Tình Nồng Người Không Biết

Chương 29


Edit: Hanna
Beta: Heulwen

 
Khi ánh mắt ôn hòa trở nên lạnh lùng, đột ngột mang đến không khí lạnh lẽo xung quanh khiến người ta không kịp phòng bị.
 
Vẻ mặt Tùy Cẩn Tri âm trầm, Thời Thiển không hay nhìn thấy biểu tình này trên mặt của anh, vì vậy cô cũng có thể dễ dàng đoán được tâm trạng hiện giờ của anh.
 
Với lại, hành vi này xảy ra trên một chuyến bay của hãng hàng không “Viễn Bác”, lại bị chính người thừa kế sắp nhậm chức phát hiện, hậu quả thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
 
Thời Thiển thầm thở dài đáng tiếc cho nữ tiếp viên hàng không kia, nếu chỉ bị người khác phát hiện, có lẽ sẽ bị phê bình khiển trách vài câu, cùng lắm là bị xử phạt nho nhỏ, nhưng Tùy Cẩn Tri tuyệt đối không phải là người có thể dễ dàng châm chước.
 
“Cô đã tham gia khóa huấn luyện học nghề chưa?” Ngữ khí của anh vẫn đều đều bình tĩnh, mang theo vẻ lạnh lùng, ánh mắt hơi tối lại, nhìn thoáng qua bảng tên của đối phương, cau mày nói: “Diệp Tử Lâm?”
 
Cô ta bị anh làm cho giật mình hoảng sợ, dường như cũng không cam lòng với việc bị dạy dỗ bởi người đàn ông đẹp trai như vậy, cô ta hằn học trả lời: “Quý khách, vui lòng ngồi vào chỗ của mình và nhớ thắt dây an toàn.” 
 
Vừa ngúng nguẩy nói xong, cô ta xoay người, định rời khỏi khoang hạng nhất.
 

“Đứng lại.”
 

Mặc dù con người của Tùy Cẩn Tri khá nhẹ nhàng nhã nhặn nhưng lại mang chút cường thế bá đạo, chỉ cần anh cứng rắn lên, hoàn toàn không cho người khác tìm được đường phản kháng.
 
Hai chữ này không chỉ khiến Diệp Tử Lâm đứng im tại chỗ, mà còn hấp dẫn sự chú ý của tiếp viên trưởng, chị Dung nhìn thấy cảnh này, lại trông thấy người cấp dưới vốn không nên xuất hiện ở đây, trong lòng liền biết  có chuyện không hay xảy ra.
 
Tùy Cẩn Tri đè thấp giọng nói, đưa ra yêu cầu cho tiếp viên trưởng: “Chị Dung, nữ tiếp viên hàng không này tự ý chạy đến khu vực không được phân công, quấy rối khách hàng, còn ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của những người khác. Phiền chị hãy đưa cô ấy đi kiểm điểm lại. Ngoài ra, từ ngày mai trở đi, tôi không muốn trông thấy cô ấy ở bất cứ nơi nào trong công ty.”
 
Diệp Tử Lâm mới đến làm việc không được bao lâu. Cô ta là người mới, lại càng không quen biết người đàn ông trước mặt. Có lẽ anh chỉ là loại công tử nhà giàu cậy mình có quyền có thế mà thôi, trong lòng oán hận mà há mồm phản bác lại: “Anh có ý gì hả? Dựa vào cái gì mà nói đuổi việc thì liền đuổi việc? Anh cố ý làm nhục tôi ở nơi công cộng như thế này, tôi còn muốn kiện anh đấy!”
 
Tùy Cẩn Tri lười phải giải thích cho cô ta hiểu, chỉ nói với chị Dung: “Tôi sẽ báo cho bộ phận nhân sự lập tức sa thải cô ấy, không ai được phép can thiệp hay xin tha cho cô ấy.”
 
“Vâng, Tùy... cậu Tùy, tôi hiểu.”
 
 Chị Dung là một tiếp viên lâu năm nên rất chuyên nghiệp, cô ấy hiểu rất rõ phải giải quyết những vấn đề này như thế nào, lập tức nghiêm nghị mà trừng mắt nhìn Diệp Tử Lâm một cái, sau đó vội vàng đưa cô ta lùi lại khoang tiếp viên để khiển trách.
 
Với tư cách là giám đốc sắp được bổ nhiệm của công ty, so với người khác, Tùy Cẩn Tri càng có quyền yêu cầu làm điều này, mà hiển nhiên đấy hậu quả do chính Diệp Tử Lâm gây ra, không cần phải giải thích nhiều lời với cô ta, chỉ cần giao cho phòng nhân sự đi xử lý là đủ rồi.
 
