Tình Nồng Người Không Biết

Chương 34


Edit: Ai Chan
Beta: Heulwen

 
Có câu nói nói rất đúng, tự mình châm lửa thì phải tự mình dập lửa.
 
Lúc Thời Thiển hôn đại thần thì không có nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ làm theo trực giác mách bảo.
 
Cho đến khi hôn xong thì cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô có ý muốn trốn về chỗ ngồi nhưng đã không kịp nữa.
 
Tùy Cẩn Tri nâng cằm cô lên, giọng nói uyển chuyển vang bên tai cô: “Vừa nãy trước khi ăn cơm em có hỏi anh câu nói kia có tính hay không, anh chưa bao giờ là người nói không giữ lời.”
 
Anh nắm lấy tay cô vòng qua vòng eo rắn chắc của mình, vốn dĩ anh đã mặc mỏng manh nên tay cô dường như chỉ bị ngăn cản bởi một lớp ngăn rất mỏng, có thể cảm nhận được cơ thể của người đàn ông này tràn ngập sức sống như vậy.
 
“Em không chỉ có thể xem mà còn có thể sờ, cái gì cũng theo ý em.”
 
Thời Thiển không cẩn thận đã bị đại thần bắt làm tù binh, càng đừng nói đến tay anh đang mon men theo cánh tay cô đi lên, cô còn chưa kịp trả lời thì anh đã cúi đầu hôn trả lại.
 

Lúc hô hấp của cả hai người bắt đầu dồn dập, Thời Thiển cảm thấy đầu óc choáng váng, cũng không biết là nên nhận lấy hay là nên phản kháng lại nhưng chờ đến khi cô có chút ý thức lại được thì anh đã bế cả người cô lên đi vào phòng ngủ.
 
Khi sau lưng tựa vào tấm đệm mềm mại thì tay cô bất giác ôm lấy thân trên của anh, những nụ hôn không ngừng rơi xuống trán của cô, xuống chóp mũi, xuống cổ…. Từng chút một vừa hôn vừa cắn.
 
Thời Thiển sắp không thở nổi nhưng lại không có cách nào ngăn cản được tình huống nóng bỏng này, khí chất lạnh lùng trời sinh giữa hai đầu mày của cô đã thay thành vẻ dịu dàng, anh nhìn thấy cô mà càng không thể ngừng lại được.
 

Sau màn dạo đầu đầu thấp thỏm bất an thì quả thật cô càng khao khát chạm vào anh hơn, ngón tay cô cách qua lớp quần áo của anh mờ sờ loạn, đầu ngón tay nóng bừng cảm nhận được phần sống lưng ngay thẳng khiến người khác an tâm của anh, xúc cảm đúng là tốt đến mức sắp thăng thiên rồi.
 
“Cơ thể của cơ trưởng Tùy đúng là sờ rất sướng tay.” Cô cười khẽ, dùng toàn bộ ngón tay để vuốt v e da thịt anh.
 
Tùy Cẩn Tri sao có thể dễ dàng buông tha cho cô, hai thân thể kề sát nhau, ngoài miệng là một nụ hôn thâm tình ướt át, ngón tay của anh mạnh mẽ cởi bung nút áo trước ngực cô, sau đó càng nhiều nụ hôn lướt theo da thịt mà trằn trọc.
 
Tay anh lướt từ eo lên chỗ mềm mại trắng nõn trên người cô, động tác không nhanh không chậm nhưng lại vô cùng nóng bỏng.
 
Môi anh vờn qua đường cong no đủ trên ngực cô, Thời Thiển run rẩy không thôi, mặt nóng đến mức không biết phải làm thế nào mới đúng.
 
Vì sao lại phát triển đến tình huống cấm trẻ em dưới 18 tuổi thế này….
 
Từ trước khi bọn họ chính thức ở bên nhau thì cô cũng đã quen với việc được anh chăm sóc tỉ mỉ, càng quen với việc có giọng nói đầy cám dỗ của anh bầu bạn mỗi đêm, thậm chí ngay từ lúc nào không hay biết cô đã yêu người đàn ông này.
 
Cho nên sự thân mật của anh không mang đến cho cô cảm giác đột ngột và hoảng sợ, ngược lại càng bởi vì đã đủ yêu thích nên lại càng muốn phát sinh quan hệ thân mật nhất.
 
“Không phải là anh tới chiếm tiện nghi của em sao? Em không được nhúc nhích….”
 
“Vừa nãy anh không ăn no, đói bụng.”
 
