Tình Nhân Đầu Gỗ Của Ta

Chương 8

"Liễu thư ký, cô cuối cùng cũng trả phép đi làm lại rồi sao?"

Sáng sớm, Liễu Thuần Đình tinh thần sảng khoái bước vào phòng làm việc, lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo ập tới.

Trạm Thanh Ngụy vẻ mặt khó chịu đứng trước bàn làm việc của cô, mang hai đôi mắt gấu mèo thật to, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Này đương nhiên a! Tôi nhiệt tình với công ty như thế, đương nhiên muốn sớm quay về đi làm a!" Cô mặt không đỏ khí không suyễn nói, một chút xíu chột dạ cũng không có.

"Nhiệt tình với công ty?" Trạm Thanh Ngụy cất cao giọng, vẻ mặt treo lên biểu tình"Cô thật biết nói giỡn".

Lời như thế cũng chỉ có cô ấy mới nói được ra, hơn nữa còn là lẽ thẳng khí hùng, nói mà không sợ cắn trúng đầu lưỡi nha.

Nhiệt tình với công ty? Cô dám nói, hắn còn không dám nghe sao!

Lúc bắt đầu còn chưa tính, không ngờ này cô thư ký ngu ngốc này càng lúc càng tùy hứng, đi làm mà phải xem tâm trạng bản thân có vui vẻ hay không, những lúc còn lại đều cà lơ phất phơ.

Bất quá, vì cô là chị em tốt của bà xã yêu nhà hắn, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận!

Chỉ cần cô còn chịu ngoan ngoãn làm xong công việc được giao phó, hắn còn có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt mà để cô muốn làm gì thì làm, mặc dù hắn biết cô cũng không phải thực sự cần số tiền lương này, chỉ là nhàn rỗi đến đây giết thời gian mà thôi, bất quá. . .

Lần này, cô cũng không tránh khỏi rất quá đáng đi?

Thời gian nghỉ kết hôn không nói, thời gian nghỉ phép theo qui định cũng không nói, cô còn liên tiếp nghỉ hơn hai tháng, hơn nữa không có báo cáo trước với cấp trên, so với ông chủ chân chính là hắn còn sung sướng hơn.

Nghỉ phép xong trở lại làm, lại còn dám nói cô rất nhiệt tình với công ty? Nếu hắn tin lời của cô ta nói mới có quỷ!

"Đúng vậy! Tôi vốn muốn xin phép nghỉ luôn nửa năm đến một năm, rồi xem xét có thể nghỉ ở nhà luôn hay không, thế nhưng ông xã nhà tôi rất kiên trì muốn tôi đã lĩnh tiền lương của người ta thì phải ngoan ngoãn đi làm, cho nên tôi chỉ có thể đi làm lại thôi! Anh cảm thấy tôi như vậy còn chưa đủ nhiệt tình với công ty sao?"

Cô cũng là rất bất đắc dĩ mới đi làm được không? Nếu không phải là Thạch Tri Mặc kiên trì, cô thật đúng là không muốn đến đâu!

Dù sao cũng không có việc gì quan trọng.

"Là nha? Kia thật đúng là ủy khuất cho cô, Liễu thư ký, còn phiền cô vất vả đến công ty làm rồi. "

Nhẫn nại nào nhẫn nại nào, những cô nàng cá tính đáng đánh đòn này không phải chuyện một ngày hai ngày hắn mới gặp. . .

"Thì đó, tôi cũng cảm thấy như thế. "

"Bác bác" hai tiếng, Trạm Thanh Ngụy hình như nghe thấy thanh âm mạch máu của mình đang nổ tung, hàm răng vốn đang cắn chặt nhịn không được cắn trúng môi hắn.

"Liễu thư ký, nếu đã ủy khuất như thế thì cô không nên đến làm nữa, không phải rất tốt sao? Những thủ tục xin nghỉ phiền phức kia cũng không cần nữa đâu. " Trạm Thanh Ngụy lạnh lùng đề nghị, lửa giận sắp bộc phát ở phút cuối cùng thật vất vả dùng lý trí đè xuống.

"Đúng nha! Sao tôi lại không nghĩ tới chứ?" Liễu Thuần Đình làm như không nghe thấy sự tức giận trong lời nói của Trạm Thanh Ngụy, lại còn đứng nhẩm tính cho kế hoạch tương lai của mình.

