*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ khi Sát Nặc ôm y đi về phía trước, quả nhiên tốc độ nhanh hơn nhiều, vốn thời tiết đang có chút oi bức, đi sâu vào bên trong rừng rậm quả nhiên tốt hơn rất nhiều, từng cơn gió nhẹ thổi tới, làm cho hai người cảm thấy mát hơn.
Ngự Thượng Tuyền ghé vào trên người Sát Nặc, nhiệt độ cơ thể ấm áp của nam nhân khiến y có chút buồn ngủ, mở miệng hỏi: “Hiện tại tới nơi nào rồi?”
Nhu nhu mắt, muốn làm cho chính mình tỉnh táo thêm một chút, đem Nhuyễn đã muốn ngáy ngủ đặt xuống, sau đó vươn hai cánh tay choàng qua cổ nam nhân, đầu cũng gối lên vai hắn.
Phía sau truyền đến tiếng nói mơ màng chứng minh chủ nhân thanh âm giờ phút này đã mệt mỏi, Sát Nặc hai tay nâng mông thiếu niên lên, nhìn bốn phía con đường trước mắt, mới nói: “Tiến vào tầng thứ tư”. Sau đó đi thêm về phía trước hai bước, giọng nói ôn nhu, chậm rãi quay đầu, đối với thiếu niên mắt đều mở không lên nói: “Ngủ tiếp đi”.
Để đến hàn tuyền tầng thứ năm còn phải mất một khoảng thời gian nữa, dù sao mình cũng không gấp, đi chậm một chút để cho thiếu niên có thể ngủ nhiều thêm một lúc cũng tốt.
Thiếu niên đang choàng tay qua cổ hắn hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt dần dần khép lại, chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng thanh âm hít thở đều đều.Đợi đến biên giới tầng năm, mặt trời cũng sắp lặn, người trên lưng phát ra tiếng than mơ hồ, sau đó hắn cảm thấy trên vai nhẹ đi, nhìn lại phía sau, quả nhiên y đã tỉnh.
Đứng tại chỗ chờ thiếu niên tỉnh táo lại, sau đó đem y đặt xuống bên dưới tàng cây, ý bảo y ở chỗ này chờ, còn mình đi chung quanh săn ma thú cấp thấp, chưa có hình thành trí tuệ, trừ bỏ ở tình huống bất đắc dĩ, cho tới bây giờ hắn đều săn ma thú chưa có trí tuệ để làm thức ăn.
Không phải ngại vì chiến đấu phiền toái, mà hắn cảm thấy, khi đối mặt với quần thể đã hình thành trí tuệ, hắn luôn luôn có cảm giác ăn thịt đồng loại mình.
Nghĩ nghĩ, quyết định ở chung quanh tìm một ít ngải thảo, sau đó dùng lửa hơ qua chúng, treo ở trên cây.
Bình thường ma thú ghét nhất là mùi cây ngải thảo, nguyên nhân bởi vì ngải thảo phát ra mùi quá mức nồng đậm, mà bình thường, các ma thú đều có khứu giác phi thường linh mẫn, cho nên, ở nơi có ngải thảo sinh trưởng ma thú đều rất ít tụ tập.
Bởi vì loài cây này sẽ làm cho khứu giác chúng bị tê liệt, thậm chí làm cho chúng mất đi khứu giác trong thời gian ngắn nặng hơn còn có thể mất đi vĩnh viễn, mà ma thú dựa vào mùi để nhận ra thân phận đối phương, một khi đánh mất khứu giác, đối với ma thú mà nói, không thể nghi ngờ là nhược điểm trí mạng.
Mà ngải thảo sau khi bị hơ qua lửa, mùi phát ra càng thêm nồng đậm, hơn nữa trong một khoảng thời gian dài cũng không tan đi, cho nên, sau khi hơ qua ngải thảo, ít nhất trước khi mùi ngải thảo phai bớt sẽ không có một con ma thú nào đến quấy rầy họ.
Nhìn chung quanh, xác định bẫy đã làm cẩn thận, liền bắt một con mồi quay trở về.
Quả nhiên thấy được một tiểu hài tử vẻ mặt thành thật ngồi ở chỗ đó, chớp chớp đôi mắt to nhìn về phương hướng lúc hắn rời đi.
Thấy mình trở về, ánh mắt tiểu hài tử nháy mắt phát sáng làm cho tâm tình hắn cảm thấy thật tốt, bước nhanh tới trước mặt tiểu hài tử, đem con mồi thật lớn để xuống, nói: “Ăn”.
Ngự Thượng Tuyền ngây người nhìn con mồi trước mắt chưa được xử lý, ngốc ngốc hỏi: “Sao… Ăn như thế nào…”
Sát Nặc…… Nháy mắt cứng đờ cả người.
Hắn tự nhiên quên chưa xử lý con mồi.
