Sát Nặc thất sắc, ôm chặt lấy thân thể yếu đuối của Ngự Thượng Tuyền.
Nhuyễn nhẹ nhàng nhảy đến trước người Ngự Thượng Tuyền vài bước, sau đó nhìn chung quanh kêu hai tiếng, một trận lục quang chợt lóe lên trên vai Ngự Thượng Tuyền, một tiểu nhân nhi lục sắc liền hiện ra.
Tiểu Lục sờ sờ vành tai Ngự Thượng Tuyền, sau đó phi thân xuống đứng gần Nhuyễn, “Tiểu Nhuyễn tìm ta sao?”
“Tiểu chủ nhân đây là làm sao? Năng lượng đột nhiện tăng vọt lên như vậy cũng không phải là một chuyện tốt!” Nhuyễn hướng về một hướng kêu ngao ngao, bất quá hiện tại tâm tư của mọi người đều đang đặt ở trên người Ngự Thượng Tuyền, nên cũng không có ai chú ý tới nó.
Tiểu Lục lắc đầu, nói: “Này cũng không phải nga, là do Tiểu Hỏa, Tiểu Bạch đi ra!”
Nhuyễn: “…” Hai nguyên tố tinh linh cùng lúc xuất hiện, nếu không phải chủ nhân đã tiếp nhận ngươi rồi, ngươi dám làm như vậy sao!
Tiểu Lục ủy khuất nhu nhu lỗ tai, nói: “Này cũng là bất đắc dĩ a, tất cả chúng ta đều rất nhớ chủ nhân”.
Nhuyễn nghiêng đầu, không để ý tới hắn, mấy nguyên tố tinh linh này mỗi một tên đều thật phiền phức.
Nếu đã biết nguyên nhân, Nhuyễn cũng không sốt ruột nữa, bất quá xem cái dạng này tinh thần lực của tiểu chủ nhân chỉ sợ không biết tăng tới cái trình độ gì.
Cho đến lúc này, người có uy lực ma pháp như vậy chỉ sợ cũng không được mấy người.
Nâng mắt lên nhìn Sát Nặc, Nhuyễn liếm liếm chóp mũi, cái tên này căn bản vẫn làm cho người ta chán ghét như vậy.
Sau khi lão sư dẫn các đệ tử tiến vào rừng rậm Giới Hạn biết rõ nguyên nhân, lão sư đồng ý cho bốn người đi về trước, bọn họ cũng dẫn theo đệ tử quay về học viện, vốn lần này tiến vào rừng rậm Giới Hạn cũng là để điều tra nguyên nhân Ma thú bạo động, bây giờ nếu đã điều tra rõ rồi, thì bọn họ cũng không cần thiết phải xâm nhập vào sâu hơn.
Ngự Thượng Tuyền cũng không biết bên ngoài mọi người vì mình mà có bao nhiêu sốt ruột, bất quá ở bên trong ý thức của mình, y cảm thấy rất thoải mái, hoàn toàn không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua.
Bộ dáng nơi này giống như lần đầu tiên y gặp mặt Tiểu Lục, chỉ khác là xuất hiện hai luồng sáng khác mà thôi, một trắng một đỏ, đan vào nhau cùng một chỗ nhưng không có bị dung hợp, chỉ là có một số chỗ chúng trùng vào nhau hiện ra màu hồng nhàn nhạt, Ngự Thượng Tuyền thử đụng vào một chút, không có cảm giác khó chịu, ngược lại trong nháy mắt tinh thần lực lại trở nên thanh minh hơn, cảm giác thật là thoải mái.
Như lần trước y gặp Tiểu Lục vậy, Ngự Thượng Tuyền liền cứ như vậy tiếp tục đi về phía trước, bất tri bất giác tinh thần lực của y cứ tăng lên vài cảnh giới mà y cũng không hay biết, cho đến khi hai tiểu hài tử mập mạp xuất hiện trước mắt mình, Ngự Thượng Tuyền mới dừng lại cước bộ.
Vươn một bàn tay ra, cười tủm tỉm chào nói: “Các ngươi hảo”.