Dù sao cô cũng không cần đến số tiền lương này, không làm ở đây thì cô có thể đến nhà hàng của Thạch Tri Mặc hỗ trợ, thuận tiện xem ả hồ ly tinh kia có mon men lại gần ông xã đầu gỗ nhà cô hay không.

Ân, so sánh thiệt hơn xong, cô quyết định nghỉ công việc này là tốt nhất!

"Anh đã nói như thế, vậy tôi nghỉ luôn đây!" Nói xong, Liễu Thuần Đình tiêu sái xoay người mở cửa rời đi, động tác liền mạch lưu loát, để lại một mình Trạm Thanh Ngụy ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.

Tình huống hiện tại sao lại cùng bình thường không giống nhau thế chứ? Rõ ràng là hắn muốn cô nghỉ việc, sao hắn lại cảm giác chính mình bị cô fire?

Sau khi kinh ngạc, Trạm Thanh Ngụy thở dài một hơi, gọi điện thoại đến bộ phận nhân sự, bảo bọn họ tuyển vào một cô thư ký mới.

Vật đổi sao dời, làm ông chủ sao mà khó vậy a!

Buổi tối, hai vợ chồng thanh thản ngồi trên sô pha xem ti vi, Liễu Thuần Đình bỗng nhiên nhảy ra một câu nói.

"Tri Mặc, em bị đuổi rồi. " Khẩu khí thập phần thản nhiên, như đang thảo luận thời tiết hôm nay thế nào vậy, một chút bi thương khổ sở cũng không có.

"Kia. . . Kia làm sao bây giờ?" Thạch Tri Mặc nhíu chặt mày cẩn thận hỏi, sợ hắn sẽ vô ý làm cô lại thêm đau lòng.

Bất quá nếu như hắn chứng kiến bộ dáng hôm nay từ chức của cô, hắn sẽ biết hắn căn bản là lo lắng vô ích.

"Em nghĩ đến nhà hàng làm việc. "

"Nhà hàng?" Hắn lắc lắc đầu cự tuyệt, "Không được! Việc trong nhà hàng đối với em mà nói quá cực khổ, hơn nữa lấy năng lực của em nhất định có thể tìm được một việc làm tốt hơn, căn bản không cần ủy khuất đến làm việc ở đó. "

Đầu gỗ lớn xác này rốt cuộc là thật không hiểu hay là đang giả bộ không hiểu a?

Cô đương nhiên biết lấy năng lực của mình có thể tìm được một việc làm tốt hơn, chỉ cần trực tiếp tiếp quản công việc ở Ân Long, còn sợ không có việc làm sao?

Coi như hắn không biết điểm ấy, thế nhưng hắn cũng phải phát hiện ra một chút manh mối chứ! Cô có thể lưu lạc tới mức không tìm được việc làm hay sao, sau đó còn tính đến nhà hàng làm việc ư?

Cô yêu cầu như thế tự nhiên có đạo lý của cô, đó chính là muốn tránh cho một ít phụ nữ không biết tốt xấu dám mơ ước chồng cô, thừa dịp lúc cô không ở bên cạnh mà đến gần nhằm tranh thủ tình cảm.

Dù cho cô biết ông xã đầu gỗ nhà mình tuyệt đối sẽ không phản bội lại cô, bất quá tâm đề phòng cần phải có, vì phụ nữ thời nay quá kinh khủng, nhìn xem ông xã nhà cô cũng bị hạ thuốc đấy thôi, phụ nữ vì muốn có được người đàn ông mình muốn, thủ đoạn nào cũng có thể làm ra được.

"Thế nhưng, em muốn đến nhà hàng của anh giúp đỡ. " Cô rất kiên trì nói. "Hơn nữa em đến nhà hàng hỗ trợ, thời gian chúng ta ở chung không phải càng nhiều sao?"

Ha hả! Thời gian cô được gặp hắn cũng càng nhiều. . .

"Thế nhưng bây giờ trong nhà hàng thật không có việc có thể cho em làm. " Cũng không thể bắt cô đi quét rác rửa bát được a?

Dù cho cô muốn làm, hắn cũng sẽ không cho, vì hai bàn tay trắng nõn của cô căn bản là không thích hợp đụng vào những thứ như vậy.