Âm cuối cùng của anh hơi cao, cười nặng nề, còn mang theo cảm giác chưa đã thèm, nghe được nhịp thở dồn dập của Thời Thiển, nhìn thấy gương mặt mềm mại của cô cùng với hai tròng mắt mê người, dáng người mềm dẻo nằm ngang trên giường của anh, một hình ảnh đậm chất hoạt sắc sinh hương như vậy anh có muốn cũng không thể bỏ qua.
 
Quần áo của đại thần cũng bị kéo lên một nửa, lộ ra một phần eo trơn nhẵn và cơ bụng, cô cũng không còn liêm sỉ nào, muốn phản kháng nhưng đã sớm bị sắc đẹp của anh mê hoặc.
 
Nụ hôn kéo dài chừng một phút thì Thời Thiển mới chậm rãi quay về với thực tại, có điều dựa vào cảm giác mà đi sờ thử thì mỗi một lần an ủi cơ thể hai người sẽ như có thủy triều tuôn ra.
 
Thời Thiển nhẹ giọng r3n rỉ thành tiếng, đúng là có chút sắp không giữ được nữa rồi….
 
Biểu cảm của cô đều bị anh nhìn thấy nên đành phải miễn cưỡng cười trừ, lẩm bẩm: “Xin lỗi em, là do anh không nhịn được.”
 
Anh đúng là không ngờ được hai người lại nhanh chóng phát sinh ra loại quan hệ nào đó, ngay cả người lớn hai bên còn chưa gặp mặt, anh muốn tuân theo quy củ, là một người đàn ông thì nên biết kiểm soát chính bản thân mình nhưng cũng do cô quá mức mê người, thiếu chút nữa là đánh bay tất cả lý trí của anh.
 
Hai người có hơi ngừng động tác lại, Tùy Cẩn Tri ôm Thời Thiển sửa sang lại quần áo cho cô, tiếp tục đặt xuống những nụ hôn nhẹ, cô ngượng ngùng đáp lại, còn cố ý hỏi anh: “Thật sự là khó nhịn xuống sao?”
 
Anh hơi thở dài, giọng nói khàn khàn như đang rất kiềm nén phát ra từ trong cổ họng: “Em không cần phải nói như vậy? Em đang cố ý trừng phạt anh sao?”
 
Đôi mắt anh chợt lạnh lại, đáy mắt còn lóe qua d*c vọng chiếm hữu bá đạo.
 
Thời Thiển cũng không dám tiếp tục châm ngòi thổi gió, ngoan ngoãn nằm nghiêng trong ngực anh, khôi phục lại tâm tình đang nhộn nhạo của mình.
 
Bếp điện từ trong phòng khách còn đang bật, giữa căn phòng yên tĩnh phát ra tiếng hơi nước sôi ộc ộc nhưng hai người không lo được chuyện khác, trong mắt người kia thì bản thân đã trở thành món ăn còn muốn ăn hơn cả lẩu.
 
Không gian yên tĩnh này được giữ rất lâu, cuối cùng vẫn là bị tiếng chuông điện thoại của Tùy Cẩn Tri cắt ngang.
 
Anh nghiêm mặt lại một chút rồi mới đứng dậy nhận điện thoại, lúc mở miệng đã là giọng nói vừng vàng trước sau như một: “A Hào, có chuyện gì vậy?”
 
Bên kia vang ra tiếng người trợ lý đang rất lo lắng: “Anh Tùy, vừa nãy sân bay xảy ra chuyện, là sự cố nghiêm trọng.”
 

Thời Thiển nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của Tùy Cẩn Tri thay đổi, anh trầm giọng nói: “Ừm.” vài tiếng, nói là lập tức tới ngay này nọ, chờ anh cúp điện thoại cô mới nhấp môi hỏi: “Có phải công ty đa xảy ra chuyện gì không anh?”
 
“Ừ, A Hào mới nói có một chuyến bay của công ty từ Lịch Hải bay đến đây suýt chút đụng với máy bay của hãng hàng không thành phố S, cũng may không xảy ra thương vong nhưng anh cần phải đến sân bay.”
 
Tùy Cẩn Tri vừa nói vừa đi tìm áo sơ mi để thay, loại tình huống như thế này mà cần anh phải ra mặt thì khẳng định là không phải chuyện nhỏ rồi.
 
“Vậy anh có muốn ăn một ít thịt bò hay ít bánh mật gì đó lót dạ trước?”
 
Thời Thiển có chút hối hận lúc nãy bản thân đã không kìm lòng được mà đi chọc anh.
 
