Tình Sau Hôn Nhân - Mộ Tư Tại Viễn Đạo

Chương 60

Pháo hoa đua nhau vút lên bầu trời đêm nở rộ, lan tỏa, dệt nên những sắc màu rực rỡ thắp sáng màn đêm. Mặt biển lấp lánh ánh sáng tựa như chốn mộng ảo, khi tàn lại ngỡ như muôn vàn vì sao tinh tú đang rơi xuống lòng đại dương.

“Đẹp quá đi mất!”

Lâm Thính Vãn ngẩng đầu trầm trồ trước pháo hoa, theo bản năng giơ máy ảnh lên. Ống kính vốn dĩ đang hướng về phía pháo hoa trên mặt biển trước mắt, lại bất chợt chuyển về phía anh, cô nhẹ nhàng ấn nút chụp, lưu lại hình ảnh của người đàn ông.

Ánh lửa trên bầu trời đêm soi sáng góc nghiêng sắc nét cùng mái tóc xanh của anh, pháo hoa hắt lên quanh người anh những mảng sáng tối chập chờn.

Anh không ngắm pháo hoa mà vẫn luôn nhìn Lâm Thính Vãn bên cạnh, trong đôi mắt đen láy phản chiếu bầu trời rợp bóng pháo hoa, nhưng in dấu rõ nét hơn cả vẫn là hình bóng của cô.

“Anh mau nhìn pháo hoa đi.” Cô nhắc nhở.

“Em còn đẹp hơn cả pháo hoa.”

Giọng anh trầm thấp, nhưng giữa tiếng pháo hoa nổ vang vẫn nghe thật rõ ràng. Lâm Thính Vãn cong môi cười, cao giọng đáp lại: “Em biết rồi, nhưng em muốn chụp dáng vẻ anh ngắm pháo hoa cơ!”

Tạ Kiến Hoài lúc này mới chịu nhìn về phía không xa, Lâm Thính Vãn chụp xong ảnh liền hỏi anh: “Pháo hoa bắn trong bao lâu thế?”

“Mười lăm phút.”

“Vậy chúng mình lại gần chút nữa đi.”

Dứt lời, Lâm Thính Vãn nắm lấy cổ tay Tạ Kiến Hoài, kéo anh chạy về phía bãi cát. Đôi dép lê dưới chân cô để lại những dấu vết nông sâu trên cát mịn. Vì anh đang đi giày thể thao nên cả hai chỉ dừng lại ở mép sóng.

Cô vươn tay về phía trước, ngắm nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm qua kẽ tay, cười tươi rói nói: “Ngắm pháo hoa cũng sẽ gặp may mắn đấy, em muốn lại gần hơn một chút, anh đứng đây đợi em nhé.”

Lâm Thính Vãn nhét máy ảnh và điện thoại vào lòng Tạ Kiến Hoài, bước xuống nước đi về phía trước hai bước. Sóng biển về đêm vỗ vào bắp chân, gió biển cũng khẽ thổi tung tà váy, không ít bọt nước bắn lên người làm ướt đẫm vạt váy loang lổ đậm nhạt.

Cô lại chẳng hề bận tâm đến những điều đó, đi đến một nơi khá xa rồi cười rạng rỡ xoay người lại, vẫy tay hô lớn: “Anh nhìn xem có giống như tất cả các vì sao đều đang rơi trên đầu em không?”

Ánh sáng của pháo hoa rợp trời soi sáng khuôn mặt tràn đầy ý cười của cô gái, cô đứng giữa biển khơi cười vô cùng vui vẻ.

Pháo hoa trên bầu trời đêm bỗng nhiên kết thúc, ánh sáng vụt tắt, mặt biển trở nên tối đen như mực.

“Vừa khéo ghê.” Lâm Thính Vãn nghiêng đầu, đang định đi về thì một chùm sáng bất chợt chiếu rọi lên người cô.

Cô không kìm được dừng bước, nhìn thấy Tạ Kiến Hoài không chút do dự bước xuống nước, mặc cho đôi giày thể thao bị nhấn chìm trong làn sóng, từng bước đạp sóng đi về phía cô, sau đó nắm chặt lấy tay cô, trầm giọng nói: “Về thôi.”

“Giày với quần của anh ướt hết rồi kìa.”

“Không sao.”

Anh khựng lại một chút, khẽ bổ sung thêm: “Không quan trọng bằng việc đón em.”

Lâm Thính Vãn cười tít mắt, để mặc anh dắt tay đi về phía bãi cát. Quần áo trên người họ đều đã ướt nước, cả hai quay về biệt thự thay giày và váy dài.

