Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 433

Từ Ngang quay đầu, nhìn Thiếu Tướng một chút, lại nhìn bóng lưng Chung Tình một chút, đầu óc mơ hồ, chỉ có thể nhẹ giọng nói với Thiếu Tướng: "Thiếu Tướng......... có muốn dặn dò gì không?"

Dịch Giản suy nghĩ một chút, xoay người đi ra ngoài, Từ Ngang đi theo phía sau Thiếu Tướng, nhìn thấy hắn đi tới cái đình giữa hồ, lười biếng ngồi ở chỗ đó, đôi mắt nhìn mặt nước yên tĩnh, qua một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Ngọc Hương...... Gọi cô ta lại đây."

Từ Ngang ngẩn người một chút, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

"Thiếu Tướng, ngày kia là ngài kết hôn rồi, bây giờ lại tìm người giúp việc........ Trước kia đều không có tìm, cho dù ngài cãi nhau với Chung tiểu thư, cũng không thể làm như vậy?"

Dịch Giản nhẹ nhàng nhíu mày lại, hiện lên vài phần nho nhã và ung dung, hắn cãi nhau với Chung Tình lúc nào?

Hơn nữa, Từ Ngang lúc nào trở nên dông dài như vậy?

Hắn chỉ kêu hắn (Từ Ngang) gọi người giúp việc lại đây, hắn nói nhiều như vậy làm cái gì?

Nhất thời, trong mắt hiện lên vẻ lạnh như băng, không chút lưu tình bắn về phía Từ Ngang, Từ Ngang sợ đến run chân, lập tức xoay người nghe theo lời dặn dò của Dịch Giản, đi tìm Ngọc Hương.

Vào lúc ấy, Ngọc Hương đang ăn cơm cùng với một đám người giúp việc, nghe thấy Thiếu Tướng tìm cô, đôi mắt của cô ta bắt đầu phát sáng, những người giúp việc khác thấy ánh mắt của cô ta, có chút hâm mộ.

"Không ngờ Thiếu Tướng lại tìm chị, chị Ngọc Hương, chị phải nhớ đến em đấy!"

"Đúng vậy.........chị Ngọc Hương......... Nếu chị có thể làm vợ bé của Thiếu Tướng, tuyệt đối đừng quên chúng em!"

"Đến lúc đó chị phải cho em hầu hạ chị nha!"

.................................

Mọi người một lời tiếp một lời, giống như Ngọc Hương thật sự sẽ trở thành vợ bé của Thiếu Tướng.

Ngọc Hương vội vã trở về nhà, thay quần áo mới, còn đặc biệt đeo đồ trang sức, trang điểm lộng lẫy, rồi đi về phía Cố Viên.

Từ Ngang đứng ở nơi đó, nhìn thấy cô đi đến, lập tức dẫn cô đến đình nghỉ mát, sau đó liền lặng lẽ lui ra.

Ngọc Hương đứng ở chỗ đó, nhìn người đàn ông tao nhã đang nằm trên võng xếp, trong lòng của cô mừng thầm, giọng nói mang theo vài phần e thẹn: "Thiếu Tướng......... Ngài tìm Ngọc Hương?"

Đôi mắt Dịch Giản đều không có mở ra, cũng không có bất kỳ động tác nào khác, chỉ nhắm mắt lại nằm ở nơi đó.

Đại khái 3 phút sau, có người đem đồ ăn lên.

Dịch Giản lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, chỉ vào chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho Ngọc Hương ngồi xuống.
Bình Luận (0)
Comment