Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 24


Sau khi thanh toán tiền, tôi đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng ung dung đi ra khỏi đây, cũng không giống những người khác tò mò nhìn đôi nam nữ kia cãi nhau.

Chỉ là vừa đi ngang qua, tôi ngây người khi nhìn thấy người phụ nữ đang tức giận kia.

Tôi dừng lại, có lẽ vì đội mũ cho nên người phụ nữ này cũng không phát hiện ra tôi là ai.
Chỉ là sau khi người đàn ông đối diện với cô ấy, thô bạo uống cạn một ly rượu vang đỏ, sau đó lại nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ ra.

"Tôi biết ngay cô vẫn không thể quên được con nhỏ Vương Phi Phàm kia, lúc trước cô đã phản bội nó vì 3 triệu tiền hoa hồng, bây giờ còn muốn nói chia tay với tôi, cô nghĩ cũng đừng nghĩ tới."
Thật buồn cười, tôi đứng ở đây, để nghe người khác rống tên của mình.

Tôi mang cái vẻ mặt hài hước nhìn bọn họ phẫn nộ, lúc này, người phụ nữ kia đập bàn.
"Tôi vì 3 triệu mà phản bội Vương Phi Phàm, không phải là do người đàn ông đê tiện như anh sao, không phải anh làm chuyện dơ bẩn, anh cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời anh sao?"
Được rồi, tên cúng cơm của tôi lại vang lên trong nhà hàng, tôi không thể chịu đựng được nữa, nên tôi lặng lẽ bước đến bàn của họ.
"Hai người bớt gọi tên cúng cơm của tôi đi, làm tôi nghe cũng thấy ngại dùm."
Tôi cũng chỉ muốn làm bầu không khí bớt căng thẳng, cho nên mở miệng tự chế giễu bản thân.


Mộ Tịch Nhiên ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt đỏ bừng hiện lên một tầng hoảng sợ.
Cô đã từng không liên hệ với tôi, cũng chẳng quan tâm chuyện sống chết của tôi, quan hệ của chúng ta bị cô phủi sạch, chẳng còn xót lại cái gì.

Tôi ngược lại rất hiếu kỳ không biết điều gì đã khiến cô dứt khoát như thế.

Hoá ra chỉ vì một chữ tiền, đúng thật là một cái lý do chính đáng.

Những lời vu khống đối với tôi, bây giờ coi như đã rõ ràng.
Khuôn mặt nghiêm nghị của Triệu Thái An được bao phủ bởi một lớp bóng tối mà tôi không thể nhìn thấu.

Nếu Mộ Tịch Nhiên nhìn thấy tôi như nhìn thấy quỷ, thì trong mắt Triệu Thái An giống như tôi là kẻ thù giết cha anh ta vậy.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, sau đó bật cười chế nhạo.
"Vợ yêu à, em nhìn xem đây là ai chứ? Này không phải là Vương Phi Phàm bị Bắc Thịnh Quốc Tế đá đi sao, tình nhân cũ của em đó.

Gặp lại người yêu cũ, sao không lại chào hỏi đi chứ?"
Vẻ mặt của Tịch Nhiên vô cùng khó coi, còn nụ cười của tôi thì cứng đờ, hiển nhiên lời công kích của Triệu Thái An mà nói thì vẫn chưa đến mức làm tôi nổi khùng.

Tôi nghiêng đầu nhìn Mộ Tịch Nhiên, không thèm để ý đến mấy lời ác ý của Triệu Thái An
Tôi có thể nghe được tiếng máu chảy nhỏ giọt trong tim tôi, cô ấy đã kết hôn, lại kết hôn với tên đàn ông khốn kiếp trước mặt này.

Tôi gượng cười, đối mặt với sự phản bội của Mộ Tịch Nhiên, tôi vẫn không đành lòng xoay người rời đi.
"Tịch Nhiên, đã lâu không gặp, cô có ổn không?"
Có thể tưởng tượng, giờ này nụ cười của tôi có bao nhiêu khó coi.

Nhưng gặp người phụ nữ mà tôi đã từng yêu nhất, tôi chỉ có thể dùng cái biểu cảm này nói cho cô ấy biết, tôi sống cũng không đến nổi nào.
Tịch Nhiên muốn nói nhưng lại thôi, cô ấy hình như muốn nói gì đó với tôi, nhưng mà vẫn quay đầu nhìn Triệu Thái An đầy lo lắng.

