Tình Nào Sâu Như Tình Đầu

Chương 9


Trên hành lang bệnh viện trống trải, hai người đi song song, từ bước chân lộn xộn ban đầu chậm rãi trở nên nhất trí.

Rõ ràng lúc cô tới còn có thể gặp được rất nhiều người nhà và y tá, lúc này lại như tan đàn xẻ nghé nửa bóng người cũng không thấy đâu, kết hợp với bầu không khí yên tĩnh của khu phòng bệnh, không hiểu sao có vẻ yên tĩnh kỳ lạ.

Hứa Ý Nùng chỉ lo cúi đầu đi, một đường không nói gì, thẳng đến khi đi ra khỏi tòa nhà phòng bệnh, hoàng hôn đã buông xuống, dần dần hòa tan vào dải Ngân Hà còn lưu luyến sắp tan vỡ.

Một cơn gió thoảng qua gò má, thình lình chui vào khoang mũi sinh ra một cảm giác mát mẻ.

Cái mũi mẫn cảm của cô bị kích thích, cố nhịn nhưng thật sự không nhịn được nữa, nghiêng người che miệng hắt xì mấy cái, nhanh chóng lấy khăn giấy từ trong túi xách ra bịt mũi lau chùi, ánh mắt vừa nhướng lên thì phát hiện người bên cạnh vẫn còn.

Anh thình lình lên tiếng: “Tình cảm của bố mẹ Nghiệp Tử đã sớm tan vỡ, sợ ảnh hưởng đến việc học tập của cậu ấy nên mới kéo dài tới khi thi đại học xong mới ly hôn, lúc đó cậu ấy chịu đựng không nói, một mình vượt qua, cho nên rất nhiều chuyện mẹ của cậu ấy không hề hay biết.”
Nghe vậy, trong lòng Hứa Ý Nùng không khỏi trầm xuống, động tác trong tay hơi trì trệ, lộ ra cánh mũi bị chính cô xoa đến đỏ bừng.

Trong ấn tượng, bố mẹ Chu Nghiệp rất quan tâm anh ấy, lúc học cấp ba những hôm có tiết tự học buổi tối, tối nào bố mẹ anh ấy cũng sẽ cùng nhau lái xe tới đón anh ấy.

Cánh cổng trường học vừa mở ra, mẹ anh ấy ở trong xe từ xa vẫy tay gọi, “Cục cưng!”
Khiến cho tất cả bạn học cười vang, có nam sinh còn cố ý bóp cổ học theo dáng vẻ của mẹ anh ấy, “Cục cưng~ Cục cưng~”
Chu Nghiệp xấu hổ không thôi, nhấc chân đạp một phát vào lốp xe đạp của bạn học vừa chọc anh ấy, “Cục cưng em gái cậu, cút!”
Sau đó bước nhanh qua, không đợi mẹ anh ấy mở miệng đã tức giận la lên, “Con đã nói mấy lần rồi, sau này đừng tới đón nữa đừng tới đón nữa, con cũng không phải học sinh tiểu học, đêm hôm khuya khoắt tự mình về nhà còn sợ con đi lạc sao?”
Mẹ anh ấy gật đầu nói, “Được được được, lần sau không đón nữa không đón nữa.”
Nhưng lần nào cũng chỉ đáp ứng được một ngày, ngày hôm sau hai người vẫn đúng giờ xuất hiện ở cửa trường học, tình yêu sâu nặng của bố mẹ cứ như vậy trở thành gánh nặng nặng trịch của Chu Nghiệp.

Ai có thể ngờ rằng cặp vợ chồng ân ái mỗi ngày đúng giờ tới đón Chu Nghiệp tan học đã sớm bằng mặt không bằng lòng, chỉ là diễn trò trước mặt con cái mà thôi? Lần nào cũng xuất hiện cùng nhau, hóa ra đã là một gia đình ba người đang đếm ngược.

Khó trách trong những năm đại học Chu Nghiệp mặc dù nhìn không khác gì mấy, nhưng cũng không hoạt bát bằng lúc học cấp ba, mãi đến khi gặp được Lưu Sảng luôn miệng tươi cười mới đỡ hơn rất nhiều.

Bước chân Hứa Ý Nùng không khỏi trở nên nặng nề.

Cuộc đời luôn có nhiều niềm vui và nỗi buồn, duy chỉ có trưởng thành là đắng chát nhất.


Cuối cùng cô ồ một tiếng, chỉ nói, “Không sao.”
Hai người cùng đi ra ngoài bệnh viện, ở giữa vẫn duy trì khoảng cách thậm chí có thể đứng thêm hai người.

