Tình Muộn

Chương 83

Trước cửa siêu thị là bãi đổ xe, vì người nhiều nên xe cũng nhiều, vì vậy mọi người đều chen lấn nhau, nhất là hai ngày cuối tuần càng chen lấn dữ dội hơn. Một hàng xe đẩy trượt xuống dốc, tiếng bánh xe va chạm với mặt đá cẩm thạch tạo ra âm thanh không đồng nhất, giống như xe lửa vậy. Tùng San quay đầu, nhìn thấy hàng xe kia đang chạy về hướng mình, theo bản năng cô định tránh đi nhưng thân thể đã bị người khác ôm lấy xoay một vòng, đặt ở vị trí an toàn.

Cô nhìn đám đông rối loạn xung quanh, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngẩng mặt lên mới phát hiện sắc mặt của Cố Trì Tây đã đen như bị mây đen bao phủ, vừa định mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy cách đó không xa, mấy vệ sĩ đang áp giải một người đi tới.

"Cố Lâm Lâm?" Tùng San kinh ngạc kêu lên.

"Tùng San, tao muốn lấy mạng mày!" Ánh mắt Cố Lâm Lâm hằn lên sự dữ tợn của loài dã thú.

Một vệ sĩ áo đen đi tới, vẻ mặt không chút thay đổi hỏi Cố Trì Tây: "Cố tổng, xử lí như thế nào đây?"

Cố Trì Tây không nói gì, buông lỏng bàn tay đang ôm chặt Tùng San ra, bước đến trước mặt Cố Lâm Lâm, sâu trong đôi mắt hằn lên ý lạnh thấu xương.

Hốc mắt Cố Lâm Lâm rưng rưng nước mắt, ánh mắt đau khổ nhìn Cố Trì Tây, "Ba...”

"Bốp!"

Hắn lạnh lùng vung tay, bàn tay không chút lưu tình dừng trên mặt Cố Lâm Lâm, để lại dấu vết năm ngón tay in hằn.

Mặt Cố Lâm Lâm đau bỏng rát, nhưng vẫn khó có thể tin được trừng mắt nhìn Cố Trì Tây, "Ba, ba đánh con sao?"

"Bốp!"

Cố Trì Tây lại là hung hăng tát vào một bên mặt khác của cô ta.

Khóe miệng Cố Lâm Lâm chảy máu, hai mắt đẫm lệ, đau khổ kêu, "Ba...”

Vốn dĩ cô ta chỉ muốn tới nhìn ba một lần, nếu có thể, cô ta chỉ muốn nói với hắn một câu, chúc ba sinh nhật vui vẻ. Cô ta cũng biết hắn không muốn nhìn thấy cô ta, nhưng cô ta lại nhận ra rằng, khi cô ta rời xa hắn, nỗi nhớ trong lòng lại sinh sôi một cách nhanh chóng. Cô ta lén lút trở về thành phố A, đứng dưới công ty hắn chờ đợi hai ngày, trong lòng nghĩ, nếu may mắn có thể nhìn thấy hắn, có lẽ khi cô ta đi qua, hắn sẽ tha thứ cho cô ta.

Dù sao đây cũng là người ba đã yêu thương cô ta hai mươi năm, cho dù không phải cha ruột, nhưng vẫn còn một phần tình cảm tồn tại.

Chắc sẽ vậy.

Nếu không ai đó tới nói cho cô ta biết đi, vì sao cô ta lại cố chấp nhớ thương hắn như vậy, cho nên trong mấy tháng ở Mỹ, rõ ràng người ngủ bên cạnh cô ta là Chu Trường An, nhưng người trong mộng cô ta nhìn thấy lại là hắn.

"Tôi không phải ba cô, tôi đã nói rồi, nếu cô còn dám động vào San San, tôi sẽ không tha cho cô.” Cố Trì Tây lạnh lùng nói.

Đôi mắt Cố Lâm Lâm đẫm lệ nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt. Đây là người đàn ông 20 năm qua cô ta gọi là ba, là người đàn ông cô ta luôn kiêu ngạo. Người mà cô ta từng tưởng sẽ cho cô ta cả thế giới.

Vậy mà lại bị đứa con gái đê tiện như Tùng San cướp đi.

