Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu - Liệu Xuân

Chương 33

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Thời gian thật sự rất giống như nước chảy.

Năm này qua năm khác, ngày cũng như đêm.

Thích Thời Tự lật cuốn sách trong tay, chẳng biết tại sao lại có chút thất thần.

Mấy năm nay đều có người đang hỏi hắn, không hận sao? Vẫn thích sao?

Thích Thời Tự cảm thấy những vấn đề này rất khó tìm ra câu trả lời.

Bởi lẽ đúng sai đã sớm cân nhắc ở trong lòng, càng vướng mắc càng khó thoát khỏi tấm lưới quá khứ.

Cho nên hắn bình thản, hắn buông xuống, hắn không yêu nữa.

Nhưng tất cả màu sắc đều phai mờ, chỉ để lại những đường thẳng tắp sạch sẽ, hắn nâng trái tim kia lên, thật khó để làm theo đúng như câu trả lời vừa rồi.

Buông tay không chỉ là một ý nghĩ trong đầu, mà chỉ là một cái nhíu mày, nói rằng mình không cần nữa.

Nỗi đau kéo dài theo năm tháng đã dần quen với thời gian, nhưng vết sẹo vẫn còn đó, giống như một người bị bong gân ở chân, lâu ngày vẫn không dám tiếp đất bằng bàn chân bị thương đó, chẳng qua là trong thời gian bị thương, đã từng thử qua nhiều lần, nhưng đau đớn lần lượt để lại dấu vết mỗi lúc một sâu trong ký ức, không dễ dàng buông xuống như vậy.

Tuy Thích Thời Tự bình thản, nhưng hắn cũng không thể làm gì với những phản ứng này.

Ví dụ như hắn vẫn sẽ làm theo những hành động nhỏ của Thôi Húc ở trước mặt Hàn Diệp, vẫn sẽ theo thói quen lựa chọn bình nước hoa kia, vẫn sẽ... Vẫn sẽ không tự chủ nhắc nhở trong lòng, lúc nào nên đắm chìm và lúc nào nên thanh tỉnh.

Ngày đó xem hết bộ phim kia cùng với Hàn Diệp, hắn thấp giọng nói một câu người trong kịch.

Hắn cũng vậy.

Là người mà kịch sẽ không xảy ra.

Cảm giác xa cách ban đầu vẫn còn đó, nhưng cuối cùng vẫn hiểu rõ trong mắt Hàn Diệp còn một chút mềm mại dành cho hắn.

Không biết hàm lượng ra sao, không biết chiếm được bao nhiêu phần, liệu có còn tình chưa dứt ở trong đó hay không, cũng không biết tình yêu của Hàn Diệp dành cho hắn đến từ nơi nào.

Bọn họ rất hòa thuận với nhau, nhưng sau ngày hôm đó, hắn đã học được rằng không được nhắc đến Thôi Húc vào bất cứ lúc nào, mà Hàn Diệp cũng yên lặng phối hợp ăn ý.

Bọn họ không giải quyết vấn đề Thôi Húc, không tự chủ được mà lật sang trang khác.

Thích Thời Tự tựa đầu vào kính, cảm xúc lành lạnh cuối cùng cũng hạ nhiệt cho bộ não suy tính quá nhiều của hắn.

Hắn không biết mình còn muốn gì nữa.

Hắn đã từng đến gặp bác sĩ tâm lý, ngay từ lúc hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Hắn không phải Thôi Húc có khả năng tự chữa lành vết thương, cho nên chỉ có thể từ bỏ tự mình phân tích những suy nghĩ và tâm trạng càng lúc càng mất khống chế này, đến hỏi ý kiến của những người có chuyên môn.

Cho nên hắn cũng có một bản sao giấy chứng nhận y tế mà Hàn Diệp nhận được trước đó, tuy rằng nội dung không hoàn toàn giống nhau nhưng chắc cũng không khác biệt nhiều lắm.

Lúc ấy, bác sĩ tâm lý nhìn hắn rất chăm chú, hỏi hắn có biết mình mong muốn điều gì không?

Lúc ấy hắn không trả lời.

