Tình Muộn

Chương 67

Vài ngày mưa liên tục nên nhiệt độ không khí bị giảm xuống, rõ ràng mùa thu chỉ mới bắt đầu vài ngày, mùa đông đã vội vã đuổi theo.

Tùng San dùng một tay nắm cái cặp lồng thật to, một tay còn lại nắm áo thật chặt, gió lạnh hiu quạnh, áo khoác của cô lại quá đơn bạc. Trên hành lang bệnh viện có mấy y tá bác sĩ đi qua, họ đều rất thân thiết chào hỏi với cô, cô cũng đều mỉm cười nói với họ vài câu. Phương Tiểu Tiệp nằm viện hai tuần, ít nhiều cũng nhờ những đồng nghiệp này giúp đỡ.

Tùng San đẩy cửa vào phòng bệnh, "Mẹ, hôm nay ba kho cá cho mẹ đó.”

Phương Tiểu Tiệp cười ha ha quay mặt lại, "Bên ngoài lạnh lắm, con ra ngoài nên mặc nhiều đồ cho ấm.”

Tùng San lấy hộp cơm ra, mở nắp đậy, nháy mắt hương thơm bay bốn phía. Cô múc một thìa đưa tới bên miệng Phương Tiểu Tiệp, "Ba còn cố ý rỉa xương ra hết rồi, mẹ mau thử đi.”

Phương Tiểu Tiệp nói: "Mẹ tự ăn được, con không cần đút đâu.”

Sau khi Phương Tiểu Tiệp tỉnh lại, tinh thần khôi phục rất tốt, ngày nào cũng vui tươi hớn hở, cái tật lảm nhảm hoàn toàn không sửa được. Không có chút nào giống bệnh nhân, ngày thường còn chỉ chỉ trỏ trỏ mấy cô y tá tới tiêm thuốc. Từ viện trưởng, phó viện trưởng, y tá nam, y tá nữ, ngay cả bác gái lao công cũng tới đây thăm hỏi, họ vừa ngồi xuống thì bà liền nói không dứt.

Tùng Chí Quân chỉ xin nghỉ phép một tuần nên không thể không đi làm lại, đang là cuối năm nên cho dù trong cơ quan, ông có là người rảnh rỗi tới mức nào thì vào thời điểm này cũng rất bận rộn. Tạp chí Đảng mà ông phụ trách vào cuối năm sẽ cho ra một ấn bản đặc biệt, trên cơ bản chính là ngợi ca các ban ngành tổ chức của chính phủ, sau đó lại xúc động vì xã hội phát triển, nhân loại tiến bộ, Tổ Quốc tương lai phát triển không ngừng. Tuy rằng nội dung cũ, nhưng người ta nói rằng bí thư Mạnh là người rất coi trọng phần bình luận này, những người có tên trong bài cũng rất hồi hộp, thậm chí có người còn coi việc này như một chỉ tiêu cho việc thăng chức trong năm sau. Kết quả mỗi lần lão Tùng định đặt bút viết, trong đầu lại phải đắn đo. Ông tuyệt đối không thể đắc tội với bất kì người nào.

Nhưng dù có bận rội như thế nào, mỗi buổi trưa ông đều kiên trì về nhà, đi chợ mua thức ăn làm những món mới lạ đầy đủ dinh dưỡng, sau đó giao cho Tùng San mang đến cho Phương Tiểu Tiệp đang nằm viện, rồi lại vội vội vàng vàng chạy về đơn vị tiếp tục đi làm. Tùng San không tiếp tục đến công ty thực tập nữa, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối mịt, cô đều ở bên cạnh Phương Tiểu Tiệp, gần như cư trú luôn tại bệnh viện.

Ban ngày hai mẹ con không có chuyện gì làm thì cùng nhau xem TV, nói chuyện phiếm. Mấy ngày nay, Tùng San mới phát hiện ra một điều là cô và mẹ có rất ít thời gian ở bên nhau lâu như vậy. Từ khi Tùng San bắt đầu hiểu chuyện, Phương Tiểu Tiệp cả ngày bận rộn công việc nên có khi không về nhà, Tùng Chí Quân mới là người rảnh rỗi thường xuyên đưa cô ra ngoài chơi, ở bên cạnh cô nhiều nhất. Vì vậy tuy chưa từng nghiêm túc suy nghĩ, nhưng trong tiềm thức của Tùng San, cô vẫn thân thiết với ba hơn. Có tâm sự gì cũng không bao giờ giấu giếm ba mình, còn với Tiểu Tiệp thì không dám nói lung tung.