Dựa vào cái gì? Rõ ràng cô ta quen Cố Trì Tây sớm hơn Tùng San hai mươi năm.

"Tại sao? Tại sao ba lại muốn đem tất cả những thứ nên thuộc về con cho Tùng San? Tại sao? Cố Trì Tây, con không cần ba làm ba con, nhưng xin ba hãy cho con ở lại bên ba...” Cố Lâm Lâm khóc lóc khẩn cầu.

Tùng San bước tới, nắm lấy tay Cố Trì Tây, "Chúng ta về nhà đi.”

Dáng vẻ này của Cố Lâm Lâm, cô có liếc mắt cũng không muốn nhìn.

"Tùng San! Tôi trả Chu Trường An lại cho cô, tôi xin lỗi cô, cô trả ba tôi lại cho tôi đi!" Cố Lâm Lâm quỳ trên mặt đất, giùng giằng bò về phía Tùng San.

Cố Trì Tây vội vàng bảo vệ Tùng San, ôm cô vào trong ngực lùi về phía sau một bước.

Tùng San cúi đầu, bất giác lui về phía sau nhích gần vào trong ngực Cố Trì Tây, "Em không muốn nhìn thấy cô ấy nữa, chúng ta về nhà đi.”

Cố Trì Tây gật đầu, lạnh lùng nói với vệ sĩ: "Trước tiên giam cô ta lại, sau đó gọi điện thoại cho Uông Tiểu Kinh, bảo bà ta tới gặp tôi!"

Tùng San ngồi lên xe mới chậm rãi thở dài một hơi. Nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, cô mới thấy sợ hãi trong lòng. Cố Trì Tây ôm cô vào trong ngực, vuốt ve tóc cô, "Không sao cả, không ai có thể gây tổn thương gì cho em cả, San San, đừng sợ.”

Tùng San vùi mình trong lòng hắn, lại hít sâu một hơi, trong không khí mang theo mùi hương của hắn. Cô hận không thể tiến sâu vào lòng hắn hơn nữa "Cố Trì Tây, dáng vẻ của anh lúc nãy thật dọa người.”

Vẻ mặt Cố Trì Tây nghiêm túc nói "San San, từ sau lần em gặp chuyện không may, anh đã thề, tuyệt đối không để em và lão Tần gặp nguy hiểm nữa. Bây giờ lời thề này lại thêm một chuyện, con của chúng ta cũng tuyệt đối không thể có bất kì nguy hiểm gì.”

Tùng San suy nghĩ một lát rồi hỏi, "Những vệ sĩ đó sao lại quen vậy? Anh đưa từ thành phố A tới Hồng Kông sao?"

Cố Trì Tây gật đầu, "Hồng Kông không phải địa bàn của anh, thuê người ở đây anh không yên tâm.”

Tùng San cười, "Nói sao cứ như anh là đại ca xã hội đen vậy?"

Cố Trì Tây cười không nói, bàn tay to vuốt ve bụng cô, "Vừa mới bị hoảng sợ, nơi này của em không sao chứ?"

Tùng San lắc đầu, "Không sao, vừa rồi em còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị anh ôm lấy, bây giờ nghĩ kĩ một chút mới thấy hơi sợ.”

Cố Trì Tây nhíu mày, "Là sơ xuất của anh, anh không ngờ Cố Lâm Lâm lại có thể đuổi tới Hồng Kông.”

Tùng San mỉm cười, chỉ chỉ vào ngực hắn, "Còn không phải do mị lực của anh quá lớn sao, anh nhìn tình cảm của Cố Lâm Lâm với anh xem, đó không phải là tình thân, rõ ràng cô ta đã yêu anh rồi!"

Cố Trì Tây nắm tay cô kéo tới miệng hôn lên, nhưng không nói gì cả.

Tùng San hỏi tiếp: "Trước kia anh đối xử với Cố Lâm Lâm tốt lắm à? Sao cô ta lại sùng bái anh như vậy? Anh không phải ba ruột cô ta, đối xử tốt với cô ta thế làm gì?"

