Tạ Kiến Hoài nghe cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “mỗi đêm”, không hề nghĩ ngợi đã đáp: “Anh chỉ đặt phòng một ngày thôi.”
“Vậy sao.” Lâm Thính Vãn nâng giọng, thong thả uống nước cam, lời nói mang ý trêu chọc: “Hay là để em mời quản lý đến hỏi thử, nếu quả thật chỉ đặt một ngày, em phải dặn cô ấy nhanh chóng gia hạn cho Tạ tổng mới được.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Tạ Kiến Hoài lập tức từ chối, cụp mắt dùng bữa.
Trong lòng anh đang bực bội chuyện trợ lý đặt phòng, không chỉ đặt, mà còn đặt liền năm ngày, hơn nữa khách sạn Vạn Tinh lại là của nhà họ Kiều, Lâm Thính Vãn có thể nghênh ngang đi lại ở đây, việc tra hồ sơ đặt phòng thì quá đơn giản, đến cả lừa cô cũng không được.
Lâm Thính Vãn chặn họng Tạ Kiến Hoài ngay từ sáng sớm, lại càng thấy sảng khoái tinh thần, nụ cười trên môi không hề tắt.
Khi Lạc Hoà xuống dùng bữa, nhìn thấy hai người với tâm trạng hoàn toàn khác biệt, không dám nói nhiều, nhanh chóng ăn xong bữa sáng, kéo vali hành lý chuẩn bị khởi hành.
Khách sạn không xa chỗ ở của Hứa Chi Thanh và Tạ Gia Hành, họ lái xe năm phút đến bãi đỗ xe của khu chung cư, Lạc Hoà ở lại xe chờ, còn họ theo địa chỉ được gửi đến tìm toà nhà.
Ban đầu đi nhầm cửa thang máy, đến một toà nhà bên cạnh, Lâm Thính Vãn phát hiện ra điều không đúng mới kéo anh quay lại, không nhịn được hỏi: “Trước đây không phải anh từng đến Bắc Kinh công tác sao, chưa đến nhà họ lần nào à?”
“Chưa.” Tạ Kiến Hoài giải thích: “Đây là nhà của Hứa Chi Thanh, Tạ Gia Hành cưỡng ép ‘ở rể’ vào.”
“‘Ở rể’ vào.” Lâm Thính Vãn lặp lại lời anh, không khỏi bật cười thành tiếng.
“Theo như lời mẹ nói thì là như vậy.”
Lâm Thính Vãn khoanh tay trước ngực, tựa vào cạnh thang máy hơi nghiêng đầu, cười nói: “Em trai anh khá thú vị đấy.”
Tạ Kiến Hoài nghe vậy cau mày, cảm thấy lời này cực kỳ chói tai, hơi liếc nhìn đánh giá vẻ mặt cô lúc này, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh sáng, nụ cười rạng rỡ, dường như vẫn đang hồi tưởng về chuyện thú vị.
Anh lạnh nhạt hỏi: “Em thích người thú vị à?”
Lâm Thính Vãn không hiểu anh làm sao có thể liên hệ đến chuyện “thích”, nghĩ một lát rồi đáp: “Cũng có thể coi là vậy, bao gồm nhưng không giới hạn ở điều đó.”
Ai mà chẳng thích người có tính cách thú vị, nhưng mà ngoại hình, vóc dáng, nhân phẩm, cung hoàng đạo, ngũ hành bát tự cũng đều rất quan trọng.
Tạ Kiến Hoài muốn hỏi bản thân mình có thú vị không, nhưng lại cảm thấy câu hỏi này tương đương với tự rước lấy nhục, tính cách anh không chỉ mình anh rõ, mà cả giới này đều rất hiểu.
Vậy nên vì sao Lâm Thính Vãn lại chọn anh trong một xấp dày đặc các ứng cử viên?
Không đúng, cô vốn dĩ không chọn anh, ban đầu là từ chối, sau khi đến thăm hỏi trưởng bối trong nhà mới đổi ý.
