Tình Sau Hôn Nhân - Mộ Tư Tại Viễn Đạo

Chương 5

Trước khi gửi tin nhắn, Lâm Thính Vãn đã đắn đo rất lâu, nhất là sau khi lật xem bát tự của Tạ Kiến Hoài một lần nữa.

Sự nghiệp, tài vận cùng thành tựu nghệ thuật đều bùng nổ trên hai đường song song — đây rõ ràng là nói về cô, ẩn ý rằng kỹ thuật chụp ảnh và danh tiếng của cô sẽ lên như diều gặp gió.

Lâm Thính Vãn thật sự không nỡ từ bỏ, vẫn chưa cam lòng nên hỏi lại chị họ để xác nhận: “Tạ Kiến Hoài thật sự không được à?”

“Em muốn xem ông bà đánh nhau à?” Kiều Dĩ Hạ hỏi ngược lại.

“Không đến mức đánh nhau đâu, cùng lắm chỉ là cụ bà bảy mươi đánh cụ ông tám mươi thôi mà.”

Kiều Dĩ Hạ liếc cô một cái, Lâm Thính Vãn đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, em xem thêm mấy người đàn ông khác vậy, nhỡ đâu có người vượng thê hơn.”

Dùng bữa tối xong, hai chị em đưa ông bà ra vườn tản bộ. Lâm Thính Vãn vừa đi vừa kể với bà ngoại về quá trình chụp ảnh gần đây, còn lật ảnh trong máy ra cho bà xem, Kiều Dĩ Hạ thì dìu ông đi phía sau.

Thấy ông có vẻ trầm ngâm, cô không nhịn được mở miệng: “Ông vẫn đang nghĩ về Tạ Kiến Hoài à? Anh ta có gì hấp dẫn mà ông lại thiên vị như thế?”

Ông cụ liếc nhìn bóng lưng Lâm Thính Vãn, hạ giọng nói: “Cháu có biết vì sao ông bà lại chủ động giúp Vãn Vãn xem mắt không?”

Lúc mới biết chuyện này, Kiều Dĩ Hạ cũng thấy kỳ lạ. Lâm Thính Vãn mới vừa tốt nghiệp đại học, với tính cách của ông bà thì sẽ không sớm lo chuyện hôn nhân của cô như vậy, dù sao ngay cả cô — người chị họ này — còn chưa kết hôn mà.

“Là vì bố em ấy ạ?” cô đoán.

“Đừng gọi thằng đó là bố con bé,” ông cụ hừ một tiếng, “chính là vì nó.”

Mẹ của Lâm Thính Vãn năm đó hạ mình gả cho bố cô, ông bà vốn phản đối kịch liệt nhưng không khuyên ngăn nổi con gái. Sau khi kết hôn, bố Lâm đối xử với mẹ Lâm cũng không tệ, ông bà mới dần chấp nhận người con rể này. Đến khi có Vãn Vãn, ông bà lại càng nhìn ông ta thuận mắt hơn.

Tiếc rằng thời gian tốt đẹp chẳng kéo dài bao lâu, mẹ Lâm Thính Vãn mất vì bệnh, bố cô nhanh chóng tái hôn và có thêm một cậu con trai. Ông bà không yên tâm để cô ở bên đó, dứt khoát đón về nhà họ Kiều nuôi lớn.

Tháng trước, bố Lâm đến thăm ông bà, bất ngờ nhắc đến chuyện liên hôn thương mại giữa nhà họ Hứa và nhà họ Tạ, nói rằng nhà họ Hứa giành được quyền chủ đạo của hai dự án lớn, nhờ đó nhà họ Tạ mới có thể mở rộng thị trường phía Bắc, đôi bên cùng có lợi. Càng nghe ông bà càng thấy sai sai, cuối cùng đuổi thẳng ôgn ta ra khỏi nhà, nhưng trong lòng vẫn để lại vướng mắc.

Bây giờ ông bà đều đã lớn tuổi, khi còn sống còn có thể bảo vệ Lâm Thính Vãn, nhưng nếu một ngày nào đó họ không còn nữa, chuyện hôn nhân của cô chẳng phải sẽ để mặc cho bố cô thao túng hay sao? Dù những người lớn khác trong nhà họ Kiều thương yêu cô thế nào, cũng không vượt qua được quyền quyết định của người bố ruột.