Cố Trì Tây hơi nhíu mày, "Anh luôn cảm thấy mình chưa từng đối xử quá tốt với cô ta, anh cũng không rõ vì sao cô ta lại cho rằng anh tốt với cô ta hơn mẹ mình. Anh chưa từng nuôi trẻ nhỏ, không biết như thế nào được xem là nuôi dưỡng tốt. Nhưng nếu cô ta nhất định cho rằng một năm gặp mặt hai lần, nói vài câu cho có lệ cũng là đối xử tốt, vậy anh còn biết làm gì đây?"

Tùng San suy nghĩ rồi lại thở dài, "Mẹ Cố Lâm Lâm thật đáng thương, gian khổ nuôi con thành người, kết quả con gái lại không cảm kích mình, ngược lại còn thân với người ba chỉ có tiếng mà không làm được gì hơn mình.”

Cố Trì Tây cười lạnh, "Đó là do bà ta tự chuốc lấy.”

Tùng San suy nghĩ một lát lại hỏi: "Lúc trước rốt cuộc vì sao anh lại cưới bà ấy?" Hỏi xong câu này Tùng San lại cúi đầu, "Em chỉ là tuỳ tiện hỏi thôi, anh không muốn nói cũng không sao.”

Cố Trì Tây véo cằm nhỏ của cô, nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô, hắn cười nói: "San San, em đã hỏi sao anh có thể không nói cho em biết chứ. Chỉ là câu chuyện này hơi dài, anh sợ em nghe sẽ thấy chán.”

Tùng San cười hì hì nói: "Nếu câu chuyện quá mức máu me bạo lực thì không cần kể đâu, em sợ không tốt cho chuyện dưỡng thai.”

Cố Trì Tây bật cười, cúi thân mình xuống dán tai lên bụng Tùng San, "Bây giờ cục cưng đang ngủ, chắc là không nghe thấy đâu.”

Câu chuyện nên bắt đầu từ bốn mươi năm trước, ba của Cố Trì Tây - Cố Lôi là nhân viên kỹ thuật có kinh nghiệm mấy chục năm ở một công ty nước có gas có tiếng trong nước, sau nhiều năm lao lực thì lại quyết định kiếm kế sinh nhai khác, trên người Cố Lôi có nhiều phẩm chất hiếm có khó gặp trong giới trẻ lúc bấy giờ, chẳng hạn như có thể chịu được cực khổ, là người nghiêm cẩn, còn có đầu óc linh hoạt. Vì thế vào những năm 80, khi đất nước cải cách, gió xuân tràn về trăm hoa đua nở, Cố Lôi đã làm một chuyện mà những người xung quanh khó có thể tin được, đó là từ chức khỏi công việc ổn định, bán căn nhà mà công ty cấp cho, gom góp thêm mấy vạn tệ, dùng 14 vạn tệ mua lại một nhà máy chế biến thực phẩm nhỏ sắp đóng cửa ở thành phố A, tự mình đảm đương chức quản đốc kiêm kỹ thuật viên, thành lập xí nghiệp tư nhân.

Cố Trì Tây từ nhỏ đã là đứa trẻ được người lớn thương yêu, thông minh, ngoan ngoãn, vì không có mẹ, sớm hiểu chuyện, cũng biết thông cảm cho khó khăn của ba. Lúc đó, ngày nào Cố Lôi cũng bận tới tối mờ tối mịt, Cố Trì Tây khi đó mới mười mấy tuổi, lúc nào rảnh rỗi không phải học sẽ tới công xưởng của ba giúp một tay, tính toán sổ sách, làm rất linh hoạt. Tầm nhìn của Cố Lôi rất tốt, nắm bắt được thị hiếu sản xuất những món đồ ăn vặt cho học sinh, dùng bao bì đẹp mắt và giá cả phải chăng nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, chưa đến vài năm đã mở rộng quy mô lên gấp mấy lần. Vào năm Cố Trì Tây lên đại học, Cố Lôi đã là doanh nhân thành công với khối tài sản tiền triệu.