"Vậy em có thể giúp anh xem văn kiện cùng sổ sách a! Như vậy anh cũng không cần mỗi lần về nhà còn phải dành thời gian xem những thứ kia. " Cô làm nũng yêu cầu, đôi mắt lại không giấu được sự ranh mãnh trong đó.

Dù sao mặc kệ thế nào, cô đã quyết định phải đến nhà hàng làm việc rồi!

“Quản lý. . . ” Đúng vậy, việc quản lý với hắn mà nói, so với việc làm ra một bàn tiệc Mãn Hán còn khó khăn hơn, mỗi ngày sau khi nhà hàng đóng cửa, hắn luôn luôn ôm một đống sổ sách, kiểm tra từng khoản từng khoản một, có đôi khi tính đi tính lại không phải bên này ít một khoản tiền, chính là bên kia hơn một khoản tiền, thế nhưng nếu như muốn tuyển người chuyên nghiệp đến quản lý, lại phải chi ra một khoản tiền nữa, cho nên hắn vẫn chậm chạp chưa tuyển người tới quản lý sổ sách a.

"Đúng vậy! Anh nghĩ xem thế nào?" Thực sự là đầu ngốc a! Còn muốn suy nghĩ thêm sao? Còn không mau mau đầu hàng!

"Được rồi!" Hắn còn có thể nói không sao?

Ha hả! Hoàn toàn chiếu theo kế hoạch của cô mà tiến hành!

Ngày hôm sau, vừa mới xem xong sổ sách Liễu Thuần Đình bước xuống dưới lầu, liền nhìn thấy một đôi nam nữ đang ở bên ngoài phòng bếp lôi lôi kéo kéo, không khỏi nheo lại hai mắt.

Cô đã biết mà!

Cô biết chắc chắn ả hồ ly tinh kia nhất định sẽ lại đến quấn quít lấy ông xã nhà cô, bây giờ chẳng phải đang như thế sao? Vậy nếu cô không có ở đây thì sẽ như thế nào?

Người phụ nữ kia ngàn tính vạn tính, liền tuyệt đối không ngờ cô sẽ buông bỏ tất cả công việc đến canh giữ bên cạnh hắn đi?

Hừ! Lần trước đã cảnh cáo cô ta không nên đến gần ông xã nhà cô, lần này cô sẽ không có lòng tốt, sẽ tiếp tục cảnh cáo cô ta giống như trước đó nữa.

Nếu như không chỉnh cô ta một chút, vậy thì tên cô sẽ bị viết ngược lại!

"Em nói. . . Tri Mặc, anh có thể giải thích một chút, vì sao cô ta lại ở chỗ này?" Liễu Thuần Đình lạnh lùng mở miệng, giả bộ bộ dáng không vui.

"Thuần Đình?" Thạch Tri Mặc nhìn cô, bỗng nhiên chân tay luống cuống, mặc dù hắn không phải có tật giật mình hay là chuyện xấu, gì nhưng hắn chính là không muốn làm để cô hiểu lầm.

"Tri Mặc. . . " Phạm Chỉ Song ỏn à ỏn ẻn kêu một tiếng.

Hiện trường đã tràn ngập khí áp cao lạnh lẽo, nhưng lúc nào cũng có loại người không biết sống chết ngu ngốc cố ý khơi mào ngọn lửa lớn hơn nữa!

Phạm Chỉ Song hai tay đang ôm lấy cánh tay Thạch Tri Mặc, không biết sống chết đem thân thể của mình dán sát vào, rất giống như tám trăm năm chưa từng thấy qua đàn ông vậy.

Liễu Thuần Đình càng nhìn càng tức giận, biểu tình trên mặt càng lúc càng lạnh, Thạch Tri Mặc sắc mặt cũng càng thêm khó coi.

"Anh liền tùy ý để cô ta cầm lấy tayanh không buông, chẳng lẽ anh đang rất hưởng thụ ư? Thế nào, mối tình đầu khiến anh khó bỏ xuống như thế sao?" Cô lạnh lùng nhìn hắn, nói chuyện không lưu tình chút nào.