Mấy ngày nay ở chung với mẹ, cô mới nhận ra, kỳ thật mẹ cô cũng giống như những gì Tùng Chí Quân đã nói, rất dễ dụ. Hơn nữa, bà còn nói rất nhiều.

Nhưng về chuyện lần này vô ý bị thương, Phương Tiểu Tiệp lại không hề nói gì. Tùng San cũng không dám hỏi, dù sao Phương Tiểu Tiệp cũng là y tá trưởng, nhưng lại phạm sai lầm mà ngay cả một y tá mới cũng không phạm phải nên thật sự không thể nhiều lời.

Hai mẹ con cũng không nhắc đến Cố Trì Tây, đối với chuyện đã khiến họ cãi nhau qua điện thoại, từ sau đại nạn hai người đều tự thống nhất trong lòng là giữ kín như bưng.

Tuần trước, Triệu Nhiên có đến bệnh viện thăm một lần, hôm nay lại mang thêm một giỏ hoa quả tới. Vì cô ấy không biết cách nói chuyện, nên chỉ khách sáo nói vài câu, sau đó không hề nói thêm gì nữa. Ngược lại Phương Tiểu Tiệp lại dài dòng nói với người ta một đống chuyện, từ chuyện một cô gái từ nông thôn đến thành phố A sống rất khó khăn, rồi lại nói đến vấn đề dưỡng lão của người già ở nông thôn, rồi nói tiếp đến tầm quan trọng của công việc và gia đình đối với một người phụ nữ, sau đó là vấn đề triết lý nhân sinh này nọ.

Triệu Nhiên chỉ cười nói với Tùng San, "San San, mẹ cậu thật lợi hại, cái gì cũng biết.”

Tùng San cười bất đắc dĩ, "Bà ấy làm ở bệnh viện lâu rồi nên mấy tin tức lá cải biết rất nhiều.”

Triệu Nhiên cũng cười, sau đó do dự khẽ hỏi: "San San, cậu và Cố Trì Tây sao rồi?"

Tùng San sửng sốt một chút, lúc này cô mới nhận ra đã lâu rồi mình chưa nghe tới cái tên này. Suy nghĩ một hồi cô vẫn không biết nên trả lời như thế nào nên đành cười nói: "Chẳng ra sao.”

Triệu Nhiên lại lộ ra ánh mắt "Mình hiểu".

Tùng San càng cảm thấy bất đắc dĩ, nên nói lảng sang chuyện khác: "Cậu đi thăm Trương Tân đi.”

Tuần trước Triệu Nhiên đến đây thăm bệnh, Tùng San đã nói cho cô ấy biết chuyện Trương Tân cũng đang nằm viện. Sau đó, cô nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của Triệu Nhiên, ngay cả hẹn gặp lại còn chưa nói, vội vã chạy xuống tầng. Khi đó, Tùng San thở dài, đây coi như là ông trời cho hai người họ một cơ hội đi.

Nhưng không ngờ, khi Triệu Nhiên nghe thấy cái tên Trương Tân này, sắc mặt lại tối sầm, "Anh ấy đã xuất viện rồi, cậu không biết sao?"

Tùng San kinh ngạc, "Vết thương của anh ta nặng như vậy, sao mới đó mà đã xuất viện rồi?"

Triệu Nhiên cười khổ: "Chắc vì không muốn gặp mình.”

Tùng San vỗ vai Triệu Nhiên, không biết nên nói cái gì nên đành dùng ánh mắt "Mình hiểu" để an ủi cô ấy.

Triệu Nhiên cười nhẹ, nói: "Đúng rồi, cuối tuần này là cuối kỳ, giáo viên hướng dẫn có nói muốn chúng ta thứ tư tuần này về trường một chuyến, giao báo cáo thực tập, còn thông báo về ngày nghỉ cũng như vài vấn đề liên quan đến học kì sau.”

Tùng San gật đầu, "Mình sẽ sắp xếp.”

Triệu Nhiên còn nói, "Mình nghe nói học bổng du học đại học Hồng Kông cũng sẽ công bố vào cuối tuần này, San San, bọn mình đều hi vọng cậu có thể đậu.”