Cô tắm rửa trong phòng tắm trước, mặc bộ đồ ngủ mới thay ngồi trên ghế ngoài ban công. Chẳng bao lâu sau, Tạ Kiến Hoài mang theo mùi hương sữa tắm thanh mát quen thuộc, ngồi xuống sóng vai bên cạnh cô.

Lâm Thính Vãn đang lật xem ảnh trong máy, phát hiện tấm đầu tiên lại là ảnh của chính mình.

Mái tóc dài và tà váy đều bị gió thổi có chút rối bời, nước biển ngập qua bắp chân, sóng vỗ liên hồi, cô đang dùng tay chỉ về phía pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm, nụ cười tươi tắn rạng ngời.

Đó chính là khoảnh khắc mà cô nói tất cả các vì sao đều rơi trên đầu mình, Tạ Kiến Hoài đã dùng máy ảnh lưu giữ lại.

“Anh thế mà lại chụp em.” Trong giọng nói của Lâm Thính Vãn mang theo sự ngạc nhiên vui vẻ.

“Ừm.” Giọng anh rất nhẹ: “Anh thích chụp em.”

Lúc đó anh chẳng nghĩ nhiều đến vậy, chụp một cách rất tự nhiên. Có lẽ là cảm thấy Lâm Thính Vãn làm nhiếp ảnh gia, luôn ghi lại những khoảnh khắc quan trọng của người khác, luôn phấn khích vì chụp được những bức ảnh để đời cho họ, nhưng lại rất ít khi lưu giữ hình ảnh của chính mình.

Cô đặc biệt thích pháo hoa, tin rằng nó sẽ mang lại may mắn, vậy nên anh đã chụp lại.

“Cảm ơn anh.” Cô nói lời cảm ơn xong, dường như đoán được anh sẽ nói gì, bèn giải thích thêm: “Em không phải khách sáo đâu, chỉ là thấy rất vui vẻ, hạnh phúc nên muốn nói cảm ơn thôi.”

“Được.” Tạ Kiến Hoài khẽ gật đầu.

Đêm bên bờ biển yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng sóng vỗ bờ và tiếng gió hiu hiu thổi. Lâm Thính Vãn nhoài người về phía trước, khuỷu tay chống lên đùi, ôm mặt nói: “Ngày mai là phải về rồi nhỉ.”

“Em không muốn về à?” Anh hỏi.

“Đúng, mà cũng không phải…” Lâm Thính Vãn nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Ở khu chung cư Hải Loan cũng có thể nhìn thấy cảnh biển, vì ở tầng cao, lại có ánh đèn rực rỡ của những tòa nhà chọc trời nên cảnh đêm nhìn từ đó đẹp hơn ở đây rất nhiều.

Nếu chỉ đơn thuần là ngắm biển thì dường như chẳng có gì lãng mạn cả, sự lãng mạn nằm ở câu chuyện khi ngắm biển, là người cùng ngắm biển.

Cô khẽ nói: “Bởi vì mấy ngày nay trôi qua vui vẻ quá, có chút không nỡ rời đi. Chưa bao giờ em thấy vui như vậy vào tháng Tư cả, suýt chút nữa là quên mất bây giờ đang là tháng Tư.”

Tháng Tư ở Thâm Thành trời hay đổ mưa, mưa phùn lất phất bao trùm cả thành phố. Lâm Thính Vãn không ghét ngày mưa, nhưng vì tháng Tư có tiết Thanh Minh nên ngày mưa bỗng dưng mang thêm vài phần u sầu.

Những tháng Tư trước đây, Lâm Thính Vãn đều rơi vào tâm trạng ủ dột, thi thoảng lại nhớ đến mẹ, nỗi nhớ thương mẹ khiến cô chẳng thể vực dậy tinh thần.

Loại cảm xúc này không thể kiểm soát được, cũng giống như người ta thường hưng phấn lạ thường trước khi đến ngày lễ mình thích, tràn đầy mong chờ đợi đến ngày đó vậy. Mỗi khi đến tháng Tư, sự ẩm ướt từ sự ra đi của mẹ lại chực trào ra theo những cơn mưa bất cứ lúc nào.

Nhưng năm nay lại hoàn toàn khác, mấy ngày nay Lâm Thính Vãn không hề chìm đắm trong nỗi bi thương đó. Việc chụp ảnh đã phân tán sự chú ý của cô, tiếng cười nói rộn ràng của bạn bè và người thân đã kéo tâm trạng cô lên, và còn cả Tạ Kiến Hoài nữa, sự bầu bạn của anh khiến cô có cảm giác thiết thực và an tâm lạ kỳ.

