Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 14

Ta tiến vào trang viên tương lai của ta. Vừa bước qua cửa lớn, một chiếc cầu đá dài liền xuất hiện trước mắt. Bên dưới cầu là một hồ nhân tạo rất lớn, dưới đó còn có không ít thực vật thủy sinh. Chung quanh hồ còn có nhiều núi giả, đá vụn… Không tệ, thật sự rất không tệ. Chỉ riêng hồ nhân tạo và chiếc cầu đá kia cũng đã có giá trị rồi.

- Các vị, năm đó Văn vương gia đã xin hoàng thượng tiền triều điều động vũ lâm quân, phải mất gần một tháng mới đào xong cái hồ này. Lúc đó khắp cả kinh thành đều ca tụng. Rất nhiều người muốn mua trang viên này, nhưng chỉ vì hậu hoa viên, có lẽ các vị cũng đã biết chuyện này. Ai, vị Văn vương này cũng thật là nhàn rỗi. Một tòa trang viên đáng giá gần trăm vạn lượng bị ông ta dùng trận pháp gì đó phong tỏa, ngay cả hai mươi vạn lượng cũng không có ai mua.

Gã nha dịch ở một bên kể về những chuyện liên quan đến trang viên.

Ta cảm thấy hơi kỳ quái. Cho dù không có hậu hoa viên, nhưng chỉ riêng hồ nhân tạo và những gian phòng cách không xa kia cũng đã đáng giá hai mươi vạn lượng rồi, tại sao lại không có ai mua?

Ta nhìn gã nha dịch hỏi:

- Không tính hậu hoa viên cũng đã đáng giá hơn hai mươi vạn lượng, tại sao không ai chịu mua?

- A, các vị không biết à? Ai da, xem ra ta lại phải tiếp tục trông coi ở đây rồi.

Gã nha dịch lập tức chán nản, bắt đầu than thở.

- Ngươi đừng như vậy, sư phụ ta đã nói muốn mua trang viên này thì nhất định sẽ mua. Ngươi đừng lo lắng!

Đại đồ đệ của ta quả có lòng hảo tâm, lập tức giúp gã nha dịch kia giải trừ tâm bệnh.

- Thật sao? Ngươi nói thật chứ? Bất kể thế nào các vị cũng mua trang viên này?

Gã nha dịch vui mừng đến phát điên, dường như vẫn còn không dám tin. Cũng khó trách hắn, bản thân mới từ nhân gian tiến vào thiên đường, vừa rồi lại từ thiên đường rơi xuống địa ngục, bây giờ lại tiến vào thiên đường, sự thay đổi đến chóng mặt này thật sự không phải loại nhân vật nhỏ như hắn có thể chịu đựng được.

- Là thật, ngươi cứ tiếp tục dẫn đường đi, sư phụ ta đã đi lên phía trước rồi!

Lý Đại bên cạnh còn hảo tâm nhắc nhở hắn.

- A, đi, đi ngay!

Gã nha dịch lập tức tăng tốc chạy theo.

……

- Vương ca, huynh xem kiến trúc ở đây cũng không tệ, bố cục toàn thể rất tốt. Vị vương gia này không hổ là người hâm mộ trận pháp, ngay cả bố cục phòng ốc cũng án chiếu theo phương vị cửu cung bát quái. Quan trọng nhất là ông ta không ngờ lại đem trận thế này liên hệ với Bát trận ở hậu hoa viên, hình thành một đại trận trước đây chưa từng có. Thật là lợi hại.

Ta vừa nhìn phòng ốc vừa nói.

Bát trận này chính là Bát trận đồ đã thất truyền từ lâu, do quân sư đứng đầu Gia Cát Khổng Minh của khai quốc hoàng đế Minh vương triều năm đó sáng lập nên. Trận thế này phân làm Thiên Phúc trận, Địa Tái trận, Phong Dương trận, Vân Thùy trận, Long Phi trận, Hổ Dực trận, Điểu Tường trận, Xà Bàn trận. Bát trận hỗ trợ nhau uy lực gia tăng gấp bội. Năm đó cũng nhờ có trận pháp này mới ngăn cản được sự truy sát của thủ lĩnh Vương Thiên của thế lực đệ nhất, nhờ đó khai quốc hoàng đế sau này mới đông sơn nổi dậy, thành lập nên Đại Minh vương triều. Đáng tiếc là từ khi Gia Cát Khổng Minh qua đời khi còn tráng niên, đại trận tuyệt thế cổ kim này cũng biến mất theo. Nghe nói Bát trận đồ ban đầu bị phân thành tám mảnh, không biết tung tích. Không ngờ rằng trận thế này lại xuất hiện ở đây.