Tạ Kiến Hoài càng thấy không thuận, hạ giọng: “Không phải nó thú vị.”
Giọng anh trầm xuống: “Là thuần tuý đáng đòn.”
Lâm Thính Vãn đã quen với kiểu hai anh em họ hay đấu khẩu, nhân tiện châm thêm dầu vào lửa: “Được, em hóng màn ‘PK trực tiếp’ của hai người lát nữa.”
Trong lúc trò chuyện, thang máy đã đến tầng nhà Hứa Chi Thanh, chuông cửa reo lên, Tạ Gia Hành là người ra mở cửa, sau khi chào hỏi, Lâm Thính Vãn đi thẳng vào phòng khách xem lớp trang điểm của Hứa Chi Thanh.
Tạ Gia Hành giang tay kéo lấy Tạ Kiến Hoài đang định đi vào, vừa mắng vừa lầm bầm: “Anh xông vào trong làm gì, nhà Thanh Thanh là chỗ đàn ông khác có thể tự ý ra vào à? Ra đây đấu với em.”
Nói rồi cậu ta quay đầu, khách khí gọi Lâm Thính Vãn một tiếng: “Chị dâu, em mượn người đi một lát.”
Tạ Kiến Hoài đang định chào cô một tiếng, thì bị Tạ Gia Hành không nói lý lẽ kéo ra ngoài: “Đừng có lề mề nữa, người ta có thèm nhìn anh đâu.”
Trong phòng khách, Lâm Thính Vãn quả thật đang chuyên tâm vào lớp trang điểm của Hứa Chi Thanh, không để ý chuyện của hai anh em họ.
Chuyên viên trang điểm này là người được mời tạm thời tại địa phương, không phải chuyên viên mà Lâm Thính Vãn thường xuyên hợp tác, cũng không phải nhân viên đắc lực của Kiều Dĩ Hạ, cô không quen thuộc, khó tránh khỏi không yên tâm, từng bước đều theo dõi vô cùng nghiêm túc.
“Lớp trang điểm tuyệt đối đừng quá đậm, lớp nền đừng để quá trắng, chỉ cần trong trẻo sạch sẽ là được, trang điểm mắt dùng tông màu tự nhiên hàng ngày.” Lâm Thính Vãn ở bên cạnh nhìn kỹ lưỡng, thỉnh thoảng lên tiếng chỉ dẫn.
“Vâng.” Chuyên viên trang điểm tay không ngừng nghỉ, tiếp tục trang điểm.
Hứa Chi Thanh tiện miệng trò chuyện: “Tạ Kiến Hoài đi theo chị đến à?”
Lâm Thính Vãn gật đầu trước, sau đó lại lắc đầu: “Cũng không hẳn, chị đến khảo sát từ thứ Tư rồi, anh ấy chiều hôm qua mới bay tới.”
“Vậy là anh ấy đuổi theo chị đến à?” Hứa Chi Thanh hỏi rất chi tiết, ngữ khí mơ hồ mang ý trêu chọc.
“Chắc vậy, trước đó chị không hề biết, cứ nghĩ anh ấy sẽ tăng ca ở công ty cơ.” Lâm Thính Vãn trả lời.
Hứa Chi Thanh cong môi cười, mở lời: “Em và A Hành đã đặt một ván cược, bây giờ xem ra em sẽ thắng.”
Không đợi Lâm Thính Vãn hỏi là ván cược gì, cô ấy tiếp lời: “Đợi em thắng cược sẽ nói cho chị biết.”
“Được thôi, nếu trong đó có công lao của chị, chị phải có phần thưởng đấy.” Lâm Thính Vãn cười tươi rói: “Chẳng hạn như mùa thu lại đến Bắc Kinh chụp ảnh.”
“Chỉ cần em ở Bắc Kinh, lúc nào cũng hoan nghênh chị đến.” Hứa Chi Thanh đáp lời dứt khoát.