Ánh mắt bác sĩ tâm lý nhìn hắn chằm chằm rất nghiêm túc, cảnh cáo hắn: Khi cậu đặt tình yêu của mình lên người khác, phần lớn họ sẽ mất khống chế, bởi vì con người là tự do, cậu sẽ không tự chủ nghĩ muốn có nhiều hơn nữa.

Hắn nói thầm những chữ này nhưng không tỏ ỷ kiến, chỉ khẽ cười một cái.

Hắn không muốn nhiều hơn nữa.

Nhưng mà, bây giờ nhìn lại lòng tham của mình, có được nhiều hơn rồi mà vẫn mong cầu những thứ xa xôi khác.

Hắn muốn nhổ cái gai Thôi Húc này ra.

Nhưng cũng biết suy nghĩ của Hàn Diệp chưa được thông suốt, cái gai đó có thể sẽ tồn tại vĩnh viễn ở nơi đó, hắn cũng sẽ vĩnh viễn lo lắng và bất an.

Thích Thời Tự thở dài một hơi, sương trắng phả lên lớp kính thủy tinh, hắn đưa đầu ngón tay ra viết lên lớp sương trắng đó một chữ Diệp.

Khi nào thì hắn nên để Hàn Diệp lựa chọn?

Cái hộp của Thôi Húc vẫn còn ở nơi của hắn, bị ma quỷ ám ảnh nhiều năm như vậy, vẫn luôn khuyên mình đợi thêm một lúc nữa rồi hãy đưa cho Hàn Diệp, đợi một lúc nữa rồi mới từ bỏ, vẫn kiên trì thêm một khoảng thời gian.

Hắn nói rằng hắn muốn để Hàn Diệp lựa chọn, nhưng hắn lại không thể đưa ra được lựa chọn.

Hàn Diệp, em nên làm gì với anh mới phải đây?

Thích Thời Tự được nghỉ ngơi ở nhà, cũng không có công việc gì ý nghĩa.

Quản lý Triệu Lục gọi điện thoại cho người này đến người khác, đầu tiên là thúc giục hắn tham gia một vài cuộc phỏng vấn trực tuyến, sau đó bảo hắn tham gia nhiều chương trình phát sóng trực tiếp hơn.

Thích Thời Tự nghĩ hắn nên làm một vài buổi phát sóng trực tiếp, dẫu sao hắn cũng muốn cho những người hâm mộ một lời giải thích cho sự việc hắn muốn giải nghệ.

Bọn họ vẫn ủng hộ hắn như thường lệ, mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng vẫn không ngừng bỏ tiền ra vì hắn.

Đúng là sinh mạng tuổi trẻ và thanh xuân, thật chân thành và nghiêm túc.

Thích Thời Tự không khỏi xúc động, mặc dù họ có lẽ chỉ là nhân vật trong những câu chuyện mà hắn thích, nhưng đó là tấm chân tình quý giá mà hắn không thể có được.

Thích Thời Tự nghĩ đến đây thì khẽ cười một tiếng, trong ánh mắt không tự chủ mang theo chút dịu dàng.

Đến chương kết thúc phải nói một tiếng cảm ơn.

Hàn Diệp nhìn tin nhắn Triệu Lục gửi cho anh bèn có chút đứng ngồi không yên.

Thích Thời Tự chưa bao giờ đề cập đến chuyện muốn giải nghệ ở trước mặt anh cả.

Anh không hiểu.

Anh và Thích Thời Tự trước mắt cũng coi như là tâm ý tương thông.

Nhưng nhìn vào suy nghĩ của Thích Thời Tự vẫn cảm giác có chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát.

Tại sao Thích Thời Tự lại muốn giải nghệ chứ?

Hàn Diệp lo lắng nắm chặt điện thoại di động, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, trút bầu tâm sự của chủ nhân. Anh đang cố gắng tìm kiếm một chút dấu vết từ cuộc sống hàng ngày gần đây của mình.

Mấy ngày nay hạng mục hợp tác với Thích Uyển diễn ra bình thường, nhưng đối phương cũng rất bình tĩnh, tuy rằng vì thổ lộ của Thích Thời Tự mà anh cũng chú ý đến hắn nhiều hơn nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ sai lầm nào quá mức rõ ràng.