- Thiếu gia, chính vì như vậy, cho nên cả quần thể kiến trúc mấy trăm gian phòng ốc này, chỉ có mười mấy gian ngoài cùng là có thể vào được. Những phòng còn lại ngay cả đến gần cũng không được. Khó trách bao nhiêu người đến xem trang viên này nhưng chẳng có người nào mua. Có ai lại đem hai mươi vạn lượng bạc đi mua mười mấy gian phòng? Thiếu gia, uy lực của đại trận này đã vượt qua cả Bát trận năm xưa, thiếu gia có thể phá được không?

Ta cười cười. Ta đương nhiên có cách phá. Trận thế cao minh ở thế giới này chẳng qua cũng chỉ là dùng lực lượng hậu thiên tạo thành. Cho dù có cao thủ sử dụng tiên thiên chân khí để bày trận, nhưng với linh giác đã đạt đến Kim Đan kỳ của ta, mọi bí mật đều hiển lộ rõ ràng. Có điều ta cũng không thể nói rõ nguyên nhân này với Vương ca, muốn nói cũng phải đợi sau khi huynh ấy tu luyện tu chân pháp quyết đã. Ta chỉ có thể nhìn Vương ca mìm cười tự tin, biểu ta thập phần tin tưởng.

- Vương ca, ta đã quyết định rồi, mau giúp ta mua nó, ta không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!

Ta nhìn Vương ca nói. Ta thật sự rất yêu thích trang viên này, cho nên không muốn thời điểm này lại bị người khác nhảy vào tranh giành.

- Vâng, thiếu gia. Bây giờ ta sẽ đi hỏi mua ngay, tuyệt đối sẽ không làm lỡ chuyện. Thiếu gia cứ ở đây dạo chơi nhé. A Vũ, theo ta, chúng ta cùng đi đến nha môn bàn chút chuyện!

Vương ca gọi Vũ tỷ cùng đi ra ngoài.

Ai, hậu hoa viên này cùng với những gian phòng kia từ trước kia vẫn chưa có người vào, không biết có bảo vật gì không?

Ta vừa nghĩ đến đây, lập tức muốn đi vào trận tìm tòi nghiên cứu. Ta thật sự không kìm được lòng hiếu kỳ, liền nói với bọn Trương Vũ:

- Các ngươi ở đây chờ ta, ta vào trong xem thử. Nhất định không được vào bên trong. Trương Vũ, chắc ngươi cũng biết sự lợi hại của trận pháp này, hãy giúp ta trông chừng bọn họ. Ngàn vạn lần không được để cho bọn họ chạy loạn, không cẩn thận bị vây trong trận là mệt đấy.

Trương Vũ từ nhỏ đã nghiên cứu trận pháp, hiểu rất rõ sự lợi hại của Bát trận đồ. Mà trận thế trước mắt so với Bát trận đồ còn lợi hại hơn nhiều. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Bản thân ngay cả một điểm ảo diệu của trận thế cũng không nhìn ra, vậy mà sư phụ lại nói muốn vào trong trận xem thử, hơn nữa dường như không hề để vào mắt. Sư phụ thật lợi hại, chẳng những võ công cực cao mà tại phương diện trận thế cũng là cao thủ đỉnh cấp.”

Từ sau khi ta thi triển bản lĩnh biến hóa của mình, Trương Vũ đối với những lời nói kinh người của ta đều không hề hoài nghi. Trong lòng hắn, ta gần như đã trở thành một người không gì không thể làm được.

Trương Vũ nhìn ta nói:

- Sư phụ, người cứ yên tâm vào trong xem, con nhất định sẽ trông chừng bọn họ cẩn thận, tuyệt đối không để một ai chạy loạn!