Lâm Thính Vãn thấy chuyên viên trang điểm chuẩn bị tô son cho cô, vội vàng tiến lên ngăn lại, hỏi: “Em đã dùng bữa sáng chưa?”
“Chưa, A Hành đi mua rồi.”
“Vậy thì lát nữa hãy tô son, làm tóc trước đi.” Ánh mắt Lâm Thính Vãn dừng lại trên mái tóc dài của Hứa Chi Thanh, dặn dò: “Trọng điểm là kiểu tóc, phải có cảm giác tự nhiên tuỳ ý, nhưng không được rối quá.”
Ở bên kia, Tạ Gia Hành kéo Tạ Kiến Hoài đi đến quán gần đó mua bữa sáng, trên đường không nhịn được mắng anh: “Anh cũng lớn tuổi rồi, trưởng thành lên được không hả? Đừng ngày nào cũng lấy chuyện điều em về Thâm Thành ra mà doạ.”
Tạ Kiến Hoài nghe đứa em trai ngốc nghếch nói lời “phạm thượng”, khẽ cười một tiếng, nói thẳng: “Ngày mai sẽ ký quyết định điều chuyển cho cậu.”
Tạ Gia Hành chẳng hề bận tâm, ngữ khí vẫn kiêu ngạo không giới hạn: “Anh mà dám sa thải em, em sẽ cho tất cả nhân viên nghỉ việc ngay lập tức.”
“Được, cậu cứ thử xem.”
“…”
Những chuyện làm càn vô pháp vô thiên như thế này, Tạ Gia Hành thực sự làm được, mà Tạ Kiến Hoài cũng thực sự có khả năng dọn dẹp đống hỗn độn ấy.
“Anh chẳng qua là ỷ vào việc em muốn ở lại bên cạnh Chi Thanh nên mới dám uy h**p em đúng không?” Tạ Gia Hành bực bội nói: “Lão già kia, phá hoại nhân duyên là thiếu đức lớn lắm đấy, anh đã lớn tuổi thế này rồi mà còn không tích đức, sẽ bị báo ứng lên người mình đấy, anh hiểu không?”
“Không hiểu.” Tạ Kiến Hoài mặt không cảm xúc.
Anh nghe thấy ba chữ “lão già kia” liền thấy chướng tai, cái gì mà anh đã lớn tuổi? Anh mới chỉ hai mươi tám tuổi.
Đặc biệt là sau khi gặp Hạ Cẩn Chu, biết cậu ta bằng tuổi Thính Vãn, anh càng không thể nghe lọt tai những từ này, cộng thêm đêm qua lại bị nhốt ngoài cửa phòng, hiện giờ đối diện với cậu em trai ồn ào này, anh chẳng thể nở nổi một nụ cười.
Tạ Gia Hành chế giễu không chút nể nang: “Chẳng trách đến giờ vẫn chưa theo đuổi được chị dâu, lẽo đẽo theo đến Bắc Kinh cũng vô dụng thôi.”
Tạ Kiến Hoài lạnh mặt không chịu nhận thua: “Làm sao cậu biết là vô dụng?”
Tạ Gia Hành nhìn anh từ trên xuống dưới, cười đặc biệt đáng đánh đòn: “Lúc em còn đang theo đuổi Chi Thanh, chẳng biết anh đang đi lừa tiền của ai nữa, trong công việc anh là cha, trong tình cảm em là tổ tông của anh.”
Tạ Kiến Hoài không tiếp lời, căn bản không thể phản bác, em trai anh mười tám tuổi theo đuổi được Hứa Chi Thanh, sau khi bị đá thì đuổi đến Bắc Kinh, chưa đầy ba tháng lại thành công cầu xin tái hợp, những chuyện này anh đều rõ.
