Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 105

Giản Tiểu Bạch sợ tới mức lập tức đi xới cơm cho anh.

Anh đùa mà lại thành ra dọa cô, Mạc Tử Bắc buồn bã, khuôn mặt tuấn tú xụ xuống, không thèm nói nữa.

Giản Tiểu Bạch xới chén cơm đặt ở trước mặt anh, sau đó lại cầm đũa. Tiếp tục ngồi đối diện anh ăn cơm của mình. Cô phải nhanh chóng ăn xong rồi né tránh anh, sự tà ác trên người anh đang gia tăng ngùn ngụt, không cẩn thận là sẽ bị hại thê thảm.

Thấy cô không nói lời nào, Mạc Tử Bắc cạch một tiếng cầm chén đặt lên bàn, đứng lên bỏ đi.

Giản Tiểu Bạch le lưỡi, anh không ăn càng tốt! Tự cô sẽ ăn hết! Người lãng phí thức ăn sẽ bị báo ứng, cô thầm an ủi mình không quan tâm đến anh.

Rầu rĩ cơm nước xong, Giản Tiểu Bạch ngồi vào sô pha xem TV còn cố ý bấm volume lên thật lớn, ngồi xem đến khoái chí. Mạc Tử Bắc ở phòng ngủ chờ cô tới khuyên anh ăn cơm nhưng chờ mãi cũng không thấy cô đâu, chỉ toàn nghe thấy cô đang xem TV, căn bản không thèm để ý. Anh nổi điên lên, như con sư tử cuồng ngược đột nhiên chạy ra khỏi phòng ngủ, đi đến trước mặt cô hùng hổ hỏi: “Em có còn nhớ trách nhiệm của em không hả?”

“Cái gì?” Giản Tiểu Bạch không rõ anh đang nói cái gì. Trách nhiệm gì chứ?

“Trách nhiệm!” Anh lạnh lùng rống lên.

Còn chưa dứt tiếng, Mạc Tử Bắc tỉnh bơ vươn tay xoẹt một tiếng kéo váy ngủ của cô, nút áo nhất thời văng bốn phía, làm lộ ra nội y ren cùng với một mảng lớn da thịt mềm mại, trắng hồng đến vô cùng mịn màng, đẫy đà mà tinh tế, còn cả một đôi chân đều, đẹp gần như hoàn mỹ.

Giản Tiểu Bạch theo bản năng đưa hai tay che ngực, hét lên một tiếng sau nhịn không được mắng to: “Anh…”

Anh lạnh lùng nheo mắt lại: “Vậy em có thể rời khỏi chỗ này! Bây giờ em đi anh sẽ không ngăn cản em.”

Giản Tiểu Bạch bất lực khoanh tay, răng nanh cắn chặt vào môi, cố nén nín nhịn khuất nhục. Vì Phong Trì, vì anh Hùng và Lâm Hiểu Tình cô nhịn. Cô tự thầm nói trong lòng bảo mình phải nhịn, cứ nhịn mãi là được. Cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày nào đó anh thấy chán, lúc đó cô sẽ được giải thoát thôi.

“Nếu sỉ nhục tôi mà có thể khiến anh buông tha Phong Trì thì anh cứ tới đi!” Giản Tiểu Bạch quay mặt qua chỗ khác, buông tay ra, cực lực khắc chế không cho mình lên tiếng, run run buông thỏng cánh tay sang hai bên sườn, hai bàn tay cũng không được nắm thành quyền.

Mạc Tử Bắc híp mắt nhìn cơ thể cô, vết sẹo trắng ở chỗ nào đó dưới bụng lại đập vào mắt, trong lòng anh lại rối rắm. Cô từng bị bệnh mà anh không biết, nếu đã biết rồi thì giày vò cô có đúng hay không. Trái tim anh co thắt kịch liệt, khiến anh thấy rất khó chịu. Nhưng nghĩ đến cô vì Hùng Lập Tân có thể bán đứng chính cơ thể mình thì anh lại cuồng ngược đến bắt điên lên.

“Em đúng là…!”

Lời anh nói giống như một con dao nhỏ sắc bén trực tiếp đâm thẳng vào trái tim Giản Tiểu Bạch. Nhất thời đau đớn lan tràn ra, cô không nhìn anh để mặc cho nước mắt trào ra.

Mạc Tử Bắc lại cố ý lờ đi sự yếu đuối của cô, nở một nụ cười tựa như ác ma rồi lập tức cúi đầu, đôi môi hàm chứa sự trừng phạt không chút thương tiếc chiếm cứ môi cô, cái lưỡi xâm lược, tiến quân thần tốc, bá đạo đoạt lấy sự ngọt ngào và mềm mại của cô.

Nước mắt theo khóe mắt lăn dài khóe miệng nghe sao mặn chát. Cô không phản kháng cũng không giãy dụa, chỉ giống một khúc gỗ mặc cho anh tra tấn, mặc cho anh chiếm đoạt.