Triệu Thái An vẫn đứng yên, cầm lấy một ly rượu đỏ trước mặt, chậm rãi đứng dậy đi về phía tôi.
"Cô nói xem, chúng ta coi như là bạn cũ.


Lâu rồi không gặp nhau, cô vẫn không thay đổi chút nào.

Cô nói xem, hôn lễ của tôi và Tịch Nhiên, cô cũng không đến tham gia, thật đáng tiếc.

Nếu đã gặp nhau ở đây, hay là uống một ly coi như chúc mừng đi."
Tôi mím môi cười, tôi biết anh ta đang nghĩ gì, anh ta chỉ muốn mắng chửi tôi không tiếc lời, tôi thừa nhận mục tiêu của anh ta đã đạt được, anh ta đã thành công mở vết sẹo của tôi ra, còn sát muối thêm vào đó.
Tịch Nhiên muốn đoạt lấy ly rượu trên tay Triệu Thái An.
"Thái An, anh uống nhiều rồi, chúng ta thanh toán rồi đi thôi."
Triệu Thái An làm sao có thể nghe lời cô ấy, đẩy tay Tịch Nhiên ra, đưa ly rượu cho tôi, tôi không muốn làm bản thân khó xử, cứ uống cạn ly rượu này đi.

Tôi vừa đưa tay cầm lấy ly rượu, trong tích tắc,Triệu Thái An hất rượu lên mặt tôi.

Tịch Nhiên hô lên, vội vàng cầm khăn trên bàn lên lau cho tôi nhưng tôi ngoan cố tránh đi.

Rượu vang đỏ bắn tung tóe khắp mặt tôi, thậm chí cả mũ cũng có vài giọt rượu chảy xuống.

Tôi không hề tức giận, đối mặt với một người đàn ông có mông đàn bà, muốn giương oai diễn võ, nếu tôi cũng đáp trả lại anh ta, thì bản thân cũng chẳng gì anh ta cả.
Bên này, động tĩnh quá lớn, nhân viên phục vụ đi đến, đưa khăn cho tôi, tôi vừa lau vừa cười.
"Triệu Thái An, từ trước đến nay, tôi vẫn không thể hiểu anh đang muốn tranh cái gì với tôi.


Vị trí mà tôi xứng đáng phải được, đến người tôi nên có, bây giờ cũng đã thuộc về anh.

Anh còn không hài lòng cái gì nữa? Nhưng mà, lần sau lúc anh gặp lại tôi, tôi sẽ làm anh khó coi hơn ngày hôm nay."
Cũng may hôm nay tôi không có nói ra những lời nói loạn xạ, trong những ngày qua tôi đã cố gắng hết sức giảm đi hận thù trong lòng, tôi ép buộc bản thân trở nên là người điềm đạm.

Bây giờ, hành động của anh ta đã cắt đứt sợi dây đang căng chặt trong người tôi, hận thù như con ngựa đứt cương, đầy ắp trong tâm trí tôi, tôi cười nhạt rời đi khỏi đó, tôi biết tôi càng thờ ơ, thì anh ta càng sợ hãi, sợ tôi sẽ vực dậy.
Anh ta xông tới trước mặt tôi, chỉ tay vào mặt tôi chửi ầm lên, xã hội này là thế, bạn không muốn chọc người ta nhưng không có nghĩa người ta không đến chọc bạn, vào lúc bạn không phòng bị, lại cắm vào người bạn thêm mấy nhát dao, còn làm người ta á khẩu không đáp trả lại.
Tôi thèm để ý đến Triệu Thái An đang phát điên, anh ta gầm lên muốn tóm lấy tôi, Mộ Tịch Nhiên đứng chặn trước mặt tôi, cô ấy đã mất đi vẻ quyến rũ trước đây, và cho dù cô ấy có tinh tế đến đâu, điều đó cũng không chạm đến trái tim tôi...
"Phi Phàm, em đi khỏi đây.

Chờ có thời gian, chúng ta ôn lại chuyện cũ.

Xin lỗi, đã làm em khó xử."
Đúng lúc này, một người mặc đồ đen thân hình vạm vỡ xuất hiện, túm lấy Triệu Thái An.
"Cô chủ nhà tôi đang dùng cơm, không thích ồn ào, phiền anh yên tĩnh chút.".

Bình Luận (0)
Comment