Nhà máy của Cố Lôi càng kinh doanh càng lớn, dần dần một mình ông cũng không thể nào quản lí hết mọi thứ, vì thế ông không thể không tìm kiếm người tài phụ giúp mình quản lí việc kinh doanh, bớt thực quyền trên tay, vì ông không thể nào cùng lúc làm nhiều việc như trước kia. Vừa lúc đó, Cố Lôi tìm được một trợ thủ đắc lực, người này chính là Trịnh Bình Đông. Đối với con người của Trịnh Bình Đông, Cố Lôi rất thưởng thức, ông từng nói với Cố Trì Tây, tên nhóc Trịnh Bình Đông là người có gan có trí, tiền đồ sau này chắc chắn sẽ không có giới hạn.

Trịnh Bình Đông quả thật rất ưu tú, vào thời kì đó mà có thể tốt nghiệp cao học ở đại học A, không vào làm cho chính phủ, không làm cho công ty có quy mô lớn mà lại chịu thiệt tới làm cấp dưới trong công ty tư nhân của Cố Lôi, điều này khiến người ta cảm thán về tầm nhìn và thái độ đối nhân xử thế của hắn ta. Không theo đuổi giàu sang, làm người làm đến nơi đến chốn.

Nhưng lần đầu tiên Cố Trì Tây nhìn thấy người này, hắn đã cảm thấy không thích. Xuyên qua đôi mắt đó, Cố Trì Tây thấy được dục vọng cường thế che dấu sâu trong đáy lòng người đàn ông này. Đó là địch ý mà chỉ những kẻ địch trời sinh mới có thể phát giác ra được.

Quả nhiên, chưa đến ba năm, Trịnh Bình Đông đã lên tới chức phó quản đốc, sau đó bắt đầu âm thầm móc nối với những nhân viên trong nhà máy của Cố Lôi, hắn ta còn đưa ra những cải cách về chính sách tiền hoa hồng, tiền lương. Kinh doanh thành công cũng có nghĩa là nhà máy kiếm được nhiều tiền, nhưng tất cả đều rơi vào túi riêng của Cố Lôi, đây không phải là chủ nghĩa tư bản thì là cái gì?

Lúc còn trẻ Cố Lôi đã lao lực quá nhiều, trải qua 10 năm vất vả gây dựng sự nghiệp, tiền kiếm được ngày càng nhiều, nhưng sức khoẻ dần yếu đi. Kết quả chính là thể xác và tinh thần mệt mỏi, ông căn bản không đủ tinh thần cũng như sức lực để cùng người trẻ tuổi như Trịnh Bình Đông đấu đá. Vì thế sau nhiều lần Trịnh Bình Đông tổ chức những cuộc bãi công lớn, cuối cùng Cố Lôi cũng không chống cự nổi nữa, đành phải thay đổi hình thức công ty thành đầu tư cổ phần. Cố Lôi giữ 60% cổ phần, là cổ đông lớn nhất, còn dư lại 40% cổ phần dựa theo đầu tư nhập cổ chia ra cho từng cổ đông. Trịnh Bình Đông cũng không biết từ đâu có được một số tiền lớn, vươn lên thành cổ đông lớn thứ hai.

Sau này Cố Lôi mới biết, khoản tiền kia là do Uông Chính Mẫn cho. Vào khoảng thời gian đó, ai dám ở thành phố A động vào người của Uông Chính Mẫn, cũng gần như đấu với trời.

Sau khi Trịnh Bình Đông trở thành cổ đông lớn thứ hai, hắn nhanh chóng đưa ra chủ trương xây phân xưởng, sau đó tiếp tục thu mua cổ phần, nắm trong tay quyền quản lí các phân xưởng của công ty. Vì thế trong lúc phút chốc phong thuỷ chuyển dời, hắn ta thế thân Cố Lôi trở thành doanh nhân trẻ tuổi thành công nhất. Lúc đó, Cố Trì Tây vẫn còn là một sinh viên năm thứ hai đại học mà thôi.

Cố Lôi vì chuyện này mà tức tới mức bệnh không dậy nổi, Cố Trì Tây không thể không vừa đến trường vừa thay ba gánh vác sứ mệnh, cùng đấu tranh với Trịnh Bình Đông, cố gắng giữ lấy quyền quản lý cao nhất ở công ty. Cố Trì Tây còn trẻ tuổi cũng biết, chỉ trông chờ vào sức lực non nớt của mình thì không thể nào đấu lại Trịnh Bình Đông danh tiếng lẫy lừng nên hắn đã chủ động đi tìm Uông Chính Mẫn, hi vọng có thể được Uông Chính Mẫn bảo hộ, ngấm ngầm quét sạch chỗ dựa vững chắc của Trịnh Bình Đông.