Cuối cùng cơ thể cô gần như là chẳng còn chút khe hở dán chặt vào anh, gần như có thể cảm nhận được mỗi một tấc da thịt rắn chắc hữu lực cùng với cả sự kích động ở giữa hông của anh. Nhắm chặt mắt lại, cô bị anh đặt lên sô pha.

Trong lòng đang đau đớn dữ dội nên Giản Tiểu Bạch cũng không biết mình còn có thể tiếp tục kiên trì nữa hay không. Vì sao anh cứ luôn khiến cô nhục nhã như vậy, vì sao anh lại phải chiếm đoạt ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho cô giữ lại như thế.

“Nói cho anh biết là anh tốt hay là anh ta tốt?” Mạc Tử Bắc dừng lại, híp mắt hỏi.

Lời của anh nói buồn bực, vô lại rõ ràng như thế khiến hàng trăm vết thương đang âm ỉ trong trái tim cô lại đau xót hơn. Cô biết anh cố ý nhục mạ cô, muốn cô ở trước mặt anh không còn một chút tôn nghiêm mà chỉ có thể lựa chọn khuất phục.

Cô không nói. Nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt này cô đau lòng nhắm mắt lại.

Anh tức giận, trong nháy mắt đi vào cơ thể cô. Mưa rền gió dữ nổi lên càn quét tứ phương cũng không biết qua bao lâu anh rốt cuộc cũng dừng lại đoạt lấy, sau khi giải phóng năng lượng, anh tách người mình ra sau đó đi toilet tắm rửa.

Giản Tiểu Bạch cuộn mình ở trên sô pha ôm một cái gối lớn che giấu hai bờ vai đang run run tiết lộ tâm sự của cô. Cô cắn chặt răng mà khóc không thành tiếng.

Lúc Mạc Tử Bắc đi ra, cô vẫn còn khóc, anh lạnh lùng bế cô thẳng vào phòng ngủ. Giản Tiểu Bạch lại cứng đờ người. Nếu quan hệ của hai người chỉ giới hạn nơi nhu cầu của cơ thể thì cô muốn khuyên anh đi tìm cô gái khác, còn cô tuyệt đối không thích cái cảm giác bị đòi hỏi thế này.

Cô ở trong lòng anh ngẩng gương mặt vô cảm lên: “Mạc Tử Bắc, anh đã thỏa cơn giận chưa?”

Mạc Tử Bắc không nói gì chỉ trừng mắt nhìn cô.

“Nếu anh đã thỏa cơn giận rồi thì có thể buông tha tôi được không?”

“Em muốn làm gì?” Đáy mắt anh đã phủ lên một sắc thái nguy hiểm.

“Tôi nghĩ rời khỏi anh, anh đi tìm những cô gái khác đi!” Cô hiện tại bắt đầu nghi ngờ lời Mai Thiếu Khanh nói. Anh đã nói Mạc Tử Bắc vì cô mà cấm dục hơn bốn năm, có trời mới tin ấy, nhìn anh ta cả ngày phấn khích giống như uống xuân dược như thế cô không tin anh ta lại cấm dục.

“Anh tất nhiên sẽ đi nhưng em đừng hòng chạy trốn.” Lời anh nói làm cho mặt của cô trong nháy mắt tái xanh.

“Anh buông tôi ra, anh dơ bẩn lắm!” Cô giãy dụa muốn thoát khỏi lòng anh.

“Như nhau thôi!” Mạc Tử Bắc cười lạnh.

Quẳng cô lên giường rồi anh lại đè qua.

“Tôi sẽ khiến anh phải hối hận!” Giản Tiểu Bạch rống to, cô tuyệt đối sẽ khiến anh phải hối hận vì đã đối xử với cô như vậy.

Mạc Tử Bắc cảm xúc mạnh mẽ, sức lực dồi dào căn bản không muốn nghe bất cứ tuyên ngôn nào của cô, dùng sức cởi khăn tắm bá đạo đem chính mình vùi vào trong cô ngọt ngào nóng ẩm, điên cuồng mạnh mẽ đoạt lấy toàn bộ con người cô.

Lại một đêm không ngủ.

Sáng sớm anh rốt cuộc rời đi. Cơ thể Giản Tiểu Bạch giống như bị thiên quân vạn mã giẫm qua, mệt mỏi đau nhức quá nên ngủ li bì đến mười giờ sáng. Lúc tỉnh lại cô mờ mịt ngồi dậy tự hỏi đây mà là cuộc sống sao? Chỉ cần chiều ý anh, cái gì cũng không cần làm, cuộc sống như thế thật quá tẻ nhạt.

Cô đã hai ngày không đến công ty, muốn gọi điện cho Hùng Lập Tân nhưng tìm một vòng cũng không thấy điện thoại. Điện thoại của cô đâu rồi?

Nhất định là cái tên Mạc Tử Bắc kia đã giấu điện thoại của cô rồi, bây giờ thì cô đã thật sự trở thành con chim hoàng yến trong lồng sắt ngay cả điện thoại cũng không được sử dụng.
Bình Luận (0)
Comment