Thư Di và Phùng Thông không ngừng trao đổi trên xe, Kỳ Sơn thường xuyên quan sát hai người qua kính chiếu hậu, để xem xét mối quan hệ giữ hai người là gì, nhìn có vẻ như Phùng Thông rất thích Thư Di nhưng vẫn chưa xác định được, trong lòng Kỳ Sơn lại nhói nhen một cảm giác khó chịu tột cùng.
Thư Di bảo Kỳ Sơn lái xe đưa Phùng Thông về nhà trước, chiếc xe đậu trước biệt thự thì trời cũng đã sập tối, Thư Di bước xuống đi vào bên trong, nàng rất mong được gặp Thư Kỳ không biết cô ấy như thế nào.
Thư Di về đến cửa đã nhìn thấy hình ảnh vô cùng khó coi, Thư Kỳ mặc một chiếc váy ngủ phong phanh đang ngồi đối diện trò chuyện cùng Dương Phong, như ánh mắt của hắn lại chứa đầy sự hờ hửng chán ghét, có lẽ vì Thư Di hắn mới đến đây, nếu nàng không có ở biệt thự thì Dương Phong cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thư Di không muốn em gái sa vào tên đàn ông nguy hiểm này một mình nàng là quá đủ, bây giờ nàng vẫn còn phải mang ơn hắn, phục tùng Dương Phong như một nô lệ.
Ánh mắt Dương Phong nhìn về phía người mà hắn đang rất mong đợi, Thư Di bước vào gật đầu chào hỏi Dương Phong, rồi quay sang nói với Thư Kỳ.
“Sao lại ăn mặc như thế, lên phòng thay đồ ngay cho chị.”
Dương Phong nhàm chán đứng lên kéo lấy cánh tay của Thư Di, lãnh đạm nói.
“Không cần đâu, tôi đã chờ em đủ lâu rồi đấy Thư Di, cuộc đời tôi ghét nhất là chờ đợi.”
Thư Di bị Dương Phong kéo lên phòng một cách không nể nang, nàng vội vàng chỉnh đốn hắn.
“Khoan đã, ngài đừng hấp tấp em có chuyện muốn nói với em gái của mình.”
Dương Phong quay đầu nhìn nàng với ánh mắt mất dần tính kiên nhẫn lộ rõ vẻ tức giận.
Thư Di hạ giọng xuống nói.
“Em xin lỗi.”
Dương Phong không muốn nhiều lời, hắn đã đi công tác cả tuần lễ, ngày đêm nhớ nhung đến nàng, vậy mà khi gặp lại nàng đối đãi với hắn vô cùng lạnh lùng, hắn kéo mạnh Thư Di về phía mình không nói lời nào bế bỏng nàng rồi bước đi lên phòng riêng mặc kệ mọi ánh mắt xung quanh, Thư Di trái ngược với hắn nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng với thái độ của Dương Phong, nhưng lại không dám phản kháng.
Cánh cửa phòng bị đạp tung, hắn bế nàng vào bên trong rồi đóng sầm cửa lại tiện tay còn khóa chặt không để người khác làm phiền, Thư Di cảm thấy hơi lo lắng, nàng đã không gần gủi với hắn lâu ngày rồi, ánh mắt của Dương Phong như đang muốn nuốt chửng lấy nàng.
Thư Di vội vàng chạy đến cửa phòng tắm, nàng lên tiếng nói.
“Em đi tắm trước đã, cả ngày hôm nay em ở trường quay suốt cơ thể rất bẩn.”
Thư Di bước vào phòng tắm trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng bắt đầu cởi bỏ đồ mặc trên người ra, để tắm rửa cho khuây khỏa, nàng bước vào bồn tắm để ngăm mình, Thư Di cảm thấy thoải mái vô cùng, nhưng nàng vẫn suy nghĩ về sự việc lúc nãy, lúc trước nàng thường nghe Thư Kỳ nói những điều khó hiểu về Dương Phong, Thư Di mong là mọi chuyện không đi quá xa.
Bên ngoài tĩnh lặng vô cùng, Dương Phong lúc nãy còn hấp tấp, có lẽ hắn đang rất tức giận với nàng, nhưng người đàn ông luôn điềm tĩnh trước sự việc.
Thư Di chợt nhớ ra bản thân quên mang đồ vào, nàng cảm thấy vô cùng buồn bực, dù biết trước sau gì cũng sẽ bị Dương Phong cưỡng ép làm những chuyện thân mật, hắn chỉ muốn gặp nàng vì mục đích đó, Thư Di vẫn không muốn chút nào, dù nàng đã bị vấy bẩn, nhưng Thư Di luôn né tránh Dương Phong, mỗi khi cùng hắn ân ái nàng chỉ cảm thấy nhục nhã đê hèn mà thôi.
Thư Di mặc tạm vào áo choàng, rồi đi ra bên ngoài, Dương Phong đã đi ra hành lang để hút thuốc, theo nàng thấy hắn khá là nghiện thuốc, Thư Di không muốn gây tiếng động nàng muốn ăn mặc chỉnh tề đôi hẳn nói chuyện sao, đột nhiên Dương Phong lên tiếng khiến cho Thư Di giật mình.
“Em trốn đủ chưa?”
Thư Di lúng túng đáp lời.
“Em xin lỗi anh, nhưng thật sự em rất bẩn em muốn đi tắm rửa.”
Dương Phong vùi tắt điếu thuốc rồi đi vào bên trong, Thư Di ngại ngùng nói.
“Em..”
Bàn tay của hắn mạnh bạo giật lấy áo choàng mà Thư Di đang mặc trên người, hắn ôm lấy thân thể mền mại của nàng ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
“Em thật sự không ngoan.”
Mỗi khi hắn nói ra câu nói đó khiến cho nàng thật sự rất sợ hãi, nàng lo lắng cố gắng xoa dịu Dương Phong, Thư Di chủ động ôm lấy cổ của Dương Phong nhỏ giọng có đôi phần làm nũng.
“Em biết anh rất giận em, vì em đã khiến cho anh phải chờ đợi, nhưng xin anh hãy nhẹ nhàng với em đừng làm đau em.”
Dương Phong nâng gương mặt kiều diễm mê hoặc đến chết người của phụ nữ nhỏ bé trong lòng, bắt đầu mềm lòng trước nàng.
“Còn tùy thuộc vào thái độ của em.”