"Thuần Đình, em nghe anh giải thích. . . " Thạch Tri Mặc sốt ruột muốn tiến về phía trước cùng Liễu Thuần Đình giải thích, lại bị Phạm Chỉ Song dây dưa kéo lại kiên quyết không cho hắn động đậy. "Chỉ Song chỉ là tới tìm anh nhờ giúp đỡ mà thôi. "

Nói hắn vô dụng cũng tốt, dù cho cô ta từng phản bội hắn, thương tổn hắn, thế nhưng biết hiện tại cô ta đang gặp khó khăn, hắn vẫn nhịn không được có lòng trắc ẩn muốn giúp đỡ a!

Nếu như có thể, hắn cũng bắt buộc bản thân không nên có dư thừa lòng thương hại như vậy. . .

Chỉ Song?

"Gọi nghe mới thân thiết làm sao!" Đầu gỗ chết tiệt! Cũng dám ở trước mặt cô gọi tên cô gái khác thân thiết nhu vậy, hắn thật sự muốn đi ngủ phòng khách sao?

"Không phải! Không phải như em nghĩ. . . "

"Bằng không thì như thế nào?" Đầu gỗ chết tiệt! Còn không nhanh bỏ tay cô ta ra, sắp mò tới trên ngực anh rồi kìa!

Ả đàn bà không biết tốt xấu này không nên trách cô ra tay độc ác a, dám cùng cô đoạt đồ, cô ta không muốn sống nữa rồi chắc?

"Là cô ấy muốn tìm chúng ta giúp. . . " Thạch Tri Mặc ấp úng nói, trong giọng nói ẩn chứa bất đắc dĩ cùng không tình nguyện.

"Giúp cái gì?" Liễu Thuần Đình khinh miệt nhìn Phạm Chỉ Song liếc mắt một cái, "Giúp cô ta tìm đàn ông đến gãi ngứa sao? Thật ngại quá, em không phải là tú bà!"

"Này. . . " Thạch Tri Mặc cau mày, không biết nên nói gì lúc này mới tốt.

Đầu gỗ chết tiệt, còn đứng đó! Cô ta cơ hồ cả người sắp bám dính lên người anh rồi kìa!

"Phạm tiểu thư, xin tự trọng! Chớ quên cô bây giờ đang ôm là chồng của người khác. " Liễu Thuần Đình lành lạnh mở miệng, khí tức cường liệt xơ xác tiêu điều làm Phạm Chỉ Song chấn động.

"Tri Mặc, cô ấy nói chuyện sao lại khó nghe như vậy a!" Phạm Chỉ Song nói, thân thể còn tận lực dán sát tới gần thân thể hắn.

"Chỉ Song!" Thạch Tri Mặc cau mày, thử đẩy cô ta ra.

Cô tadựa vào gần như vậy, Thuần Đình nếu như lại hiểu lầm thì nên làm sao bây giờ a? Ôm cô ngủ quen rồi, hắn cũng không muốn thực sự bị đuổi ra phòng khách, ôm chiếc gối lạnh ngủ một mình đâu.

"Em sao. . . A!" Phạm Chỉ Song còn muốn tiếp tục dây dưa, một con dao đột nhiên phóng tơi, làm cho cô ta sợ đến mặt mày trắng bệch, liên tiếp thét chói tai.

"Cô thế nào? Sao không nói tiếp ?" Cô ta có thể tiếp tục huyên thuyên cái miệng và động tay động chân, còn cô sẽ không đễn ý mục tiêu lần sau có phải là cái miệng rộng ngoác của cô ta hay không.

"Thuần Đình!" Thạch Tri Mặc lấy ánh mắtkhiển trách nhìn Liễu Thuần Đình, cảm thấy cô làm như vậy có hơi chút quá đáng.

"Thế nào?" Liễu Thuần Đình lạnh lùng cười, ý cười lại không truyền tới đáy mắt. "Tôi lần trước đã cảnh cáo cô rồi phải không? Ít đến làm phiền chúng tôi, hơn nữa, đây chỉ là mộtcảnh cáo nho nhỏ mà thôi. "

"Thế nhưng cô ấy thật sự gặp khó. . . " Thạch Tri Mặc khó khăn nói.

“Thì sao! Cũng chỉ có đầu gỗ như anh mới đi tin lời của cô ta, thấy cô ta đáng thương. " Liễu Thuần Đình lơ đãng lại phóng ra một con dao khác, làm cho cánh tay Phạm Chỉ Song đang leo lên người Thạch Tri Mặc rụt trở lại. "Người đáng thương tất cóchỗ đáng trách, không phải sao?"