Tùng San sửng sốt, mờ mịt hỏi: "Cái gì?"

Triệu Nhiên cười: "Cậu không biết sao? Trường chúng ta sẽ có hai sinh viên đủ tư cách tới Hồng Kông học tiếp thạc sĩ, mỗi ngành sẽ cử ra hai sinh viên tiêu biểu, cuối cùng học viện sẽ quyết định người được chọn. Lớp chúng ta, người được chọn cuối cùng là cậu và Trần Tùng Nham.”

Tùng San lại càng kinh ngạc hơn, "Mình? Sao mình lại không biết gì cả?"

Triệu Nhiên thở dài, "Mình nhớ ra rồi, ngày dán thông báo đó, cậu còn chưa kịp vào ký túc xá đã bị... Cố Trì Tây lôi đi.”

Tùng San nhớ tới hôm đó Cố Trì Tây tựa như một con mãnh thú mạnh mẽ hôn cô, còn cả ánh mắt khiếp sợ của Tống Đào và Lý Yến.

Thì ra là ngày đó.

Triệu Nhiên nói: "San San, bọn mình đều thấy khả năng đậu của cậu rất cao, ngay cả giáo viên phụ đạo cũng tin cậu chắc chắn sẽ có tên trong danh sách.”

Tùng San xua tay, "Sao có thể chứ, thành tích của mình còn kém xa Trần Tùng Nham, sao có thể đến lượt mình được.”

Triệu Nhiên lại nói: "Nhưng nghe nói học bổng này dựa vào điểm tổng cộng, hơn nữa trình độ tiếng Anh cũng rất quan trọng, bởi vì Hồng Kông dạy học đều dùng tiếng Anh, trường chúng ta cũng không muốn cử một sinh viên không giỏi tiếng Anh đi để trường mất mặt.”

Tùng San cười nhẹ, "Mấy chuyện này mình cũng không nghĩ nhiều, vốn dĩ mình không muốn tiếp tục học thạc sĩ, vẫn là mau chóng tốt nghiệp sau đó tìm một công việc để kiếm tiền thì thực tế hơn.”

Cô cần tiền, cần rất nhiều tiền.

Triệu Nhiên thở dài, "San San, mình nói cậu nghe, bây giờ cậu phải biết nắm bắt cơ hội cho thật tốt. Cơ hội như thế rất khó có được, không phải ai cũng có thể có. Nghe nói lớp bên cạnh đã có mấy người giở trò.” Triệu Nhiên nói, ánh mắt cô nghiêm túc nhìn về phía Tùng San, "Nếu Cố Trì Tây có thể giúp, có lẽ...”

Tùng San lại kiên định lắc đầu, "Triệu Nhiên cậu đừng nói nữa, chuyện này chắc chắn mình sẽ không nói cho anh ấy biết. Thật ra đã lâu rồi bọn mình cũng không liên lạc.” Sau đó cô cúi đầu, "Mình không muốn nợ anh ấy nhiều thêm nữa.”

Triệu Nhiên không nói thêm gì, chỉ để lại ánh mắt tiếc hận rồi ra về. Tùng San trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Phương Tiểu Tiệp đang ngủ, có lẽ khi nãy bà nói quá nhiều nên cũng mệt. Tùng San nhìn lá vàng rơi xào xạc ngoài cửa sổ, cô chợt nhớ tới hàng cây phong ở Giang Phong Uyển.

Hắn nói, mùa xuân và mùa đông ở đây cũng đẹp như vậy.

Cô nói, thật vậy sao, em rất muốn xem.

Hắn cười nhẹ nói, ừm.

Thật ra khi cô nghe thấy tiếng "ừm" kia của hắn, trong lòng có chút thất vọng, cô vốn cho rằng hắn sẽ nói “Được, chúng ta sẽ cùng nhau xem.” Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ ngay từ ban đầu, hắn cũng không tin vào tình cảm của cô.

Trong lòng cô hơi khó chịu, không thể nói đây là cảm giác gì, chỉ là nó rất không thoải mái. Cô đi xuống tầng, một mình dạo bước quanh sân. Những chiếc lá ngô đồng rơi lác đác xuống sân, bị mưa vùi dập nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng to lớn gần một gang tay của nó. Cô ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn chiếc lá màu vàng nâu đó, lớn thật, lớn hơn cả tay cô. To như vậy làm cô nhớ tới bàn tay kia, nó luôn xoa đầu cô, bàn tay giúp cô thêm kiên định.