Cô vẫn vô cùng nhớ mẹ, thứ tình cảm ấy sẽ chẳng vì thế mà phai nhạt, nhưng nỗi bi thương đã không còn là tông màu chủ đạo của tháng Tư nữa.

Không phải luyến tiếc nơi này, mà là luyến tiếc những chuyện đã xảy ra ở đây, luyến tiếc những ngày Khương Tư Nhan chụp ảnh cho mình, trêu đùa lẫn nhau, luyến tiếc những ngày Tạ Kiến Hoài đưa mình đi cưỡi ngựa, dạo bước bên bờ biển, luyến tiếc những ngày người thân bạn bè vây quanh xem mình chụp ảnh cưới, ồn ào náo nhiệt.

Luyến tiếc ráng chiều bên bờ biển, luyến tiếc dải cầu vồng sau ráng chiều, luyến tiếc cả màn pháo hoa đầu tiên của năm nay.

Cô cong khóe môi, giọng nói càng nhẹ hơn: “Nhưng mà, vẫn phải về thôi.”

Năm nào vào tiết Thanh Minh Lâm Thính Vãn cũng đi tảo mộ mẹ, kế hoạch ban đầu cũng là ngày mai về nhà.

Cô không nhắc đến chuyện tảo mộ, chỉ vỗ vỗ vào chân anh bảo: “Chẳng phải thứ Năm anh có việc sao, ngày mai chắc chắn là phải về rồi.”

“Phải.” Tạ Kiến Hoài rũ mắt, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

“Dù sao cũng gần mà, chúng mình có thể quay lại bất cứ lúc nào.” Lâm Thính Vãn nhanh chóng thu lại cảm xúc, cười nói: “Biết đâu lần sau đến cũng sẽ thấy cầu vồng đấy, đến lúc đó Tư Nhan tốt nghiệp rồi, anh cả cũng xong dự án ở London, em sẽ đưa cả ông bà ngoại đi cùng, rồi lại bắn pháo hoa một lần nữa.”

“Được.” Anh đáp lời.

“Lúc nãy quên béng mất việc ước nguyện.” Lâm Thính Vãn tự mình hạ quyết tâm: “Lần sau nhìn thấy pháo hoa, em nhất định phải ước mới được, không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để gặp may mắn được!”

Tạ Kiến Hoài nghe cô nói vậy, rốt cuộc cũng thốt ra câu hỏi đã thắc mắc bấy lâu: “Tại sao em lại tin vào tâm linh thế?”

Hồi đầu khi xem hồ sơ của cô, dù là bản tóm tắt hay bản chi tiết, bên trên đều viết rất rõ ràng ba chữ “tin tâm linh”, xem ra cô đã bắt đầu tin từ rất sớm, hơn nữa còn tin tưởng không chút nghi ngờ.

Nhưng Tạ Kiến Hoài vẫn luôn không thể hiểu nổi. So với những thứ không nhìn thấy không sờ được này, anh tin vào khoa học chặt chẽ, tin vào những con số chuẩn xác, tin vào việc nỗ lực tất yếu sẽ đem lại đền đáp hơn.

“Bởi vì rất nhiều chuyện chính là ý trời mà, là định mệnh, là không thể kiểm soát được.” Lâm Thính Vãn trả lời một cách đầy hiển nhiên.

“Ví dụ?”

“Chẳng hạn như nỗ lực chưa chắc đã được đền đáp, đôi khi may mắn còn đánh bại cả nỗ lực, thậm chí là cả thiên phú ấy chứ.” Cô gần như chẳng hề đắn đo, quay đầu lại nói: “Gạt mấy chuyện đó sang một bên thì coi như một chỗ dựa tinh thần và động lực để phấn đấu cũng rất ý nghĩa mà, chưa kể có mấy người xem bói chuẩn lắm đấy nhé!”

Tạ Kiến Hoài nhớ tới chuyện bát tự của mình vượng thê, bèn hỏi: “Em đi xem rồi à?”

Lâm Thính Vãn gật đầu: “Tháng mười một năm ngoái em có đi xem, thầy phán em sẽ có vận đào hoa, thế rồi gặp được anh đấy.”

Cô chớp chớp mắt, hỏi anh: “Anh bảo thế có chuẩn không nào?”

“……”

Anh sao có thể bảo không chuẩn được chứ.

Lâm Thính Vãn nói tiếp: “Hơn nữa chúng ta khác trường lại cũng chẳng cùng một vòng tròn quan hệ, hai nhà thậm chí còn chẳng có giao tình gì, vậy mà cuối cùng lại trở thành đối tượng liên hôn của nhau, lẽ nào không được tính là một loại duyên phận sao?”

