Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 3

“Tiểu thư có cần giúp đỡ không?” Có người vừa bắt chuyện với cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe.

Là đàn ông! Nhưng cô không nhìn rõ mặt người đó, chỉ cảm thấy có một người cao lớn đứng bên cạnh mình.

Mặt Giản Tiểu Bạch lập tức mặt hơi phớt hồng, cô mặc thiếu vải như vậy lại cùng đàn ông trò chuyện thật sự là rất xấu hổ. Vô thức xoa tay vào nhau, cô nói: “Cám ơn! Tôi đang chờ bạn!”

“Ồ! Thị lực của cô không tốt sao?” Anh ta lại hỏi

Nghe được câu ấy, Giản Tiểu Bạch thấp giọng nói thầm: “Cứ để anh tưởng mình mù đi cũng được, dù sao mình với người mù cũng không khác nhau là mấy!”

Chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, ghét nhất người khác nói cô mù, nhưng Lâm Hiểu Tình đã nói đeo kính hơn tám độ thì so với mù không khác biệt lắm, không có kính thì cũng là nửa người mù rồi. Cô ghét nhất người khác nói cô thị lực không tốt, dù đó là sự thật. Nhưng trong lòng vẫn khó chịu!

“Ha ha!” Tiếng cười trầm thấp của anh ta truyền đến chấn động lỗ tai của Giản Tiểu Bạch, người này nhất định đẹp trai lắm, ngay cả tiếng cười cũng ngây ngất lòng người đến như thế. Giản Tiểu Bạch trong lòng nghĩ thầm. Mặt càng thêm đỏ ửng.

Người đàn ông ấy đúng là diện mạo hoàn hảo, thân hình cường tráng không thua gì siêu mẫu nam, toàn thân không có một chút nào bị coi là thừa thãi. Mặc cái quần bơi tứ giác (TY: đoạn này mình thắc mắc sao không phải là mình tam giác mà lại là tứ giác *săm soi xem xét*—– Cáo: Tứ giác thì thành váy à @@) đứng nhìn đăm đăm nghiên cứu gương mặt đỏ ửng của Giản Tiểu Bạch!

Lâm Hiểu Tình lúc đi ra liền thấy một màn kịch hay: Giản Tiểu Bạch xấu hổ đứng với một anh chàng xa lạ cao lớn – chính là người cô nhìn thấy lúc nãy, còn trông như hai người đang nói chuyện.

Thấy Lâm Hiểu Tình đi ra, anh ta nhăn trán, vội nói với Giản Tiểu Bạch: “Mỹ nữ, hẹn gặp lại!”

Giản Tiểu Bạch lại đỏ mặt hơn nữa. (Cáo: Đọc đoạn đầu mình nghĩ chị này phải mặt dày lắm cơ)

A! Ha ha, rất tốt! Lâm Hiểu Tình nhìn sang Giản Tiểu Bạch, trông cô như vườn hoa xuân, hai gò má đã nở đầy hoa đào.

“Nhìn rõ mặt mũi người ta không?” Lâm Hiểu Tình trêu tức hỏi.

Giản Tiểu Bạch lúc này mới nhận ra người đến là Lâm Hiểu Tình, gắt lên: “Nhìn được cái gì đâu, đưa năm ngón tay của mình lên còn không thấy, cậu mau trả mắt kính cho mình đi!”

“Xin cậu đấy! Ha ha không sao mình nắm tay của cậu!” Lâm Hiểu Tình nắm lấy tay Giản Tiểu Bạch, ánh mắt không quên nhìn về phía soái ca vừa rồi.

Anh chàng này mặt vuông mày kiếm, rất phong độ, là soái ca đích thực, khí chất cao quý, dũng mãnh như thần, khí thế khiến người ta rét lạnh. Lâm Hiểu Tình tìm trong đầu rất nhiều từ nhưng đều cảm thấy không đủ để miêu tả anh ta. Mấu chốt là: Dáng người so với tiêu chuẩn của người mẫu còn đẹp hơn, không có gì để chê cả. Nếu không có Hùng Lập Tân, Lâm Hiểu Tình cô sẽ không đem soái ca này cúng cho Giản Tiểu Bạch.