Liễu Thuần Đình quay đầu đi nhìn Phạm Chỉ Song, "Phạm Chỉ Song, cô nghĩ tôi chưa điều tra qua cô sao?" Cô khinh thường cười, chỉ cần nửa con mắt đã nhìn thấu người nhìn thẳng vào Phạm Chỉ Song.

"Cô. . . Cô không thể biết được chuyện đó!" Phạm Chỉ Song run rẩy lui về phía sau mấy bước.

Không có khả năng! Bề ngoài luôn luôn kiêu ngạo nhu nhược của cô ta được che giấu rất tốt, tuyệt đối không ai có thể biết được, không thể có người phát hiện ra những việc cô ta đã từng làm.

"A! Cô xác định ư?" Nếu đổi lại là người khác có thể sẽ khôngtra được, bất quá cô ta hiện tại hình như còn chưa biết cô ta đang nói chuyện với ai.

Cô là Liễu Thuần Đình, cũng không phải là con mèo nhỏ ven đường vô dụng! Ngay cả lầu năm góc cơ mật cô cũng có thể tùy tiện sử dụng, huống chi chỉ là một ít tin thị phi của Phạm Chỉ Song? Cô tiện tay cầm lên cũng có một xấp dày.

Biểu tình vô cùng tự tin của Liễu Thuần Đình làm cho Phạm Chỉ Song bất an, kinh hãi liên tục lui về phía sau. "Không có khả năng. . . Không có khả năng. . . "

"Không tin phải không? Tôi có thể lấy vài ví dụ nói cho cô nghe. Cô khi còn rất trẻ đã sống chung với đàn ông, lúc học cao trung thì đã từng có thai, còn có. . . "

Liễu Thuần Đình còn muốn nói tiếp, lại bị Phạm Chỉ Song cắt đứt. "Không! Không cần nói. . . " Cô ta che lỗ tai không muốn lại nghe thấy những chuyện trong quá khứ.

"Thế nào? Dám làm không dám nghe người ta nói ra sao?" Liễu Thuần Đình cười lạnh một tiếng.

"Tôi. . . " Phạm Chỉ Song đôi môi run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Liễu Thuần Đình.

Liễu Thuần Đình còn muốn nói tiếp, lại bị Thạch Tri Mặc bên cạnh vẫn không lên tiếng cất giọng cắt ngang. "Đủ rồi! Không nên nói nữa!"

"Vì cái gì không thể nói? Anh không phải nói cô ta đáng thương sao? Em để anh biết cô ta vì cái gì mà trở nên như thế đáng thương! Cô ta mỗi lần tìm một công việc mới luôn nghĩ mê hoặc ông chủ, sau đó hết lần này đến lần khác đổi công tác, ôm ý nghĩ cưỡi lừa tìm ngựa muốn câu được một con cá lớn, chỉ tiếc một cá lớn không câu được lại câu được con cá mập, không những không thể thành vợ của kẻ có tiền, còn bị lừa hết mớ tiền để dành trước đó, ôm một đống nợ chạy trối chết!"

"Chỉ Song, chuyện này là thật sao?" Thạch Tri Mặc trầm mặc chua xót nhìn Phạm Chỉ Song, không dám tin cô ta lại là ngườinhư vậy.

Hắn vẫn luôn cho rằng, cô ta phản bội hắn là vì tịch mịch và ghét bỏ xuất thân củahắn, từ trước cho tới giờ vẫn không nghĩ tới, kỳ thực cô ta căn bản cũng không phải người như hắn đã nghĩ, mà là lẳng lơ như vậy, tham lamnhư vậy.

Là cô ta che giấu quá tốt, hay là trong quá khứ hắn quá mức mù quáng?

Ngay cả cho tới bây giờ, nếu như Liễu Thuần Đình không vạch trần cô ta, có phải là hắn vĩnh viễn sẽ không biếthay không, kỳ thực hắn thực sự quá mức ngây thơ, nghĩ con người ai cũng thật sự tốt đẹp, trái lại nhìn không rõ lòng dạ người ta. . .

"Không! Tri Mặc anh nghe em nói. . . Kỳ thực. . . Kỳ thực em. . . " Phạm Chỉ Song còn muốn nói cái gì nữa, lại nghẹn cứng ở trong miệng nói không nên lời.