Trong lòng Thời Thiển đã hoàn toàn bị đại thần Tùy thuyết phục, một người đàn ông có năng lực làm việc xuất sắc, lại có giọng nói hay như vậy, thời điểm nên dịu dàng thì vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu, thật sự là hoàn hảo không ai bằng!
 
Nhìn thấy Tùy Cẩn Tri trở lại chỗ ngồi, cô lo lắng tâm trạng tốt của anh sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi, nghĩ ngẫm một chút, Thời Thiển dùng ngón tay mảnh khảnh cầm lấy một ly nước, đưa tới trước mặt anh: “Anh uống nước đi, giải khát.”
 
Quả nhiên, khóe miệng Tùy Cẩn Tri hòa hoãn xuống, nở nụ cười nhẹ với cô bạn gái nhỏ của mình: “Làm phiền em yêu phải quan tâm rồi.”
 
Từ trước đến nay, Hạ Dương rất kính trọng đối với người anh trai này của mình, giờ phút này, lại càng dùng vẻ mặt cảm kích nhìn anh, nói: “Cảm ơn anh đã giải vây giúp em, cô tiếp viên hàng không này thật sự rất quá đáng. Cũng may là cô ấy chỉ quấy rầy đến em.”
 
Tùy Cẩn Tri đã khôi phục sắc mặt bình thường, hai mắt nheo lại: “Cậu cũng nên che lấp bớt ‘ánh hào quang’ của bản thân đi. Nếu không, ai làm bà xã của cậu cũng quá mệt mỏi rồi.”
 
Hạ Dương nghĩ đến mối tình đầu nhà mình, nụ cười hạnh phúc có muốn cũng không thể kìm nén được.
 
“Làm bạn gái của anh cũng không dễ dàng đâu.” Thời Thiển ngồi bên cạnh cũng thì thầm bổ sung một câu.
 
Cô cũng biết được tin tức Hạ Dương đã có bạn gái từ lâu, hơn nữa còn sắp tổ chức hôn lễ, hai người họ đã công khai vào năm ngoái.
 
Tùy Cẩn Tri nghe vậy, anh khẽ rũ mắt xuống nhìn cô, nụ cười tươi rói càng làm cho anh thêm quyến rũ mê người: “So với cậu ấy, anh khiêm tốn hơn rất nhiều, không phải sao?”
 
Có hả, làm sao mà cô hoàn toàn không cảm giác được nhỉ? À, ngoại trừ việc không hề công khai thân phận thật của “Bác Diễn” ở trên mạng xã hội.
 
Thời Thiển hạ giọng, cười nói: “Cũng không ngờ sẽ trùng hợp như vậy, lại gặp được người thân của anh tại đây.”
 
Cô mím môi, ngượng ngùng mà bổ sung một câu: “May mà chỉ là em họ, nhưng người em trai này của anh có lai lịch không nhỏ, đủ để dọa em sợ hãi rồi.” Nói xong, còn giả bộ đưa tay sờ sờ trái tim nhỏ.
 
Tùy Cẩn Tri chủ động phối hợp với cô, nói: “Anh cũng không dự đoán được điều này. Ngày thường anh đều cố gắng tránh xa cậu ấy. Hạ Dương quá dễ dàng bị người hâm mộ nhận ra, kiểu gì cũng phải gặp ít rắc rối.” 

 
Vừa dứt lời, anh khẽ thở dài một tiếng, đưa tay lên xoa xoa lông mày: “Em không biết fans hâm mộ của cậu ấy đáng sợ như thế nào đâu, đặc biệt là mấy người còn nhỏ tuổi, quả thực giống như quỷ đói sói gào vậy. Chỉ cần làm mất một sợi tóc của Hạ Dương, họ đều sẽ thề chết không bỏ qua.”
 
Thời Thiển ngay lập tức tỏ vẻ đồng ý mà nói: “Về sau chúng ta vẫn nên tránh xa cậu ấy, càng xa càng tốt.”
 
Tùy Cẩn Tri không thể nhịn được mà bật cười ra tiếng, đưa tay lên chạm vào mái tóc mềm mại của cô: “Mặc dù đối phương là em trai của anh, nhưng bạn gái của anh nói phải tránh xa một cậu chàng đẹp trai, anh vẫn rất vui vẻ.”
 
Hai người vừa nói vừa cười thì đột nhiên gặp phải luồng khí hỗn loạn, thân máy bay không tránh khỏi bị xóc nảy, ngay cả thân thể hành khách cũng bị run rẩy lên xuống.
 
