Tháng Mười Hai ở Thâm Thành, sau những ngày mưa dầm dai dẳng, trời cuối cùng cũng hửng nắng. Bầu trời trong xanh như được gột rửa sạch, hàng cây vẫn rợp bóng tươi tốt, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rải xuống mặt đất những mảng sáng tối đan xen.
Mặt trời mùa đông không mang theo hơi ấm, trong không khí ẩm lạnh còn vương một luồng lạnh thấu xương, gió lùa tới khiến cả người khó chịu.
Lâm Thính Vãn thật sự không tài nào hiểu nổi, tại sao cô người mẫu này lại chọn chụp ảnh dưới nước ngay vào mùa đông. Càng khó hiểu hơn nữa là, vì sao cô ta còn dẫn theo một tên bạn trai lắm lời đến phim trường nữa.
“Còn phải chụp bao lâu nữa thế? Được chưa đấy?”
“Trời lạnh thế này, toàn làm mấy cái trò hành xác.”
“……”
Lâm Thính Vãn cố gắng phớt lờ giọng nói của người đàn ông, toàn thân ngâm mình dưới nước, nâng máy ảnh lên, tập trung chụp cho người mẫu trước mặt, kiên nhẫn hướng dẫn cô ta: “Cô cười lên một chút, đừng căng cứng quá, đúng rồi, ngửa đầu lên, thả lỏng, rất đẹp, rất tự nhiên.”
Cuối cùng cũng chụp được những tấm ảnh ưng ý, Lâm Thính Vãn ra hiệu cho Trợ lý Lạc Hoà nhận máy, còn mình thì chống tay lên thành bể bơi bước ra khỏi bể nước, tháo kẹp tóc để mái tóc dài ướt rượt xoã xuống.
Cô còn chưa kịp gọi Lạc Hoà qua giúp thì tên bạn trai người mẫu đã nhanh chóng chạy đến đỡ người ta lên, cau mày đầy vẻ khó chịu: “Trời rét thế này mà còn chụp ảnh dưới nước cái gì chứ? Trình độ chụp ảnh của cô ta có đến mức đáng để em phải chịu khổ thế này không? Lỡ mai em cảm lạnh phát sốt thì có hối cũng không kịp… Mà phòng thay đồ ở đâu?”
Lạc Hoà cố nín nhịn, chỉ vào căn phòng phía sau. Người mẫu vừa hắt xì vừa đi vào trong, bạn trai cô ta định theo sau thì Lâm Thính Vãn cất cao giọng: “Xin lỗi, chỗ này cấm đàn ông vào trong.”
Tên bạn trai người mẫu sững lại, cau có hỏi: “Tại sao? Đây có phải nơi công cộng đâu, phân nam nữ cái gì chứ?”
“Đúng rồi, đây không phải nơi công cộng.” Lâm Thính Vãn nghiêng đầu, khoé môi khẽ nhếch, nụ cười đầy thách thức. “Là nhà của tôi. Thế nên tôi cấm anh bước vào.”
Dù rất quyết tâm cho ra những bức ảnh đẹp, nhưng Lâm Thính Vãn cũng không định hy sinh mạng sống vì nghệ thuật. Cô không chọn hồ nước ngoài trời mà biến bể bơi trong biệt thự của mình thành địa điểm chụp, ít ra nước ở đây là nước ấm, không bị lạnh đến phát ốm.
Tên đàn ông kia chẳng phục chút nào, định lên giọng cãi nhau với cô, nhưng cô người mẫu đã kéo tay áo anh ta, nhỏ giọng nói: “Đưa quần áo cho em, anh chờ em ở bên ngoài nhé.”
“Ừ, em thay nhanh lên, nhớ sấy tóc cho khô, anh thật sự sợ em bị ốm.” Anh ta dặn dò đầy lo lắng.
Đợi người mẫu đi khuất, Lâm Thính Vãn cũng chuẩn bị vào nhà. Khi bước ngang qua người đàn ông đó, cô hừ nhẹ, bật cười: “Mặc áo khoác, quấn khăn kín mít, biết chăm cho cái thân mình thế cơ mà, lo bạn gái lạnh cũng không thấy anh cởi ra khoác cho cô ấy. Đúng là gói hàng cũng chẳng bằng anh giỏi ‘gói’.”
