Tình Nhân Của Tổng Tài

Chương 145

Hứa Doãn Hạ chợt mở mắt lên, xung quanh toàn bị một màu trắng bao phủ Hứa Doãn Hạ nhìn lên nhìn xuống không thấy ai hết

" Tư Danh " Hứa Doãn Hạ sợ hãi vội vàng gọi Nhưng đáp lại cô là sự im lặng bởi một không gian trắng xóa rộng lớn

Hứa Doãn Hạ cứ đứng dậy mà đi cứ đi đi mãi vẫn không thấy gì hết ngoài một khoảng không gian rộng lớn

Đi đến một đoạn, Hứa Doãn Hạ dừng lại hai mắt trợn to nhìn tay chân của chính cô, không bị gì hết cô không phải lúc nãy mới vừa xảy ra tai nạn sao? Tại saosao cô lại ở đây ở đây là đâu???

" Tư Danh Tư Danh anh ở đâu? " Hứa Doãn Hạ vội la lên, la lên trong sự tuyệt vọng và sợ hãi

" Chồng chồng ơi anh đang ở đâu "

Hứa Doãn Hạ vội vàng chạy chạy đi đi ngày một xa hơn và xa hơn nữa cô thấy có một bà lão đứng đó

Hứa Doãn Hạ định đi tới nhưng lại chân lại không cử động được

" Bà Bà ơi "

" Đây đây là đâu? " Hứa Doãn Hạ nhìn bà lão trước mặt giọng run rẩy hỏi không lẽ cô cô thật sự đã chết

Không được không thể như vậy được cô vẫn muốn sống cô vẫn còn nhiều chuyện phải làm, đặc biệt là cô không thể xa Hoắc Tư Danh được

" Tư Danh Tư Danh " Hứa Doãn Hạ nghẹn ngào gọi tên Hoắc Tư Danh

Bà lão đứng nhìn Hứa Doãn Hạ một lúc nói

" Con là Hứa Doãn Hạ? "

" Đúng vậy! "

" Haha con thật xinh đẹp! Giống như mẹ con vậy! "

" Bà là " tại sao lại biết mẹ ( Mẹ ở đây đang chỉ Hà Doãn Hoa)

" Ta là bà nội của con! "

" Tại saotại sao bà ở đây? Đây là đâu? " Hứa Doãn Hạ nghe đến người thân, không nghĩ nhiều mà vội vàng hỏi

" Đây là nơi người chết cần đi qua "

" Bùng " đầu Hứa Doãn Hạ như thể muốn nổ tung trong đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại câu " NƠI NGƯỜI CHẾT CẦN ĐI QUA " kia! Hứa Doãn Hạ không kiềm chế được nước mắt rơi xuống

Cô không muốn chết, cô còn muốn sống, cô còn chưa sinh con cho Hoắc Tư Danh, chưa nói tạm biệt anh không được cô còn muốn sống

Hứa Doãn Hạ nhìn bà lão tự xưng là bà nội của cô nói

" Nội Concon không muốn chết Con không muốn chết đâu " Hứa Doãn Hạ run rẩy nói

Bà lão kẽ mĩm cười đứng từ xa, bà nhìn thấy rõ bi thương của Hứa Doãn Hạ Bà khẽ nói

" Sống chết của con! Không do ta định đoạt " dừng một chút bà lại nói

" Vốn dĩ hôm nay con phải chết đi, nhưng ta sẽ cho con căn nguyên cuối cùng của ta tích lũy 20 năm qua để được sống lại "

Hứa Doãn Hạ trợn to mắt lắc đầu nói

" Con không"

" Con đừng lo! Ta vẫn được tới nơi cực lạc thôi, ta ở đây suốt hai mươi năm qua là chính vì đợi con " dừng một chút lại nói

" Con hãy bước qua cánh cửa bên cạnh con! Nên nhớ con sẽ chịu mọi đau đớn nhất trên đời này! Nếu vượt qua được thì con sẽ được quay về bên người con yêu thương "

Bà lão vừa dứt câu, thanh âm gào thét thê lương của Hoắc Tư Danh lại vọng tới

" Vợ ơi Vợ ơi "

