Nàng cảm thấy khắp cơ thể như đang bị ai đó li/ế/m l/á/p, đặt biệt là phần b/ầu ng/ực căng đầy đã bị mút mát đến ửng hồng, hắn mê đắm chìm vào thân thể kiều thơm mềm mại, váy ngủ bị sóc lên cao, quần con khiêu gợi những thứ ẩn hiện bên trong, chân bị ai đó nâng lên, quần mỏng bị vén sang một bên, nàng vẫn còn chìm trong giấc mộng sâu nhưng vẫn có cảm giác khắp cơ thể như có một con rắn đang quấn lấy, đến lúc h/ạ/t đ/ậ/u đỏ đau đớn khiến cho nàng bừng tỉnh, Thư Di cúi đầu xuống nhìn tên đàn ông đang dạo chơi trên co thể của mình.
“N…ngài làm gì vậy?”
Thư Di dùng tay đẩy đầu của người đàn ông ra, nàng không muốn bản thân lại bị hắn đem ra làm công cụ phát tiết của đốc quân.
“Chẳng phải đã thỏa thuận rồi..um..”
Đôi môi của nàng đã bị nuốt trọn, hắn chính là bị dáng vẻ mềm yếu này mê hoặc đến mất đi tỉnh táo, Thư Di nức nở trong vòng tay rộng lớn chân nhỏ đã bị hay tay của Dương Phong giữ lại, hắn cắn mút đến khi thoải mãn trên đôi môi của nàng thì mới buông ra, Thư Di hờn giận quay mặt đi ấm ức nói.
“Tôi sẽ không bao giờ tin vào ngài một lần nào nữa.”
Dương Phong nhìn mỹ nhân trong lòng ấm ức cũng chẳng nở bức ép nàng.
“Được rồi tôi sẽ không làm gì em đừng khóc.”
Nói rồi hắn nhóm người ngồi sang một bên tựa lưng vào thành giường.
“Em đúng là mau nước mắt tôi đâu phải là ăn thịt em, nhìn em cứ như oan ức lắm.”
Thư Di kéo chỉnh lại váy ngủ nàng dịch người ngồi cách Dương Phong một khoảng.
“Ngài chẳng phải là như vậy sao, thỏa hiệp đã kí rõ nhưng ngài vẫn cứ…”
Đột nhiên Dương Phong xà xuống nằm trên đùi nàng.
“Ngài muốn làm gì?”
Dương Phong trầm lặng ra lệnh cho nàng.
“Hát cho tôi nghe đi.”
Thư Di cảm thấy vô cùng khó hiểu trước lời đề nghị của hắn.
“Đột nhiên ngài lại bảo tôi hát, có phải…”
“Tôi nói sao em cứ làm như vậy đi đừng nhiều lời.”
Thư Di lặng người một lúc rồi bắt đầu cất tiếng hát.
(Dành hết lầm lỗi để chia ly, ta phải xa nhau mặc kệ khóe mắt em đã đỏ hoen, cầu mong em sẽ sớm quên đi tất cả, bên cạnh em chỉ có yên bình, hạt mưa đã biến tan thành những nỗi đau bất tận, ranh giới của tình yêu bản thân anh lại hèn hạ đến mức chẳng dám bước qua, đến khi nhìn lại chỉ còn lại một sự tiếc nuối vô bờ.)
Lời bài hát như thấm sâu vào đáy tim của Dương Phong, giọng hát của nàng truyền cảm đến mức khiến cho kẻ khác phải đau đớn thấu buốt ruột gan.
Dương Phong không thể nào nghe thêm được nữa hắn ngồi phắt dậy khoác áo rời đi, Thư Di trong lòng khó hiểu, đột nhiên hắn dừng bước thò tay vào túi quần lấy ra một ích tiền mặt và một chiếc thẻ ném lên giường.
“Cứ giữ mà tiêu sài.”
Thư Di khó hiểu nhìn người đàn ông đã rời đi lầm bầm nói.
(Người gì lúc nóng lúc lạnh chẳng hiểu nổi.)
