*Từ chương này: nam nữ chính xưng hô anh -em
Đôi mắt Lâm Thính Vãn lập tức mở to tròn xoe, không tin nổi vào tai mình, ngay cả bàn tay đang nắm lấy áo anh cũng quên buông ra.
Cô theo bản năng muốn từ chối: “Nhanh vậy đã chuyển về sống chung sao?”
Tạ Kiến Hoài vẫn giữ chặt lấy tay cô, ngược lại còn khẽ siết chặt hơn. Với tư thế này, cô gần như bị anh bao trọn trong vòng tay.
Anh cúi đầu hỏi: “Nhà tân hôn đã sắp xếp xong chưa?”
Lâm Thính Vãn đáp: “Xong rồi.”
Anh lại hỏi: “Chúng ta vừa nhận giấy kết hôn đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy thì sao lại không thể dọn về ở?”
“……”
Lâm Thính Vãn thấy anh nói cũng có lý. Hai người đã đăng ký kết hôn, thỏa thuận tiền hôn nhân đã chính thức có hiệu lực, việc sống chung là hoàn toàn hợp pháp, không cần phải đợi đến ngày tổ chức hôn lễ.
Chỉ là tiến độ đột ngột tăng nhanh, cô vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Chính xác hơn là chưa chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện “make love” với anh.
Cô buông tay áo anh ra, hỏi: “Mỗi tuần anh về một ngày, tính từ hôm nay à?”
“Ngày mai.” Tạ Kiến Hoài tính toán rất rõ ràng: “Mỗi tuần về là để ở bên vợ, tối nay là ngày chuyển nhà, không được tính.”
“Đồ đạc của Tạ tổng chắc cũng không nhiều, không cần chuyển cả đêm đâu nhỉ.”
“Ừ.”
Lâm Thính Vãn uyển chuyển nói: “Thực ra hôm nay cũng có thể tính là một ngày rồi, Tạ tổng từ sáng đến giờ vẫn ở bên em mà, nếu công việc bận thì tuần sau hãy chuyển cũng được.”
Ánh mắt đen sâu của Tạ Kiến Hoài lập tức tối lại, giọng trầm thấp, trực tiếp vạch trần: “Em không muốn anh dọn vào nhà đúng chứ.”
Cô vội vàng phủ nhận: “Không phải đâu, em chỉ sợ ảnh hưởng đến công việc của Tạ tổng thôi.”
“Không cần lo, lát nữa anh sẽ đến công ty xử lý công việc.”
“……”
Sau khi tự mình chấp nhận hiện thực, Lâm Thính Vãn không dò xét vòng vo nữa mà gật đầu: “Được rồi, em sẽ về báo với ông bà ngoại một tiếng, tối nay gặp ở Hải Loan Nhất Hào.”
Tạ Kiến Hoài xác nhận cụ thể: “Trước chín giờ, được không?”
“Được.”
Hai người hẹn xong thời gian, rồi ngồi lại trên ghế sau xe. Tạ Kiến Hoài bảo tài xế lái đến nhà họ Kiều.
Vừa cất sổ đăng ký kết hôn vào túi, Lâm Thính Vãn liền nghe thấy giọng nói trầm thấp, từ tính vang lên bên tai: “Vãn Vãn, đưa tay cho anh.”
Cô theo phản xạ đưa tay ra. Tạ Kiến Hoài cúi đầu, ánh mắt dừng trên lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng đỡ lấy.
Đầu ngón tay anh hơi lạnh, nhưng là cái lạnh mát dịu như ngọc, khiến người ta thấy dễ chịu. Tay còn lại khẽ nắm lấy ngón áp út của cô, ngón trỏ thon dài, khớp xương rõ ràng, cong nhẹ như đang đo kích cỡ.
Lâm Thính Vãn biết anh định mua nhẫn cưới. Cô vốn không đeo nhẫn, vì sẽ vướng khi cầm máy ảnh, mà đi khắp nơi cũng không tiện. Cô chẳng rõ kích cỡ của mình, nên chỉ có thể để mặc anh đo theo cách đó.
“Không dùng thước dây thì có đo chuẩn được không?” Cô tò mò.
“Yên tâm, anh ước lượng được.” Tạ Kiến Hoài nói với giọng chắc chắn.
Lâm Thính Vãn nghĩ đến nghề nghiệp và công ty của anh, hẳn anh từng làm nhiều phép đo lường chính xác rồi — lần này coi như lấy tay cô làm vật đo.
