Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 149

“Chúng ta đều đang đoán. Còn có phải hay không thì đợi gặp được Mai Thiếu Khanh mới có thể biết được.” Hùng Lập Tân nói.

“Vậy phải tới khi nào thì có thể gặp anh Thiếu Khanh chứ?” Giản Tiểu Bạch đã có chút nôn nóng. “Anh ấy vì sao cũng không liên lạc với em. Em thật sự rất lo cho anh ấy.”

“Anh chỉ biết Dạ Lang hiện tại có mấy vụ làm ăn, có lẽ lúc bắt đầu giao dịch Thiếu Khanh sẽ đột nhiên xuất hiện!” Hùng Lập Tân dường như cũng không thể hoàn toàn chắc chắn cái gì. “Vài ngày nữa tôi muốn đi một lúc. Mọi người giúp tôi chăm sóc Hiểu Tình, không được đi ra ngoài, điều động nhân viên công ty bảo vệ nữa!”

Anh ta đột nhiên quyết định làm cho mọi người đều rất bất ngờ. Lâm Hiểu Tình có chút lo lắng hỏi: “Anh muốn đi đâu? Nguy hiểm không?”

“Đúng đó. Anh hai, anh đừng đi được không?” Giản Tiểu Bạch cũng rất lo lắng.

“Có cần tôi hỗ trợ không?” Doãn Đằng Nhân cũng rất quan tâm. “Tôi có bạn ở Nhật, bọn họ là bang phái nếu tham gia chắc sẽ xử lý được một ít.”

Hùng Lập Tân lắc đầu. “Dạ Lang là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ giải quyết hắn sau đó mọi người sẽ thật sự an toàn.”

“Cái gì?” Lâm Hiểu Tình kêu nhỏ. “Vậy nguy hiểm lắm đó ông xã!”

“Mọi người yên tâm đi! Tôi cam đoan sẽ còn sống trở về.” Hùng Lập Tân lạnh nhạt cười, khí thế trong con ngươi lại giống như một vị vua trời sinh không quan tâm hơn thua, tao nhã khiến người ta nhịn không được khâm phục.

“Anh hai!”

“Ông xã!”

Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình đều nhịn không được kêu lên.

“Hùng Lập Tân, chúng ta không đi có được không?” Lâm Hiểu Tình khẩn trương nắm tay Hùng Lập Tân. “Em sợ lắm! Nếu mà nếu mà anh… Em thật không dám tưởng tượng!”

“Sẽ không đâu!” Hùng Lập Tân kiên định lắc đầu: “Anh cam đoan anh không sao. Nếu không cần thiết thì anh sẽ không dễ dàng mạo hiểm.”

“Nhưng mà…” Lâm Hiểu Tình cắn môi, nước mắt lả chả trên khuôn mặt, cô tiến lên ôm cổ Hùng Lập Tân. “Em sẽ chờ anh!”

“Ừ!” Hùng Lập Tân cười cười. “Tôi còn có chuyện này. Chính là tôi còn có hai cô em gái, mẹ hai người đó họ Thư tên là Thư Nam. Tôi không biết hai cô ấy hiện tại ở đâu chỉ biết là các cô ấy là chị em sinh đôi. Còn nữa được thuộc hạ của ba tôi là Lan Thương cứu, hiện tại tôi không tìm thấy Lan Thương. Anh Doãn có thể giúp ta điều tra một chút không?”

Doãn Đằng Nhân lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề, tình báo của tôi bình thường đều rất tin cậy. Chỉ là có thể nói cho tôi biết Lan Thương có đặc điểm gì hay không?”

“Chân trái của ông ta là chân giả!” Hùng Lập Tân cung cấp một manh mối quan trọng.

“Uhm!” Doãn Đằng Nhân ghi tạc trong lòng. “Tôi nghi ông ta nhất định là lo lắng bị Dạ Lang tìm được cho nên mai danh ẩn tích, hơn nữa cắt đứt mọi liên lạc chỉ muốn bảo vệ tốt cho hai chị em kia. Đúng là một thuộc hạ trung thành.”

“Ừ! Thuộc hạ của ba ta đúng là có một đám người trung nghĩa. Bọn họ thà chết cũng không nói ra tôi ở đâu cho nên tôi mới còn sống cho tới ngày hôm nay!”

Hùng Lập Tân trên mặt tuy rằng vẫn thản nhiên nhưng giọng nói dường như có chút ý dặn dò.

“Anh hai!” Giản Tiểu Bạch thất thanh kêu. “Chúng ta không đi được không?”

Hùng Lập Tân lắc đầu. “Dạ Lang không bị diệt trừ thì chúng ta một ngày không thể sống yên ổn. Có lẽ Dạ Lang chết rồi thì Lan Thương sẽ hiện thân.”

“Uhm!” Giản Tiểu Bạch gật đầu.

“Vì sao phải như vậy?” Lâm Hiểu Tình lắc đầu thấp giọng kêu.

“Hiểu Tình anh sẽ trở về, tin anh!” Hùng Lập Tân cười tao nhã.