Sớm biết sẽ có tình huống như thế này thì cô nên để anh ăn cơm chiều nhiều một chút.
 
Trong tay Tùy Cẩn Tri cầm một cái áo vest, quay đầu lại đi tới trước mặt cô hôn xuống: “Không cần, em đã cho anh ăn no rồi.”
 
… Sao mà ở những lúc như vậy anh còn không quên trêu chọc cô.
 
Thời Thiển theo anh đến phòng khách, nhìn thoáng qua chỗ thức ăn trên bàn, nhẹ giọng nói: “Vậy được rồi, anh cứ đi vội trước đi, em ở lại thay anh dọn dẹp chỗ này, anh cứ yên tâm.”
 
Bước chân của Tùy Cần Tri thoáng khựng lại, giơ tay xoa đầu cô, giọng nói chứa đầy sự dịu dàng: “Giao cho em thì anh vô cùng yên tâm.”
 
Thời Thiển cắn môi, trong lòng không kìm được dâng lên một chút ngọt ngào nhưng nhìn lại bóng dáng đ ĩnh đạc của anh chuẩn bị đi khỏi thì không khỏi có chút luyến tiếc.
 
Cô chần chừ bước lại gần khu vực huyền quan, không biết phải nói như thế nào chỉ là trong lòng đột nhiên có một cảm xúc kì lạ quấn quanh làm cô hơi chùng lòng xuống.
 
Cô hít sâu một hơi, nghĩ rằng những ai đang trong tình yêu cuồng nhiệt đều như vậy nên không trách người ta lại nói ‘Có tình uống nước cũng no’.
 
Tùy Cẩn Tri ra đến cửa như là cảm nhận được cái gì, lúc anh đột nhiên quay đầu lại thì cô hơi bất ngờ nhưng vẫn duy trì gương mặt đoan trang nhã nhặn, hơi chớp mắt nhìn anh.
 
“Anh mau đi đi, chuyện nghiêm trọng như vậy mà….”
 
Anh bước đến trước mặt cô, cúi đầu khẽ chạm nhẹ lên trán cô một chút, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Thiển Thiển, buổi tối anh sẽ gọi cho em, phải nhớ anh đó.”
 
Cô chỉ cảm thấy muốn đắm chìm trong làn gió mát trăng thanh của anh, căn bản là không muốn rời.
 
……
 
Lúc Tùy Cẩn Tri đang trên đường đi đã có nói với nhân viên chịu trách nhiệm vụ việc là nhất định phải phối hợp với tổ điều tra của cục hàng không dân dụng để làm rõ nguyên nhân sự cố.
 
A Hào thì gấp gáp báo cáo với anh qua điện thoại, người bị nghi ngờ có liên quan đến sự cố chính là cơ trưởng Mạnh mới ba mấy tuổi mới lên chức cơ trưởng của công ty bọn họ, nghe nói là cậu ấy không nghe rõ lệnh của đài quan sát chỉ huy nên lúc hạ cánh mới đi nhầm đường băng.
 
Lúc ấy hai chiếc máy bay một chuẩn bị cất cánh một đang giảm tốc đáp xuống, là ngay lúc sinh tử. May mắn là cơ trưởng của hàng hàng không thành phố S là một lão thâm niên nên cho máy bay trượt thẳng một đường về phía trước…. Cuối cùng mới tránh được tình huống thương vong đáng sợ.
 
Sắc mặt Tùy Cẩn Tri lạnh đến cực điểm, giọng nói lạnh lùng như trước nay chưa từng có: “Không nghe rõ? Đây là chuyện liên quan đến mạng người mà cậu ấy lại giải thích như vậy?”
 
A Hào im lặng một chút, sau đó mới ấp úng giải thích: “Hình như là…. Cơ trưởng Mạnh xuất hiện vấn đề về thính lực, tất nhiên là nhân viên điều phối bay không có nắm được động thái của máy bay, hơn nữa cơ phó nhìn thấy sự việc không đúng cũng không nói ra nghi ngờ….”
 
Tùy Cẩn Tri hơi ngạc nhiên, ngoại trừ tiếng rè rất nhỏ từ trong điện thoại thì không còn âm thanh gì khác.
 
Có đôi khi thật sự có rất nhiều nhân tố làm nhiễu khiến chúng ta không đoán ra được nguyên do thật sự nằm ở đâu.

 
“Đợi tôi đến rồi nói tiếp.”
 