Vì thế yên lặng, đem con mồi lại khiêng lên, lại yên lặng, đi về hướng con suối nhỏ gần đó.
Theo bản năng hắn chặn tầm mắt thiếu niên đang nhìn về phía bên này, ở trong tiềm thức hắn, thiếu niên luôn rất đơn thuần, nhìn đến cảnh hắn giết con mồi, đối với thiếu niên sẽ ảnh hưởng không tốt.
Sau đó xoát xoát vài cái giơ tay chém xuống, đã lột xong da lông, đem da lông cùng thịt đặt ở trong dòng suối rữa sạch sẽ, sau đó lại dùng da lông bao lấy thịt, chậm rãi đi về phía Ngự Thượng Tuyền, đem các thứ để xuống, bắt đầu nhóm lửa.
Ngự Thượng Tuyền nhìn nam nhân…… Ân, không thể lại kêu nam nhân nữa.
Nhìn Sát Nặc không nói một lời nào thuần thục nhóm lửa, tước nhánh cây, sau đó cắt thịt thành từng khối, dùng nhánh cây xuyên qua.
Nhưng chính là một câu cũng không nói.
Nghiêng đầu, chớp chớp mắt.
Phát hiện ở thế giới trước y đã từng nhìn thấy cảnh này trong tivi.
Một người nam muốn lấy lòng người nữ, sau đó đưa cho nàng một trái táo, kết quả lại quên rữa táo.
Sau đó kế tiếp chính là người nữ tức giận mắng người nam, mà người nam chỉ yên lặng, hơn nữa mặt người nam thực hồng, lúc ấy mẹ đã nói cái gì nhỉ?
À…… Người nam sợ hãi và thẹn thùng……
Lại chớp chớp mắt, nhưng mình không có tức giận, như vậy Sát Nặc cũng sẽ không sợ hãi.……
Ân, đó là…… Thẹn thùng?
Lúc ấy mẹ lại là nói như thế nào nhỉ?
À…….. Khi thời điểm hắn thẹn thùng, ngươi trăm ngàn lần không cần đi an ủi hắn, bằng không, hắn sẽ càng ngày càng thẹn thùng, sau đó sẽ không để ý đến ngươi nữa.
Hoảng hốt gật gật đầu.
Quả nhiên là thẹn thùng a……
Nhưng không thể an ủi hắn.
Ân, lại gật gật đầu, vậy không đi an ủi hắn.
Kia hiện tại nên làm gì.
Ngự Thượng Tuyền có chút bất đắc dĩ, y cho tới bây giờ đều không có gặp qua chuyện này.
Từ trước đến nay, đều là trưởng lão nói cái gì, y nghe cái đó, số lần chính mình nói chuyện cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng từ khi đến thế giới này, gặp được Nhuyễn, y dường như khôi phục lại bản tính cũ, tùy ý thoải mái cười to, muốn nói liền nói, muốn làm liền làm……
Nhưng hiện giờ y phải làm sao bây giờ……
Lại nhớ tới mẹ nói, nga…… Thẹn thùng a, khi thẹn thùng y không thể để ý đến hắn, chờ hắn không còn thẹn thùng tự mình tìm y là được.
Lại gật gật đầu, vậy không để ý tới hắn đi.
Sau đó, Nhuyễn kinh ngạc, lại mang theo biểu tình hoang mang.
Ngự Thượng Tuyền cũng bắt đầu trầm mặc, Sát Nặc liền càng thêm trầm mặc.
Sau đó hai người đều trầm mặc.
Thời điểm chuẩn bị đi ngủ, bởi vì hai người đều không có quần áo dư để trải dưới đất.
Ngự Thượng Tuyền…… Là hoàn toàn không có, còn Sát Nặc, hắn tính sau khi tìm được thảo dược thì trực tiếp trở về thành, hơn nữa ở thời điểm hắn xuất phát cũng gấp gáp, cho nên vốn không có chuẩn bị gì.
Nhìn Ngự Thượng Tuyền trắng nõn sau khi tắm qua, làn da non nớt, thực rõ ràng là nằm trên cỏ sẽ không thể ngủ được.
Vì thế…… Sát Nặc thực bình tĩnh trực tiếp nằm ở trên cỏ, sau đó duỗi tay ra kéo Ngự Thượng Tuyền, nằm lên trên người mình.
Cứ như vậy, bọn họ liền ôm nhau ngủ một đêm.
Ngày hôm sau thời điểm bọn họ tỉnh lại, đột nhiên phát hiện, bọn họ liền như vậy trầm mặc ăn xong cơm chiều, trầm mặc tắm rữa, lại trầm mặc đi ngủ.
Nhưng mà tự nhiện lại hài hòa vô cùng, không có một tia xấu hổ.
Hết chương 8Chú thích:Cây ngải thảo