Tạ Kiến Hoài mím môi, cũng chẳng thể thốt ra hai chữ “không tính” được.

Im lặng một lát, anh nhận ra bản thân thế mà lại bị cô thuyết phục mất rồi, suy cho cùng việc họ có thể gặp gỡ nhau chính là có duyên lại có phận, chuyện này thì chẳng cần phải nghi ngờ gì nữa.

Lâm Thính Vãn nhìn vẻ mặt đăm chiêu của anh, không nhịn được mà bật cười: “Anh xem, đến anh cũng chẳng tìm được lý do phản bác kìa.”

“Ừ, lần tới lại bắn pháo hoa nhé.” Anh bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều: “Anh sẽ cùng em ước nguyện.”

“Được ạ!”

Tạ Kiến Hoài câu được câu chăng trò chuyện cùng cô, khi nhắc đến người hôm nay đặc biệt chạy tới đây, anh không kìm được mà hỏi: “Sao mẹ lại biết chuyện anh nhuộm tóc xanh thế?”

Lâm Thính Vãn thuận miệng đáp: “Em đăng lên vòng bạn bè mà, chắc là em gái nhìn thấy rồi nói với mẹ đấy.”

“Em đăng lên vòng bạn bè rồi?”

Tạ Kiến Hoài chẳng có chút ấn tượng nào, bèn lấy điện thoại trong túi ra, ấn vào khung chat được ghim lên đầu, lướt xem vòng bạn bè của cô, bài đăng mới nhất là từ hai ngày trước, chụp ảnh chung với Khương Tư Nhan ở bờ biển.

Anh đưa điện thoại qua cho cô, hỏi: “Em chắc chắn là đăng chưa đấy?”

Lâm Thính Vãn đăng xong cũng không xem lại nữa, giờ bị anh hỏi như vậy cũng đâm ra nghi ngờ, cô vuốt màn hình ấn vào vòng bạn bè của mình, bài đầu tiên rõ ràng là bức ảnh tóc xanh và đôi mắt đăng tối qua.

“Anh nhìn xem, rõ ràng là em…” Lời còn chưa nói hết, cô rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng cất điện thoại đi: “Em thấy hơi lạnh rồi, em muốn về đây.”

Cô vụt đứng dậy định chạy trốn, lại bị Tạ Kiến Hoài nắm lấy cổ tay, khẽ kéo một cái khiến cô ngã nhào vào lòng anh, mặt anh không cảm xúc nói: “Vòng bạn bè của em chặn anh rồi.”

Trong lúc nói chuyện, anh cởi áo khoác của mình ra, khoác lên lưng Lâm Thính Vãn, vòng tay ôm chặt lấy cô.

“Em không có chặn anh!” Biết không thể lấp l**m cho qua chuyện, cô đành giải thích: “Tại trước đây anh làm giám sát viên cho ông bà ngoại, em sợ thức đêm bị anh phát hiện nên mới ném anh vào nhóm các vị phụ huynh đấy chứ.”

Giọng của Lâm Thính Vãn càng lúc càng lí nhí: “Chẳng phải anh vẫn xem được những nội dung khác sao, em chỉ chặn anh đúng bài đấy thôi mà…”

Thấy sắc mặt Tạ Kiến Hoài vẫn chưa có dấu hiệu hòa hoãn, cô mở lại vòng bạn bè đưa sang cho anh: “Không tin thì anh tự xem đi, những bài đăng khác có phải anh đều xem được rồi không.”

Lâm Thính Vãn đăng bài lên vòng bạn bè rất thường xuyên, cứ nghĩ anh chẳng đến mức nhớ rõ mồn một từng nội dung của mình đâu, kết quả anh nhận lấy điện thoại thật, bắt đầu lướt xem từng bài một.

Lướt đến bài đăng về cảnh bình minh tuần trước thì anh dừng lại, liếc mắt nhìn sang Lâm Thính Vãn rồi nói: “Bài này anh chưa xem bao giờ.”

Bài đăng này là lúc cô cùng Khương Tư Nhan trò chuyện đến tận đêm khuya ở biệt thự, hai người đều đói bụng mà lại ngại gọi dì giúp việc dậy nấu đồ ăn, thế là khoác áo đi bộ sang tiệm đồ nướng bên cạnh ăn đêm.

Lúc ăn uống, các cô lại không kìm được mà nhắc tới chuyện thời đi học, hàn huyên rất lâu, đến lúc quay về thì tình cờ thấy cảnh mặt trời mọc ngay cổng biệt thự, Lâm Thính Vãn bèn chụp ảnh đăng một bài lên vòng bạn bè, nghĩ đến việc lúc đó là sáu giờ sáng nên cô rất dứt khoát chặn nhóm phụ huynh luôn.