Ánh mắt lạnh lẽo của anh vẫn nhìn chăm chú vào sân bay náo nhiệt, lúc anh đi ngang qua cửa kính sáng bóng trước của sảnh sân bay, hơi ngước mắt đã phát hiện hôm nay sao Bắc Đẩu mọc rất sáng, đáng tiếc là dưới bầu trời đêm trầm tĩnh này chứ không phải là trên chuyến bay lơ lửng trên bầu trời.
 
Tùy Cẩn Tri bước chậm rãi, trên gương mặt lạnh lùng như chợt bừng tỉnh, ánh đèn rực rỡ của sân bay kéo dài bóng dáng cao ráo của anh in trên mặt đất, anh nhìn thấy cảnh tượng vô cùng quen thuộc bên ngoài, như đang suy nghĩ gì.
 
Dù sao trên vai anh còn mang theo vô số sinh mạng như vậy, cũng cùng là cơ trưởng, anh thậm chí không dám tưởng tượng nếu người hôm nay gặp phải chuyện ngoài ý muốn này là anh sẽ có phản ứng nào trước tiên.
 
Có lẽ anh cũng đã biết trước được cho dù có đi tiếp về phía trước hoặc là đi ra ngoài thì cũng không chắc sẽ có đường sống nhưng dừng lại giữa chừng thì khẳng định chỉ có đường chết.
 
.... Có khi cứ đi về phía trước lại có đường sống.
 
Trong lòng Tùy Cẩn Tri chợt thoáng qua một loại cảm xúc nói không nên lời, thông thường một quyết định của cơ trưởng có thể cứu hàng trăm mạng người, đây là quang vinh cũng là gánh nặng.
 
Có lẽ Thời Thiển nói đúng, anh sẽ không dễ dàng từ bỏ việc bay, lòng anh vẫn còn ở nơi chân trời rộng lớn vô ngần kia.
 
Trong không khí phảng phất mùi hương lẩu trên người của ai đó, anh cười cười, trong đầu nhớ tới không biết bao nhiêu lần một mình một đường, đạp lên bóng đêm nặng nề bên ngoài để về nhà.
 
Bây giờ đã khác ở chỗ dưới ánh đèn muôn màu của chốn đô thị phồn hoa này cô đang ở một góc mà anh không biết tên đốt lên cho anh một ngọn đèn dầu, giống như một sắc ấm lau mãi không được, hơi ấm dào dạt thấm vào lòng người làm lòng anh không thể nào ngừng hướng về nó.
_______________________________________
 
Không lâu sau thì dự án bảo tàng tư nhân trong tay Thời Thiển phải xuất trình phương án sơ khảo.
 
Bởi vì trước đó cô có thu nhập một lượng lớn tư liệu, mà ý nghĩ của Tạ Thanh Sam rất rõ ràng, lúc anh vẽ ra mấy bản phác họa cho bọn họ lựa chọn thì việc lựa chọn phương án cũng rất thuận lợi.
 
Lão Yên và tổng giám đốc Tạ đều là người xuất thân từ giới kiến trúc, có bọn họ giương cung múa kiếm thì Thời Thiển cũng học được rất nhiều thứ mới.
 
Tiếp theo chính là kì nghỉ dài của tháng 5, Thời Thiển dự tính trở về Tây Linh thăm người thân nhưng vấn đề duy nhất trước mắt chính là…. Cô có chút tiếc nuối  khi phải chia xa anh.
 
Cô vẫn cứ không mấy biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài như cũ, nhưng lúc gọi điện thoại cho Tùy Cẩn Tri thì giọng nói không tránh được có chút luyến tiếc: “Em phải đi 3 ngày, chuyện đó, chờ sau khi em về thì mình gặp lại nha?”
 
Lúc này Tùy Cẩn Tri đang ở trong văn phòng sắp sủa đọc tới phần kết luận và thông báo của sự cố nghiêm trọng lần trước, quyết định của nội bộ công ty trong việc khen thưởng và phương thức xử phạt nhân viên có liên quan trong chuyện này.
 
Anh nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của cô, bỏ xuống bản báo cáo, ngược lại cầm lấy hai vé ở bên cạnh máy tính, ánh mắt nặng nề mà mang chút ý cười, nói: “Đúng rồi, A Triết vừa mới đưa cho anh hai vé đi xem trượt băng nghệ thuật, em có muốn đi không?”
 
Thời Thiển: “Triển lãm trượt băng nghệ thuật? Tổ chức ở đâu vậy?”
 
Tùy Cẩn Tri như mang chút vui vẻ trong lời nói: “Năm nay tổ chức ở Tây Linh.”
 


Bình Luận (0)
Comment