Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 29

“Mạc! Đi thì đi đi! Nếu cần tiền vốn cứ việc nói, mình bằng lòng đầu tư cho cậu, không làm cổ đông!”

“Không cần, mình có thể tự giải quyết!” Cảm ơn ý tốt của cậu ta, nhưng nếu để cậu ta đầu tư sẽ không còn là tự tạo địa vị xã hội.

“Ông Ôn rất có thể sẽ để lại quyền thừa kế Ôn thị cho cậu đấy!” Doãn Đằng Nhân thu lại nét cười trên mặt, nghiêm chỉnh nói: “Cậu có thể phải chuẩn bị tinh thần?”

“Sao lại cho mình, mình không quan tâm, lúc trước không cần, bây giờ cũng không muốn, tương lại lại càng không.” Mạc Tử Bắc không quan tâm tài sản của ông già đó một chút nào, nếu ông ta không muốn làm tổn hại vinh quang, có thể quyên góp cho tổ chức từ thiện, dù sao hiện tại ở châu Phi hàng năm cũng có không ít người chết đói. So với để Ôn Hướng Đình hủy hoại thì không bằng đi làm từ thiện đi, rất có ý nghĩa. “Nhân, có thể nhờ cậu một việc không?”

Ngay lập tức, Doãn Đằng Nhân mặt mày hớn hở giống như con chó con tiến đến, “Nói đi! Chuyện gì?”

“Về sau ở trước mặt mình không được nhắc tới ông Ôn!”

“A! Việc này à, hình như rất khó, nhưng cậu đã nhờ mình, vậy được rồi!” Miệng lẩm bẩm, bộ dạng rất không tình nguyện, nhưng vẫn đáp ứng, bởi vì xem ra Mạc Tử Bắc rất nghiêm túc.

“Cậu đừng có mà bắt chước bộ dạng đàn bà đó nữa, bĩu môi là độc quyền của họ còn cậu …”

Cậu ta lại nghĩ tới một việc khác, “Cậu đã ăn bốn mắt rồi hả?”

“Bốn mắt?” Mạc Tử Bắc ngước mắt lên, chợt hiểu là cậu ta đang nói đến Giản Tiểu Bạch. Chỉ cho cậu ta một cái mỉm cười bí hiểm, mím môi không đáp.

Doãn Đằng Nhân nhếch hàng lông mày đẹp lên, “Mình thực sự cảm thấy tiếc thay cho bốn mắt, chắc chắn cậu sẽ không cưới cô ta, ôi bốn mắt đáng thương!”

“Ai bảo cô ta chọc tới quyền lợi của mình, cuộc sống là không lãng phí, đúng không?” Mạc Tử Bắc hơi nhíu mày, tiếp tục tập trung vào đống tài liệu.

“Ai!” Doãn Đằng Nhân lắc đầu, thở dài, đột nhiên nghĩ đến mình phải quay lại quản lý công ty, thì lập tức gào to: “Phiền chết đi được, phiền chết đi được, mình không muốn làm tổng giám đốc, bảo ba mình sinh thêm một đứa em đi, mình không muốn thừa kế công ty này.”

Mạc Tử Bắc bật cười: “Điều kiện trước tiên là có phải ba cậu còn có khả năng sinh tiếp đứa nữa hay không, cho dù ba cậu bảo đao còn chưa cùn, nhưng mẹ cậu có thể thật sự không được, mình chưa nghe nói có người phụ nữ nào hơn năm mươi tuổi còn có thể sinh con!”

Biết anh nói sự thật, Doãn Đằng Nhân ai oán liếc anh một cái, bắt chước nhịp chân của tì nữ, tay nhón cầm hoa rời đi. (đoạn này các bạn tưởng tượng là ngón cái chạm vào ngón trỏ hoặc ngón giữa ấy) Mạc Tử Bắc nhìn bóng dáng cậu ta biến mất sau cửa, bất đắc dĩ lắc đầu. Đường đường là một người đàn ông cao to lực lưỡng, lại đi bắt chước tì nữ, thật đúng là BT. Khuôn mặt vốn đã đẹp hoàn hảo, mặc đồ con gái có khi còn đẹp hơn cả phụ nữ nữa ấy chứ, Mạc Tử Bắc nghĩ nhất định là Doãn Đằng Nhân đầu thai lộn giới rồi.

Sáng sớm Giản Tiểu Bạch đã đến công ty, có lẽ là do đeo kính sát tròng, mà lập tức có chuyển biến lớn 180 độ. Trước kia không ai hỏi thăm cô, hôm nay trên đường đi làm lại có vô số ánh mắt quý mến nhìn theo.