Tạ Kiến Hoài rất nhanh đã tính ra được con số trong đầu. Đang định buông tay thì cảm nhận được tay cô hơi động, nên ngón tay anh cũng ngừng lại.
Khác với trước đây, hôm nay móng tay cô được sơn màu hồng đỏ, làm nổi bật làn da trắng ngần trên mu bàn tay. Màu sắc rực rỡ ấy không hề phô, ngược lại còn rất hợp với khí chất tươi sáng của cô.
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào tay mình không nói gì, cô không nhịn được hỏi: “Vẫn chưa đo xong à?”
Chỉ đo mỗi ngón áp út thôi mà, có cần cầm lâu như vậy không?
Tạ Kiến Hoài lúc này mới chậm rãi buông tay cô ra, đáp: “Xong rồi.”
Anh tiếp lời: “Em có yêu cầu gì về kiểu nhẫn không?”
Ban đầu Lâm Thính Vãn định nói không, nhưng nghĩ đến tính chất công việc của mình, cô nói: “Loại mà có lỡ làm mất cũng không thấy tiếc ấy.”
“……”
“Tại sao lại là lỡ làm mất?”
Cô trả lời thật lòng: “Em hay chạy khắp nơi để chụp ảnh, có lúc quá mải mê, nếu rơi lúc nào chắc em cũng chẳng biết.”
Tạ Kiến Hoài khẽ gật đầu: “Anh hiểu rồi.”
Sau khi im lặng suy nghĩ vài giây, anh hỏi: “Mười cara được không?”
“……?”
Lâm Thính Vãn không biết là anh nghe nhầm hay bị làm sao.
Mười cara mà không tiếc à? Hay ban đầu anh định mua hai mươi cara, giờ nghe cô nói vậy mới “hạ xuống” còn mười cara?
“Tạ tổng, chúng ta có thể bình thường một chút không?” Lâm Thính Vãn nghiêm túc hỏi.
“Mười cara sẽ không dễ rơi mất, kể cả có mất anh cũng không thấy tiếc, rất hợp với em.” Tạ Kiến Hoài giải thích.
Lâm Thính Vãn suy nghĩ một chút. Nếu là nhẫn hai ba cara, cô sẽ không bận tâm; sáu bảy cara thì từ từ cũng sẽ thành quen; nhưng nếu đeo một chiếc nhẫn mười cara, cô chắc chắn sẽ không dám chạy nhảy khắp nơi như thường, sẽ nhớ tháo ra cất cẩn thận.
Số cara anh chọn thực sự rất hợp lý.
Sau khi nói xong chuyện nhẫn cưới, Tạ Kiến Hoài chợt nhớ tới lời mẹ anh từng nói về việc chụp ảnh cưới. Anh vốn không thích chụp, thấy rườm rà và không cần thiết, nhưng đây là chuyện nên tôn trọng ý kiến của Lâm Thính Vãn.
“Chụp ảnh cưới thì sao?” Tạ Kiến Hoài hỏi thẳng.
“Không cần.” Lâm Thính Vãn từ chối, lý do rất rõ ràng: “Bây giờ các tiệm chụp ảnh cưới trên thị trường chẳng có nơi nào em thật sự thích.”
“Ừ.”
Hai người bàn xong hết mọi việc cần thiết cho đám cưới, im lặng ngồi xe đến trước cổng nhà họ Kiều. Tạ Kiến Hoài nói: “Giúp anh chuyển lời xin lỗi tới ông bà, hôm khác anh sẽ đích thân sang thăm.”
Lâm Thính Vãn cũng cảm thấy anh đã đến quá nhiều lần, hôm nay quả thực không cần thiết. Cô đáp khẽ, sau đó xuống xe trở về nhà.
Ông bà đang ngủ trưa trong phòng, Kiều Dĩ Hạ đã quay lại công ty. Vì sáng nay dậy quá sớm, Lâm Thính Vãn chỉ nhắn vào nhóm gia đình một câu “đã nhận giấy chứng nhận kết hôn”, rồi nằm xuống ngủ bù.
Cô bị Kiều Dĩ Hạ gọi dậy. Vừa mở mắt đã nghe thấy giọng chị họ: “Khám tiền hôn nhân xong chưa? Ký thỏa thuận tiền hôn nhân chưa? Đưa giấy chứng nhận cho chị xem nào.”
Lâm Thính Vãn ngái ngủ chỉ tay về phía túi xách. Kiều Dĩ Hạ vừa định lục thì cô sực nhớ bên trong có cả bản thỏa thuận tiền hôn nhân đã ký, đặc biệt là tờ phụ lục phía sau không thể để người nhà nhìn thấy, liền vội bật dậy chạy tới giành lấy túi.