Ta gật gật đầu, không thèm nhìn bọn Lý Đại và Lý Nhị đang lộ ra vẻ đáng thương, thản nhiên đi vào trong trận thế.

Ta vừa tiến vào trận thế, bốn phía đột nhiên trở nên trắng xóa, giơ tay không nhìn thấy năm ngón, cặp mắt hoàn toàn không có tác dụng. Ta ngẩn người, trận thế này thật lợi hại. Ta đột nhiên cảm thấy dưới đất chấn động, vô số bùn đất tràn về phía ta như muốn chôn sống… Ta biết tất cả đều là ảo giác, nhưng vẫn kinh ngạc vì nó rất giống thật. Mặc dù trận thế này rất lợi hại, đáng tiếc là nó đã gặp phải ta. Ta vận tinh thần lực, linh giác bắt đầu dần dần mở rộng ra chung quanh. Một lúc sau, toàn bộ trận thế đều đã bị ta nắm trong tay. Rất nhanh, ta đã hiểu rõ sự ảo diệu của trận thế này. Trận thế này cho dù ở Tu Chân giới cũng là một trận thế tương đối lợi hại, có điều trận thế trước mắt lại là do tiên thiên chân khí làm chủ, uy lực tự nhiên không thể bằng trận thế lấy chân nguyên lực làm chủ.

Ta cũng không phá hủy nền tảng của trận thế, mà lại đem chân nguyên lực dung nhập vào bên trong để tăng cường uy lực. Bây giờ trận thế này chỉ có cao thủ Nguyên Anh kỳ mới có thể phá được.

Linh giác của ta cảm ứng những phòng ốc chung quanh. Oa, tổng cộng có đến gần tám trăm gian phòng. Nhất thời ta cũng không biết nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu. Thật là đau đầu.

Đột nhiên linh giác của ta cảm ứng được từng trận dao động nhè nhẹ của trận thế. Ta khẳng định đây tuyệt đối không phải là đại trận, mà là trận thế bảo hộ một thứ gì đó. Dùng trận thế để bảo hộ, xem ra nhất định là bảo bối.

Ha ha… ta đắc ý đi về hướng mục tiêu. Một gian phòng rất bình thường xuất hiện trước mắt ta. Cùng lúc khi mở cánh cửa bám đầy bụi, ta cũng vận chân nguyên lực, bên ngoài cơ thể lập tức được bao phủ bởi một chiếc lồng khí. Nhìn trên lồng khí bám đầy bụi, ta cũng không khỏi bội phục tầm nhìn sáng suốt của mình.

Chuyện gì đây? Ta phát giác dao động là từ dưới đất truyền lên, nhưng nơi này lại không hề có mật đạo thông xuống đất. Ta hầu như đã tìm hết mọi ngóc nghách trong phòng, nhưng vẫn không hề tìm thấy thông đạo. Ta ngơ ngác, chẳng lẽ linh giác của ta cảm ứng sai? Không thể nào, linh giác làm sao có thể sai được. Trừ khi là có cao thủ công lực hơn hẳn ta mới có thể khiến ta nhìn sai. Nơi này khẳng định không thể có người như vậy. Vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Ta cảm thấy nghi hoặc…

……

- Thật cao hứng có thể nói chuyện cùng với người hào sảng như Vương quản gia. Kể từ bây giờ, trang viên này sẽ là của Trương Tinh Phong công tử. Tiểu quan xin đi trước, sau này có thời gian sẽ tìm Vương quản gia uống trà, mong Vương quản gia nể mặt!

Một vị quan viên mặc áo bào màu xanh lục cười ha hả nói chuyện giao tình với Vương ca. Vương ca là nhân tài quản gia đã từng được Trương thị thế gia bồi dưỡng, đương nhiên cũng biết việc giao lưu với quan lại là chuyện rất cần thiết.

- Lâm đại nhân, ngài đừng nói như vậy. Tôi chỉ là bình dân mà thôi. Chỉ cần đại nhân gọi một tiếng, tôi sẽ lập tức đến ngay. Một ngàn lượng bạc này là tiền của công tử ta tặng cho đại nhân uống trà. Hôm nay chúng ta vừa mới mua trang viên, còn nhiều chuyện phải sắp xếp, không thể tiễn đại nhân được, hi vọng đại nhân rộng lượng bỏ qua!