Giản Tiểu Bạch cười rạng rỡ, tâm tình tốt, mặt mày cũng rực rỡ hẳn lên, cô cố ý mặc một chiếc váy dài màu trắng, lúc đi bộ lại giống như một con bướm nhẹ nhàng bay lượn, cực kỳ xinh đẹp.

Cô không biết hôm nay Mạc tử Bắc có đến tìm cô hay không. Không hiểu vì sao, Giản Tiểu Bạch vốn không thích trưng diện, hôm nay lại thay đổi bản thân giống như, giống như đang chờ mong điều gì đó, vô ý mà nhận được rất nhiều.

Trong khoảng không sảnh lớn chờ thang máy, bên cạnh có một người bước ra từ thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, là Ôn Hướng Đình, người nối nghiệp của Ôn thị. Giản Tiểu Bạch biết người này, theo bản năng lùi lại một chút, không muốn chào hỏi, bởi vì cô chỉ làm bán thời gian, không cần phải cải thiện quan hệ với tổng giám đốc, hơn nữa bộ phận cô làm thuộc phạm vi của chủ tịch, hoàn toàn không thể đồng thời xuất hiện với tổng giám đốc.

Nhưng chính động tác xoay người cúi đầu này khiến Ôn Hướng Đình vốn đang rời đi phải dừng bước, đi tới, đứng trước mặt Giản Tiểu Bạch.,Không hiểu tại sao, Giản Tiểu Bạch có cảm giác hắn cười rất tà mị.

“Nhân viên Ôn thị?” Hắn hỏi rất cuồng ngạo.

“A!” Giản Tiểu Bạch kiên trì nói: “Chào Tổng giám đốc!”

“Ừ!” Mắt Ôn Hướng Đình nhìn chằm chằm vào Giản Tiểu Bạch, điều này khiến cô rất khó chịu.

Đột nhiên cô cảm thấy bộ dạng của người đàn ông này nhìn quen quen, đặc biệt là đôi mắt của hắn, nhìn thoáng qua rất quen. Chỉ là ánh mắt của hắn khiến người ta có một cảm giác rất sắc. Lúc nghĩ như vậy, trong đầu cô lại hiên lên đôi mắt đẹp của Mạc Tử Bắc. Tại sao cô cứ cảm thấy bộ dạng của tổng giám đốc Ôn này có chút giống Mạc Tử Bắc nhỉ? Chỉ là trong mắt hắn làm người ta có cảm giác đó đúng là một gã lông bông, còn Mạc Tử Bắc tuy rằng mắt cũng sắc, nhưng đôi mắt anh ta khác hẳn Tổng giám đốc Ôn. Đôi mắt anh ngăm đen sáng hơn nhiều so với Tổng giám đốc Ôn. Hiện tại nhìn mắt của Tổng giám đốc Ôn, bọng mắt rất to, bộ dạng cứ như là miệt mài quá độ.

Đúng lúc cửa thang máy mở ra, cô cười gượng hai tiếng “hì hì”, “Tổng giám đốc, tôi phải đi rồi!”

Cô rất khách sáo bước nhanh vào thang máy, lại không ngờ rằng Tổng giám đốc Ôn cũng theo vào, nhất thời Giản Tiểu Bạch cảm thấy cả người cứng ngắc. Hôm nay cố ý đi sớm, đã vậy còn quá xui xẻo gặp phải tên háo sắc theo lời đồn này.

“Có thể biết tên của em không?” Ôn Hướng Đình hỏi, ánh mắt ái muội.

Giản Tiểu Bạch nhíu mày, nhưng vẫn cười, âm thầm chịu đựng trả lời: “Giản Tiểu Bạch!”

“Tên rất hay, người cũng như tên, thuần khiết ngây thơ!” Ôn Hướng Đình nịnh hót, nhìn chằm chằm vào mắt cô, mùi háo sắc hiện rõ trên mắt, khiến cô rất chán ghét, lại không thể nhiều lời. Ai bảo hắn là Tổng giám đốc, cô lại rất cần công việc này.

Thang máy đi lên trên, Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy không gian nhỏ hẹp có quá nhiều mùi vị cợt nhã. Không biết vì sao cô cảm thấy trên người Tổng giám đốc Ôn lại có mùi hồ ly lẳng lơ, hơn nữa còn phóng khắp nơi. Kỳ thật hồ ly đực một khi đã thể hiện sự lẳng lơ thì vị lẳng lơ còn mạnh hơn một ngàn lần hồ ly cái.
Bình Luận (0)
Comment