Thế nên trái tim bồn chồn thoáng thả lỏng xuống một chút.

Thích Thời Tự và trước kia không có gì khác nhau, ngoại trừ tình yêu trong mắt hắn cuối cùng cũng đã lộ ra và hắn không còn trốn tránh ánh mắt của anh như trước nữa.

Hàn Diệp suy nghĩ về những tâm tư không ai nhận ra trước đây.

Không phải anh không nghĩ đến cách hợp lý hóa các lợi ích khi hai tình cảm vướng mắc cùng một chỗ — hợp đồng của anh và Thích Thời Tự vẫn còn hiệu quả.

Mà hợp đồng với anh mà nói cũng coi như là ranh giới cuối cùng, cho dù không hiểu được lòng mình, anh vẫn có thể dựa vào điều này để giữ Thích Thời Tự ở lại bên cạnh anh.

Anh luôn cẩn thận, sẽ không tự chủ được mà nghĩ đến kết quả xấu nhất.

Cuối cùng họ cũng nhìn thấy rõ tâm ý của mình, tiến lên một bước vững chắc về phía nhau. Không có sự chân thành của ai bị tiêu hao mà không có lý do.

Thế nên hành động bây giờ của Thích Thời Tự là vì sao?

Hàn Diệp không nghĩ ra được động cơ trong đó, vất vả lắm mới sưởi ấm được trái tim của đối phương, cuối cùng chẳng qua chỉ là sự tự tin của anh mà thôi sao?

Triệu Lục liên tục gửi tin nhắn đến, Hàn Diệp rất phiền muộn, nhưng anh vẫn khẽ quẹt ngón tay mở khung trò chuyện lên.

Tổng giám đốc Hàn, các anh định chuẩn bị công khai sao?

Cho dù là vậy, anh cũng phải để bộ phận quan hệ công chúng chuẩn bị chứ!

Cho dù cách một màn hình, Hàn Diệp cũng có thể cảm nhận được sự tan vỡ của Triệu Lục thông qua những dấu chấm câu.

Hàn Diệp mím môi, rũ mắt.

Tiếp tục nhìn xuống, phát hiện Triệu Lục gửi cho mình một liên kết.

Thích Thời Tự phát trực tiếp.

Nền của buổi phát sóng trực tiếp không phản ánh bất kỳ thông tin nào, nó chỉ là một bức tường trắng đơn giản. Hàn Diệp nhìn đồ đạc phía sau, âm thầm suy ra vị trí hiện tại của Thích Thời Tự.

Không quan tâm đến tuyên bố chính thức trong tin nhắn của Triệu Lục nữa.

Sự tin tưởng của anh đối với Thích Thời Tự là không thể giải thích được, nhưng anh theo thói quen che giấu điều này, Thích Thời Tự sẽ không làm chuyện như vậy.

Dù sao đi nữa trong lòng cũng cảm thấy thất vọng, Hàn Diệp bật chương trình phát sóng trực tiếp lên xem Thích Thời Tự nhà mình.

Hẳn là hắn đang ngồi trên ghế trong phòng bếp, cũng không có đệm mềm, không biết lưng có chịu được không.

Hàn Diệp cau màu, trong lòng oán trách.

Không biết thông minh hơn chút nào, không phải trên ghế sô pha sẽ thoải mái hơn nhiều sao?

Thích Thời Tự ở đây không biết tổng giám đốc Hàn đang phàn nàn điều gì, có trời mới biết hắn phải mất bao lâu mới chọn ra được một vị trí như vậy.

Vốn định vào phòng để phát trực tiếp, nhưng từ lúc xuất viện tới nay vẫn luôn ngủ cùng với Hàn Diệp, dấu vết hai người tồn tại trong phòng quá rõ ràng nên đã trực tiếp bị bác bỏ.

Mà trên ghế sô pha, Thích Thời Tự liếc nhìn xong cũng bác bỏ.