Đến cửa hàng, Tạ Gia Hành gọi một phần bữa sáng cho Hứa Chi Thanh, khi đưa tay ra thanh toán, ánh mắt của Tạ Kiến Hoài vô thức dừng lại trên chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út của cậu ta, đó không phải là một chiếc nhẫn trơn nam giới thông thường, mà vòng nhẫn được đính đá Aquamarine.
“Lại vay tiền mua à?” Anh thờ ơ hỏi.
“Xin lỗi, không phải đâu ạ.” Tạ Gia Hành xách bữa sáng, dùng giọng điệu đầy khoe khoang nói: “Chi Thanh tặng đấy.”
Tạ Kiến Hoài không hiểu: “Tại sao cô ấy lại tặng nhẫn cho cậu?”
Tạ Gia Hành đáp lời một cách đương nhiên: “Cô ấy yêu em chứ sao, không thì còn vì cái gì nữa?”
Cậu ta ngừng lại một chút, rồi cố ý kéo dài ngữ điệu: “Ồ, anh không có người yêu, nên không hiểu.”
“…”
Chiếc nhẫn của Tạ Kiến Hoài là một chiếc nhẫn trơn nam giới được anh tiện tay chọn khi mua nhẫn kim cương cho Lâm Thính Vãn, anh nghe nhân viên cửa hàng nói hầu hết các cặp vợ chồng mới cưới đều mua như vậy, nên cũng không nghĩ gì thêm.
Nhưng giờ đây nhìn chiếc nhẫn khác biệt của Tạ Gia Hành, anh cảm thấy chướng mắt vô cùng.
“Hứa Chi Thanh muốn về Tổng bộ một cách đường hoàng, cần phải thực hiện thêm vài dự án lớn nữa.” Tạ Kiến Hoài mặt không đổi sắc, chỉ thong thả nói: “Anh có thể giúp kết nối.”
“Anh! Anh ruột của em ơi, em là do anh nuôi lớn mà, anh không thể quên cái tình nghĩa này chứ.” Tạ Gia Hành thay đổi thái độ, có thể co có thể duỗi, vòng tay ôm lấy vai anh, cười hỏi: “Có việc gì em giúp được, anh cứ mở lời.”
Tạ Kiến Hoài gạt tay cậu ta ra, hạ giọng: “Kể lại cho anh nghe, quá trình từ lúc cậu theo đuổi Hứa Chi Thanh, bị đá rồi chui vào nhà người ta, đến lúc theo đuổi tái hợp, một cách tường tận.”
Tạ Gia Hành lập tức hiểu ý anh, ngữ khí tự tin: “Muốn học cách lấy lòng chị dâu đúng không? Được thôi, em dạy anh.”
Trên đường quay về, cậu ta vẫn nói không ngừng, nhưng bên tai cuối cùng không còn là lời than vãn hay chửi rủa, mà toàn là những kinh nghiệm của cậu ta, Tạ Kiến Hoài miễn cưỡng chấp nhận được.
Khi hai anh em về đến nhà, việc trang điểm của Hứa Chi Thanh đã hoàn thành, lời khen của Tạ Gia Hành cứ tuôn ra liên tục, đợi đến khi Hứa Chi Thanh lên tiếng ngăn lại mới ra hiệu cho cô ngồi vào bàn ăn sáng, Lâm Thính Vãn gọi cậu ta ngồi vào vị trí ban đầu, để chuyên viên trang điểm làm tóc.
Việc làm tóc và trang điểm cho nam giới tương đối đơn giản hơn nhiều, khi cậu ta làm xong thì Hứa Chi Thanh cũng vừa dùng bữa sáng xong, cả hai đúng mười giờ thì xuất phát.
Lâm Thính Vãn cảm thấy không khí giữa hai anh em rất hòa hợp, không khỏi tò mò: “Kết quả PK thế nào rồi?”
Tạ Kiến Hoài vẻ mặt tự nhiên: “Anh thắng.”
“Giỏi quá nha.” Lâm Thính Vãn cười khen ngợi: “Quả nhiên là anh lớn.”
