Thư Di tỉnh lại sau một đêm nồng say bên cạnh Dương Phong, cơ thể của nàng mỏi nhừ, nhưng hôm nay là ngày diễn tập đầu tiên cho vở kịch của trường nàng cần đến đúng lúc, chân vừa chạm đất thì dáng hình đã hành hạ mình tối qua đã xuất hiện, Dương Phong bước ra từ phòng tắm chỉ với một chiếc khăn tắm quấn quanh hông, cơ thể còn đọng vài giọt nước, mái tóc đen rũ rượi, hắn nhìn thấy chú thở nhỏ đang lén lút khó nhọc bước xuống giường một cách khó khăn, khóe môi mỏng khẽ nhếch ý cười.
“Em có cần sự giúp đỡ không?”
Thư Di lắc đầu hờn giận nói.
“Không cần đâu, người khiến tôi ra nông nổi này cũng chính là ngài đừng tỏ ra tốt bụng.”
Dương Phong biết bản thân đã khiến cho mỹ nữ giận, hắn tiến đến giường, Thư Di vội vàng né tránh.
“Ng..ài muốn làm gì?”
Dương Phong chống hai tay lên giường khóa nàng ở giữa, gương mặt của hắn kề sát vào mặt nàng, Thư Di ngại ngùng liền quay mặt né tránh, đột nhiên cơ thể của nàng bị nhất bổng lên một cách nhẹ nhàng, Dương Phong bế nàng đi vào phòng tắm, Thư Di cảm thấy người đàn ông này thật sự quá vô sỉ.
“Ngài để tôi tự làm được.”
Dương Phong để nàng đứng xuống sàn nhà, ánh mắt của hắn hệt như một con thú dữ muốn nuốt chửng lấy nàng.
“Tôi sẽ đi ra bên ngoài nếu còn đứng đây tôi không chắc sẽ làm gì em đâu.”
Nói rồi hắn quay người rời đi, đến lúc Thư Di thay đồ xong Dương Phong vẫn kiên nhẫn ngồi đó chờ đợi nàng bước xuống cùng mình dùng bữa sáng, Thư Di thấy hơi lạ vì từ ngày nàng bước đến biệt thự này hắn chẳng bao giờ ở đây lâu, nàng cũng chỉ nghĩ mình là một vật phẩm tạm bợ.
“Ngài vẫn chưa đi sao?”
Dương Phong bỏ tờ báo xuống bàn.
“Tôi chờ em.”
Thư Di tỏ vẻ bất ngờ hỏi lại.
“Ngài chờ tôi để làm gì?”
“Đến đây cùng ăn đi.”
Nàng khép nép đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống cùng hắn dùng bữa sáng, Thư Di chỉ ăn một ít rồi đứng lên.
“Tôi trễ rồi ngài cứ tiếp tục ăn đi.”
Dương Phong cũng dừng lại bữa ăn, hắn đứng lên cùng nàng.
“Tôi đưa em đi.”
Thư Di cảm thấy sự chăm sóc dịu dàng của hắn là một điều gì đó vô cùng nguy hiểm.
“Không cần…”
“Đừng nhiều lời.”
Nàng đành phải ngồi vào xe để Dương Phong đưa nàng đến trường. khi đến nơi Thư Di quay sang bảo Dương Phong.
“Dừng ở đây được rồi không cần đến trước cổng trường đâu.”
Hắn vẫn bỏ ngoài tai những lời nàng nói, Dương Phong ra lệnh cho Kỳ Sơn.
“Cứ tiếp tục chạy đến cổng trường.”
Thư Di quay sang nhìn hắn bằng một sự phẫn nộ và khó chịu, chiếc xe đậu trước cổng trường đã trở thành tâm điểm của tất cả sinh viên, mọi người bắt đầu bàn tán về gia thế của người sở hữu chiếc xe đó.
Thư Di thở dài khó nhọc nói.
“Ngài thật là đáng ghét.”
Nói rồi nàng bước xuống cửa đã được Kỳ Sơn mở sẵn.
Phùng Thông đứng trước cổng trường chờ đợi Thư Di, nàng nhìn thấy anh vội vàng chạy vào mỉm cười thật tươi với anh.
“Anh đang đợi em à?”
Phùng Thông mỉm cười nói.
“Đúng vậy!, hôm nay em được ai đưa đến trường vậy?”
Thư Di tìm bừa một lý do để biện minh cho mình.
“Em đi nhờ một người chú đến đây vì sợ trễ, anh đừng bận tâm.”
Dương Phong nhìn về phía đôi nam nữ đang nói chuyện vui vẻ với nhau ánh mắt trở nên sâu thẳm khó đoán, hắn ra lệnh cho Kỳ Sơn.
“Lái xe.”
Chiếc xe lăn bánh Thư Di mới cảm thấy nhẹ nhõm. nàng mỉm cười nói với Phùng Thông.
“Chúng ta vào lớp thôi.”
Phùng Thông gật đầu rồi hai người cùng nhau bước vào lớp diễn. Hôm nay Thư Di và Phùng Thông bắt đầu bước vào cuộc tập luyện cho vở kịch sắp tới. Thư Di dùng hết những gì bản thân đã học để hoàn thành cảnh diễn đầu tiên, mọi người ngồi bên dưới suýt xoa với sự ăn ý và hợp nhau của Phùng Thông và nàng.
Một người bạn trong lớp học cũng là bạn của Bạch Mai đã quay video lại gửi lại cho cô ta, Bạch Mai đang ngồi chờ đợi cảnh quay tiếp theo của mình, cô ta lấy điện thoại ra xem nhìn đoạn video mà bạn vừa gửi cho cho mình thì vô cùng tức giận.
“Đúng là con người dễ thay đổi.”
Bạch Mai để mạnh điện thoại xuống bàn ánh mắt hậm hực trong đầu bắt đầu vạch ra một kế hoạch.
“Anh đừng hòng tôi để yên chuyện này chúng ta vẫn chưa hẳn là kết thúc tại sao anh lại phủ bỏ mối quan hệ này sớm thế.”
Đang chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân đột nhiên Bạch Mai bị trợ lý gọi đến mức giật mình.
“Đến giờ quay rồi.”
Bạch Mai đành phải bước ra nán lại những suy nghĩ của bản thân.
………….
Buổi chiều Thư Di và Phùng Thông cùng nhau đi về, nàng dường như đã động lòng trước người thanh niên tử tế này cách anh nói chuyện vào cư xử với nàng vô cùng tử tế, trước nay chưa từng có người nào đối xử tốt với nàng như thế, những người tiếp cận Thư Di điều muốn lợi dụng nàng, Phùng Thông mang đến cho nàng một cảm giác vô cùng ấm áp và an toàn.
Hai người dừng lại ở một đoạn đường, đột nhiên Phùng Thông trở nên nghiêm túc hẳn ra, anh xoay cả người lại đối diện với Thư Di, hai bàn tay người thanh niên đan chặt lấy bàn tay của nàng, có vẻ Phùng Thông đang rất căng thẳng và hồi hợp, anh hít một hơi thật sâu mới dám bộc bạch nỗi niềm từ tận đáy tâm.
“Anh thích em, chúng ta có thể trở thành người yêu của nhau không?”