Hai hài tử mặt đầy thịt khiến đôi mắt nhỏ đến không thể nhìn thấy ở phía trước nhất thời liền cười ‘khanh khách’ bay đến trên người Ngự Thượng Tuyền, sau đó không động đậy nữa.
Ngự Thượng Tuyền nhìn hai đứa nhỏ trên cánh tay mình, nói: “Các ngươi tên là gì?”
“Tiểu Hỏa”
“Tiểu Bạch”
Theo thanh âm non nớt của hai tiểu hài tử từ hai bên tai truyền đến, Ngự Thượng Tuyền cười gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, “Vậy, các ngươi còn có những huynh đệ khác không?”
Hai tiểu hài tử đồng thời gật gật đầu, cảm thấy ngồi như vậy Ngự Thượng Tuyền nhìn bọn họ không tiện, vì thế rất hiểu chuyện mà bay về phía đối diện đứng song song với Ngự Thượng Tuyền.
Ngự Thượng Tuyền nhìn hai tiểu oa nhi phì đô đô trước mặt, nhịn không được mà chọc chọc một chút rồi lại niết niết một chút.
“Đương nhiên là có rồi, còn có Tiểu Hắc, Tiểu Lam, Tiểu Kim, Tiểu Thổ nữa…” Tiểu oa nhi màu trắng giành nói trước.
Tiểu oa nhi màu đỏ đem hai ngón tay cọ cọ nhau thành thật nói: “Cũng không đúng đâu Tiểu Bạch, chúng ta còn có thiệt nhiều huynh đệ chưa xuất thế”.
Oa nhi màu trắng ngừng một chút, sau đó gật gật đầu, nói: “Đúng vậy tiểu chủ nhân, còn có những huynh đệ khác chưa xuất thế”.
Ngự Thượng Tuyền ngừng lại động tác muốn tiếp tục niết niết trên tay, nghĩ nghĩ, dưa theo tên của bọn nhỏ, thì hẳn là ám, thủy, kim, thổ đi, bất quá bọn chúng còn chưa có xuất thế?
Tiểu oa nhi trước mặt đồng ý gật gật đầu, nói: “Chủ nhân chuyển thế liền quên hết mọi chuyện, cũng khó trách, mấy huynh đệ chúng ta đều là những nguyên tố do chủ nhân sáng tạo ra, nên tất nhiên còn có những người khác người chưa sáng tạo ra!”
Ngự Thượng Tuyền: “…” Y sáng tạo ra? Vậy như thế nào y lại không biết?
Tiểu oa nhi gãi gãi cái đầu nhỏ, nói: “Ai nha, như thế cũng không đúng, a đúng rồi đúng rồi, chủ nhân kỳ thật là Thất Diệp Liên, đại biểu chính là mấy nguyên tố chúng ta đây, bất quá sau này cánh hoa sen của chủ nhân lại càng nhiều hơn, nên các nguyên tố chúng ta cũng biến ra nhiều hơn!”
Nói xong còn gật gật đầu, cảm thấy chính mình nói rất đúng, lại gật gật đầu lần nữa.
Ngự Thượng Tuyền đã muốn hôn mê luôn rồi, cho nên cũng không nói thêm về chuyện này nữa, ” Vậy, các ngươi tới tìm ta có việc gì?”
Những lời này không hỏi còn hoàn hảo, vừa hỏi, khuôn mặt tiểu oa nhi liền trở nên thật ủy khuất, nước mắt lưng tròng, nói: “Tiểu chủ nhân tên Liên Hành kia, hắn hắn hắn, hắn thật sự là quá xấu rồi! Hắn luôn chiếm lấy người, không cho người cùng nhóm chúng ngoạn, hiện tại đã chuyển thế mà hắn cũng không có buông tha cho người!”
Liên Hành? Người này là ai?
“Chính là tên Chiến sĩ đang ở cùng người! Người sáng tạo ra bảy chủ tộc nguyên tố, còn hắn thì sáng tạo ra chủ tộc đấu khí”. Tiểu oa nhi khó chịu bỉu môi, đối với sự độc chiếm của Sát Nặc đối với chủ nhân nhà mình cảm thấy rất khó chịu.