Sự trầm mặc lại quẩn quanh hai người, lại có từng trận gió thổi qua, Hứa Ý Nùng khép lại cổ áo, khóe mắt thoáng nhìn thấy áo khoác của anh vẫn ở trên tay, lần này không giống như vừa rồi vắt ở khuỷu tay nữa, mà là hai tay đút vào trong túi quần, áo khoác cũng theo tư thế này mắc lơ lửng ở khe hở giữa cánh tay và túi quần.

Đi đường nếu không quá để ý hoặc tay có động tác sẽ lập tức trượt xuống.

“Quản lý Vương không lạnh sao?” Mắt thấy áo khoác của anh đã trượt ra hai phần ba, lung lay sắp rớt, Hứa Ý Nùng mở miệng hỏi.

Vương Kiêu Kỳ thoáng dừng chân, nhìn cô bọc như cái bánh chưng rồi hỏi ngược lại, “Tổ trưởng Hứa lạnh lắm à?”
Cô lập tức phủ nhận, “Không có.”
Tiếp tục cất bước đi về phía trước, đi chưa được mấy bước quả nhiên nghe thấy tiếng áo khoác của anh rơi xuống đất.

Trong lòng cô ‘xì’một tiếng, cũng dần dần đến cửa bệnh viện, bước chân lại chậm lại cho đến khi anh theo kịp lần nữa.

“Em về bằng cách nào?” Đi chưa được mấy bước, anh đột nhiên hỏi.

“Phía trước là ga tàu điện ngầm.” Cô hất cằm về phía trước, ý bảo mình đi tàu điện ngầm, chuẩn bị chia tay.

Anh ừ một tiếng, lúc này vẫn giữ nguyên dáng vẻ cà lơ phất phơ tiện tay vắt áo khoác như vừa rồi, thờ ơ nghiêng người bảo cô đi trước, sau đó tiếp tục duy trì cùng phương hướng với cô, thản nhiên nói, “Tôi cũng đi tàu điện ngầm.”
“…”
Cứ như vậy, tình thế cuối cùng phát triển thành hai người bọn họ cùng nhau vào trạm tàu điện ngầm.

Lúc đi thang cuốn mọi người đều tự giác đứng về phía bên phải, bên trái để trống ra một con đường cho người không có thời gian cấp tốc đi xuống.

Hứa Ý Nùng đứng lên trước, Vương Kiêu Kỳ thì ở phía sau cô, khi thang máy đi xuống hai người biến thành độ cao một trên một dưới.

Phía trước Hứa Ý Nùng có một đôi tình nhân nhỏ, cũng giống như bọn họ một trên một dưới bị tách ra, hai người nắm chặt tay, một lát sau cô gái xoay người ngửa đầu nhìn chàng trai, chàng trai cúi đầu không biết hai người nói gì đó, tay chàng trai duỗi ra giữ lấy vai cô gái, để cho cô ấy dựa vào trong ngực mình, tay kia thì cưng chiều xoa đầu cô gái rồi trượt đến thắt lưng ôm lấy cô gái, cô gái cũng đáp lại dùng hai tay vòng ôm lấy thắt lưng chàng trai, sau đó hai người hi hi ha ha nói chuyện.


Trong lúc đó chàng thanh niên còn nâng khuôn mặt mũm mĩm của cô gái lên xoa nựng, không chút để ý nơi công cộng mà cúi đầu hôn vài cái.

Toàn bộ quá trình bám dính nhau của đôi tình nhân nhỏ bị Hứa Ý Nùng ở phía sau nhìn thấy, bởi vì khoảng cách quá gần, cô còn có thể nghe được tiếng hai người hôn môi “chụt chụt chụt”.

Rõ ràng cũng không làm gì cả nhưng Hứa Ý Nùng lại cảm giác như mình đang rình coi chuyện riêng tư của người khác.

Cô không được tự nhiên mà quay đầu dời tầm mắt, vừa lúc Wechat vang lên.

Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra mở khóa, vừa nhìn thì thấy là đối tượng xem mắt Tiểu Đổng.

Đổng Hiểu Hiểu Hiểu Bạn: [Tan tầm chưa?]
Hứa Ý Nùng tiện tay trả lời: [Rồi]
Đổng Hiểu Hiểu Hiểu Bạn: [Ăn cơm chưa?]
“Liên quan quái gì đến cậu.”
Giọng nói trầm thấp của Vương Kiêu Kỳ chợt vang lên phía sau, đột nhiên làm cô giật nảy mình.