Kiều Dĩ Hạ giật mình: “Làm gì thế?”
Lâm Thính Vãn giả vờ bình thản: “Em lấy giấy kết hôn đưa chị, trong túi lộn xộn lắm, sợ chị tìm không ra.”
Cô rút ra hai quyển sổ đỏ nổi bật nhất, đưa thẳng cho chị họ: “Chị xem đi.”
Trong lúc Kiều Dĩ Hạ chăm chú ngắm ảnh đăng ký, Lâm Thính Vãn khéo léo gấp tờ phụ lục kia lại, giấu kín, trong lòng không khỏi thầm khen Tạ Kiến Hoài quả thật chu đáo.
“Thỏa thuận tiền hôn nhân đâu?” Quả nhiên Kiều Dĩ Hạ hỏi ngay.
“Ký rồi.” Lâm Thính Vãn đưa bản hợp đồng, nội dung hầu hết là phân chia tài sản.
Kiều Dĩ Hạ lướt qua, hài lòng gật đầu: “Khá đấy, khoản này anh ta thực sự rộng rãi.”
Cô trả lại bản hợp đồng, nhướng mày nói: “Xem ra mắt nhìn của ông ngoại không sai.”
“Chị thay đổi nhanh thật đấy, không phải mới hôm qua còn chê anh ấy cổ hủ, khô khan, độc miệng à?” Lâm Thính Vãn bật cười trêu.
“Ai nhìn thấy số tài sản thế này mà còn nỡ trách chứ.” Kiều Dĩ Hạ nói thẳng, vỗ nhẹ vai cô: “Ít nhất anh ta là người tử tế, cố mà sống với nhau cho tốt.”
Lâm Thính Vãn nhét lại toàn bộ giấy tờ vào túi: “Phải sống chung chứ, tối nay em chuyển qua ở luôn.”
Nghe vậy, Kiều Dĩ Hạ tò mò: “Chất lượng ti.n.h tr.ù.ng của anh ta thế nào?”
“… Cái đó là kiểm tra trước khi chuẩn bị mang thai.”
“Ừ, vậy thì,” Kiều Dĩ Hạ khoanh tay, “em chỉ có thể tự mình kiểm chứng thôi. Mong là anh ta ‘rất ổn’.”
“Xin nhận lời chúc tốt đẹp của chị.”
—
Bên kia, trong biệt thự, sau khi tan sở trở về, Tạ Kiến Hoài cũng bị mẹ chất vấn: “Mấy hôm trước em con ở đây, sao con không chịu hỏi nó vài chiêu? Không biết thì để người ta chê cười à.”
Tạ Kiến Hoài bình tĩnh đáp: “Khả năng tự học của con rất tốt, mẹ đừng lo.”
“Thế mẹ tìm cho con mấy bộ phim nhé?”
“… Không cần.”
Ánh mắt mẹ Tạ vẫn đầy nghi ngờ, cuối cùng nói: “Thế thì mang món quà sinh nhật mẹ tặng đi, sau này dùng cũng tiện.”
“Vâng.”
Tạ Kiến Hoài lên tầng, tìm thấy món quà sinh nhật mẹ đưa. Anh chưa mở ra bao giờ, giờ chỉ tiện tay bỏ vào vali, định đến nơi mới mở.
Anh chỉ chuẩn bị hai bộ quần áo thay, đang định đóng vali thì mẹ anh gõ cửa bước vào. Thấy bên trong chỉ có vài bộ đồ, bà tròn mắt: “Con định ở khách sạn à?”
Không để anh phản đối, bà cứng rắn nhét thêm gần nửa tủ quần áo vào vali, rồi đuổi anh ra cửa cùng bảy chiếc vali to tướng.
Tạ Kiến Hoài chẳng còn cách nào khác, chỉ đành bảo tài xế chất đồ lên xe, lái đến bãi đỗ của Hải Loan Nhất Hào, rồi dọn hết lên nhà.
Khi Lâm Thính Vãn tới nơi, anh vừa chuyển đồ xong. Cô nhìn hàng dài bảy chiếc vali to trước cửa, sững người một lúc rồi không nhịn được hỏi: “Tạ tổng, bình thường anh sống cầu kỳ thế này à?”
Một tháng chỉ ở bốn ngày mà cần đến bảy chiếc vali?