Sau khi bàn bạc, ông bà quyết định tự mình giúp cô chọn chồng trước, ít nhất khi còn có họ ở đây, sẽ không để Vãn Vãn bị gả bừa.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Kiều Dĩ Hạ suýt nữa bật ra một tràng chửi bố Lâm, nhưng bị ông cụ trừng mắt ngăn lại, ý bảo Vãn Vãn còn ở phía trước. Cô chỉ đành kìm cơn giận, nghiến răng nói: “Ông ta không biết xấu hổ à, lúc sinh và nuôi Vãn Vãn thì chẳng có mặt, đến lúc nói đến lợi ích thương mại thì lại nhớ ra có con gái để đem ra bán? Muốn bán con thì sao không bảo con trai ông ta ra đường bán mông đi!”

“Này, con gái con lứa ăn nói cái gì thế.” Ông cụ trừng mắt một cái, nhưng vuốt râu nói tiếp: “Nhưng mà, lời có hơi thô thật, song cũng đúng.”

“Con hiểu vì sao ông bà muốn giúp Vãn Vãn xem mắt, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến việc lựa chọn Tạ Kiến Hoài?” Kiều Dĩ Hạ vẫn chưa hiểu.

“Nhà họ Tạ có nền tảng gia đình tốt, ông từng tiếp xúc với bố mẹ cậu ta, là kiểu người dễ sống chung mà lại rất bảo vệ người nhà. Anh em trong nhà cũng không có mấy chuyện rối rắm, rất hợp với Vãn Vãn. Tạ Kiến Hoài còn trẻ mà đã có thể nắm giữ cả Tập đoàn Thiên Thành, năng lực và bản lĩnh không ai trong đám công tử bằng được.”

Ông cụ nói chắc nịch: “Trong đám thanh niên con nhà giàu, chỉ có cậu ta mới đủ sức bảo vệ được Vãn Vãn.”

Kiều Dĩ Hạ hiểu ý ông. Lâm Thính Vãn chỉ thích nhiếp ảnh, không muốn bước vào thương trường, nghĩa là sau này cô sẽ không có thực quyền. “Bảo vệ” mà ông nói chính là khi ông bà không còn, Tạ Kiến Hoài có thể giúp cô tiếp tục sống cuộc đời tự do, vô tư như hiện tại.

“Ông ơi, con cũng có thể bảo vệ Vãn Vãn mà. Con bé là em gái con, có con ở đây, ai dám bắt nạt nó.” Kiều Dĩ Hạ hất cằm nói.

“Con cũng sẽ là chỗ dựa cho Vãn Vãn.” Ông cụ đầy yêu thương xoa đầu cháu gái.

Sau khi tản bộ tiêu cơm xong, Lâm Thính Vãn giục ông bà đi nghỉ. Có ngủ hay không không quan trọng, quan trọng là để hai chị em có thời gian nói chuyện riêng.

Khi thấy ông bà vào phòng rồi, cô chắn đường chị họ: “Chị, chị với ông ngoại vừa líu ríu nói gì thế?”

Kiều Dĩ Hạ đáp qua loa: “Con bé này, sao lại đi hỏi chuyện người lớn.”

Nói rồi cô định lên tầng về phòng, Lâm Thính Vãn lững thững đi theo phía sau, lười biếng nói: “Chẳng phải là chuyện bố em à, cứ tưởng em không nghe thấy chắc.”

Kiều Dĩ Hạ quay lại nhìn cô đầy kinh ngạc, gương mặt như viết rõ “Sao em biết”. Lâm Thính Vãn thấy thế cười ranh mãnh như một con hồ ly nhỏ: “Đúng là chuyện của bố em thật à. Có gì đáng nói đâu, cái đồ đàn ông sao chổi ấy.”

“Em dám gài chị à?” Kiều Dĩ Hạ giơ nắm đấm, giơ trước mặt cô dọa: “Lâm Thính Vãn, em chán sống rồi phải không?”

“Chị nỡ đánh cái mặt xinh này của em à?” Lâm Thính Vãn cố tình dí sát vào, còn nháy mắt một cái: “Bớt tức đi, tức nhiều nhanh già đấy.”

“Về phòng mau!”

“Tuân lệnh, Kiều tổng” Cô nghiêm túc đứng nghiêm chào theo kiểu quân đội, rồi nghịch ngợm xoay người “bay” đi, trông vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.

Kiều Dĩ Hạ bất lực lắc đầu, nhìn thấy cô vào phòng rồi mới quay về phòng mình.

Sau khi tắm rửa xong, Lâm Thính Vãn nằm trên giường, mở điện thoại ra thì phát hiện cuộc trò chuyện với Tạ Kiến Hoài có thêm tin nhắn mới.

Tạ Kiến Hoài: [Cô Lâm, có thể nói cho tôi biết lý do không?]

Nửa tiếng sau, lại thêm một tin nữa: [Có điều gì khiến cô không hài lòng sao?]

Lâm Thính Vãn trả lời ngắn gọn: [Người lớn không đồng ý.]

Gửi xong tin nhắn, cô lại nghĩ đến thời điểm ông bà nhắc đến chuyện liên hôn thương mại, đúng lúc trùng với thời điểm bố cô tới nhà họ Kiều.

Với độ tuổi của cô, ông bà sẽ không bao giờ chủ động nhắc đến hôn sự, nghĩ cũng biết chắc chắn là vì ông ta. Ông ta tám chín phần là nhìn trúng lợi ích từ một bên nào đó, định đem cô đi bán.

Đúng là cái đồ đàn ông sao chổi.

Lâm Thính Vãn không còn bận tâm đến tin nhắn trên WeChat nữa, cô mở các nền tảng khác nhau ra tìm kiếm những nơi tổ chức hoạt động vào dịp lễ Giáng Sinh và đêm Giao thừa, muốn nhân kỳ nghỉ này tìm chút cảm hứng.

Tối nay, Tạ Kiến Hoài đứng giữa hai lựa chọn: hoặc bị đuổi ra khỏi nhà lang thang, hoặc ở lại chịu đựng mẹ mình lải nhải. Cuối cùng, anh chọn phương án thứ hai.

Chỉ là, sau khi nhận được tin nhắn từ chối khéo léo của Lâm Thính Vãn, mẹ anh nhìn anh bằng ánh mắt “không có con dâu thì con trai cũng khỏi cần”, dùng bữa xong liền dứt khoát quay người lên lầu, không thèm ngó ngàng đến anh thêm một cái.

Gần giờ đi ngủ, Tạ Kiến Hoài nhận được tin nhắn từ Lâm Thính Vãn — vỏn vẹn năm chữ.

Anh theo phản xạ nhíu mày, tắt điện thoại đặt sang bên cạnh, rồi vào phòng tắm rửa. Sau khi nằm trên giường, anh định chợp mắt trước mười một giờ.

Đồng hồ sinh học của Tạ Kiến Hoài rất đều đặn, hầu như đêm nào anh cũng ngủ thiếp đi trong vòng nửa tiếng, giấc ngủ cũng rất tốt. Vậy mà đêm nay, dù nhắm mắt bao lâu, anh vẫn không tài nào ngủ nổi. Trong đầu cứ lặp đi lặp lại năm chữ nhìn thấy khi nãy — [Người lớn không đồng ý.]

Chuyện liên hôn vốn là do nhà họ Kiều chủ động tung tin ra, bên nhà họ Tạ sau đó mới nhận được tin. Đã lọt vào danh sách năm người được cân nhắc, vậy vì lý do gì mà các trưởng bối lại không đồng ý?

Tạ Kiến Hoài từng tìm hiểu qua về Lâm Thính Vãn — tiểu thư nhà họ Lâm, từ nhỏ lớn lên trong nhà họ Kiều, không có tình cảm với bố ruột, chắc chắn sẽ không nghe theo ông ta. Như vậy, “người lớn” mà cô nhắc tới chỉ có thể là ông bà ngoại bên nhà họ Kiều.

Tại sao họ lại không đồng ý?

Tạ Kiến Hoài suy nghĩ rất lâu, rồi bất chợt bật dậy khỏi giường, bật đèn lên nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ.

Anh xỏ giày, bước ra khỏi phòng ngủ, đi tới gõ cửa phòng ngủ chính ở cuối hành lang.

“Cốc cốc cốc.”

Bố anh rất nhanh ra mở cửa, mẹ anh từ trong phòng vọng ra: “A Hoài giờ này chắc chắn đã ngủ say rồi, ai mà lại tới gõ cửa giờ này, trừ khi là gặp ma.”

“Là con.” Tạ Kiến Hoài lạnh nhạt nói.

“Vậy còn đáng sợ hơn gặp ma.”

“……”

Mẹ anh khoác áo đi ra, giọng đầy ẩn ý: “Tốt nhất là con nên nói ra chuyện gì khiến mẹ hài lòng đi.”

Tạ Kiến Hoài mở điện thoại, đưa đoạn tin nhắn cho bà xem, hạ giọng hỏi: “Mẹ thấy, câu này có ý gì?”

Mẹ anh nhìn năm chữ ấy, cũng rơi vào trầm tư, rồi bắt đầu phân tích: “Chuyện liên hôn là do nhà họ Kiều khởi xướng, lẽ ra không thể có tình huống này, trừ khi ý kiến của hai vị trưởng bối không thống nhất.”

“Ưu điểm của con là năng lực công việc mạnh và…” Bà ngừng lại một chút, “hết rồi.”

“Người nắm quyền trước đây của nhà họ Kiều là ông cụ, có thể ông ấy có ấn tượng tốt với con, coi trọng khả năng làm việc của con nên mới đưa con vào danh sách. Còn bà cụ thì có lẽ không ưng tính cách của con, lo con quá mải mê công việc, chẳng có thời gian lo cho gia đình nên mới phản đối.”

“Cũng không loại trừ khả năng ngược lại, nhưng theo kinh nghiệm của mẹ, đa phần là như thế.”

Tạ Kiến Hoài hơi gật đầu: “Con hiểu rồi.”

“Lại hiểu rồi?” Mẹ anh không kìm được hỏi dồn: “Lần này con lại hiểu cái gì nữa đây?”

“Vấn đề do ai đưa ra, thì đi giải quyết với người đó.”

Tạ Kiến Hoài lạnh nhạt nói xong liền quay người trở về phòng, để lại mẹ anh đứng ngây ra tại chỗ.

“Nó vừa nói sẽ đi giải quyết trưởng bối nhà họ Kiều à?”

“Ừ.” Bố anh kéo bà về phòng, khuyên: “Vợ tương lai của nó, để nó tự giải quyết. Em đừng can thiệp.”

Thường thì khi không có lịch quay, Lâm Thính Vãn toàn thức tới rạng sáng, ngủ nướng đến tận trưa hôm sau.

Đáng tiếc là sáng nay, giấc mơ đẹp của cô lại bị tiếng chuông điện thoại phá hỏng.

Bạn bè và trợ lý của cô đều biết rõ đồng hồ sinh học của cô, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng, tuyệt đối sẽ không gọi vào giờ này.

Khoảnh khắc bị chuông làm tỉnh giấc, Lâm Thính Vãn nhớ tới cuộc gọi tối hôm kia của Tạ Kiến Hoài, linh cảm mách bảo người gọi lần này cũng là anh. Quả nhiên, khi liếc qua màn hình, là số quen thuộc.

Cô bắt máy: “Tạ tổng, anh đã có WeChat của tôi rồi, tại sao lại phải gọi điện thế này?”

Lâm Thính Vãn có thể kìm được cơn cáu ngủ, hoàn toàn là vì còn chút kính nể với “ngũ hành bát tự” của anh.

Tạ Kiến Hoài chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, gọi điện tiện hơn. Lần sau tôi sẽ nhớ nhắn WeChat trước.”

Lâm Thính Vãn liếc đồng hồ trên cổ tay, thực sự không thể hiểu nổi rốt cuộc có chuyện gì trọng đại mà phải nói vào tám giờ sáng.

“Cô Lâm đang ở nhà họ Kiều đúng không?” Tạ Kiến Hoài hỏi rất tự nhiên.

“Đúng thế, sao vậy?”

“Hôm nay mười hai rưỡi, tôi sẽ đến nhà họ Kiều thăm hỏi các trưởng bối. Không biết có tiện không?”

Lâm Thính Vãn vừa nghe thời gian, theo phản xạ buột miệng: “Giữa trưa anh đến, là để thăm hỏi hay là để ăn cơm vậy?”

Tạ Kiến Hoài nghiêm túc đáp: “Không dùng bữa, chỉ mất khoảng một tiếng.”

Mười hai rưỡi đến một rưỡi — đúng giờ ăn và nghỉ trưa của anh, hoàn toàn không ảnh hưởng đến công việc. Đúng là một người tự giác nghiêm ngặt.

“Được, vậy anh…” Lâm Thính Vãn mới nói được nửa câu, bỗng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Tạ Kiến Hoài vừa nói là đến nhà họ Kiều thăm hỏi trưởng bối, tức là ông bà ngoại cô.

Khoan đã, tại sao anh ta lại đến nhà họ Kiều thăm hỏi chứ?

Chưa đợi cô lấy lại tinh thần, Tạ Kiến Hoài đã chắc chắn sau khi nghe từ “được” của cô: “Tốt.”

Giọng anh trầm thấp, từ tốn mà nghiêm trang: “Mười hai rưỡi gặp, cô Lâm.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Kiến Hoài: Từng bước công lược.

Muốn cưới được vợ đáng yêu đâu có dễ vậy [ôm ôm]

Bình Luận (0)
Comment