Hứa Ý Nùng không trả lời Tiểu Đổng nữa, lúc khóa màn hình điện thoại định cất vào trong túi, màn hình vừa vặn quét qua phía sau, cô cũng không tiếp tục động tác cất đi nữa, mà dùng đầu ngón tay chống vào mặt sau điện thoại dựng thẳng nó lên một chút, như vậy màn hình tựa như một cái gương nhỏ có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ anh đứng ở phía sau nghe điện thoại.

Mặt anh không chút cảm xúc cũng không biết đang nhìn chỗ nào, đôi môi mỏng khép mở.

“Quan tâm tôi làm quái gì.”
“…”
“Nói tiếng người.”
……
“Đang trên đường về.”, “Công ty.”, “Tăng ca.”
Chẳng mấy chốc thang máy cũng tới nơi, hai người một trước một sau xuống thang máy.


Đầu bên kia điện thoại của Vương Kiêu Kỳ là Kỳ Dương.

Cậu ấy vừa mới bị mọi người giật dây gọi điện thoại cho Vương Kiêu Kỳ, bởi vì một người gần như cả năm không nghỉ và đam mê tăng ca như anh mà hôm nay lại tan tầm đúng giờ! Tất cả mọi người cảm thấy là có biến xảy ra.

“Hey man, where are you?”
“Liên quan quái gì tới cậu.”
Thế là cậu ấy thay đổi cách hỏi, “Ồ, vậy để chúng tôi đoán thử xem nhé.”
“Quan tâm tôi làm quái gì.” Anh nghe thấy bên kia có không ít tiếng cười trộm, “Nói tiếng người.”
Kỳ Dương vẫn còn đang trộm cười, “Đây đây, hẹn hò đúng không?”
“Đang trên đường về.”
Hô hấp của mọi người cứng lại, “Về đâu?”
“Công ty.”
Đầu dây bên kia không ngừng sôi sục, “Anh, anh, anh về làm gì?”
Vương Kiêu Kỳ nhìn về phía trước, “Tăng ca.”
……
Sau khi cúp điện thoại, mọi người đưa mắt nhìn nhau, Kỳ Dương là người đầu tiên đứng lên chuẩn bị đánh bài chuồn, cậu ấy nhất định phải tan ca trước khi Vương Kiêu Kỳ trở về!!!
Cậu ấy lập tức cất di động tắt máy tính, nhanh chóng chuồn đi không thèm quay đầu lại, “Cả nhà thân yêu! Ngày mai gặp lại! Ngày mai gặp lại!”
Tích ——
Hứa Ý Nùng quẹt thẻ vào trạm, giờ cao điểm tan tầm rất nhiều người, hai người nhanh chóng bị dòng người tách ra.

Lúc Hứa Ý Nùng quay đầu lại đã không thấy anh nữa.

Đi tới tuyến số 5, đúng lúc tàu điện ngầm vừa vào trạm, đợi người bên trong đi ra, Hứa Ý Nùng cất bước đi lên, nhưng lúc xoay người lại bất ngờ bắt gặp bóng dáng Vương Kiêu Kỳ.

Lúc này anh đã mặc áo khoác lên người, đôi chân dài trực tiếp rảo bước tiến lên cửa gần anh nhất, cũng chính là nơi cô đang đứng.

Tiếng cửa sắt nhắc nhở anh vừa vào liền vang lên, sau đó đóng lại.

Cô đứng ngay ở cửa ra vào, mà sự xuất hiện của anh lại thu nhỏ vị trí đứng của cô.

Tuyến này cũng là tuyến đi Trục Ảnh, hai người lại đứng cùng một chỗ, không nói chuyện thì cũng rất kỳ cục, vì vậy Hứa Ý Nùng ngửa đầu lên mở miệng trước, “Quản lý Vương định quay về tăng ca tiếp sao?”
Vương Kiêu Kỳ cúi thấp cằm, vốn dĩ hai người đang ở trong tàu điện ngầm chật chội dựa sát nhau, góc độ này cô có thể nhìn thấy rõ bóng hàng mi mảnh dài của anh in dưới mí mắt, ánh đèn trên đỉnh đầu làm cho ngũ quan của anh càng lập thể hơn, đường nét khuôn mặt rõ ràng.

Anh trả lời, “Ừ, dựa theo phương án cuối cùng của em, chúng tôi đã viết lại trình tự, quy trình hệ thống mới được sửa đổi ngày mai sẽ login.”

Hứa Ý Nùng ngược lại không ngờ nguyên nhân anh tăng ca là vì phương án cô đưa ra, vừa muốn nói chuyện thì tàu điện ngầm đã khởi động, người bên cạnh không đứng vững, chịu ảnh hưởng của quán tính hơi lảo đảo sang bên cạnh, theo bản năng kéo tay Hứa Ý Nùng muốn mượn cơ hội đứng vững trở lại, ai ngờ Hứa Ý Nùng người nhẹ, chẳng những không thể giúp người nọ dừng lại, ngược lại còn kéo theo cô cùng chịu lực.

