Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 65


Soso tức giận, đập tay lên bàn, kéo tôi đứng dậy.
"Đi."
"Đi đâu?"
"Đi bắt gian."
"Cậu thần kinh à.

An phận cho mình đi, bây giờ cậu nghe lời mà dưỡng thân, đừng gây chuyện."
Tôi đẩy Soso đến bên người Đại Tráng, mở chai sâm panh ra.
"Hôm nay là ngày vui, đừng vì chút chuyện nhỏ này của tôi mà phá huỷ bầu không khí, cạn ly!"
Tôi cầm ly sâm panh lên, Phổ Kha cũng phụ hoạ theo.
"Đúng vậy, Phi Phàm của tôi không thiếu người đến yêu.

Mọi người cạn ly."
Tôi không biết bản thân uống bao nhiêu rượu, nhưng mà càng uống càng tỉnh.

Nhìn đồng hồ không còn sớm nữa, tôi chào tạm biệt đám người Soso.

Lang thang trên con phố lạnh lẽo, trên phố cũng đã không còn bao nhiêu người, toàn thân tôi cảm giác mệt mỏi vô cùng.


Tìm được một băng ghế, tôi ngồi xuống, thở một hơi xoa xoa đôi tay, tôi lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Từ đầu đến cuối như một giấc mộng, lúc có được cô ấy là khoảng thời gian tươi đẹp nhất.

Tôi cười nhìn dòng xe trên đường, nước mắt lại rơi, không được bao lâu thì gió đã thôi khô, gương mặt lạnh lẽo nhưng so với trái tim tôi thì đâu có lạnh bao nhiêu.
Tôi vẫy tay gọi một chiếc taxi, điểm đến là nghĩa trang.

Tài xế có chút sợ, cho nên hỏi tôi mãi, tôi chắc chắn muốn đi.

Mới vừa xuống xe, tài xế đã vội rời đi.
Tôi đi trong bóng đêm tìm đến ngôi mộ của mẹ tôi, trên đó đã có một lớp bụi dày.

Tôi dùng tay áo nhẹ nhàng lau, tôi sợ làm bà ấy thức giấc.

Tôi kéo áo khoác lên, nhiệt độ trong núi cao hơn ngoài phố, gió từng cơn thổi đến.

Tôi cũng chẳng sợ hoàn cảnh quái dị nơi này, dựa vào tấm bia mộ, không còn cách nào kìm nén được cảm xúc của bản thân, che mặt khóc rống lên.
Sau khi khóc hết ra, đem mọi thứ trong lòng phát tiết ra.

Trong đêm hoang vắng, không tiếng động, chỉ có tiếng khóc đau thấu tâm can của tôi.

Mệt mỏi, hay là mang tôi đi đi.

Thế gian rộng lớn này chỉ còn lại mình tôi cô độc tồn tại.

Ai cũng không thể nào cứu rỗi tôi.
Khi tôi tỉnh lại, thấy bản thân nằm trên giường bệnh.

Trong phòng không có một bóng người, khiến tôi không thể hiểu được, cửa phòng bệnh mở ra.

Tôi nhìn người trước mắt, trong tay ông ấy còn cầm theo một cái hộp.

Tôi chán ghét quay đầu đi không muốn nhìn.
"Ăn cơm đi rồi ngủ tiếp."

Vẫn là cái giọng hà khắc.

Cho dù ông ấy có ra lệnh, tôi cũng chẳng thèm phản ứng.

Ông ấy thở dài, nâng giường bệnh lên.
"Chuyện gì đã xảy ra mà khiến con luẩn quẩn trong lòng? Biết rõ trong núi lạnh, còn ở đó.

Nếu không phải bảo vệ trong khu nghĩa trang gọi cho ta biết, con sớm đã chết rét ở đó."
"Vậy không phải tốt lắm sao?"
"Con!"
"Tôi? Tôi sao? Tôi chưa bao giờ cho ông thể diện, ông còn quản tôi làm gì?"
"Chờ con xuất viện rồi ta sẽ tính sổ với con."
"Tính sổ thì khỏi đi.

Nằm viện hết bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho ông."
Nói xong, một cái tát nóng bỏng rơi trên mặt tôi.

Tôi quật cường nhìn người đàn ông tóc muối tiêu này, lúc này, loáng thoáng tôi thấy Phoebe đứng ngoài cửa, còn có Soso.
Tôi xốc chăn lên, mạnh bạo rút cây kiêm ra khỏi tay.

Tôi như kẻ điên hất đổ hộp cơm rơi xuống đất.

Sẵn tiện đem ba tôi đẩy ra cửa.


Tôi như một con chó điên.
"Hay lắm sao? Xuất sắc lắm sao?"
Tôi không để ý đến Soso và Phoebe, đem tất cả mọi người nhốt ngoài cửa.

Cách một cánh cửa, tôi điên cuồng gào thét.
"Ngoài mẹ tôi ra, ngoài bạn của tôi.

Thì có ai để ý đến tôi? Lúc trước mẹ tôi mất, ông đang làm gì? Một tháng, tôi chỉ có mấy đồng bạc lẻ sống qua ngày, lúc đó ông ở đâu? Ba tôi đã chết nhiều năm trước rồi."
Máu chảy lên mu bàn tay, còn vương trên quần áo và sàn nhà.

Tại sao lại chảy ra chậm thế, sao không chảy ra nhanh hết, để cho tôi từ đây không cần ở trên cái trần gian đầy lạnh lẽo này.
Soso hoảng loạn đập cửa, tay tôi gắt gao chống cửa không cho ai vào.

Cảm giác mệt mỏi kéo đến, toàn thân trở nên không có sức.

Tuyệt vọng đã hao mòn tôi từng ngày.

Lại một lần nữa, tình thân không có, mà tình yêu cũng chẳng còn..

Bình Luận (0)
Comment