Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 8

Giản Tiểu Bạch sợ đến mức nhảy dựng lên hét chói tai!

Xoay người nhìn thấy Mạc Tử Bắc đang đứng tựa cửa, ánh mắt có chút thích thú nhìn cô không mảnh vải che thân. Theo bản năng, cô lấy tay che người, nhưng ánh mắt hắn lại gian tà chuyển qua hai chân của cô, cô lại lập tức bỏ tay xuống che.

Mạc Tử Bắc nghiền ngẫm rồi lại nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Giản Tiểu Bạch trong tình thế cấp bách, nhảy lên túm lấy áo của hắn. Mặt cô lúc này so với mông khỉ còn đỏ hơn gấp vạn lần, giọng nói run run:

“Mạc tiên sinh, anh định làm gì?”

“Làm gì?” – Mạc Tử Bắc nhếch khóe môi cười nhẹ – “Tôi còn chưa kịp hỏi cô câu ấy”

“Cái gì?” – Giản Tiểu Bạch trừng mắt lên nhìn hắn, không rõ hắn nói thế là có ý gì.

“Đêm nay theo tôi” – Mạc Tử Bắc nhẹ nhàng nói như thể đó là chuyện đương nhiên.

“Cái gì?” – Giản Tiểu Bạch tưởng tai mình có vấn đề.

Mạc Tử Bắc không nói gì nữa mà chậm rãi bước tới, dán chặt mắt vào cô, hình ảnh trẻ con trước nay của cô trong nháy mắt biến mất, mái tóc xoăn nhẹ lúc này buông xuống trước ngực, vô cùng quyến rũ! Cô gái trước mặt như đóa hoa nở rộ của cây thuốc phiện, chứa đầy mị lực! Chỉ tại cái mắt kính quá lớn khiến cho vẻ đẹp này bị che khuất đi, hắn nhất định phải tự tay mình đập vỡ cái kính ấy đi!

“Đừng… đừng… đừng… đừng… tôi xin anh!” – Giản Tiểu Bạch căng thẳng đến mức gần như nói lắp bắp, cô ôm chặt cái áo sơmi của Mạc Tử Bắc, lùi từng bước một. Lùi cho tới khi lưng chạm vào tường.

Thôi xong rồi, cả người hắn phát ra hơi thở nguy hiểm khiến cho cô như rơi xuống vực sâu, không lẽ hôm nay là ngày đại xấu của cô? Rơi xuống bể bơi rồi giờ lại mất luôn bản thân?

Trong phòng ngủ nhỏ hẹp, tim Giản Tiểu Bạch đập ngày càng nhanh, sắp nhảy lên tận cổ, mồ hôi lạnh đều lũ lượt chảy ra.

Mạc Tử Bắc quét mắt nhìn Giản Tiểu Bạch co người bất an, cười lạnh: “Sao thế? Còn tiếp tục giả vờ?”

“Cái gì?” – Giản Tiểu Bạch mù mờ hỏi.

“Trò này tôi thấy nhiều rồi, nhưng giờ vẫn thấy rất thú vị, hay nói cách khác, cô hợp gu của tôi!” – Giản Tiểu Bạch càng không biết nói cái gì.

Sau đó cô đột nhiên hét um lên!

Mạc Tử Bắc nhăn mặt nhíu mày, thiếu chút nữa bị tiếng hét của cô làm cho phát sợ: “Cô định kéo tất cả hàng xóm ở đây tới xem chúng ta sao?”

Giản Tiểu Bạch khó thở, lấy tay chỉ vào mũi hắn: “Có quỷ mới điên mà đi với anh!”

Giản Tiểu Bạch miệng khô đắng, khàn khàn mắng hắn.

Đường Tử Bắc không giận, cười nhẹ: “Mạnh mẽ, cá tính, rất đúng thứ tôi thích!”

Nói xong liền nghiêng người tiến lại gần thêm 10cm nữa. Giản Tiểu Bạch nếu không nhanh lấy tay ngăn lại, có lẽ giờ thân hình của cả hai người đã dán chặt lại với nhau!

Mạc Tử Bắc lấy tay nâng cằm của cô gái trong lòng mình lên: “Sao cô lại có thể cư xử thiếu lịch sự với ân nhân cứu mạng của mình như thế? Hay lại thích diễn trò lạt mềm buộc chặt?”

“Anh!” – Giản Tiểu Bạch cứng đầu hất tay của hắn ra, do quá khẩn trương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện thêm vệt hồng do móng tay hắn để lại.

“Đừng cử động!” – Giọng nói khàn khàn của Mạc Tử Bắc khiến cho Giản Tiểu Bạch suýt chút nữa đã bị mê hoặc. (Cáo: *Khinh bỉ*)

Mạc Tử Bắc cúi đầu nhìn cô, đột ngột đem môi mình in lên môi cô. Giản Tiểu Bạch kinh hãi, chưa kịp phản ứng đã bị đầu lưỡi của hắn luồn vào.

Không chút suy nghĩ, theo bản năng, cô cắn thật mạnh vào lưỡi của hắn.

“A!” – Đường Tử Bắc đau không nhịn được, kêu khẽ.

Có mùi máu tươi tỏa ra. Giản Tiểu bạch cũng hơi hối hận vì đã dùng đến trò độc ác này! Mạc Tử Bắc buông cô ra, ánh mắt giận dữ nhìn cô.

“Chết tiệt! Cô định cắn đứt đầu lưỡi tôi sao?” – Hắn cười lạnh, liếm chút máu bên khóe miệng.

Giản Tiểu Bạch sợ hãi nhưng cũng không dám nhìn hắn, sợ bị ngoại hình kia mê hoặc.

Mạc Tử Bắc tóm lấy cằm của cô: “Em có tin tôi bóp nát cằm của em không?”
Bình Luận (0)
Comment