“Ừm.” Khóe môi anh khẽ nhếch lên, vô thức hơi ngẩng cằm.
Lâm Thính Vãn và Tạ Kiến Hoài sánh bước về phía thang máy, phía sau truyền đến cuộc đối thoại giữa Hứa Chi Thanh và Tạ Gia Hành.
“Hình như anh chưa ăn sáng đúng không?”
“Chưa ăn ạ.”
“Cái bánh sừng bò cuối cùng, em để dành cho anh đó.”
“Em đút cho anh đi.”
“Đừng có làm loạn, mọi người đang nhìn kìa.”
“Anh chỉ thích mọi người nhìn em đút cho anh thôi.”
Lâm Thính Vãn không nhịn được cười, Tạ Kiến Hoài liếc nhìn cô, đột nhiên nhớ đến mấy chữ chân ngôn “mặt dày” mà Tạ Gia Hành đã truyền thụ, em trai đúng là thể hiện một cách triệt để.
Họ xuống thang máy đến bãi đậu xe, lên xe và đi thẳng đến con hẻm nhỏ, bắt đầu buổi chụp hình đầu tiên trong ngày.
Lịch trình được sắp xếp rất dày đặc, giờ nghỉ trưa một tiếng vội vàng, ăn cơm xong, lại tiếp tục lao vào chụp hai bộ ảnh buổi chiều, Tạ Kiến Hoài luôn theo sát không rời nửa bước, đưa nước, đưa khăn giấy cho Lâm Thính Vãn, động tác tự nhiên như thể đã trở thành thói quen.
Tạ Gia Hành dựa vào tường, trêu chọc: “Làm CEO Tập đoàn Thiên Thành làm gì, em thấy anh làm trợ lý là hợp nhất.”
Tạ Kiến Hoài tiếp tục lau mồ hôi cho Lâm Thính Vãn, nhàn nhạt đáp lại một câu: “Được thôi, trong cuộc họp hội đồng quản trị anh sẽ đề cử cậu.”
Tạ Gia Hành lập tức ngậm miệng, ai thích làm thì làm, dù sao cậu ta cũng không thể làm nổi việc gì.
Lạc Hoà với vai trò trợ lý, ngoài công tác chuẩn bị ban đầu và giúp người mẫu chỉnh sửa quần áo, nhiệm vụ quan trọng nhất là đánh đèn và quay video ngắn, khi đánh đèn cô ấy cầm điện thoại không vững, Tạ Kiến Hoài thấy vậy liền nhận việc này, cầm điện thoại đứng bên cạnh ghi hình.
Tạ Gia Hành từ xa gọi vọng lại: “Anh làm được không đấy? Đừng có chụp em xấu nha, em còn phải gửi vào nhóm cho bố mẹ xem đấy.”
Tạ Kiến Hoài không để ý đến cậu ta, đợi lúc nghỉ giữa giờ cậu ta chạy đến xem điện thoại, phát hiện bên trong toàn là hình ảnh Lâm Thính Vãn lúc làm việc nghiêm túc, không hề có lấy một tấm ảnh nào của cậu ta và Hứa Chi Thanh.
Lâm Thính Vãn nhìn thấy cũng vừa bực mình vừa buồn cười, dặn dò Lạc Hoà: “Đưa đèn cho anh ấy cầm đi, đừng lãng phí chiều cao.”
Buổi chụp cuối cùng, cả đoàn quay lại bên cạnh cái cây lớn ngày hôm qua, Lâm Thính Vãn đã chụp ảnh cho họ ở cùng một góc máy.
“Tiếc là hôm nay không có hoàng hôn và khoảnh khắc ánh sáng xanh.” Cô nhìn lên bầu trời cảm thán.
“Nó không xứng.” Tạ Kiến Hoài nhàn nhạt tiếp lời.
Tạ Gia Hành vừa chạy đến đúng lúc nghe thấy lời châm chọc của anh trai mình, liền không khách khí đáp trả: “Anh xứng, anh xứng mà anh còn chẳng có nổi một tấm ảnh chụp chung đàng hoàng.”
Tạ Kiến Hoài ung dung đáp: “Sẽ sớm có thôi.”
“Ôi chao chao, vậy anh cũng có ảnh chụp riêng do chị dâu chụp rồi hả?”
“Không phải là không có, mà là anh không chụp.”
Tạ Gia Hành hừ lạnh: “Anh cứ giả vờ chết đi.”
Lâm Thính Vãn nghe hai anh em nhà kia lời qua tiếng lại cả ngày, bèn cười hòa giải: “Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, để em mời mọi người đi ăn một bữa thịnh soạn nhé!”
“Sao thế được?” Hứa Chi Thanh đi tới xen lời: “Hai anh chị khó khăn lắm mới ra Bắc Kinh một chuyến, đương nhiên phải là chúng em mời.”
“Làm gì có chuyện người mẫu mời nhiếp ảnh gia, rõ ràng là chị phải cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.”
Trong lúc hai cô đang tranh nhau giành phần trả tiền, Tạ Gia Hành lên tiếng ngắt lời: “Thế này đi, mọi người đừng tranh nữa, cứ để Tạ Kiến Hoài mời.”
Hứa Chi Thanh và Lâm Thính Vãn đồng loạt nhìn về phía cậu ta, rồi cùng nhau gật đầu: “Cũng được.”
Tạ Kiến Hoài nghe thấy vợ mình đã lên tiếng, đành phải đáp: “… Đi thôi.”
Họ cùng nhau đến nhà hàng dùng bữa tối, vì việc chụp hình hôm nay quá mệt mỏi nên mọi người chỉ trò chuyện vài câu đơn giản rồi giải tán. Sau khi đưa Hứa Chi Thanh và Tạ Gia Hành về đến cổng khu chung cư, họ mới quay về khách sạn.
Lâm Thính Vãn lên tầng, quẹt thẻ vào phòng, cửa vừa mới đóng lại thì tiếng gõ cửa đã vang lên.
Cô quay người kéo cửa phòng, nhìn thấy Tạ Kiến Hoài đang kéo vali đứng ngoài cửa. Thần thái và hành động của anh giống hệt như tối qua. Khi cô chuẩn bị mở lời thì anh đã nhanh chóng đá chiếc vali bên tay vào trong.
Không đợi Lâm Thính Vãn kịp phản ứng, anh cũng nghiêng người chen vào, rồi “Tách” một tiếng đóng sập cửa lại. Tốc độ nhanh chóng còn hơn cả đêm qua cô đã làm.
“Anh, em, không…” Lâm Thính Vãn nhất thời lắp bắp, nói không thành câu.
“Em đi tắm đi, để anh tự mình thu dọn đồ đạc, không cần lo lắng.” Tạ Kiến Hoài rất tự nhiên giúp cô bổ sung đầy đủ câu nói.
“…”
Chuỗi hành động và lời nói liên tiếp này khiến Lâm Thính Vãn ngay lập tức hiểu được từ ngữ mà anh đã dùng để nhắc đến Tạ Gia Hành vào sáng nay, đó chẳng phải là “cưỡng ép chui vào” sao?
Anh ra ngoài là để đi theo hỗ trợ chụp ảnh sao, sao lại cứ như là đi tu luyện độ mặt dày vậy?
Sự việc đã đến nước này, Lâm Thính Vãn đành cầm quần áo vào phòng tắm rửa ráy. Sau khi đi ra, cô thậm chí còn lười cả xem lại ảnh trong máy ảnh, mệt mỏi đến mức nằm vật ra giường.
Nghỉ ngơi một lúc lấy lại sức, cô mới bắt đầu sắp xếp ảnh và video đã chụp hôm nay, sau đó đăng một vài đoạn hậu trường lên nhóm chat.
Tạ Kiến Hoài vừa tắm xong bước ra, nằm bên cạnh cô, cùng xem nội dung quay chụp.