“Mẹ anh đóng.” Tạ Kiến Hoài giải thích.
“Thế thì từ từ dọn nhé.” Lâm Thính Vãn vừa nói vừa thay dép ở cửa, lấy ra một đôi dép mới tinh đưa cho anh.
Những đồ dùng sinh hoạt này đều được quản gia mua từ trước Tết, tất cả đều chọn theo sở thích của Lâm Thính Vãn, nên đôi dép đi trong nhà cũng là loại lông mềm, còn có hai cái tai nhỏ xinh gắn trên đó.
Tạ Kiến Hoài chưa từng mang loại dép như vậy bao giờ, hỏi: “Còn kiểu nào khác không?”
“Không.” Lâm Thính Vãn đáp: “Em còn đặc biệt bảo quản gia gửi ảnh trước rồi, đây là đôi nhìn nam tính nhất đấy.”
Tạ Kiến Hoài nhìn xuống đôi dép hồng phấn trên chân cô, rồi lại cúi mắt nhìn đôi màu đen của mình, cuối cùng đành thỏa hiệp xỏ vào.
Anh lấy khăn giấy lau sạch bánh xe vali, sau đó tự giác đẩy vào phòng ngủ phụ, bắt đầu sắp xếp đồ trong vali.
Khi mở đến hộp quà mẹ tặng, anh lập tức mở ra. Hộp hai tầng, phía trên đặt hai quyển sách cùng một chiếc USB, anh vừa định mở thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Lâm Thính Vãn bước vào, định nói về chuyện tắm rửa — trong phòng tắm có rất nhiều đồ cá nhân, dùng chung sẽ hơi quá mức thân mật.
“Nhà có bốn phòng tắm, chia ra mà dùng nhé.” Cô đề nghị.
“Được.” Tạ Kiến Hoài gật đầu.
Trước khi rời đi, cô thấy anh lật mở một cuốn sách cũ kỹ, tò mò liếc qua, bất chợt trông thấy hai nhân vật… không mảnh vải che thân, đôi mắt cô lập tức mở to.
Không nhìn nhầm đấy chứ?
Đây là… sách khiêu dâm à?
Tạ Kiến Hoài lên tiếng giải thích: “Là mẹ anh để vào.”
Lâm Thính Vãn hoàn hồn, ho nhẹ để che giấu sự ngượng ngùng, chỉ để lại một câu “Em đi rửa mặt” rồi vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng.
Với tính cách của mẹ anh, việc làm thế cũng không có gì lạ, nhưng điều này cũng phần nào chứng minh — đến cả mẹ anh cũng không hoàn toàn tin tưởng anh.
Thật sự là khó xử quá mà.
Lâm Thính Vãn trở về phòng ngủ chính, lấy đồ ngủ và loa mini, vào phòng tắm vừa ngâm bồn vừa nghe nhạc. Khi cô bước ra, Tạ Kiến Hoài đã rửa mặt xong, mặc bộ đồ ngủ màu xám, cúc áo vẫn được cài ngay ngắn đến tận cổ, ngồi thẳng lưng trên đầu giường, trên tay cầm… cuốn sách đó.
Cô hơi khựng lại, không hiểu nổi sao anh có thể đọc loại sách này với vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
Khi Tạ Kiến Hoài ngẩng đầu nhìn sang, Lâm Thính Vãn lập tức né tránh ánh mắt, cúi gằm đầu bước nhanh về phía bên kia giường, vén chăn nằm xuống, dựa vào đầu giường giả vờ chăm chú chơi điện thoại.
Cô bỗng thấy rất căng thẳng, tâm trí hoàn toàn không ở trên màn hình, chỉ không ngừng lướt ngẫu nhiên mấy đoạn video ngắn để che giấu cảm giác bối rối.
Tạ Kiến Hoài đột nhiên hỏi: “Tắt đèn nhé?”
Lâm Thính Vãn bật thốt: “Anh không đọc sách nữa à?”
Anh đặt cuốn sách lên tủ đầu giường, giọng trầm thấp: “Đọc xong rồi.”
“……”
Giờ này vốn chẳng phải giờ ngủ của cô. Lâm Thính Vãn nói: “Anh cứ tắt đi, em bật đèn ngủ.”
Một tiếng “tách” nhẹ vang lên, Tạ Kiến Hoài tắt đèn chính, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Đúng lúc Lâm Thính Vãn tưởng anh sẽ nằm xuống luôn, một giọng nói trầm thấp, rõ ràng vang lên bên tai.
“Tối nay… làm không?”