Tùy Cẩn Tri dùng một tay cầm cốc nước, tay kia ôm lấy bả vai cô, chỉ là một hành động đơn giản như vậy, cũng khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm an ổn.
 
Sau một giây, thông báo của cơ trưởng vang lên: “Kính chào quý khách, vui lòng trở lại chỗ ngồi và thắt dây an toàn cẩn thận, do máy bay gặp phải dòng khí bất ổn nên có thể gây xóc nảy …”
 
Đầu tiên là nói một lần bằng tiếng Trung, sau đó là tiếng Anh, lời nói của cơ trưởng rất rõ ràng, giọng điệu từ tốn, bình tĩnh, cũng là một cách làm việc khá chuẩn mực.
 
Thời Thiển chợt nhớ tới trước đây cô đã từng nghe qua Tùy Cẩn Tri phát thông báo một lần trên máy bay. Thật sự là vô cùng kinh ngạc, khiến cô nhớ mãi không quên. Đáng tiếc, bây giờ anh tạm thời không còn điều khiển máy bay nữa, cô vẫn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy bứt rứt.
 
“Lần đó nghe được âm thanh thông báo của cơ trưởng Tùy, em thích đến mức muốn bay trên trời.”
 
“Thật không, vậy anh sẽ đặc biệt vì em mà làm một đoạn thông báo riêng nhé?” Tùy Cẩn Tri nhéo nhẹ lòng bàn tay của cô, không đợi cô trả lời, đã quen thuộc mà mở miệng, mỗi một chữ đều được phát âm chuẩn mực mà chân thực: “Kính chào khách quý, chúng ta đang tiến vào khu vực bất ổn. Vui lòng trở lại chỗ ngồi và thắt dây an toàn......”
 
Đoạn thông báo bằng tiếng Anh của anh mang theo sự độc đáo riêng của giọng người Anh, âm điệu ưu nhã, giống như tơ lụa trôi trên mặt nước, âm sắc như gió mát hơi se lạnh, nhưng lại không khỏi khiến người ta khao khát, cảm giác lạnh lùng cấm dục quả thực muốn ngừng mà không được.
 
Giọng nói của người đàn ông giống như một ngọn đèn sáng chói, nặng nề chạm vào sâu trong trái tim cô, vang vọng vừa trầm vừa dài như tiếng chuông.
 
Thời Thiển yên lặng mà gối đầu lên trên cánh tay anh, cũng không muốn nâng dậy, mỗi một từ tiếng Anh đều được anh phát âm rất dễ nghe, hay đến nỗi không biết phải dùng từ ngữ nào để đánh giá mới tốt ... Thật sự rất giống pháo, dễ bắt lửa rồi bùng nổ mạnh.
 
Team người ‘thanh khống’ tỏ vẻ rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được mà phải thả icon #QAQ#
 
_____________________________________________
 
Máy bay đến thành phố Lịch Hải, khách hàng trong khoang hạng nhất theo ​​trong hành lang đi ra trước, Hạ Dương lại đội mũ đeo kính râm, mỉm cười với bọn họ: “Em và người đại diện đi trước nhé.” Dừng một chút, lại nhịn không được mà nhìn anh trai nhà mình, nói: “Hai người có vẻ rất hợp nhau đấy.”
 
Kể cả khi Tùy Cẩn Tri đứng chung một chỗ với cậu em họ đang là một ngôi sao nổi tiếng, anh cũng không hề thua kém một chút nào, nhưng chính khí chất thanh cao không nhiễm bụi trần càng khiến anh thêm nổi bật.
 
Hà Dương nhẹ giọng hỏi anh: “Anh có muốn em thả chút tiếng gió trong gia đình mình trước không?”
 
“Không cần, chắc cũng không phải đợi lâu lắm đâu, anh sẽ tự mình nói.” Không thể nghi ngờ, những câu nói này không phải chứng tỏ Tùy Cẩn Tri quá mức tự phụ trong mối quan hệ này, mà do đoạn tình cảm này có triển vọng vô cùng tươi sáng.
 
Hạ Dương cũng không cần phải nhiều lời nữa, nhanh chân rời đi trước khi thấy Thời Thiển đỏ bừng mặt.
 

Thời Thiển được người đàn ông nắm tay, nhắm mắt theo đuôi mà bước từng bước về phía trước, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ về những lời anh vừa nói. Sau khi nhận ra, cho dù bây giờ cô có nói điều gì thì cũng không hề khác biệt, cuối cùng cô vẫn quyết định cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên.
 
Tùy Cẩn Tri không cố tình sắp xếp, hai người họ như những cặp đôi yêu nhau bình thường, xuống máy bay thì xếp hàng chờ taxi, dọc đường đều nói về công việc và cuộc sống của nhau trong mấy năm vừa qua.
 