Ngự Thượng Tuyền buồn cười lại niết niết khuôn mặt của tiểu oa nhi, nói: “Vậy, về sau ta muốn gọi các người thì gọi như Tiểu Lục sao?”
Hai tiểu oa nhi gật gật đầu, nói: “Chủ nhân, thời gian đã không còn sớm, nếu tiếp tục thì tinh thần lực hiện tại của người sẽ không chống đỡ được, chúng ta đưa người trở về”.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, tự nhiên lại tiến vào như vậy, phỏng chừng ở bên ngoài Sát Nặc đã chờ sốt ruột lắm rồi.
Tiểu Lục bất ngờ hiện ra, sau đó phát điên lên: “Các ngươi còn không nhanh lên! Bên ngoài đã trôi qua một tháng rồi!”
Một, một tháng?! Ngự Thượng Tuyền có chút lo lắng, ở trong này y thậm chí còn nghĩ chưa được vài canh giờ, như thế nào bên ngoài lại đã qua một tháng?
Sát Nặc ở bên ngoài đâu chỉ là chờ sốt ruột, cơ hồ là hắn muốn điên luôn rồi.
Ngự Thượng Tuyền cứ như vậy hôn mê hơn một tháng, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, nếu không phải nhìn thấy hô hấp mỏng manh của y, hắn thậm chí nghĩ Ngự Thượng Tuyền có phải hay không đã…
Rốt cuộc, tay Ngự Thượng Tuyền hơi giật giật, Sát Nặc giống như phát hiện ra tân đại lục, toàn bộ thân thể đều run run đứng lên, sau đó nhìn Ngự Thượng Tuyền từ từ mở mắt ra, cơ hồ hắn như cảm thấy muốn ngừng thở.
Cuối cùng, Ngự Thượng Tuyền cũng mở mắt ra, chớp chớp đôi mắt, sau đó ‘A’ một tiếng, nằm một tháng trời bất động, thân thể của mình y cũng không thể khống chế được.
Nhìn về phía người đang ngồi bên giường, Ngự Thượng Tuyền lộ ra một nụ cười sáng lạn, mang theo chút khàn khàn nói: “Sát Nặc, ôm!”
Sau đó liền nằm ở trên giường vươn hai tay ra chờ Sát Nặc ôm lấy mình.
Sát Nặc cổ họng nghẹn ngào vài cái, sau đó đứng phắt lên, đem Ngự Thượng Tuyền ôm gắt gao vào trong lồng ngực không muốn buông tay.
Ngự Thượng Tuyền ở trong lòng Sát Nặc thiếu chút nữa không thể thở được, nhưng cũng không có đẩy hắn ra, y biết nếu Sát Nặc cứ như vậy mà hôn mê trước mặt mình lâu như thế thì y cũng…
Nhíu mày lại, cái ý nghĩ này làm cho y cảm thấy vô cùng không tốt.
Một lúc sau, bên tai Ngự Thượng Tuyền mới vang lên thanh âm khàn khàn của Sát Nặc, “Ngươi rốt cuộc đã tỉnh…”
Tiếng nói mang theo e ngại thật sâu, cơ hồ là ngữ khí run run như rất sợ Ngự Thượng Tuyền lại bất tỉnh một lần nữa.
Đôi mắt của Ngự Thượng Tuyền phiếm hồng, cố gắng thoát ra một bàn tay vỗ vỗ lên lưng Sát Nặc, nói: “Về sau sẽ không…”
Sát Nặc chôn đầu vào hõm vai Ngự Thượng Tuyền, thậm chí hắn có thể cảm nhận từng trận hương khí từ trên người Ngự Thượng Tuyền truyền đến, mùi hương này làm hắn cảm thấy…
Thần sắc của Sát Nặc tối sầm lại, “Tuyền, chúng ta cử hành nghi thức đi…”
Ngự Thượng Tuyền đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ngô, vậy chúng ta thu thập trước một chút, cơm nước xong lại đi…”
Y rất đói a, đã một thời gian dài y không được ăn cơm rồi, trên người lại không hề bẩn, chắc là trong khoảng thời gian này Sát Nặc đã giúp y tẩy rửa sạch sẽ, nhưng trong tâm lý thì y vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, lại nhìn một thân bẩn hề hề của Sát Nặc…
Trong lòng Ngự Thượng Tuyền nhói lên một chút, trong khoảng thời gian này, có phải hay không Sát Nặc đều không có hảo hảo chăm sóc bản thân, quầng thâm dưới mắt của hắn cơ hồ giống như gấu trúc luôn rồi.