" Đừng ngủ mà vợ "

" Mở mắt nhìn anh đi mà vợ "

" "

Hứa Doãn Hạ cả người run rẩy nức nở khóc thàng tiếng khi nghe tiếng nói nghẹn ngào của Hoắc Tư Danh

" Đừng khóc Đừng khóc mà " cô khụy xuống nhẹ giọng nỉ non nói

Bà lão nghe thấy tiếng thét thê lương kia, môi khẽ câu lên nói

" Đi đi hãy trân trọng người đàn ông đó cậu ta có thể khiến cho nơi này chấn động như vậy cũng chứng minh cậu ta yêu con nhiều ra sau

Hạ Hạ! Giúp ta nói với ông con, ta không hề hận ông ấy nên ông ấy đừng đau lòng nữa ta sẽ ở đây đợi ngày ông ấy đi đến cực lạc cùng Với ta " Dần dần bóng bà lão biến mất

Hứa Doãn Hạ khóc đến không nín được mà trả lời

" Híc hícconsẽ Nói Nội đi cẩn thận " trong đầu Hứa Doãn Hạ lúc này chỉ có một ý định chính là muốn về, nhưng vẫn cố nói thành tiếng để kiềm nén tiếng khóc của cô

Hứa Doãn Hạ đi đến cánh của bên cạnh, nhưng giọng của Hoắc Tư Danh vẫn vang vọng trong không gian

" Hạ Hạ vợ ơi "

" Anh xin emxin em "

Tiếng nức nở khóc thành tiếng của Hoắc Tư Danh, khiến tim Hứa Doãn Hạ thắt chặt lại

Hứa Doãn Hạ vừa đi vừa nói

" Đừng khócđừng khóc mà " cô không muốn Hoắc Tư Danh khóc, cô Cô không muốn

Hứa Doãn Hạ cảm thấy ngực cô thắt chặt lại, đau đến thở không được, đi càng sâu vào cánh cửa đó Hứa Doãn Hạ lại càng nghe rõ tiếng nói của Hoắc Tư Danh

Đến cánh cửa thứ nhất, có ghi " Không Được Mang Giày " Hứa Doãn Hạ vốn đang đi chân không, nên cũng không tốn nhiều thời gian mà đi thẳng vào Đập vào mắt cô là màu đen tâm tối, Hứa Doãn Hạ cứ thế mà đi

" A " bên dưới chân cô toàn miểng thủy tinh Hứa Doãn Hạ mím chặt môi mà cố đi chân đau rát đi tới đâu máu rưới đỏ đến đó nhưng cô không dừng lạicô muốn vềvề với Hoắc Tư Danh

" A " Hứa Doãn Hạ cảm thấy bước chân cô ngày một thêm nặng, nhưng có đau đớn ra sau cô cũng không dừng lại Cô không muốn Hoắc Tư Danh phải đau lòng

Cô yêu anh Yêu anh

Đi thật lâuthật lâu Máu tươi rưới đầy đoạn đường cô đi đi đến kiệt sức Nhưng cô vẫn đi Mãi mới thấy được tia sáng

Hứa Doãn Hạ lại đi thêm nữa, tia sáng kia càng xa xa Hứa Doãn Hạ đuổi theo Mãi rớt xuống vực thẳm Môi Hứa Doãn Hạ khẽ câu lên

" Hoắc Tư Danh! Chờ Em " em sẽ nhanh về với anh thôi! Đời này kiếp này em sẽ không không bao giờ rời xa anh

••••

Boo có lời muốn nói: Như những gì đã hứa đủ 10k phiếu thì tặng hai chương! Sáng giờ đã đăng nốt 6 chương!

Thứ hai Boo bận đi công chuyện rồi nên sẽ không có chương mới nha!

Cảm ơn mấy bạn đã ủng hộ truyện của Boo! Umoazzz

Thương Boo thì hãy LIKE và VOTE ( bỏ phiếu) ủng hộ Boo đi nè! Rảnh thì thả xuống comment nhận xét tạo động lực để Boo viết tiếp chương sau nè!
Bình Luận (0)
Comment