………
Buổi sáng nàng thức dậy sửa soạn để đến trường, Thư Di háo hức bước xuống lầu, ở đâu chỉ có một giúp việc trạc tuổi mẹ của nàng, Thư Di không vì được Dương Phong che chở mà lộng quyền nàng luôn là người dịu dàng nói năng cẩn trọng.
Nàng đi đến chào hỏi.
“Con chào dì tối qua không tiện nên vẫn chưa kịp chào hỏi, con là Thư Di.”
Người phụ nữ chỉ cúi đầu giới thiệu hoa loa.
“Xin chào cô! tôi là A Liên, xin phép đi chuẩn bị buổi sáng cho cô.”
Thư Di cũng đi vào bếp cùng với dì A Liên.
“Để con giúp dì một tay.”
Người phụ nữ liền ngăn cản.
“Xin cô cứ ngồi yên để tôi phục vụ đừng để tôi cảm thấy khó xử.”
Thư Di có chút thất vọng với thái độ của dì Liên nàng chỉ muốn hòa thuận mà sống nhưng dường như không ai thích nàng có lẽ vì nàng chỉ là một hạng người dùng thân thể để được sống sung sướng, Thư Di không muốn dùng bữa nữa nàng mang túi vào rời đi không nói thêm lời nào.
Đến trường Phùng Thông đã đón sẵn ở cửa.
“Chào em đã ăn sáng chưa?”
Gương mặt của nàng cứ buồn buồn nàng lắc đầu nói.
“Vẫn chưa ăn em hơi đói.”
Phùng Thông liền kéo tay nàng đi.
“Chúng ta đi.”
Thư Di thắc mắc khi bị kéo đi.
“Anh định đưa em đi đâu?”
Phùng Thông mỉm cười nói.
“Đi ăn sáng anh cũng chưa ăn gì.”
Thư Di cũng vui vẻ đi cùng Phùng Thông, hai người dường như là một cặp đôi trong mắt bạn học. Phía bên kia có một vài nữ sinh nhìn về phía Thư Di và Phùng Thông.
“Cậu xem đấy, những lời tớ nói điều là sự thật.”
Ánh mắt của Bạch Mai đầy ngọn lửa giận.
“Chỉ mới chia tay với mình một tháng trước mà anh ấy đã có người mới rồi sao.”
Cô bạn đứng bên cạnh càng đổ thêm dầu vào.
“Tớ nghe kể lại cô gái đó vừa mới chuyển đến mà thôi, nhìn bọn họ thật sự rất xứng đôi cô gái đó quả thật rất xinh đẹp.”
Bạch Mai tức giận quay sang quát cô bạn.
“Im đi! nhan sắc bình thường không có gì nổi bật cả, Phùng Thông chỉ là giận tớ mà thôi, rồi anh ấy sẽ quay lại với tớ thôi.”
Vào lớp học hai người vẫn dính lấy nhau dường như giữa Thư Di và Phùng Thông trò chuyện rất hợp với nhau, nàng luôn nở một nụ cười thật tươi khi ở bên cạnh Phùng Thông.
Thầy giáo thông báo lớp sẽ có một buổi tập kịch nhằm rèn luyện thêm về kĩ năng diễn xuất, phải chọn ra nhân vật chính để hoàn thành vai diễn cho vở kịch này.
Phùng Thông là người có kĩ năng tốt và vẻ ngoài khá điển trai, anh luôn đứng đầu bảng trong các cuộc bình chọn, nam chính đã có bây giờ chỉ còn lại nữ chính, mọi người bắt đầu bàn tán, lúc trước là Bạch Mai hai người là một đôi, nhưng sau khi cô ta kí hợp đồng với một công ty giải trí công việc ngày càng bận rộn nên hai người đã nói lời chia tay, nhưng Bạch Mai là một con người ích kỷ cô ta luôn nghĩ Phùng Thông sẽ không bao giờ buông bỏ mình được, vì bản tính kiêu căng đó nên cô ta cảm thấy rất sốc khi anh đã dễ dàng từ bỏ mình để tìm kiếm một mối quan hệ mới.