Bỗng nhiên cô rất muốn khóc. Cô đứng lên, hít sâu, cố gắng kiếm chế xúc động.

"San San.” Bỗng nhiên sau lưng có người gọi cô.

Vẫn giống như trước kia, trầm thấp, mềm mại, dịu dàng, chỉ là có nhiều giọng mũi hơn.

Cô xoay người, nhìn thấy toàn thân Cố Trì Tây mặc một bộ đồ đen đứng ở đó, ánh mắt dịu dàng như nước.

Nước mắt lúc nãy cô cố gắng kìm nén giờ tuôn rơi như nước vỡ đê, cô không kịp suy nghĩ đã nhào tới, ôm hắn khóc lớn, "Sao anh cứ như vậy! Lúc nào cũng xuất hiện vào lúc em đang nhớ anh tới mức khổ sở! Anh là tên cuồng theo dõi sao!"

Cố Trì Tây hơi run rẩy, bàn tay to lớn vỗ về đầu cô, "San San, anh chỉ tiện thể đi ngang qua bệnh viện nên ghé vào lấy thuốc thôi.”

Lòng bàn tay ấm áp, cảm giác kiên định đã lâu không thấy.

Tùng San ngẩng đầu, hai mắt cô ướt đẫm nước mắt nhìn hắn, lúc này cô mới phát hiện hắn cũng tiều tụy rất nhiều, "Anh bị bệnh sao?"

Hắn cười cười, "Không sao, chỉ là cảm mạo thôi mà.”

Đã hai tuần, hắn liên tục phát sốt rồi hạ sốt, yết hầu khô khốc, ban đêm luôn bị ho mà tỉnh. Thật ra hắn rất ít khi đổ bệnh, dù có bị cảm cũng ít uống thuốc. Nhưng lúc này đây, hắn chỉ đi ngang qua bệnh viện, tiện thể mà thôi.

Có lẽ hắn có thể nhìn cô một lát, chỉ là có lẽ mà thôi.

Con người khi bệnh đều cảm thấy cô đơn, nhất là khi tuổi càng lúc càng lớn. Vì thế, tất cả nhẫn nại và cố chấp đều không còn quan trọng nữa, hắn chỉ biết, hắn muốn gặp cô, hắn nhớ cô đến phát điên. Nếu hắn không gặp được cô, có lẽ hắn sẽ cô đơn mà chết ở Giang Phong Uyển.

Cô bé con trong lòng hắn hơi run rẩy, lau đi nước mắt trên mặt, "Trời lạnh, anh nên mặc nhiều một chút.”

Hắn cười cười, lại ôm cô thật chặt, "Em cũng vậy, đừng để bị lạnh.”

Tùng San hít sâu một hơi, "Em còn chưa cảm ơn anh, mẹ em hồi phục rất tốt, tất cả đều nhờ anh.”

Hắn chỉ mỉm cười, "Ừm.”

Lại là một tiếng "Ừm" đơn giản. Tùng San nhìn hắn, đôi mắt to tròn nhìn hắn chằm chằm, cố gắng nhìn thấu tim hắn, nhưng làm thế nào cũng không thể.

Cô cau mày, "Cố Trì Tây, tiếng “ừm” này của anh có ý nghĩa gì ?"

Vẻ mặt hắn hơi dao động, cười cười xoa đầu cô, "San San, vậy câu hỏi này của em là có ý gì?"

Tùng San rũ mi, khẽ mím môi, một lúc lâu sau mới thở dài nói, "Em cũng không biết, chắc là chưa từ bỏ ý định nên có chút kỳ vọng đi. Nhưng rõ ràng người phá hỏng kỳ vọng này là em.”

Cố Trì Tây lại ôm cô, hôn lên trán cô, "San San, tất cả rồi sẽ ổn thôi. Anh có kiên nhẫn, anh có thể đợi.”

Nước mắt lại rơi xuống, Tùng San dường như cười tự giễu, "Đợi cái gì? Đợi em trả lại tiền sao?"

Cố Trì Tây lại nghiêm túc lắc đầu, "Không, đợi em nghĩ thông suốt, trở lại bên cạnh anh.”
Bình Luận (0)
Comment