Đừng nói giá ghế của chiếc sô pha này Thích Thời Tự có thể gánh nổi hay không, sau lưng còn có một vườn hoa lớn như vậy, bố cục trong nhà nhìn thoáng qua là rõ ràng ngay, được chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Thích Thời Tự vẫn chọn ngồi trên ghế của phòng ăn, phía sau có treo rèm làm vách ngăn, từ trước đến nay không có thông tin nào bị rò rỉ.

Thích Thời Tự đã quen với việc không trang điểm khi ở nơi riêng tư, lúc bật truyền hình trực tiếp lên vẫn không cảm thấy có chuyện gì không đúng, cho đến khi Triệu Lục hỏa tốc gửi đến cho hắn một tin nhắn: Trang điểm.

Mới bất giác phát hiện.

Người hâm mộ hiếm khi nhìn thấy biểu cảm che mặt của Thích ảnh đế, màn hình phát điên, các ông chủ bà chủ bác bỏ sạch sẽ tin nhắn của Triệu Lục.

Màn hình tràn ngập "Trang điểm xuề xòa cũng là mỹ nhân phồn hoa". Màu sắc rực rỡ cả màn hình.

Tiểu Thất tủi thân, Tiểu Thất không nói JPG.

Khi Hàn Diệp mở liên kết ra thì Thích Thời Tự đã phát sóng trực tiếp được khoảng một giờ. Nhân khí tăng cao đỉnh điểm cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng vẫn có mấy lời bôi đen xuất hiện, làm xáo trộn khung bình luận chẳng mấy yên bình.

Có người nói gì mà bán nhan sắc mặc cho người khác sắp xếp, cái gì mà nghệ sĩ ăn tiền thưởng, còn có cái gì mà ảnh đế cũng phát sóng trực tiếp các loại các loại rất kỳ lạ.

Hàn Diệp có chút khó chịu, nhưng nhìn thấy Thích Thời Tự vẫn không có cảm giác gì, thậm chí còn khẽ ngâm nga, vô thức buông bút vẽ quà ra.

Tổng giám đốc Hàn bày tỏ muốn cho hắn một combo bảo bối lớn nhất, nhưng để chống lại mấy lời bôi đen thì cũng quá lãng phí.

Hình như Tiểu Thất nghỉ ngơi cũng lâu rồi, tiếp theo có tham gia bộ phim nào không?

Đương nhiên Thích Thời Tự thấy được cái này, anh còn thấp giọng nói ra, ban đầu anh còn định gửi một tệp đính kèm cho Triệu Lục với ý định giải nghệ, nhưng khi anh chưa nhận được câu trả lời chính xác thì đừng lên làm loạn.

Đương nhiên hắn biết Hàn Diệp sẽ có được tin tức này, nhưng hắn không ngờ lần trước mình bị bệnh, Hàn Diệp đã thu giữ điện thoại của Triệu Lục, hai người thêm phương thức liên lạc của nhau, ngoại trừ các chương trình của công ty, phỏng đoán Hàn Diệp sẽ lấy được tin tức này chỉ vỏn vẹn trong vòng hai phút.

Thích Thời Tự không muốn gạt người, suy xét giọng điệu: Chắc là gần đây sẽ không tham qua quay phim nữa.

Ừ, cũng không thể nói là quá mệt mỏi.

Thích Thời Tự một bên vuốt bình luận, một bên trả lời: Chẳng qua là còn có chút chuyện khác cần phải làm mà thôi.

Đúng vậy, dẫu sao con người không thể nào vĩnh viễn ở một chỗ ngắm phong cảnh mà.

Thích Thời Tự cười khẽ: Ừ, mọi người cũng có thể hiểu là tôi cần phải tích lũy nhiều hơn.

Sắc mặt Hàn Diệp dần dần nghiêm túc, mặc dù anh hiểu rõ Thích Thời Tự không nhất định phải có ý như vậy, nhưng anh vẫn sinh ra bất mãn trong lòng vì mình không quá hiểu về Thích Thời Tự.

Màn hình tràn đầy những biểu tượng cảm xúc đang khóc, Hàn Diệp thấy rất phiền lòng.

Siêu tên lửa lướt lên một cách tuyệt vọng.