Chưa kịp để anh ta phản bác lại, Lâm Thính Vãn đã kéo Lạc Hoà vào nhà, “rầm” một tiếng đóng cửa, chặn luôn anh ta ở ngoài.
Trở lại căn phòng có hệ thống sưởi và không gian yên tĩnh, toàn thân cô lập tức thư thái hẳn: “Hôm nay coi như bị “sự cố” trong lúc làm việc, tối nay chị mời em ăn một bữa thật hoành tráng.”
Lạc Hoà nhắc: “Chị Kiều, chẳng phải tối nay chị có hẹn đi xem mắt sao?”
“À, hình như có chuyện đó thật.” Lâm Thính Vãn vỗ vai cô ấy, cười: “Chị phải đi chọn chồng rồi, nợ em bữa này, hôm khác trả.”
“Không cần đâu, chị cứ chọn cho kỹ vào, phải tìm được người hợp ý, đừng như cô người mẫu kia.” Lạc Hoà thở dài bất đắc dĩ: “Không hiểu sao một cô tiểu thư giàu đẹp như thế lại tìm được bạn trai kém cỏi vậy, vừa lùn, vừa nghèo, lại vừa phiền.”
Người mẫu này vốn là một hot girl có tiếng, lần này hợp tác là do cô ta chủ động nhắn tin cho Lâm Thính Vãn sau khi xem những tấm ảnh trên trang cá nhân của cô.
Studio của Lâm Thính Vãn đang trong giai đoạn phát triển, lượng fan và độ phủ sóng không bằng người mẫu kia, nên cô quyết định không lấy tiền, chỉ yêu cầu đối phương đăng một đoạn video và tag tên nhiếp ảnh gia.
Ban đầu nói chuyện rất vui vẻ. Khi người mẫu đề nghị chụp ảnh dưới nước, dù không hiểu lắm nhưng cô cũng đồng ý, tự lo địa điểm, chuẩn bị đạo cụ, thuê chuyên gia trang điểm hàng đầu, tràn đầy tự tin cho buổi chụp.
Nào ngờ bạn trai người mẫu đó lại theo đến, chỉ một mình anh ta đã đủ khiến không khí buổi chụp trở nên gượng gạo, khiến mọi người đều khó chịu.
“Gặp phải vận đào hoa xấu là chuyện bình thường, tôn trọng số phận người ta thôi.” Lâm Thính Vãn vừa nói, vừa đi về phía phòng tắm tầng hai.
“Chị cũng là tiểu thư nhà giàu, vậy chị tính sao?” Lạc Hoà theo sau hỏi.
“Yên tâm, thầy bói nói chị chỉ có vận đào hoa, không có kiếp đào hoa.” Lâm Thính Vãn ngẩng cằm, ra hiệu cô ấy đi qua xem người mẫu kia. “Em ra cửa phòng tắm đợi cô ta, nhắc luôn những việc cần phối hợp sau này.”
“Vâng.”
Đi được hai bước, cô lại ngoái đầu dặn thêm: “Tuyệt đối không cho bạn trai cô ta vào nhà, xui xẻo lắm.”
“…Vâng.”
Sau khi tắm rửa xong, Lâm Thính Vãn nhận được cuộc gọi từ chị họ Kiều Dĩ Hạ.
“Chụp xong chưa?”
“Em vừa xong.”
“Năm ứng cử viên mà ông bà nội chọn tối nay đều có mặt, mau đến khách sạn chọn người đi.” Giọng Kiều Dĩ Hạ đầy sốt ruột.
Lâm Thính Vãn còn chưa kịp đáp, chị họ đã nói liền một hơi: “Mười phút nữa ra cổng, váy dạ hội và chuyên viên trang điểm đều đã chuẩn bị xong, em không cần lo gì hết.”
“Được.” Lâm Thính Vãn đáp, “Gửi em hồ sơ của năm người đi, em xem trên xe luôn.”
“Lâm! Thính! Vãn!” Kiều Dĩ Hạ gần như hét lên: “Chị đã gửi hồ sơ cho em từ nửa tháng trước rồi, kể cả thông tin mấy ông bố của họ có bao nhiêu bồ, bao nhiêu con riêng cũng điều tra xong cả rồi! Em có thể nghiêm túc một chút được không hả?”
