Mà người đàn ông kia, thủy chung vẫn không đi ra ngoài một bước, anh im lặng ngồi trên sô pha thư phòng Cố Viên, ánh mắt thản nhiên, thần sắc thản nhiên, như một pho tượng.
Thanh âm ô tô, từng chút một từ bên tai, dần dần rời xa.
Giống như năm đó, trong đêm mưa, anh cùng cô, một cái chạm mặt, cô một câu cũng không chịu nói, một ánh mắt cũng không chịu nhìn anh, chỉ ôm Tiểu Hoàn, lạnh nhạt từ bên cạnh xe anh, từng bước một chậm rãi qua.
Tiếng giày cao gót, cùng tiếng tim đập của chính mình, quấn quanh cùng nhau.
Một chút một chút, nói ra, đều là vĩnh hằng ly biệt.
Thật sự là ly biệt.
Trên thế giới này, chỉ có hai loại đau thương, là hiểu rõ nhất.
Một loại là sinh tử, một loại là ly biệt.
E là lúc này đây, là sinh tử mà cũng là ly biệt.
Tay Dịch Giản, dần dần nắm thành quyền, cô đã đi rồi, anh mới dám đem, vẻ lạnh nhạt của mình, dần dần vạch trần xuống, lộ ra cảm xúc chân thật nhất từ đáy lòng, biểu tình dần diễn biến thành thần thái đau khổ, khóe mắt, mang theo một vài giọt lệ chua xót, lại thủy chung không rơi xuống, hốc mắt hồng như bị nhuốm máu.
Anh cảm thấy đau lòng.
Một loại đau lòng đến chết lặng.
Mở miệng, thật sự muốn tê thanh liệt phế gọi tên cô, nhưng lại căn bản không thể phát ra thanh âm gì!
Ngoài cửa sổ lâm râm mưa phùn, như kể ra những đau thương trong lòng anh.
Vừa lúc, có thể thay anh đem nước mắt trong lòng, vô tận phát tiết ra.
Anh thật sự, rất muốn cùng cô đi.........
Cùng cô, cùng nhau đi......... Cùng nhau đi.........
Nhưng, trận chiến tranh này, đến đột ngột như vậy, đến không hề có dấu hiệu báo trước như vậy, đem tình yêu của anh và cô, đều hoàn toàn tàn phá, hủy diệt rồi, khiến anh không thể không ra quyết định như vậy!
Anh hiện tại, thật sự miễn cưỡng có thể bảo vệ tốt cô, nhưng mà lúc quân xâm lược tới, anh có thể làm sao chứ?
Anh có thể trơ mắt nhìn cô chết ở trước mặt anh hay không?
Nguy hiểm quá mức như vậy, cho nên, cô không thể ở lại bên cạnh anh, cô rời đi......... Không phải không muốn cô cùng mình kề vai chiến đấu, mà, không thể lấy cô đánh cược cùng vận mệnh!
Cô trong sinh mệnh của anh, vĩnh viễn cũng không là vật đánh cược.
Cho nên, không bằng, để cho cô đi.
Tình yêu với phụ nữ, trở thành một loại trách nhiệm với sinh mệnh, không bằng để cô đi.........
Chỉ là, có phải hay không, có thể để lúc trước khi cô đi, anh có thể vụng trộm liếc nhìn cô một cái?