Thích Thời Tự khiếp sợ, tuy đã thấy cầm tiền đập người, nhưng cũng không cần phải tới mức như vậy.

Suy nghĩ về các luật và quy định gần đây liên quan đến phần thưởng phát sóng trực tiếp, Thích Thời Tự đã đá ID bị cắt xén mà tổng giám đốc Hàn đã đăng ký bừa bãi ra ngoài.

Tiêu tiền thì phải lý trí. Không được như vậy, tôi cũng không thiếu tiền, ai mà như vậy nữa là tôi sẽ đuổi ra ngoài!

Hàn Diệp sững sờ trợn mắt há mồm nhìn mình bị đá ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp, không có nơi nào để bùng phát sự tức giận, khi anh nhấp vào lại lần nữa thì nhìn thấy những lời này của Thích Thời Tự.

Bình luận điên rồi.

Đá cả kim chủ ra ngoài?

Anh Thích, anh có thể chia một chút hiệu suất như vậy cho mấy người đang bôi đen anh được không?

Ha ha ha ha ha ha, chịu hết nổi rồi, cười chết mất.

Kim chủ thật thê thảm, trời ơi, cái người tên cắt xén này biểu đạt tình yêu quá ít hay sao?

Bố Thích ngang ngược bày tỏ: Bao nuôi mù quáng!

Thích Thời Tự yên tĩnh nhìn màn hình bắn phá, khi thấy một câu cuối cùng thì hơi mỉm cười, tỏ vẻ đồng ý: Quả thật là vậy, đừng tiêu tiền vì tôi, bao nuôi là chuyện không thể nào.

Có trái tim thuộc về mình, nhưng hắn vẫn vô cùng thán phục với nguồn tài chính của tổng giám đốc Hàn.

Cái quái gì vậy, biểu cảm của bố Thích khi nói về bao nuôi thật ngọt ngào quá đi!

A a a a a a a, em không tin, em phải bao nuôi! Em sẽ tiêu tiền vì anh! Cục cưng quá đẹp.

Phải phải, lúc Tiểu Thất nói bao nuôi là không thể nào, biểu cảm cũng quá ngây thơ, giọng nói cũng mập mờ, giống như là đang lấy le vậy!

Tôi không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy!!!! Hôm nay bố Thích cho tôi một loại cảm giác rằng một mình bạn không thể mua nổi tôi! Là bà chị phú bà nào đã ra tay với bố của tôi thế.

Đừng suy nghĩ lung tung nữa, lầu trên!

Thích Thời Tự để bọn họ ầm ĩ, cũng không giải thích.

Dù chưa có thông báo chính thức nhưng cũng không ngăn cản được hắn thể hiện đúng không?

Hàn Diệp vốn dĩ đang tức giận, giờ phút này cũng bật cười.

Hồ ly nhỏ kiêu ngạo của anh.

Hàn Diệp vuốt cằm, nhìn Thích Thời Tự đang nhướng mày trợn mắt, cuối cùng cũng hiểu ra một số thông báo chính thức mà Triệu Lục đã đề cập trong tin nhắn.

Xem ra cảm giác tuyên thệ chủ quyền này cũng không tồi nhỉ?

Dẫu sao sau khi tuyên bố chủ quyền, hẳn là anh cũng sẽ không bị hồ ly nhỏ nhà mình đá ra ngoài nữa.

Triệu Lục: Ông chủ yêu cấp dưới của tôi, tôi có thể làm gì nữa đây????? Chờ đợi online, khẩn cấp.

Liên quan đến câu nói thông báo chính thức.

Trong cuộc tranh cãi, có người hỏi Thích Thời Tự về quan điểm của hắn đối với việc lựa chọn bạn đời.

Đôi mắt hồ ly của Thích Thời Tự lóe lên, cũng không giải thích, chỉ nói một câu: Dáng vẻ của anh ấy.

Sau đó cảm thấy không tốt lắm, vì vậy bổ sung thêm một câu: Chỉ cần người đó xuất hiện, tiêu chuẩn bạn đời chỉ có một — Dáng vẻ của anh ấy.


Bình Luận (0)
Comment