Lâm Thính Vãn nhanh chóng đưa điện thoại ra xa, đợi chị họ trút hết cơn giận mới chậm rãi nói: “Xem qua rồi, nhưng chị gửi cho em toàn là lý lịch gia đình, em cần thông tin cá nhân của những người đó cơ.”
Kiều Dĩ Hạ dứt khoát: “Lên xe, chị gửi!”
Cúp máy xong, Lâm Thính Vãn quay lại hồ bơi, dặn dì quản gia cách thu dọn dụng cụ và đạo cụ.
Dặn xong cũng đã chín phút trôi qua, cô vội vàng chạy ra cổng, nhìn thấy chiếc xe Alphard đang đợi, nhanh nhẹn lên xe, thẳng tiến tới khách sạn.
Kiểm tra điện thoại lại lần nữa, Kiều Dĩ Hạ đã gửi toàn bộ hồ sơ cá nhân của năm ứng cử viên qua. Lâm Thính Vãn lật xem qua loa, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cái tên Tạ Kiến Hoài.
Trong năm người, lý lịch của anh là nổi bật nhất. Không phải thiếu gia của một tập đoàn nào, mà là Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Thiên Thành. Anh tốt nghiệp tại UCK London, khi còn ở nước ngoài đã đầu tư vào các dự án khởi nghiệp trong khuôn viên trường, kết nối nguồn lực, tối ưu kế hoạch kinh doanh, chỉ trong hai năm đã nhận được khoản đầu tư lớn từ các quỹ VC nổi tiếng, thu về các khoản clợi nhuận khổng lồ.
Sau khi trở về nước, Tạ Kiến Hoài tiếp xúc với các mảng kinh doanh cốt lõi của tập đoàn, một năm sau trở thành CEO, tập trung mở rộng thị trường phía Nam, hợp tác với các tập đoàn nằm trong Top 500 thế giới và chính quyền các địa phương, chỉ trong hai năm đã đưa công ty trở thành người dẫn đầu trong ngành.
Hoàn cảnh gia đình của anh rất đơn giản — cha mẹ đồng cam cộng khổ gây dựng sự nghiệp, tình cảm ổn định, không có vợ bé, con riêng hay mối quan hệ ngoài luồng nào. Anh có một người em trai ruột và một em dâu vừa mới kết hôn.
Tình sử còn đơn giản hơn — phía sau chỉ có một chữ: “Không”.
Lâm Thính Vãn chăm chú đọc hết phần lý lịch, ánh mắt dừng lại ở phần công ty và ngày sinh của anh.
Công ty xây dựng, ngũ hành thuộc Thổ.
Ngày 8 tháng 1, cung Ma Kết, cung đất.
Lâm Thính Vãn khá hài lòng với hồ sơ của Tạ Kiến Hoài. Cô tắt tài liệu, khép mi chợp mắt một lát. Không lâu sau xe đến cửa khách sạn, cô còn ngái ngủ đã bị Kiều Dĩ Hạ kéo xuống xe, người vừa tỉnh táo lại thì đã bị lôi vào phòng trang điểm, áo khoác trên người cũng bị kéo ra một nửa.
“Khoan khoan khoan, chị ơi để em tự làm, không dám dùng bàn tay ‘một phút ra mấy trăm triệu’ của chị đâu.” Lâm Thính Vãn vội vàng ngăn lại.
“Mau thay lễ phục đi, đừng có mà lề mề.” Kiều Dĩ Hạ nhìn đồng hồ, ra lệnh: “Lễ phục ở trên sofa, chuyên viên trang điểm năm phút nữa sẽ vào, nửa tiếng nữa chị muốn nhìn thấy một cô nàng lộng lẫy hoàn toàn mới!”
“Rõ rồi, Kiều tổng.” Lâm Thính Vãn giơ tay làm động tác OK.
Sau khi Kiều Dĩ Hạ rời đi, cô nhanh chóng thay lễ phục. Đúng năm phút sau, chuyên viên trang điểm đẩy cửa bước vào, không nói một lời thừa, lập tức bắt tay vào việc.
Khi Lâm Thính Vãn mở mắt ra lần nữa, người trong gương đã được “biến hình” xong.
Chiếc váy dài màu vàng nhạt, cúp ngực, ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong uyển chuyển. Vòng eo được điểm xuyết bằng một chiếc nơ nhỏ, thêm vài phần sinh động. Mái tóc dài uốn lơi buông hờ trước ngực, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ mọng, rạng rỡ kiêu kỳ.
Chuyên viên trang điểm không tiếc lời khen: “Cô Lâm thật xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, khí chất cũng rất tuyệt.”
Lâm Thính Vãn giơ ngón tay cái: “Không hổ là người của chị tôi. Có muốn về đầu quân cho tôi không? Tuy giờ đơn hàng không nhiều, chế độ đãi ngộ tạm ổn thôi, nhưng mà xưởng ảnh của tôi đang lên như diều gặp gió, tương lai không giới hạn đâu!”
Chưa đợi chuyên viên trả lời, Kiều Dĩ Hạ đã đẩy cửa bước vào: “Bớt vẽ bánh cho người của chị đi, trang điểm xong thì theo chị ra ngoài chọn chồng.”
Lâm Thính Vãn làm vẻ mặt “chị vừa đánh mất một cơ hội nổi tiếng thiên hạ”, rồi ngoan ngoãn đi theo Kiều Dĩ Hạ ra sảnh tiệc phía trước.
Hôm nay là tiệc sinh nhật của cô con gái út nhà một vị tiền bối trong giới. Gia tộc nhận được lời mời không ai dám từ chối, đều ép con cái đến dự, thể hiện đủ thể diện.
Kiều Dĩ Hạ dẫn Lâm Thính Vãn đến chúc mừng tiểu thư nhà chủ tiệc, sau đó khoác tay cô bước về phía trước, không nhìn nghiêng ngó, khẽ nói: “Hướng hai giờ, ứng cử viên số ba.”
Lâm Thính Vãn nghe vậy nhìn sang, chỉ liếc qua rồi lập tức thu lại ánh mắt, hạ giọng nói: “Chân mày nhô cao, ánh mắt dữ, tướng mạo chẳng hiền lành gì, loại.”
Kiều Dĩ Hạ lại nói: “Phía trước, người mặc vest trắng, ứng cử viên số bốn.”
Ánh mắt Lâm Thính Vãn dừng trên người đó, vừa hay khi đi ngang thì đối diện ánh nhìn với anh ta. Người đàn ông số bốn hơi nhướng mày, nở nụ cười ngạo nghễ. Cô nhăn mặt: “Phong thái kiêu căng đến mức lố bịch, tự luyến, dầu mỡ, cũng loại.”
Hai người vòng qua phía sau cột trụ, Kiều Dĩ Hạ tiếp tục: “Hướng mười giờ, người cầm ly rượu vang là ứng cử viên số hai. Mới du học về, ngoại hình và gia thế đều khá ổn, là người bà nội em ưng ý nhất.”
“Nhìn mặt và khí chất cũng sạch sẽ đấy.” Ấn tượng đầu tiên của Lâm Thính Vãn khá tốt, nhưng nghĩ đến ngày sinh của số hai, cô lắc đầu: “Không được, nam cung Thiên Yết, đến chó cũng không thèm yêu.”
“Vừa xem tướng vừa tin cung hoàng đạo, em định kết hợp Đông Tây luôn để chọc tức chị đúng không?” Kiều Dĩ Hạ nghiến răng nghiến lợi.
“Tin nhiều thì kiểu gì cũng trúng một cái mà.” Lâm Thính Vãn vội giải thích, nịnh nọt dỗ chị: “Em nào dám chọc chị, vẫn còn số một với số năm đấy thôi.”
Kiều Dĩ Hạ liếc xéo cô, giọng đầy uy h**p: “Tốt nhất là em nhìn họ vừa mắt đi.”
Lâm Thính Vãn cười khì, vỗ nhẹ tay chị: “Đàn ông còn đầy, chị đừng sốt ruột. Vị CEO công ty xây dựng là ai thế?”
“Số năm, Tạ Kiến Hoài, CEO Tập đoàn Thiên Thành.” Kiều Dĩ Hạ nhanh chóng xác định mục tiêu, nghiêng người hạ thấp giọng: “Hướng chín giờ, em giả vờ nói chuyện với chị, nhìn lén thôi.”