Vì lí do này, lần đầu tiên Cố Trì Tây gặp được Uông Tiểu Kinh.

Một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục học sinh màu lam, mái tóc đen dài buộc kiểu đuôi ngựa, trên khuôn mặt mang nụ cười đứng dưới gốc cây hoa đào khiến bao người mê say. Đó là nụ cười của người đang đắm chìm trong tình yêu không biết trời đất. Cố Trì Tây nhìn cô gái trong sân mà giật mình, Uông Chính Mẫn ngồi bên cạnh hài lòng nhìn thanh niên trẻ tuổi tài giỏi tuấn tú này.

Uông Chính Mẫn nói, đứa trẻ Cố Trì Tây này mạnh hơn Trịnh Bình Đông rất nhiều.

Nhưng Uông Tiểu Kinh không cho là như vậy, trong tâm hồn nhỏ bé của cô đã có Trịnh Bình Đông, người đàn ông đó cho cô toàn bộ tình yêu, làm sao cô có thể chứa thêm một Cố Trì Tây nữa chứ?

Thật ra Cố Trì Tây cũng không có ý gì với Uông Tiểu Kinh, chỉ là trong chớp mắt đó, thiếu nữ tươi cười dưới gốc đào đã để lại một ấn tượng tốt đẹp với hắn, chỉ thế thôi. Nhưng Uông Chính Mẫn thích hắn, đây cũng là một cơ hội tốt.

Uông Tiểu Kinh cũng giống Cố Trì Tây, từ nhỏ đã không được hưởng tình thương của mẹ, hoàn cảnh giống nhau không khiến họ hợp nhau mà lại trở thành lí do khiến hai người vừa nhìn đã ghét nhau. Mặc dù người khác đã nói với Uông Tiểu Kinh, Trịnh Bình Đông tiếp cận cô là có mục đích, Uông Tiểu Kinh vẫn không tin, khi cô gặp Cố Trì Tây lần đầu tiên, cô đã chắc chắn rằng người này có mưu đồ bất lương.

Mọi chuyện luôn không thể đoán trước.

Có Uông Chính Mẫn bảo hộ, hai người Cố Trì Tây và Trịnh Bình Đông dần dần tạo thành cục diện địa vị ngang nhau, tuy trên tay Cố Trì Tây nắm hơn phân nửa cổ phần, cũng chỉ có quyền quản lý cao nhất ở công ty, còn Trịnh Bình Đông đã hoàn toàn không chế các phân xưởng. Một ngọn núi không thể có hai hổ, hai người một Đông một Tây, làm theo ý mình, không ai chịu thỏa hiệp, cạnh tranh nội bộ càng ngày càng nghiêm trọng.

Dù sao Trịnh Bình Đông cũng lớn hơn Cố Trì Tây gần 10 tuổi, thủ đoạn hắn ta sử dụng cũng âm hiểm giả dối hơn. Hắn ta biết quyền quản lí thực sự nằm trên tay Cố Lôi, một khi Cố Lôi qua đời, một tên nhóc như Cố Trì Tây làm sao có thể đấu lại hắn ta. Vì thế hắn ta dùng những biện pháp nham hiểm đến bức bách Cố Lôi, vào lúc Cố Lôi hấp hối, thậm chí Trịnh Bình Đông còn thuê dàn nhạc tang lễ, ngày nào cũng đứng dưới nhà Cố Lôi ngày đêm không ngừng tạo ra tạp âm.

Cuối cùng Cố Lôi cũng bị tức chết, lúc chết ông ấy chỉ mới 50 tuổi, Cố Trì Tây 22 tuổi. Năm đó, Cố Trì Tây đã quỳ trước mộ phần của Cố Lôi, trước mặt lão Thẩm và Lão Tần, thề sẽ báo thù cho cha.

Còn ở bên kia, âm mưu của Trịnh Bình Đông sớm đã bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment