Tạ Kiến Hoài về đến căn hộ từ khu Hải Loan khi trời đã rất khuya. Trong lúc tắm, những hình ảnh khi hai người ở trên xe lại hiện lên trong đầu anh.
Câu trả lời mà Lâm Thính Vãn đưa ra là “em không biết”. Nếu thật sự thích, tại sao lại trả lời là không biết.
Không biết nghĩa là không thích.
Rõ ràng là họ đã có rất nhiều tiếp xúc thân mật, cô sẽ đỏ mặt khi hôn, sẽ mạnh dạn đưa tay chạm vào cơ bụng của anh, sẽ gọi anh là A Hoài lúc làm chuyện ấy, chẳng lẽ không phải là thích sao?
Bỏ qua những chuyện mà vợ chồng nên làm đó, cô cũng chủ động nói đỡ cho anh trước mặt người nhà, sẽ chia sẻ công việc và những trải nghiệm của bản thân, sẽ bảo vệ anh khi anh bị chuốc rượu, sẽ vui vẻ vì anh bay ra Bắc Kinh, chẳng lẽ cũng không phải là thích sao?
Tạ Kiến Hoài đã từng nghĩ ít nhất là có một chút.
Câu “không sao” mà anh đáp lại dĩ nhiên là lời nói dối, làm sao có thể thật sự không sao, chỉ là chẳng còn cách nào khác.
Cuộc hôn nhân hợp đồng là do anh đề nghị trước, là do anh soạn thảo hợp đồng, thậm chí ban đầu yêu cầu của anh còn là “sau khi kết hôn không về nhà không gặp mặt”.
Lâm Thính Vãn năm xưa đồng ý hôn ước cũng có nguyên nhân này, họ cùng hợp ý, thỏa thuận bàn bạc để đối phó với người nhà, nhưng giờ đây, người muốn hủy bỏ thỏa thuận lại chỉ có một mình anh.
Tạ Kiến Hoài bước ra khỏi phòng tắm, đã quá giờ đi ngủ mà anh tự đặt ra cho mình.
Đây không phải là lần đầu tiên anh không đi ngủ đúng giờ, anh cũng chẳng nhớ rõ là bao nhiêu lần rồi.
Suốt hai mươi tám năm qua, anh đi học và đi làm theo đúng khuôn phép, đồng hồ sinh học chưa từng sai sót, nhưng từ khi quen biết Lâm Thính Vãn, đồng hồ sinh học của anh đã bị phá vỡ.
Hoặc có lẽ, thứ bị phá vỡ không chỉ là đồng hồ sinh học.
Sáng sớm hôm sau lúc bảy giờ, Tạ Kiến Hoài vẫn thức dậy đúng giờ. Trong căn hộ có máy chạy bộ, khi anh chuẩn bị thay áo ba lỗ để tập thể dục, anh chợt nghĩ đến Lâm Thính Vãn. Nếu cô có ở đây, chắc chắn sẽ cười híp mắt đứng khoanh tay bên cạnh, không hề né tránh mà đánh giá anh.
Cô luôn rất hào phóng và thẳng thắn thừa nhận sự yêu thích của mình đối với vẻ ngoài và vóc dáng của anh, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Sau khi tập luyện xong, anh tắm rửa thay quần áo, bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy phòng khách trống trải và lạnh lẽo, bỗng cảm thấy đặc biệt không quen.
Không có bể cá rực rỡ sắc màu, không có cây cảnh xanh tốt, không có những miếng dán lung tung, lại càng không có những vật phẩm phong thủy cầu tài, hộ mệnh.
Quan trọng nhất là, ở đây không có mùi hương hoa quả thoang thoảng trên người cô, không có hơi thở quen thuộc, mang lại cảm giác yên lòng cho anh.
Tạ Kiến Hoài thay giày rời khỏi căn hộ, đến công ty vừa đúng tám giờ, sớm hơn ngày thường, chưa đến giờ làm việc của nhân viên.
Anh ngồi trên ghế văn phòng, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý. Đối diện một lúc lâu sau mới bắt máy, giọng nói mang đậm vẻ ngái ngủ: “Alo, Tạ tổng, có chuyện gì không ạ?”
“Không phải cậu nói công việc quá nhiều, bận đến mức không thể nghỉ ngơi sao?” Tạ Kiến Hoài lạnh lùng nói: “Mau đến công ty xử lý.”
Nói xong, anh trực tiếp cúp máy. Trợ lý cầm điện thoại với vẻ mặt mơ hồ, dùng tốc độ nhanh nhất để tỉnh dậy vệ sinh cá nhân, vội vã đến công ty.
Vừa bước vào văn phòng, trợ lý đã cảm nhận được sự oán giận và áp lực nặng nề, liền đoán ngay là có liên quan đến phu nhân, dù sao thì Tạ tổng đã định không đến công ty tuần này.
Mấy ngày Tạ Kiến Hoài đi Bắc Kinh đã chất đống khá nhiều công việc, trợ lý không dám hỏi nhiều, lập tức bắt tay vào xử lý. Đến tận chín giờ tối, Tạ tổng, người mà khoảng thời gian gần đây rất muốn đi muộn về sớm, vẫn không có ý định rời đi.
Trợ lý lên tiếng hỏi: “Tạ tổng, anh không về nhà sao?”
Anh lấy đâu ra nhà? Nhà của anh có thể về được sao?
Tạ Kiến Hoài lạnh nhạt nói: “Nhiều việc như thế này, về nhà làm gì?”
Trong lòng trợ lý đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, hai ngày sau đó, anh đều đến sớm về muộn, dáng vẻ như muốn sống luôn trong công ty, kéo theo cả cậu ta cũng bị buộc phải bước vào trạng thái làm việc với cường độ cao.
Khi Tạ Kiến Hoài dùng bữa tối, anh thấy tin nhắn Lâm Thính Vãn gửi trong nhóm. Những bức ảnh cô chụp cho Hứa Chi Thanh và Tạ Gia Hành rất đẹp, họ hỏi lý do rời Bắc Kinh, cô đã bịa ra một lý do lung tung.
Có thể gửi tin nhắn cho họ, sao không thể gửi cho anh một tin?
Anh mở tài khoản mạng xã hội của Lâm Thính Vãn, tên là A Vãn. Bộ ảnh chụp cho Tạ Ninh cách đây một thời gian có số liệu tương tác khá tốt, vừa rồi lại đăng ảnh đôi mới. Nhìn quanh trang chủ toàn là anh chị em của anh, duy nhất không có anh.
Không phải đã chụp cho anh cái gọi là “thần thái” trước cây to ở Bắc Kinh sao, tại sao không đăng lên? Còn những bức ảnh anh chụp cho cô, không phải nói là rất đẹp sao, tại sao cũng không đăng lên mạng xã hội?
Tạ Kiến Hoài ném điện thoại sang một bên, ngay cả món ăn trước mặt cũng không nuốt nổi.
Trợ lý bước vào thấy bữa ăn vẫn còn nguyên, liền hỏi: “Tạ tổng, không hợp khẩu vị sao?”
“Phải.” Tạ Kiến Hoài ra hiệu cho cậu ta mang đi, không còn tâm trạng ăn uống.
Trợ lý nghe lời làm theo, nhanh chóng đẩy cửa vào văn phòng báo cáo: “Tạ tổng, sáng ngày kia có một hội nghị ngành cần ngài tham dự.”
Tạ Kiến Hoài nhíu mày: “Ngày mai không phải Chủ nhật sao?”
Trợ lý gật đầu: “Vâng, Chủ nhật rất thích hợp để họp.”
Anh liếc mắt lạnh lùng nhìn cậu ta, giọng nói tỏ vẻ không hài lòng: “Nhất định phải là tôi đi tham dự sao?”
“Trên thư mời ghi tên của anh.” Trợ lý trả lời: “Tập đoàn Thiên Thành không thể thiếu anh.”
Tạ Kiến Hoài vốn định về nhà tìm Lâm Thính Vãn vào Chủ nhật, không biết hội nghị ngành sẽ kéo dài đến mấy giờ, thật là làm lỡ việc.
Anh khẽ dặn dò: “Mang hồ sơ dự án qua đây cho tôi xem lại một lượt, gần đây không ít công ty đang đấu thầu, lát nữa gọi tổ dự án đến họp bàn bạc.”
“Gần đây công ty có khá nhiều dự án, hay là đợi theo dõi xong dự án đang làm rồi họp ạ?” Trợ lý thăm dò nhắc nhở.
“Không họp?”
“Bây giờ không cần phải vội vàng triển khai dự án mới như vậy.”
“Vội, rất vội.” Tạ Kiến Hoài lạnh lùng nói: “Dù sao thì công ty cũng không thể thiếu tôi.”
“……”
Tạ Kiến Hoài lại bắt trợ lý làm việc quần quật hai ngày nữa. Tại hội nghị ngành, anh gặp Kiều Dĩ Hạ và Chu Duật Kỳ, hai bên chào hỏi nhau.
Đợi hội nghị kết thúc, Chu Duật Kỳ bước đến trêu chọc: “Cậu không phải đi Bắc Kinh theo đuổi tỏ tình với bà xã rồi sao, sao trông vẻ mặt oán giận còn hơn cả ma vậy, chẳng lẽ thất bại rồi?”
Anh liếc nhìn cậu ta một cách không vui, chú ý đến Kiều Dĩ Hạ đang đi tới, lạnh lùng đáp lại: “Dù có thất bại hay không thì tôi vẫn có danh phận, không như cậu.”
“Chu Duật Kỳ bị lời của anh làm cho á khẩu, còn Kiều Dĩ Hạ không nghe thấy hai câu đó, thấy anh thì cười trêu chọc: “Tạ tổng vội vàng thế này là định chạy đến hộp đêm à?”
Tạ Kiến Hoài không hiểu ý cô là gì, sau khi bị Kiều Dĩ Hạ đùa vài câu, cuối cùng cũng hiểu ra là Lâm Thính Vãn đã đặt spa ở một câu lạc bộ, hỏi rõ tên và địa chỉ câu lạc bộ xong, anh rời khỏi phòng tiệc, đi thẳng đến cửa để chặn Lâm Thính Vãn.
“Đến giờ rồi.”
Bất kể cô nghĩ gì, đã đến lúc rồi.
Lâm Thính Vãn gần như lập tức hiểu ý câu nói này của anh, khi ở trên xe anh đã từng nói sẽ cho cô thời gian và không gian, nhưng chỉ giới hạn trong tuần này.
Hôm nay là Chủ Nhật, tuần này sắp kết thúc.
“Đến giờ rồi” là chỉ thời hạn để cô sắp xếp suy nghĩ đã hết.
Mặc dù có lý, nhưng anh có cần phải theo sát thế không, chậm hai ngày không được à? Kể cả không được, chậm hai tiếng để cô làm xong spa thì sao?
Gặp anh ở bất cứ đâu, anh cứ như là “cảm biến” của Lâm Thính Vãn, chạy rồi vẫn có thể đuổi kịp, ở ngoài cũng có thể tóm được một cách chính xác.
Khương Tư Nhan thấy hai người im lặng nhìn nhau, nhận thấy không khí có chút không đúng, lại nhớ đến câu nói vừa rồi của Lâm Thính Vãn, cô chủ động bước tới nói: “Nếu anh rể tìm cậu có việc, hay là hôm khác mình đi nhé?”
Mấy hôm nay Lâm Thính Vãn vùi đầu vào chỉnh sửa ảnh, hoàn toàn chưa kịp suy nghĩ thông suốt, đang định hôm nay gặp Khương Tư Nhan để nói chuyện về chuyện này, sao có thể để anh cắt ngang.
“Đến rồi thì cứ vào chờ tớ đi.” Cô nhanh chóng đáp lại, nháy mắt với cô bạn thân.
Tạ Kiến Hoài vẫn đứng yên tại chỗ, không có vẻ gì là định trực tiếp lôi Lâm Thính Vãn đi, Khương Tư Nhan cười khẽ gật đầu với anh, rồi đi thẳng vào trong câu lạc bộ.
Mãi đến khi bóng dáng quen thuộc hoàn toàn biến mất sau cánh cửa xoay, Lâm Thính Vãn mới từ từ quay lại, đối diện với ánh mắt anh và hỏi: “Sao anh biết em đến đây?”
Anh khẽ đáp: “Kiều Dĩ Hạ nói.”
Quả thực, đây là nơi mà Kiều Dĩ Hạ đã từng đưa Lâm Thính Vãn đến, cô ấy là bạn với chủ tiệm, là khách VIP cao cấp của cửa hàng, khi Lâm Thính Vãn đặt lịch đã trực tiếp báo tên Kiều Dĩ Hạ, việc cô ấy biết là điều bình thường.
Lâm Thính Vãn lấy làm lạ: “Sao chị ấy lại nói cho anh chuyện em đặt spa?”
“Sáng nay tình cờ cùng nhau họp.” Tạ Kiến Hoài thong thả nói: “Cô ấy dặn anh đừng ‘chơi’ quá đà ở tiệm của bạn cô ấy, lỡ mà tin đồn lan ra thì cô ấy cũng không quản được.”
“……”
Lâm Thính Vãn đã hiểu, Kiều Dĩ Hạ nghĩ rằng cô đặt tiệm này là để cùng Tạ Kiến Hoài đến làm spa, lo lắng họ sẽ “mây mưa” ồn ào quá mức trong phòng.
Cô bất lực nhắm mắt lại, cảm thấy chuyện này không thể giải thích rõ ràng được, tai cô hơi nóng lên, cô hỏi dồn: “Chị ấy còn nói gì với anh nữa?”
Ánh mắt Tạ Kiến Hoài rơi vào vành tai ửng hồng của cô, anh hỏi ngược lại: “Em chắc chắn muốn nghe?”
Lâm Thính Vãn không hỏi được gì từ chỗ Lạc Hoà, không biết nhân viên bên dưới bàn tán những gì, cô thực sự không kìm được sự tò mò trong lòng.
Hơn nữa, Kiều Dĩ Hạ nói với anh chứ không phải trực tiếp nói với cô, cô cắn răng liều: “Anh nói đi!”
“Cô ấy nói, bây giờ cả Tập đoàn Thuần Tinh đều biết cháu rể út nhà họ Lâm ‘mạnh mẽ’ thế nào, hành hạ nhị tiểu thư đến mức không thể đi nổi, đến cả việc trả phòng cũng không tự mình làm được…”
“Dừng, dừng, dừng lại, đủ rồi.” Lâm Thính Vãn vội vàng giơ tay ngắt lời, không muốn nghe thêm nữa.
Rõ ràng là cô kéo vali bỏ chạy nên mới để Tạ Kiến Hoài đi trả phòng, vậy mà lại có thể đồn thành không đi nổi, trời ơi, những lời đàm tiếu này sẽ bị thêu dệt đến mức nào, sự tò mò này thật không nên có.
Lâm Thính Vãn hít một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, giải thích: “Tư Nhan hôm nay vừa về nước, em dẫn cậu ấy đến làm spa.”
Cô liếc nhìn vị cháu rể út “mạnh mẽ” trước mặt, hắng giọng nói: “Em thấy ba ngày quá ngắn, em chưa thể nghĩ thông suốt, hay là để tháng sau nói tiếp nhé?”
Lâm Thính Vãn vốn định nói tuần sau, nhưng sợ anh sẽ mặc cả nên khi nói ra lại đổi thành tháng sau.
“Sao em không nói thẳng là năm sau luôn đi?” Giọng Tạ Kiến Hoài bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng lại ẩn chứa sự hờn trách.
“Em nói thì anh cũng có đồng ý đâu.” Cô lầm bầm không rõ ràng.
“Tháng sau thì quá lâu.” Giọng anh rất tự nhiên: “Anh thích em, anh sẽ nhớ em, và cũng muốn cùng em làm…”
Trước khi chữ cuối cùng được thốt ra, Lâm Thính Vãn kiễng chân bịt miệng anh lại, mặt đỏ bừng nói: “Biết rồi, biết rồi, anh không cần phải nhấn mạnh mãi như thế!”
Lâm Thính Vãn thực sự phục anh rồi, sau khi tỏ tình thì nói chuyện cứ vô tư thế à, dám đường hoàng thừa nhận muốn “làm” với cô ra bên ngoài.
Cô không kìm được khẽ than phiền: “Mới có mấy ngày mà lại muốn làm…”
Tạ Kiến Hoài nghe thấy câu này, thần sắc nghiêm túc nói: “Đây không phải là trọng điểm.”
Anh lo Lâm Thính Vãn hiểu lầm rằng anh chỉ muốn “làm” với cô, nhưng rõ ràng không phải vậy, anh chỉ như thế với một mình cô thôi, không phải là người có thể tùy tiện “làm” với bất kỳ ai mà không có tình cảm.
“Em biết, anh đừng vội, anh cứ từ từ.” Lâm Thính Vãn vừa khuyên nhủ anh, thực chất là đang trấn an nhịp tim đang loạn xạ của mình, cô nói: “Em thực sự cần thêm thời gian để suy nghĩ, hay là tuần sau nhé? Tuần sau nhất định được.”
“Anh không hề yêu cầu em phải trả lời anh ngay, em không cần phải tránh mặt anh.” Giọng Tạ Kiến Hoài trầm xuống.
“Em chỉ là chưa nghĩ ra cách hòa hợp với anh thôi.” Lâm Thính Vãn thẳng thắn nói: “Nhưng anh yên tâm, tuần sau em nhất định sẽ nghĩ thông suốt, em không phải là người hay do dự.”
Tạ Kiến Hoài nhìn cô hồi lâu, cuối cùng chọn cách nhượng bộ: “Vậy thì cho anh một phần thưởng.”
Lâm Thính Vãn cảm thấy anh đang được voi đòi tiên, chuyện thương lượng có qua có lại như thế này thì cần gì phần thưởng, nhưng chỉ nghĩ vậy trong lòng, còn thực tế cô đã kiễng chân hôn lên môi anh một cái.
“Em đi đây.” Cô quay người bước vào câu lạc bộ.
Tạ Kiến Hoài nhìn bóng lưng hơi bối rối của cô, ngón tay khẽ vuốt lên môi mình, nơi dường như còn vương lại hơi ấm và mùi hương cam quen thuộc của cô, anh không khỏi cong môi cười.
Lâm Thính Vãn bước nhanh vào trong, cảm thấy mình thực sự rất lạ, những chuyện thân mật hơn đã làm hết rồi, giờ chỉ là một nụ hôn thôi mà sao lại đỏ mặt.
Cô vỗ vỗ vào má đang nóng ran, rồi lắc đầu, vừa định đi tìm Khương Tư Nhan thì ngẩng đầu lên đã thấy cô ấy đang khoanh tay mỉm cười nhìn mình, rõ ràng là đã thu hết cảnh tượng vừa rồi vào tầm mắt.
“Anh rể làm gì mà khiến cậu ngại đến thế.” Khương Tư Nhan nháy mắt hỏi.
“Không làm gì cả, ở nơi công cộng thì làm được gì.” Lâm Thính Vãn quen thuộc giả vờ bình tĩnh, khoác tay cô bạn đi vào trong: “Đi chọn hương liệu thôi.”
Hai người chọn hương liệu ở quầy lễ tân, sau khi tắm xong thay đồ bằng áo choàng tắm thoải mái, rung chuông gọi kỹ thuật viên đến xoa bóp, đợi mọi người đi khỏi, Lâm Thính Vãn mới nằm sấp trên giường, nói bằng giọng buồn bã: “Tạ Kiến Hoài nói anh ấy thích tớ, không liên quan đến hôn nhân, chỉ là thích tớ thôi.”
Khương Tư Nhan hơi nghiêng đầu, thần sắc không lấy gì làm ngạc nhiên: “Ánh mắt anh ấy nhìn cậu trong đám cưới đã khác rồi, nhưng tớ không ngờ anh ấy lại thật sự tỏ tình.”
“Trong đám cưới á?” Lâm Thính Vãn không thể tin nổi chống người dậy: “Sao cậu biết?”
“Tớ có mắt, tớ nhìn ra được.” Khương Tư Nhan trở mình ngồi dậy, cười nói: “Ngoài cậu ra, chắc ai cũng thấy hết cả rồi, là cậu tự nhốt mình trong mối quan hệ hôn nhân đấy thôi.”
“Đúng vậy, tớ cứ nghĩ những hành động thân mật giữa chúng tớ đều là vì nghĩa vụ vợ chồng, chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại có thể liên quan đến tình cảm.”
Lâm Thính Vãn cũng đứng dậy, khẽ đung đưa chân nói: “Tớ thực sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, trước kia anh ấy chỉ là xâm nhập vào cơ thể tớ, còn bây giờ là… muốn xâm nhập vào toàn bộ thế giới của tớ.”
Khương Tư Nhan nghe câu nói táo bạo của cô bạn, suýt sặc nước bọt, nhắc lại: “Xâm nhập vào cơ thể? Cậu nói nghe ‘ý nhị’ thật đấy.”
“Cậu muốn nghe kiểu không ‘ý nhị’ à? Mấy hôm trước tớ mời Bạch Nghiên và mọi người đi ăn ở Bắc Kinh, say rượu được anh ấy đưa về khách sạn Vạn Tinh, lời tỏ tình của anh ấy cũng có liên quan đến chuyện đó.”
“Thì ra màn kịch chính là ở đây, nói mau nói mau.”
Lâm Thính Vãn ra hiệu cho Khương Tư Nhan thay đồ trước, sau đó hai người đến khu vực ăn uống bên ngoài. Sau khi ngồi xuống chiếc ghế đệm cạnh cửa sổ, cô mới kể hết ngọn ngành chuyện ngày hôm đó ở Bắc Kinh cho cô bạn thân.
Khương Tư Nhan biết không nên, nhưng thực sự không nhịn được trêu chọc vài câu, rồi hỏi tiếp: “Vậy theo cậu, bây giờ hai người đang ở trạng thái nào?”
Lâm Thính Vãn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ở trạng thái cơ thể thì quá chín rồi, còn tinh thần thì chưa được thân thiết cho lắm.”
“Tinh thần chưa thân thiết mà cậu lại vui khi anh ấy đuổi theo đến tận Bắc Kinh à?” Khương Tư Nhan nhấp một ngụm sữa yến mạch: “Nếu đổi lại là Hạ Cẩn Chu đuổi theo, e rằng cậu đã sớm thấy phát phiền lên rồi.”
“Cũng không hẳn.” Lâm Thính Vãn nghiêng đầu nói: “Tớ sẽ kéo cậu ta đi chụp ảnh.”
“Thế nếu cậu ta đuổi theo để tỏ tình với cậu thì sao?” Khương Tư Nhan hỏi dồn.
Lâm Thính Vãn thốt ra luôn: “Thế thì cậu ta đúng là bị điên rồi.”
Khương Tư Nhan nhướng mày, nhắc nhở: “Thấy chưa, đây chẳng phải là sự khác biệt đó sao?”
Cô chống cằm, khẽ thở dài: “Tớ thừa nhận anh ấy là người đặc biệt, nhưng tớ không chắc là do hôn nhân, hay là vì tớ cũng thích anh ấy.”
“Vậy cậu thử tưởng tượng hai người đã ly hôn, không còn quan hệ gì nữa, xem cậu còn có thể chấp nhận sự thân mật của anh ấy không.” Khương Tư Nhan đưa ra ý kiến.
“Cậu rút lại ngay!” Lâm Thính Vãn lại phản ứng cực mạnh, nghiêm túc nói: “Lời như vậy không thể nói bừa, phải kiêng kị đấy.”
“Được rồi, tớ rút lại.” Khương Tư Nhan ngoan ngoãn đồng ý, nhìn cô bạn thân đang nặng trĩu tâm sự đối diện, không khỏi mím môi cười khẽ.
Buổi tối rời khỏi câu lạc bộ, Lâm Thính Vãn đưa cô bạn thân về căn biệt thự của mình. Cô đã dặn dì Lý dọn dẹp và trang trí từ trước, Khương Tư Nhan sẽ ở đây trong suốt một tháng tới.
Nghĩ đến việc Tạ Kiến Hoài không có nhà, về cũng chẳng có việc gì làm, Lâm Thính Vãn dứt khoát ở lại biệt thự hai ngày, bầu bạn với Khương Tư Nhan, cùng nhau trò chuyện ăn uống.
Năm ngoái Khương Tư Nhan đi vội vàng, không tham gia được buổi họp lớp cấp Ba, kéo theo cả Lâm Thính Vãn cũng không đi. Giờ hiếm hoi về nước, cô chủ động liên hệ với những người bạn cũ, chuẩn bị tụ họp ăn tối vào tối thứ Sáu, trong đó có cả Hạ Cẩn Chu.
Lâm Thính Vãn nghĩ đến có cậu ta, liền gửi một tin nhắn cho Tạ Kiến Hoài: [Em và Tư Nhan tối thứ Sáu đi họp lớp cấp Ba, có Hạ Cẩn Chu.]
Anh trả lời rất nhanh: [Tụ tập ở đâu?]
Lâm Thính Vãn báo tên quán: [Chiều em và Tư Nhan đi trung tâm thương mại gần đó dạo chơi, sẽ đến trước bữa tối.]
Tạ Kiến Hoài: [Được.]
Lần trước Lâm Thính Vãn cũng báo cáo như vậy, rồi sau đó anh đột ngột xuất hiện ở nhà hàng, còn giả vờ là tình cờ gặp. Lần này là họp lớp, lại có Khương Tư Nhan, chắc anh sẽ không đến đâu nhỉ?
“Đang ngẩn người gì thế?” Khương Tư Nhan vừa lau tóc ướt vừa bước xuống cầu thang.
“Đang nghĩ đến buổi tụ tập tối thứ Sáu.” Lâm Thính Vãn kể lại chuyện cô và Hạ Cẩn Chu đi ăn lần trước.
Khương Tư Nhan nắm bắt trọng điểm: “Cậu vì Tạ Kiến Hoài mà mắng Hạ Cẩn Chu à?”
Lâm Thính Vãn ban đầu theo bản năng gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu: “Không hẳn là mắng, tớ chỉ thấy việc cậu ta ép rượu là không đúng.”
Khương Tư Nhan bật cười: “Nghe cậu nói thế, tớ lại càng mong đến buổi họp lớp tối thứ Sáu rồi đấy.”
“Không được làm loạn lên đâu đấy!” Lâm Thính Vãn làm bộ muốn cù lét cô ấy.
“Thôi thôi, tớ đầu hàng.” Khương Tư Nhan cười né tránh, rồi chuyển sang chuyện chính: “Mấy bức ảnh cậu chụp ở Bắc Kinh đâu, cho tớ xem với.”
Lâm Thính Vãn bảo dì Triệu mang máy tính đến biệt thự, mở ảnh ra để Khương Tư Nhan giúp tham khảo, tốc độ chỉnh sửa ảnh cũng nhanh hơn hẳn.
Đến thứ Sáu, hai người ngủ đến trưa mới dậy trang điểm, đi dạo quanh trung tâm thương mại một lúc, vừa ra khỏi đó thì cũng đến giờ tụ tập.
Vừa định gọi taxi đi, Lâm Thính Vãn đã nhìn thấy chiếc sedan màu đen quen thuộc ở ngay ngã tư. Trong lòng cô có cảm giác quả nhiên là như vậy, hoàn toàn không hề bất ngờ nữa.
Cô không vui vẻ gì tiến lên gõ cửa xe, hỏi người đàn ông bên trong: “Không phải đã nói là tuần sau sao?”
Tạ Kiến Hoài khẽ nghiêng đầu, trả lời một cách thẳng thắn: “Em nghĩ là việc của em, anh theo là việc của anh.”
Lời tác giả: Lịch sử tiến hóa từ não kinh doanh sang não yêu đương của Tạ tổng [icon tai thỏ dựng đứng]