Tình Nhân Ơi Yêu Nhau Nhé!

Chương 23


Giai Tuệ mải mê hát mà không hề biết từ phía xa có một người đàn ông bị giọng hát của cô hút mất hồn vía, mà đứng ngây người ra.
Vì lúc nãy Âu Lãnh Thiên để quên tài liệu ở nhà, anh lại không thích để người khác ra vào nhà của mình nên phải tự về nhà lấy, nhưng không ngờ lần về nhà đột xuất này đã cho anh nghe được giọng hát của Giai Tuệ.
Giọng hát này của cô tựa như một viên kim cương thô chưa qua mài dũa, nhưng nếu như viên kim cương này vào tay anh thì chắc chắn sẽ tỏa sáng lấp lánh cho mà xem.
Giai Tuệ nghe được tiếng bước chân liền giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Giai Tuệ đứng hình mất 5 giây khi thấy Âu Lãnh Thiên đang đứng nhìn cô, cô cũng nhìn anh, hai người cứ im lặng mà nhìn nhau.
Bây giờ, làm ơn có ai đó đào giùm cho cô một cái hố để cô có thể nhảy xuống, chứ mất mặt quá đi.
"Sao..

anh lại về giờ này vậy?" Giai Tuệ mặc dù đang rất xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh hỏi anh.
"Nếu không về giờ này thì làm sao anh có thể nghe được giọng hát này đây." Âu Lãnh Thiên bước lại ngồi xuống cạnh Giai Tuệ: "Em có muốn trở thành ca sĩ không?" Âu Lãnh Thiên nhìn chăm chú vào cô, để chờ câu trả lời.
"Hả?" Giai Tuệ bị bất ngờ trước câu hỏi của anh.

Không phải chứ, không lẽ Âu Lãnh Thiên muốn cô vào công ty của anh đó chứ?
"Nếu em đồng ý, sau này tôi sẽ đào tạo cho em trở thành ca sĩ nổi tiếng không chỉ trong nước mà còn vang danh toàn cầu."
Được vào giải trí LT chính là ước mơ của biết bao nhiêu người.

Ai cũng biết LT chính là công ty giải trí hàng đầu hiện nay, nếu vào được LT thì chuyện nổi tiếng chắc chắn sẽ không còn xa vời với họ nữa, cũng vì thế đã có nhiều người cố gắng luyện tập đến nỗi không ăn không ngủ chỉ để trở thành thực tập sinh của LT, còn bây giờ cô vu vơ hát một bài lại nhận được lời đề nghị này sao.
"Không..

em không muốn trở thành ca sĩ đâu." Giai Tuệ cố gắng nén nỗi xót xa vào trong, cố gắng nói ra những lời nói miễn cưỡng đó.
Bây giờ, cô vẫn chưa tìm được mẹ, cô không hề có tâm trạng để tập trung vào việc gì cả, trong khi đầu óc còn vương vấn quá nhiều nỗi niềm thì làm sao cô có thể hoàn toàn đặc hết sức mình cho một việc nào chứ.
"Thôi được rồi, nếu em không muốn thì tôi sẽ không ép." Âu Lãnh Thiên lấy tay xoa nhẹ lên đầu cô, trong lòng có chút tiếc nuối.
* * *
1 tuần sau.
Hôm nay, là ngày Giai Tuệ tham gia bữa tiệc họp mặt dành cho các đạo diễn.
Nhưng đổi lại sự mong đợi của cô chỉ là nỗi thất vọng tràn trề vì Trương Bách không có ở đây.
Lúc nhỏ, mẹ có cho cô coi một tấm hình chụp buổi lễ khai máy của mẹ vào đoàn phim của Trương Bách, tất nhiên là có Trương Bách ở trong đó.
Qua mười mấy năm trời gương mặt ông ấy chắc chắn sẽ có thay đổi như chỉ cần gặp mặt chắc chắn cô vẫn có thể nhận ra.
Giai Tuệ định bước ra về thì đột nhiên bị kéo lại bởi một giọng nói.
"Cô gái mặc váy trắng dừng lại một chút được không?"
Giai Tuệ liền quay lại ngó nghiêng ngó dọc vì trong đây chỉ có một mình cô mặc váy trắng mà thôi, Giai Tuệ quay lại nhìn vào người đang gọi cô.
"Ông gọi cháu sao?" Vì người gọi cô trông khá lớn tuổi, nên cô xưng hô ông - cháu để thể hiện sự kính trọng.