Soái ca ngồi phơi nắng cách bọn họ hơn mười thước, ánh mắt làm bộ như lơ đãng thoáng nhìn sang bên này, Lâm Hiểu Tình biết hắn đang nhìn Giản Tiểu Bạch. Mắt cô xoay một vòng, nảy ra một ý hay.

Lúc này bể bơi không có nhiều người, im lặng dẫn Giản Tiểu Bạch tới gần bể bơi. Lâm Hiểu Tình tìm cơ hội thực hiện ý tưởng vừa nghĩ ra.

“Hiểu Tình, mình nhìn không rõ lắm, cậu đừng đưa mình đến gần bể bơi, mình không biết bơi!” Giản Tiểu Bạch không quên dặn cô một lần.

Lâm Hiểu Tình cười cười gian manh “Đương nhiên đương nhiên.”

Sau đó cô mang tâm địa xấu xa đi ra phía sau Giản Tiểu Bạch, thừa dịp Giản Tiểu Bạch chưa chuẩn bị, đẩy cô một cái, theo một tiếng thét chói tai, thân thể nhỏ bé của Giản Tiểu Bạch bay vào hồ, nổi lên một đám bọt lớn.

“Cứu với! Cứu với! Bạn tôi không biết bơi! Ai tới giúp với!” Lâm Hiểu Tình giả bộ lo lắng hô to.

Soái ca nghe thấy liền không nói hai lời, nhảy xuống bể bơi.

Giản Tiểu Bạch giãy dụa, chỗ này lại là khu nước sâu, Lâm Hiểu Tình cố ý đưa cô ra. Cô thật không rõ tại sao Lâm Hiểu Tình lại muốn hại cô!

Giản Tiểu Bạch hơi hé miệng ra liền uống một ngụm nước to, cơ thể cũng chìm xuống theo, ước chừng cô đã uống ba ngụm nước lớn. Chỉ cảm thấy muốn hít thở mà không được, cơ thể ngày càng chìm xuống.

Trời ạ! Ai tới cứu cô với!!!

Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, cô liền cảm giác được bàn tay bé nhỏ đang giãy dụa của mình được một bàn tay rắn chắc to lớn nắm lấy, cô đột nhiên nhẹ nhàng thở ra sau đó lại uống vào một ngụm nước.

Người này dùng sức kéo đầu cô lên khỏi mặt nước. Bởi vì vừa mới sặc nước nên lúc này đầu óc Giản Tiểu Bạch vẫn còn choáng váng nặng trĩu, xoang mũi và phổi đau rát rất khó chịu, vẫn còn cảm giác thiếu dưỡng khí.

Được cứu lên, Lâm Hiểu Tình lén le lưỡi, động tác này không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của soái ca. Hắn ôm Giản Tiểu Bạch đến gần bờ để nhân viên phục vụ kéo cô lên.

Lâm Hiểu Tình đi tới làm bộ như rất quan tâm hỏi: “Tiểu Bạch không sao chứ? Đừng dọa mình!”

Giản Tiểu Bạch mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Lâm Hiểu Tình, muốn trả lời nhưng cổ họng như bị bỏng, rất đau đớn. Căn bản không nói ra lời!

Bị sặc nước một trận bây giờ cô chỉ muốn ngủ!

“Anh ơi, anh mau cứu bạn của em, cô ấy có phải bị chết đuối không?” Lâm Hiểu Tình làm bộ như rất sợ hãi.

Soái ca nheo mắt lại nhìn cô một cái, lại nhìn xuống Giản Tiểu Bạch đang nằm: “Mau tránh ra, cô ấy thiếu không khí, cần làm hô hấp nhân tạo!” (TY: Hú hú, hô hấp nhân tạo… chụt chụt *hắc hắc* —- Cáo: Sao mình thấy đoạn này ảnh cố ý     « Chương sauChương tiếp » Tham gia diễn đàn Webtruyen.com và đăng truyện tại đây

Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Viết bình luận... Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0 Trang to. 16:10 26/10/2014 Truyen tượng doi hay sau bao song gio Cuời cung cung hanh phục tuyệt
Bình Luận (0)
Comment