Vì tất cả đều là sự thực, là sự thật không thể xóa bỏ.

"Tôi không muốn nghe thêm gì nữa, Chỉ Song. " Thạch Tri Mặc thở sâu, hồi phục lại yên lặng lúc đầu.

"Cô nói đi!Cô bây giờ rốt cuộc cần bao nhiêu tiền?"

Coi như là giúp đỡ một người bạn đi! Nếu như trong phạm vi hắn có thể làm, hắn sẽ giúp đỡ.

"Thạch Tri Mặc, anh điên rồi!" Liễu Thuần Đình không thể tin tưởng nhìn đầu gỗ to xác trước mắt không biết mình đang nói cái gì hay không.

Chính hắn chẳng lẽ không biết, dù cho nhà hàng kinh doanh tốt, nhưng cũng chỉ mới đi vào quỹ đạo thôi, cho nên lợi nhuận mấy năm gần đây cũng chỉ vừa vặn bù vào phần lỗ mấy năm đó thôi sao?

Mà hắn bây giờ lại muốn cho Phạm Chỉ Song mượn tiền? Số tiền Phạm Chỉ Song thiếu đối với cô mà nói có lẽ không tính là cái gì, thế nhưng với hắn mà nói lại là một khoản không nhỏ a!

"Thuần Đình, đủ rồi! Cô nói đi! Rốt cuộc bao nhiêu, tôi sẽ tận lực giúp cô. "

"Em. . . Ba trăm vạn. "

Ba trăm vạn? Hắn tính nhẩm trong đầu hẳn là mình có thể lo liệu được số tiền này? Thạch Tri Mặc thầm nghĩ.

"Ba trăm vạn? Có lầm hay không a! Ông chủ, anh sẽ không thực sự muốn cho cô ta mượn chứ?" Bị bỏ quên ở một bên A Cương vẻ mặt không thể tin được hô to.

Trời ạ! Ông chủ chắc sẽ không thực sự ngu ngốc như thế đi? Biết rất rõ ràng là khoản tiền này một khi cho mượn sẽ không thể lấy lại được, còn ngây ngốc mà đem tiền đưa cho người phụ nữ kia, cũng chỉ vì là bạn bè thôi sao?

Vậy người bạn này cũng chơi quá có ‘nghĩa khí’ rồi?

Nếu như vậy, lần sau hắn cũng muốn mượn ông chủ năm trăm vạn! Trên thế giới này nào có chuyện tốt như thế chứ?

"Đủ rồi, A Cương! Tôi đã quyết định sẽ không thay đổi. " Thạch Tri Mặc kiên quyết nói.

"Ngay cả em cũng không được sao?" Một thanh âm tĩnh táo dị thường hỏi, Liễu Thuần Đình ngẩng đầu lên nhìn Thạch Tri Mặc, sắc mặt hờ hững, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt hắn tràn đầy chờ mong, hi vọng hắn không nên nói ra câu trả lời mà cô đang nghĩ.

Hắn cảm thấy cô tựa hồ có chỗ nào đó không đúng, lại không kịp suy nghĩ sâu xa. "Không sai! Anh sẽ không thay đổi quyết định của anh. "

Lúc nghe thấy Thạch Tri Mặc trả lời, tâm Liễu Thuần Đình cũng lạnh dần.

Đợi lát nữa sẽ cùng Liễu Thuần Đình giải thích quyết định của hắn là được rồi, Thạch Tri Mặc nghĩ như thế, thế nhưng hắn lại đánh giá thấp một tâm tư của phụ nữ có bao nhiêu phức tạp và thâm ảo khó hiểu, nhất là cô —— một cô gái có thói quen nắm giữ tất cả.

"Phải không?" Liễu Thuần Đình thản nhiên nhìn Thạch Tri Mặc liếc mắt một cái. "Hi vọng anh sẽ không hối hận. "

Khi đó Thạch Tri Mặc vẫn không rõ Liễu Thuần Đình nói lời này là có ý gì, bất quá sau khi hắn về đến nhà, nhìn thấy không có một ai trong phòng và di động không người bắt máy, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ ý của cô.

Bất quá đã quá muộn, vì sớm đã người đi nhà trống.
Bình Luận (0)
Comment