Hứa Chi Thanh nhắn trong nhóm: [Lúc nãy quên mất chưa hỏi, chị ở Bắc Kinh đến ngày mấy? Kế hoạch tiếp theo là gì?]
Lâm Thính Vãn trả lời: [Ngày mai chị sẽ ra ngoài khảo sát địa điểm, ngày kia chụp ảnh cho bạn học, sau đó thì không còn việc gì khác nữa. Nhưng chị sẽ không ở lại lâu, dự định về Thâm Thành sớm, Khương Tư Nhan sắp về nước rồi.]
Chuyến đi Bắc Kinh lần này của cô đã chụp đủ vốn rồi, số lượng ảnh tích lũy đủ để cô chỉnh sửa cho đến tận tháng tư.
Tạ Gia Hành thấy vậy liền nhắc đến Tạ Kiến Hoài: [Còn anh thì sao?]
Tạ Kiến Hoài: [Không có việc gì.]
Tạ Gia Hành: [Được đấy, anh cũng đừng rảnh rỗi, ba ngày sau đến chi nhánh công ty giúp em một tay đi.]
Tạ Kiến Hoài: [Đây là mức giá khác.]
Tạ Gia Hành: [Chị dâu!!!]
Lâm Thính Vãn thấy tiếng gọi “chị dâu” trong nhóm chat, lưng cô gần như thẳng tắp. Cô đang đối diện với lời cầu cứu của người đã làm người mẫu miễn phí, giúp cô chụp ra những bức ảnh thần sầu, làm sao có thể từ chối được.
Cô hắng giọng, nhìn Tạ Kiến Hoài nói: “Hai ngày sau em bận chụp ảnh, anh ở một mình không có việc gì làm đúng không?”
“Có chứ.” Anh còn không thèm liếc nhìn cô một cái, trả lời tỉnh bơ: “Cơ sở vật chất của khách sạn Vạn Tinh đủ để anh tiêu khiển, trên tầng thượng còn có bể bơi nữa.”
“…”
Lâm Thính Vãn đã hiểu, chính mình là cái mức giá khác đó chứ gì.
Cô không dám chọc vào người đàn ông dồi dào sức lực lại còn có máu trả thù này, sớm đồng ý có lẽ hậu quả sẽ không nghiêm trọng đến thế.
Chữ “Được” của Lâm Thính Vãn vừa kịp thốt ra, điện thoại và máy ảnh đã bị anh nhanh chóng tịch thu. Chỉ trong khoảnh khắc cô ngây người ra, người đàn ông đã lật người đè lên.
Cô theo bản năng nhắc nhở: “Em chưa trả lời họ…”
Hành động của anh không hề do dự: “Kệ họ.”
Đầu gối của Tạ Kiến Hoài chống vào g*** h** ch*n cô. Đêm nay dường như anh chẳng có chút kiên nhẫn nào, hoặc có lẽ là đã nhịn quá lâu rồi. Những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống dày đặc. Bàn tay thường ngày từ từ gỡ dây áo ngủ, lúc này lại gấp gáp giật phăng nó đi.
Tháng ba ở miền Bắc hơi se lạnh, làn da vừa chạm vào không khí hơi lạnh đã không tự chủ được mà run rẩy, sau đó được bàn tay ấm áp của anh che phủ và x** n*n.
Trong mắt anh tràn ngập d*c v*ng. Vào khoảnh khắc anh đột ngột tiến đến gần, Lâm Thính Vãn suýt chút nữa không thở nổi.
Hai tay bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu, giọng cô hơi run rẩy, thiếu tự tin hỏi: “Em có thể xin tha không?”
“Em có thể cầu xin.”
Môi anh lướt qua tai cô, giọng nói trầm khàn: “Nhưng anh không đảm bảo, anh sẽ tha cho em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Kiến Hoài: Em cứ cầu xin đi, anh làm việc của anh.