Ánh mắt Lâm Thính Vãn vượt qua vai chị họ, rơi xuống người đàn ông cách đó không xa. Không cần Kiều Dĩ Hạ mô tả, anh là người nổi bật nhất giữa đám đông. Chiều cao gần mét chín, dáng đứng thẳng tắp, vai rộng chân dài, bộ vest được cắt may chỉnh tề, nút áo sơ mi trắng được cài đến tận cổ.
Khuôn mặt sáng sủa, đường nét rõ ràng, ngũ quan hài hòa, đôi mắt sâu thẳm — tất cả tạo nên một ấn tượng cực kỳ rõ nét.
Anh đang trò chuyện với bậc trưởng bối, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang bàn về một chuyện hệ trọng. Bỏ qua ngoại hình, điều khiến người ta chú ý hơn cả là sự trầm ổn vượt xa tuổi tác, từng cử chỉ đều toát lên khí chất cao quý và lạnh nhạt của người đứng đầu.
“Em đừng nói là vừa nhìn đã trúng ngay Tạ Kiến Hoài nhé?” Kiều Dĩ Hạ thấy em gái nhìn anh quá lâu, lập tức cảnh báo: “Chị từng tiếp xúc rồi. Người này khô khan, độc miệng, cuồng công việc, cố chấp, vô cùng nhàm chán.”
Cách đây hai năm, khi Kiều Dĩ Hạ tiếp quản công ty gia đình, có một dự án cần hợp tác với Tập đoàn Thiên Thành. Hôm ký hợp đồng, quản lý dự án gọi điện báo rằng Tạ Kiến Hoài từ chối ký. Cô cứ tưởng điều khoản có vấn đề, vội vã lái xe đến hiện trường, mới biết lý do là vì trong bản hợp đồng có một chỗ đánh nhầm “地” thành “的”.
Lỗi nhỏ không hề ảnh hưởng đến nội dung, cô muốn anh ký cho xong, nhưng anh lạnh lùng đáp: “Hợp đồng tôi ký không được phép có vết nhơ như vậy.”
Kiều Dĩ Hạ chưa bao giờ gặp người đàn ông nào khắt khe và nghiêm cẩn như thế. Anh nghiêm khắc với chính mình, cũng nghiêm khắc với tất cả mọi người.
Cô cố tình để lý lịch của Tạ Kiến Hoài ở cuối cùng, hy vọng cô em gái hoạt bát dễ thương của mình sẽ chọn một người khác trong bốn ứng cử viên trước, chứ đừng rơi vào nhóm “xui xẻo 20%”.
“Anh ta đang nhìn sang rồi đấy, em mà không hạ giọng, anh ta có khi sẽ đi thẳng đến đây mất.” Lâm Thính Vãn khẽ cười nhắc nhở.
Tạ Kiến Hoài dường như nhận ra ánh nhìn của cô, hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen láy chuẩn xác đối diện với cô. Ánh mắt người đàn ông tĩnh lặng như mặt hồ, như đang quan sát một bức tượng, không chứa chút cảm xúc nào.
Lâm Thính Vãn bất giác nổi hứng nghịch ngợm, khẽ cong môi, nở nụ cười với anh, muốn xem phản ứng của anh.
Đôi mắt anh khẽ dao động, dù biểu cảm không hề thay đổi, nhưng ánh nhìn lại dừng trên khuôn mặt cô rất lâu.
Kiều Dĩ Hạ thấp giọng, vẫn chẳng thể nén nổi cảm xúc: “Anh ta sắp hai mươi tám tuổi rồi, còn lớn tuổi hơn cả chị. Chị không chịu nổi cái cảnh bị gọi là chị họ đâu! Lịch sử tình cảm trắng tinh thì đúng là điểm cộng, cơ thể không có vấn đề gì, nhưng còn tâm lý thì chưa chắc đâu, nếu em mà…”
Lâm Thính Vãn khẽ “ấy” một tiếng, cắt ngang lời Kiều Dĩ Hạ: “Anh ta thật sự đi tới rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Một năm không gặp, tôi đưa Vãn Vãn và anh trai trở lại rồi đây!
Nữ chính tin đủ thứ, vừa lắm điều vừa đáng yêu, nam chính từ người chỉ biết đến công việc dần trở thành kẻ mê tình. Sau khi kết hôn là một câu chuyện ngọt ngào~