Mạc Tử Bắc trầm tư hồi lâu, anh có chút tức giận cái chân của mình lại vào đúng lúc quan trọng lại bị gãy, không biết đến lúc nào mới lành.

“Em tin tưởng anh!”

Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm ánh mắt Hùng Lập Tân nói: “Anh có năng lực nhưng không cần mạo hiểm. Chúng tôi đều cần anh!”

“Đương nhiên!” Hùng Lập Tân gật đầu cười nói: “Tôi còn tưởng sinh con trai nữa, nhiệm vụ chưa hoàn thì sao có thể teo mạng được?”

“À!” Doãn Đằng Nhân vỗ vỗ bờ vai anh ta, nghiêm trang nói với Hùng Lập Tân: “Chúng tôi sẽ không gây trở ngại chuyện anh sinh con. Anh yên tâm đi.”

Nói xong anh ta cười ha ha, không khí hơi áp lực dường như bao phủ một bầu không khí xơ xác tiêu điều khó có thể miêu tả. Lâm Hiểu Tình cùng Giản Tiểu Bạch đều lo lắng nhưng cũng biết là không thể ngăn cản.

“Anh hai!” Giản Tiểu Bạch đi đến trước mặt Hùng Lập Tân giang hai tay ôm bờ vai của anh ta. “Anh nhất định phải an bình trở về mang theo anh Thiếu Khanh nữa. Hai người đều phải đảm bảo an toàn. Hai ngươi đều là người thân của em!”

Túc Nhĩ Nhiên có chút xúc động, đáy mắt hiện lên một chút dịu dàng, dường như cũng có chút nước mắt hiện lên ở đáy mắt, cô quay đầu đi không nhìn nữa. Nhìn có vẻ thương cảm.

Hùng Lập Tân rút cánh tay ra, ôm lấy cô. “Yên tâm đi em gái anh.”

“Anh!” Giản Tiểu Bạch khóc ướt cả mảng áo trước ngực Hùng Lập Tân.

Anh cười an ủi cô: “Không sao đâu. Mạc Tử Bắc mau kéo bà xã cậu về đi. Tôi chịu không nổi nước mắt nhiệt tình như vậy.”

Hùng Lập Tân đùa một câu cũng chẳng buồn cười, mọi người đều rất nặng nề. Mạc Tử Bắc lắc đầu: “Anh cứ để cô ấy ôm anh một chút đi. Tôi cũng chưa ghen, xem như nể mặt mũi anh. Nếu là Mai Thiếu Khanh, tôi nhất định sẽ không đồng ý.”

“À! Vẫn là nể mặt tôi. Tôi thật là vinh hạnh quá!” Hùng Lập Tân vỗ bả vai Giản Tiểu Bạch: “Được rồi, đừng khóc. Em mà khóc thì việc này sẽ không thuận lợi đâu đó!”

Nghe vậy Giản Tiểu Bạch lập tức thôi khóc: “Anh hai, em không khóc. Anh nhất định phải trở về. Bọn em đều chờ anh!”

“Ừ!”

Lâm Hiểu Tình đi tới hỏi Mạc Tử Bắc: “Ở chỗ anh có phòng nào khác có thể mở cho người ngoài không? Cho bọn tôi mượn một chút?”

Mạc Tử Bắc lập tức gật đầu. “Nhân, cậu đi thông báo Tina mở cửa phòng nghỉ cuối hành lang kia đi.”

Doãn Đằng Nhân lập tức gật đầu rồi đi ra ngoài, mấy phút sau anh ta lại quay trở về: “Đi thôi, tôi đưa hai người đi!”

Mọi người đều không nói gì, biết bọn họ cần một chút không gian riêng, ai cũng không thể không biết xấu hổ đi quấy rầy.

“Bọn tôi đi một lát rồi trở lại.” Lâm Hiểu Tình nói.

“Không sao, không trở lại cũng không sao. Tòa nhà này rất an toàn.” Mạc Tử Bắc an ủi cô.

“Cám ơn!”

Hùng Lập Tân biết Lâm Hiểu Tình muốn nói gì, anh ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, nắm bàn tay của cô rồi đi ra ngoài. Túc Nhĩ nhiên nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, mà trong mắt trong lúc nhất thời cũng có chút lo lắng.

“Tiểu Túc, cám ơn cô đã cứu con trai tôi và Mạc Tử Bắc trở về. Tôi vẫn muốn nói lời cám ơn với cô nhưng vẫn chưa gặp mặt mà nói trực tiếp được. Thật sự cám ơn cô.” Giản Tiểu Bạch thực chân thành nói với cô.

Túc Nhĩ Nhiên lắc đầu cười. “Không phải tôi cứu mà là mặt nạ vàng. Có lẽ chúng ta đều phải cảm ơn anh ta!”

“Uhm!”

Túc Nhĩ Nhiên rất yên lặng, không nói gì nữa, ánh mắt sâu xa không thấy rõ bên trong ẩn chứa điều gì.
Bình Luận (0)
Comment