Ngự Thượng Tuyền đau lòng sờ lên khuôn mặt của Sát Nặc, nói: “Ta thật sự không có việc gì…”
Hồi tưởng lại thời điểm y lần đầu tiên gặp Tiểu Lục, Ngự Thượng Tuyền thử dò xét tinh thần lực của mình trong đầu, ngạc nhiên phát hiện nó đã trở nên thâm hậu đến nổi y cũng không thể nhìn thấu!
Nguyên lai tinh thần lực cũng có thể tăng lên a!
Kinh hỉ này làm cho Ngự Thượng Tuyền mừng rỡ, vội vàng quay đầu lại nhìn Sát Nặc, nói: “Sát Nặc Sát Nặc, ta, ta giống như đột phá trình độ Ma pháp sư cấp sáu!”
Ma pháp sư cấp sáu?!
Sát Nặc hơi hơi cả kinh sau đó lại trở nên trầm mặc, trên người Ngự Thượng Tuyền luôn xuất hiện rất nhiều kỳ tích, chỉ là cấp bậc tăng nhanh một chút mà thôi, hắn phải vui vẻ mới là bình thường.
“Ăn cơm trước hay vẫn là tắm rửa trước?” Sát Nặc hỏi, sau đó ấn cái nút ở đầu giường xuống, nhất thời dưới lầu liền truyền lên một trận tiếng vang, Ngự Thượng Tuyền tựa hồ còn có thể ngửi được mùi thơm của thức ăn.
Nhìn nhìn thân thể sạch sẽ của mình lại nhìn thân thể bẩn loạn của Sát Nặc, Ngự Thượng Tuyền đau lòng, nói: “Tắm rửa trước… Ta giúp ngươi tắm nha…”
Người này thật là, cũng không biết hảo hảo chiếu cố mình, nhìn thân hình sau khi đứng lên như gầy đi hai vòng của Sát Nặc, Ngự Thượng Tuyền sụt sịt mũi, trong lòng cảm thấy ê ẩm đến phát đau.
“Về sau không thể như vậy…” Ngự Thượng Tuyền ở trong lòng âm thầm nghĩ.
Tắm rửa xong, khuôn mặt của Ngự Thượng Tuyền hồng hồng hai chân như nhũn ra được Sát Nặc bế ra khỏi phòng tắm, sắc mặt Sát Nặc cũng đỡ hơn, tuy rằng quầng thâm dưới mắt vẫn không thể che giấu được, nhưng sắc mặt cũng đã tốt hơn rất nhiều.Trên bàn cơm sau khi ngồi xuống, Ngự Thượng Tuyền kéo kéo tay áo Sát Nặc, nói: “Về sau… Về sau không thể như vậy”.
Đằng Y nói, chuyện này làm nhiều không tốt (Chuyện này là chuyện gì vậy??? Mấy bạn (>w<)), sẽ ảnh hưởng đến thân thể.
Nghĩ đến eo của Đằng Y, Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu khẳng định, y cũng không muốn trở nên giống như vậy.
Sát Nặc từ chối cho ý kiến uy Ngự Thượng Tuyền ăn cơm, không phản bác cũng không đồng ý, cứ trầm mặc như trước, dù sao… Đến lúc đó, tiểu hài tử cũng sẽ không cự tuyệt hắn.
Sát Nặc chậm rãi lộ ra nụ cười như có như không, bình ổn hỗn loạn cùng chua xót trong lòng, nếu Ngự Thượng Tuyền còn dám hôn mê một lần nữa, hắn thật sự cũng không biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì đâu.