"Đúng vậy, là ta gọi cháu." Ông cụ bước đến chỗ Giai Tuệ, từ nãy đến giờ mắt không hề dời khỏi khuôn mặt cô, trong ánh mắt của ông cụ đầy ấm áp và trìu mến, cho người ta một cảm giác rất gần gũi nên Giai Tuệ không có ý định tránh né.
"Đúng thật, là rất giống."
"Ông nói cháu rất giống, là giống ai vậy ạ?"
"Nhìn cháu rất giống một người học trò cũ của ông, người đó là ảnh hậu Tô Nguyệt từng nổi tiếng một thời."
"Ông nói, ông là thầy của mẹ cháu sao?" Giai Tuệ kinh ngạc nhìn ông cụ nói.
"Cái gì, cháu là con gái của Tô Nguyệt sao?"
Giai Tuệ gật đầu.
"Ta không ngờ, Tô Nguyệt lại có một đứa con gái lớn như thế này rồi..

vậy bây giờ Tô Nguyệt như thế nào rồi, cuộc sống có tốt không?"
"Mẹ cháu đột nhiên mất tích mười mấy năm nay..

cháu vẫn chưa tìm được mẹ nữa!" Giai Tuệ buồn bã, cố gắng gượng lại để cho nước mắt không rơi xuống.
Ông cụ thở dài một hơi não nề: "Đúng là hồng nhan bạc phận mà, một người tốt bụng, hiền lành như trò ấy vậy mà cuộc đời thật bất công, chưa bao giờ để trò ấy được sống hạnh phúc một cách trọn vẹn cả."
"Không được sống hạnh phúc trọn vẹn, là sao vậy ạ, không lẽ trước đây mẹ cháu phải chịu đau khổ gì sao?"

"Thật ra tình cảm thầy trò giữa ông và Tô Nguyệt cũng được xem là rất thân thiết, nên Tô Nguyệt rất thường hay tâm sự với ông, có lần ông thấy con bé đã chạy lại khóc nức nở và tâm sự những nỗi buồn trong lòng cho ông nghe con bé nói rằng, nó có yêu một người đạo diễn tên là Trương Bách, nhưng Trương Bách không chỉ là một đạo diễn bình thường mà cậu ta là thiếu gia của một gia tộc vô cùng giàu có..

Thời gian trôi qua, tình cảm giữ hai người ngày càng sâu đậm, nhưng rồi cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến, gia đình của Trương Bách biết được chuyện, họ ra sức cấm cản vì cho rằng Tô Nguyệt không môn đăng hổ đối, không xứng để làm con dâu của họ.

Gia đình Trương Bách bắt cậu ta phải cưới cô tiểu thư của một gia đình quyền quý khác.

Trương Bách vì trọng trách của cả gia tộc đều đặt lên vai anh ta, vì áp lực của gia đình nên đã chấp nhận cưới cô gái đó..

Vài năm sau thì Tô Nguyệt mới có thể quên được mối tình đó và chấp nhận người khác, những tưởng cuộc sống sẽ được hạnh phúc thì Tô Nguyệt phát hiện chồng đã từng có một đời vợ, hắn ta lừa gạt Tô Nguyệt lấy hắn vì lúc đó công ty hắn ta có một dự án rất quan trọng và bênh đối tác bắt buộc phải chọn Tô Nguyệt trở thành người đại diện cho họ, sau khi dự án kết thúc hắn ta liền trở mặt, hắn liên tục đánh đập hành hạ Tô Nguyệt, nhưng lúc đó con bé đó lại chịu hết tất cả không hề phản kháng, bởi vì Tô Nguyệt muốn cho con gái của mình có được một gia đình trọn vẹn như bao người, chứ không là trẻ mồ côi không ai thừa nhận giống như con bé."
Nghe đến đây trong lòng Giai Tuệ không khỏi đau đớn, tại sao mẹ cô lại phải chịu đựng nổi đau cả thể xác lẫn tâm hồn nhiều đến như thế, vậy mà cô lại chưa bao giờ biết, chưa bao giờ có thể chia sẽ nỗi buồn ấy với mẹ của mình..

Bình Luận (0)
Comment