Thời Thiển cũng chia sẻ những kỷ niệm đáng nhớ thời đại học với anh, trong khoảng thời gian đó, hầu như mỗi ngày cô đều phải chạy tới thư viện, đọc các loại sách về thiết kế. Nền tảng vẽ bằng tay của cô không phải quá tốt, vì vậy ngoài việc luyện tập vẽ trên phần mềm photoshop, cô còn phải luyện vẽ phác thảo. Dù sao đi nữa, cô phải xem rất nhiều bản vẽ thiết kế mỗi ngày để trang bị kiến thức thật phong phú.
 
“Thư viện của trường các em chắc là mỗi ngày đều kín chỗ.”
 
Mới đầu cô còn chưa hiểu ý của anh, nhưng Tùy Cẩn Tri ngay lập tức liền giải thích: “Nhiều sinh viên nam có khi chỉ đến đó đọc sách vì em thôi. Anh nghĩ, nếu đổi lại là anh thì anh cũng sẽ đi ngắm người đẹp.”
 
Những lời khen ngợi này của Tùy Cẩn Tri quả thực dỗ con gái nhà người ta mở cờ trong bụng, nhưng Thời Thiển vẫn hơi nghiêng đầu, che giấu sự ngọt ngào trong lòng, nói: “Anh sẽ không như vậy đâu, có lẽ thời đại học anh còn nổi tiếng hơn em nhiều, đúng không?”
 
Tùy Cẩn Tri nhìn cô, chỉ cười mà không nói.
 
Thời Thiển nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình di động, phát hiện đã không còn sớm, vì vậy cô bảo Tùy Cẩn Tri đợi một chút, cô phải gọi điện thoại cho trợ lý của ông chủ kia trước.
 
Sau khi được thông báo về thời gian cụ thể để hai bên gặp mặt, thấy vẫn còn thời gian rảnh, hai người liền quyết định đến khách sạn nhận phòng và cất hành lý, nghỉ ngơi một chút rồi mới đến công trường xây dựng viện bảo tàng tư nhân.
 
Thái độ nghiêm túc khi làm việc của cô càng khiến người đàn ông cảm thấy động tâm hơn.
 
Từ góc nhìn của Tùy Cẩn Tri, làn da của cô trắng nõn mềm mại, tinh tế không tì vết như trứng gà vừa bóc vỏ. Anh còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì cả người đã tiến sát lại gần cô, hơi thở hòa quyện giao triền vào nhau, khiến không khí xung quanh cũng tăng thêm vài phần ái muội.
 
Thừa dịp ánh mắt của tài xế dời đi, anh lén hôn một cái lên khóe miệng cô, lúc này mới cảm thấy vừa lòng.
 
Khi hai người đến khách sạn, Thời Thiển cầm chứng minh thư đi làm thủ tục trước, Tùy Cẩn Tri đi tới chỗ cách đó không xa, gọi điện thoại cho thư ký, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng của cô gái nhỏ, ánh đèn trong đại sảnh phản chiếu ngược vào đáy mắt anh, dường như có rất nhiều tia sáng nhỏ vụn đang trôi nổi.
 
Sau khi thư ký A Hào nhận điện thoại, anh lập tức hỏi đối phương: “Điều tra đến đâu rồi?”
 
“Ban đầu, giám đốc Lâm còn không chịu thẳng thắn nói sự thật. Sau khi tôi gợi ý vài câu nói theo như ý của anh, anh ta mới thành thật thú nhận, nói rằng có người đưa đẩy tố cáo với vợ hắn, người phụ nữ làm việc trong văn phòng của Tạ Thanh Sam có tiếng xấu rất lớn, chuyên dụ dỗ đàn ông, vì thế, giám đốc Lâm mới bất đắc dĩ phải yêu cầu đuổi người kia ra khỏi dự án.”
 
Tùy Cẩn Tri khẽ nhíu mày, môi hơi nhếch lên tạo thành độ cung nhỏ: “Tìm ra người lắm miệng đó rốt cuộc là ai, sau đó nói cho tôi biết càng sớm càng tốt. Còn giám đốc Lâm.. tạm thời cứ vậy đã, sau vài tháng nữa, tôi sẽ đích thân xử lý, không có chính kiến phân biệt đúng sai, việc nhà cũng không thể quản lý cho tốt, chỉ biết nghe theo lời đồn nhảm nhí thì sẽ không có thành tích tốt trong công việc.”
 
“Vâng, anh Tùy cứ yên tâm, tôi hiểu.”
 


Bình Luận (0)
Comment