Vương ca cực kỳ quan tâm đến Lâm đại nhân này, mời uống trà, lại tặng thêm một ngàn lượng bạc. Loại trà này cũng không phải là loại trà tầm thường.

Vương ca tươi cười nhìn thân ảnh của Lâm đại nhân kia đi khuất, lúc này mới bắt đầu đi tìm ta báo cáo tình hình.

……

- Đại nhân, công tử nhà hắn không phải là tam công tử đã bị trục xuất của Trương thị thế gia hay sao? Hắn đã không phải là người của Trương thị thế gia, vì sao ngài còn đối xử tốt với quản gia của hắn như vậy?

Một gã nha dịch đi cùng Lâm đại nhân trên đường về phủ lên tiếng hỏi.

- Chuyện này ngươi cũng không hiểu sao? Mặc dù vị tam công tử này trên danh nghĩa đã bị trục xuất khỏi Trương thị thế gia, nhưng năm nay hắn còn chưa đến bảy tuổi, ngươi nói xem hắn có thể phạm phải lỗi lầm gì lớn? Huống hồ có cha mẹ nào lại không yêu thương con mình. Ngươi nói xem gia chủ của Trương thị thế gia có thể để cho con trai bảo bối của ông ta chịu khổ hay không? Không phải người ta nói tam công tử không có tiền hay sao? Ngươi nhìn thử tam công tử, vừa đến kinh thành là đã mua trang viên này. Hai mươi vạn lượng, dựa vào bổng lộc của ta, cho dù một trăm năm cũng kiếm không đủ. Ngươi nhìn thử người ta tiện tay cho tiền một lần uống trà là một ngàn lượng, cái này gần bằng một năm bổng lộc của ta rồi. Ngươi nên nhớ loại người này chúng ta chỉ nên kết giao, không thể đắc tội được. Lúc nào đó người ta cao hứng thưởng cho ngươi chút bạc, vậy là đủ cho ngươi dùng thoải mái rồi.

Lâm đại nhân bắt đầu giáo huấn.

Nha dịch bên cạnh nghe giống như gà con ăn thóc không ngừng gật đầu. Những lời này đúng là lời vàng ngọc. Nếu như một ngày nào đó người ta cũng thưởng ta một ngàn lượng bạc thì tốt quá. Gã nha dịch trong lòng thầm kì vọng.

……

- Trương Vũ, thiếu gia đâu? Ta đã mua được trang viên này, đang cần báo cáo với thiếu gia. Thiếu gia đâu rồi?

Vương ca nhìn Trương Vũ đang ngồi trên ghế hỏi. Lại kỳ quái nhìn Lý Đại và Lý Nhị nét mặt khổ sở đang đứng yên phía sau Trương Vũ. Trương đại thúc cũng đang cố nhịn cười, nhưng ánh mắt ông ta lại lộ rõ tâm lý hiện giờ.

- Vương đại ca, huynh đừng nhìn nữa. Bọn họ vì muốn vào chơi bên trong trận thế, vi phạm mệnh lệnh của sư phụ, cho nên bị ta trừng phạt đứng tại đó không được nói chuyện, cũng không cho phép đi lại. Lúc nãy sư phụ đã đi vào trong trận, bảo bọn ta ở bên ngoài này chờ, không cho phép tiến vào. Huynh ở đây chờ nhé!

Trương Vũ nói xong, lại cúi đầu nhìn mấy quyển thư tịch liên quan đến trận thế mà hắn mang theo.

Vương ca chỉ đành ngồi xuống ghế cùng Vũ tỷ, chờ ta về. Vũ tỷ quay đầu nhìn nhìn Lý Đại và Lý Nhị sắc mặt cực kỳ đau khổ ở phía sau, bật cười:

- Ha ha ha…

Trương đại thúc cũng nhịn không được nữa, thống khoái cười lớn:

- Ha ha ha…

Cả đại sảnh đầy ắp tiếng cười, vang vọng không ngừng.

Lý Đại và Lý Nhị nhìn tất cả chuyện này, trong lòng lớn tiếng kêu than: “Sư phụ, người mau trở lại đi…”
Bình Luận (0)
Comment