Hứa Ý Nùng còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác sau lưng có một sức mạnh đang kéo cô lui về phía sau.

Trong chớp mắt, Vương Kiêu Kỳ vươn tay ra sau lưng cô nhanh chóng ngăn cản, đồng thời cánh tay kiên cố của anh chống đỡ mạnh mẽ sau lưng cô, có hiệu quả ngăn cản động tác cô bị kéo đi cũng thuận thế giữ vững nữ sinh vừa kéo túi cô.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi không đứng vững, cô không sao chứ?” Cô gái đứng vững xong nhanh chóng bắt lấy một điểm tựa rồi xin lỗi cô.

Hứa Ý Nùng lắc đầu nói không sao, cô sửa túi xách trên vai để ra ở phía trước, lúc đứng thẳng một lần nữa mới thoáng thấy trong cửa sổ tàu điện ngầm Vương Kiêu Kỳ chẳng biết từ lúc nào đã đổi trạm đến phía sau cô.

Vóc dáng anh cao ráo lại nổi bật, từ trong cửa kính phản chiếu ra, anh giống như một tấm chắn che kín cả người cô.

Cô nói với anh trong kính: “Cảm ơn.”
Anh trả lời cô trong kính: “Không có gì.”
Chẳng mấy chốc tàu điện ngầm đã tới trạm mới, lại có một nhóm người đi lên, bọn họ nói làm phiền rồi đi thẳng vào bên trong, dòng người không ngừng gia tăng, có thể Hứa Ý Nùng cũng không còn cảm nhận được sự chật chội nữa, mặc kệ cô di chuyển như thế nào thì anh đều ở phía sau cô, còn có hơi thở thỉnh thoảng phả vào sau gáy, có chút nóng, cũng có cảm giác bỏng da.

Hai người duy trì tư thế này mãi cho đến khi cô còn lại một trạm cuối, anh đột nhiên mở miệng, “Em cho con Nghiệp Tử bao nhiêu tiền lì xì?”
Cô có chút kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, đối diện với vẻ mặt không chút thay đổi của anh, “Em cho người ta tiền lì xì trước mặt tôi, tôi không thể không cho.”
Cô nhíu mày, anh có cho tiền lì xì hay không thì liên quan gì đến cô, hơn nữa cô là mẹ nuôi, số tiền lì xì này có thể tùy tiện tham chiếu sao?
“Anh hỏi bạn học khác đi, tôi là mẹ nuôi, nhiều hơn bao lì xì bình thường.” Lúc này tàu điện ngầm nhắc nhở đến trạm kế tiếp, cũng là nơi cô muốn xuống, cô lại nói, “Tôi sắp tới rồi, phiền quản lý Vương nhường đường cho.”
Anh dịch sang bên cạnh, lúc Hứa Ý Nùng đứng qua tàu điện ngầm cũng vừa vặn dừng lại, lúc trước có thể đứng vững mà không dựa vào bất cứ thứ gì, bây giờ cô đột nhiên lắc lư theo, tay không cẩn thận chống lên người anh, trong nháy mắt đó xúc cảm vừa cứng vừa rắn chắc.

Hứa Ý Nùng vừa liếc nhìn thì thấy tay mình đặt ở vị trí giữa ngực và bụng anh, thoạt nhìn rất có ý tứ cô đang “tập kích ngực”.

Anh không nhúc nhích, rũ mắt nhìn cô, tay cô như bị bỏng vội vàng thu lại, nói, “Ngại quá.”
Cửa tàu điện ngầm vừa mở ra cô liền cúi đầu bước ra ngoài, ngay cả tạm biệt cũng quên nói.

Cửa sắt một lần nữa khép lại, theo bóng dáng của cô dần dần biến mất trong tầm mắt, lúc này Vương Kiêu Kỳ mới lấy điện thoại di động bị mình bật chế độ im lặng ra, có vài cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ mấy cuộc điện thoại quấy rầy của bọn Kỳ Dương Lâm Nhiên, một trong số đó còn có Chu Nghiệp.

Anh gọi lại, Chu Nghiệp nhanh chóng nhận máy, lúc này anh ấy đang từ quầy bán đồ vặt của bệnh viện đi ra, nhìn bãi đỗ xe cách đó không xa, gấp gáp hỏi.

“Mẹ kiếp, lão Vương, cậu chưa đi à? Sao xe còn đỗ ở bệnh viện?”.

Bình Luận (0)
Comment