Tình Nhân Bí Mật Của Đốc Quân

Chương 11

Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà vô cùng rộng lớn kiến trúc mang một chút âu cổ màu trắng đục là tone màu chủ đạo, cây cảnh xung quanh được cắt tỉa điêu khắc tạo ra những hình dạng độc đáo, đai phun nước hoạt động liên tục trong đêm tạo nên một sự mát mẻ.

Thư Di đi theo Kỳ Sơn bước vào bên trong căn nhà, nhà thật sự rất choáng ngợp trước sự lộng lẫy sang trọng của nó, nền gạch điêu khắc hoa văn hiện đại, xung quanh điều là những món đồ có giá trị, người đàn ông khoác áo choàng bên ngoài để lộ đường nét cơ thể rắn rỗi vốn có, làn da ngâm tại nên nét nam tính vốn có, kết hợp với chiếc quần vải dài, mái tóc rũ rượi không còn nét uy nghiêm như những lần nàng gặp hắn.

“Chịu đến rồi sao.”

Thư Di không dám nhìn trực diện vào Dương Phong nàng cảm thấy người đàn ông này khá tự nhiên khi gặp nàng, nhưng nàng không muốn tiếp tục dây dưa tiếp xúc với người đàn ông nguy hiểm này.

“Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với ngài.”

Dương Phong tiến đến chỗ của nàng, Thư Di chưa kịp mở lời đã bị hắn nhẹ nhàng vác lên vai của mình.

“Á..ngài định làm gì tôi buông tôi ra, ngài thật thô lỗ.”

Dương Phong xem nàng là thú vui của bản thân hắn mỉm cười khoái chí nói.

“Em sẽ biết tôi thô lỗ đến mức độ nào nhanh thôi.”

Thư Di cố gắng vùng vẫy khỏi người đàn ông vô duyên vô cớ bắt ép mình đến nơi này.

“Ngài đừng vô lý mau thả tôi ra nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt ngài.”

Dương Phong nghe như những lời mà Thư Di nói bản thân không kiềm chế được mà bật cười.

“Em đúng là miệng lưỡi đanh đá thật đấy.”

Thư Di chồm người dậy cúi đầu xuống cắn vào vai của Dương Phong một cái thật mạnh.

“Ngài là người không đứng đắn chút nào hết, tại sao lại tùy tiện như thế hả.”

Dương Phong ngang ngược đè nàng lên giường lớn, Thư Di cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng đó là điều không thể.

“N..ngài sao lại..um.”

Dương Phong ngấu nghiến đôi môi mộng kiệu đang uyên thuyên mắng chửi mình, nụ hôn một lúc một sâu như muốn thiêu đốt nàng, bàn tay của hắn đang sờ soạng khắp người nàng, Thư Di hoảng hốt nàng nức nở nói.

“Nếu muốn tìm người thỏa mãn sinh lý của ngài thì hãy chọn người khác đi tôi không phải là nơi để ngài..”

“Á. Đau.”

Mông của Thư Di bị bóp đến hằn đỏ.

“Cái miệng nhỏ của en đến bao giờ mới chịu im đây.”

Nàng khó chịu đẩy nhẹ hắn ra.

“Ngài ức hiếp tôi.”

Dương Phong nâng gương mặt xinh đẹp của nàng lên.

“Phụ nữ nếu cần thì tôi không thiếu nhưng tôi lại có hứng thú với em, nếu chấp nhận làm tình nhân của tôi, tôi sẽ không để em chịu thiệt đâu, đây sẽ là căn nhà của em không cần phải đi làm những công việc vô nghĩa nữa nó không hề xứng đáng với em.”

Thư Di không muốn sống một kiếp đê hèn như thế nàng cũng có lòng tự trọng của mình làm sao có thể chấp nhận làm một tình nhân dùng thân thể để được sống một cuộc đời xung sướng được.

“Ngài xem tôi là loại người gì đừng dùng những thứ đó mua chuộc tôi, tôi không muốn tôi ghét nhất là loại người ỷ lại gia thế mà bức ép người khác.”

Dương Phong nghe hai từ bức ép bản thân liền cảm thấy không vui hắn ngồi dậy trả tự do cho Thư Di.

“Được được tôi sẽ không bức ép em nữa, nhưng nên nhớ một khi em đã thuộc về tôi thì có chạy đến đâu em cũng chẳng thoát được, chỉ cần một lời nói của tôi em sẽ mãi mãi không có chỗ đứng ở thành phố này.”

Thư Di tức giận đến đỏ mặt.

“Ngài lấy đâu ra những quy luật vô lý như thế hả, tôi đã làm gì mà ngài lại đối xử với tôi như thế.”

Dương Phong đứng lên chỉnh trang lại quần áo.

“Có trách thì trách em đã khiến cho tôi chú ý.”

Thư Di dồn nén đến bước đường cùng nàng vốn chẳng có tiếng nói gì ở thế giới đầy rẫy những cám dỗ này, nàng biết bản thân không thể thoát được người đàn ông này khi hắn năm lần bảy lượt khiến cho nàng phải khốn đốn, Thư Di không muốn đôi co một cách vô bổ nàng thẳng thắn đưa ra một yêu cầu.

“Tôi biết ngài có thể cho tôi tất cả cũng có thể lấy của tôi tất cả chúng ta hãy làm một thỏa hiệp, dù sao lần đầu của tôi cũng đã trao cho ngài, tôi muốn kí một bản cam kết về vấn làm tình nhân của ngài.”

Dương Phong gật đầu nhìn sự kiên quyết của Thư Di.

“Được thôi.”

Hai người ngồi trên ghế ngay ngắn Thư Di lấy giấy bút ra bắt đầu viết.

“Thứ nhất tôi và ngài chỉ là quan hệ bạn giường như phải có chừng mực, tôi sẽ phục vụ ngài vào những ngài cuối tuần, thay vào đó ngài không được phép quấy rối làm phiền tôi vì tôi vẫn còn phải đến trường học, thứ hai ngài không được nói cho bất cứ người nào biết về mối quan hệ của chúng ta, đặt biệt là gia đình của ngài để tránh phiền phức cho nhau. Thứ ba bản hợp đồng này chỉ có hiệu lực trong vòng sáu tháng mà thôi.”

Thư Di đưa sang cho Dương Phong xem.

“Nếu ngày đồng ý thì hãy kí vào đi.”

Dương Phong nhìn vào bản hợp đồng vô lý hắn chẳng quan tâm, sau này sẽ từ từ dạy dỗ người phụ nữ đanh đá này sau, hắn đặt bút kí vào bản hợp đồng.

“Em đúng là lắm trò.”

Thư Di đem cất bản hợp đồng vào túi, nàng đứng lên nói.

“Hiện tại tôi sẽ sống ở đây cùng ngài nhưng nhớ chỉ được đến đây vào cuối tuần không được đến thường xuyên.”

Thư Di đảo mắt nhìn xung quanh không thấy hành lý của mình đâu nàng thắc mắc hỏi.

“Hành lý của tôi đâu hết rồi.”

Dương Phong đứng lên nói.

“Vứt hết rồi, tôi cho người chuẩn bị quần áo mới ở trong tủ cho em hết cả rồi, cứ sử dụng thoải mái.”

Thư Di không thể nào tin được hắn lại hành động một cách tự nhiên đến như thế.

“Ngài vẫn chưa hỏi ý kiến tôi mà.”

Dương Phong nhận được cuộc gọi nên phải rời khỏi đây gấp.

“Tôi có việc phải đi nếu như cần gì cứ nói với người giúp việc.”

Bình Luận (0)
Comment