậm chí làm nũng, nhưng đối mặt với Trương Tân, cô lại luôn cảm thấy rất mệt. Cô không thể nào hoà hợp được với người này, mới trao đổi một chút đã đi tới góc chết rồi. Cô thật sự không thể hiểu được, một người lạnh lùng như vậy, rốt cuộc Triệu Nhiên thích hắn ở điểm nào?

Vì thế Tùng San liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chỉ lát sau cô đã thật sự thiếp đi, sau khi tỉnh dậy liền thấy cơ thể lung lay, giống như đang gặp địa chấn vậy, khi cô mở to mắt ra thì thấy trời đã chập tối, sau đó cô hoảng hốt khi phát hiện khuôn mặt của Trương Tân gần trong gang tấc, nhất thời cô sợ tới mức giật nảy mình.

"Anh làm gì vậy?" Cô kêu lên sợ hãi.

Trương Tân lại không chút căng thẳng, "Nhìn xem cô tỉnh ngủ chưa.”

Tùng San cau mày, nhìn xung quanh một chút, mới phát hiện ra chuyện kì lạ, bốn phía tĩnh lặng như tờ, họ không phải đang ở trên đường cao tốc sao, sao bây giờ lại ở đồng ruộng rồi.

"Đây là đâu? Không phải đang đi tới Trạch Viên sao?" Tùng San hỏi.

"Vừa rồi đường cao tốc kẹt xe đi lâu quá, nên tôi đã tìm con đường khác đi tới Trạch Viên.” Trương Tân nói.

Tùng San nhíu mày, lại nhìn xung quanh một chút, "Vậy bây giờ là sao thế này?"

"Con đường này không bằng phẳng, xe xảy ra chút vấn đề, nên bây giờ xe bị kẹt vào hố không lên được.” Trương Tân nói.

"Vậy anh không gọi cứu hộ tới sao?" Tùng San vội vàng hỏi.

"Nơi này sóng rất yếu, di động không bắt được tín hiệu.” Trương Tân nói.

"Xung quanh đây có đồng ruộng, nhất định là có người, anh mau xuống xe tìm người đi, xem xem có ai có thể giúp đỡ không?" Tùng San nói.

"Tôi đang định làm vậy, chỉ có điều cô vẫn còn ngủ, cho nên vừa rồi tôi mới muốn đánh thức cô.” Trương Tân nói.

Tùng San cảm thấy trên đầu xuất hiện ba đường hắc tuyến, "Được rồi, bây giờ tôi tỉnh rồi, anh mau đi đi.”

Trương Tân lại lắc đầu: "Chỉ sợ tối hôm nay không được, bây giờ chỉ có thể đi kiếm một hộ dân nhờ người ta cho tá túc một đêm thôi, ngày mai tìm người tới đẩy xe lên. Cô xuống xe đi cùng tôi, để một mình cô ở lại xe không an toàn.”

Tùng San nghĩ nghĩ, "Được rồi, tôi đi cùng anh, hai người sẽ tìm nhanh hơn.”

Trương Tân xuống xe, sau đó ngăn cản Tùng San bước xuống, "Đường này vừa đổ mưa, xung quanh đều là sình lầy, cô đi giày cao gót không đi được đâu.”

Tùng San nhìn mặt đất lầy lội, cau mày nói: "Vậy làm sao bây giờ?"

Trương Tân quay lưng lại, "Tôi cõng cô.”
Bình Luận (0)
Comment