“Cái này em có thể giải thích mà.” Lâm Thính Vãn lí nhí nói.

“Đừng vội.” Tạ Kiến Hoài tiếp tục lướt xuống dưới, giọng nói chẳng nghe ra chút cảm xúc nào: “Đợi lát nữa em giải thích một thể.”

“…..”

Lâm Thính Vãn thấy thi thoảng anh lại khựng lại một chút, trong lòng gào thét: “Thôi xong đời rồi!”

Tầm mắt anh cuối cùng dừng lại ở bài đăng có ảnh chụp màn hình game, chính là cái trò mà trước đó cô thức đêm chơi bị anh bắt được, sau đó đã nói dối là bản thân tu tâm dưỡng tính xóa game rồi.

Chẳng đợi anh mở miệng, cô đã vội vùi đầu vào hõm cổ anh, ôm lấy cánh tay anh khẽ lắc, làm nũng kêu lên: “Em sai rồi, em thật sự biết sai rồi mà! Em cho anh ra khỏi danh sách chặn ngay đây.”

“Em lừa anh.” Giọng anh ngày càng trầm xuống: “Lại còn đăng ảnh người đàn ông khác nữa.”

“Đó là bộ ảnh gần đây rất hot mà, đêm khuya em lướt thấy nên muốn hỏi xem trong vòng bạn bè có ai quen nhiếp ảnh gia này không thôi.”

Đương nhiên, ý định ban đầu của cô là muốn làm quen với cả nhiếp ảnh gia lẫn người mẫu, nhưng vào giờ phút này mà nhắc đến đàn ông thì sẽ đặc biệt nguy hiểm.

Lâm Thính Vãn lại thân mật cọ cọ vào cổ anh, tiếp tục dùng giọng nói mềm mỏng: “Em cũng chỉ phạm phải cái lỗi mà phụ nữ cả thiên hạ này đều mắc phải thôi mà, anh sẽ tha thứ cho em đúng không?”

“Hai tháng, có bảy bài chặn anh.” Tạ Kiến Hoài khẽ nâng cằm cô lên, bắt cô ngẩng đầu đối mặt với mình, hỏi ngược lại: “Em tính sao đây?”

“Anh còn tính sao được nữa, chắc chắn là anh tính bảy lần rồi.” Lâm Thính Vãn nhìn thấu suy nghĩ của anh ngay tắp lự.

“Vậy thì anh cũng chỉ phạm phải cái lỗi mà đàn ông cả thiên hạ này đều mắc phải thôi.” Anh học theo giọng điệu ban nãy của cô, hỏi lại y hệt: “Em sẽ tha thứ cho anh đúng không?”

Lâm Thính Vãn bực dọc gạt tay anh ra, nói: “Nể tình chúng ta có duyên lại có phận, anh không thể rộng lượng hơn chút được à?”

Tạ Kiến Hoài đáp: “Được.”

Thấy đôi mắt Lâm Thính Vãn vụt sáng lên, anh mới chậm rãi bổ sung: “Vốn định thu cả gốc lẫn lãi một lần, nhưng giờ anh đồng ý cho trả góp.”

Cô lại vùi đầu vào lòng anh, vươn tay vòng qua cổ anh, giọng điệu cam chịu: “Thôi được rồi, về phòng đi.”

Tạ Kiến Hoài khẽ cười một tiếng, bế bổng cô lên đi về phía phòng ngủ. Sau khi đặt cô xuống giường, anh cởi áo khoác ra, đắp chiếc chăn bông mềm mại lên người cô rồi nằm xuống bên cạnh.

Anh tắt đèn trong phòng, ôm Lâm Thính Vãn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng: “Ngủ đi, hôm khác trả sau cũng được, chúng ta còn nhiều thời gian mà.”

Khóe môi cô bất giác cong lên, chân gác tự nhiên lên người anh, tay cũng theo thói quen đặt lên cơ bụng mà mình thích nhất, cười nói: “Anh ngủ ngon nhé.”

“Ngủ ngon.”

Mấy ngày nay tuy Lâm Thính Vãn rất vui vẻ nhưng cả người lẫn tinh thần cũng vô cùng mệt mỏi, giấc này cô ngủ một mạch mười hai tiếng đồng hồ mới tỉnh. Sau khi thay quần áo và dọn dẹp vali xong xuôi, cuối cùng cô cũng kịp xuống lầu trước buổi trưa.

Trong phòng khách, Kiều Dĩ Hạ đang ngồi trên sô pha, hai tay khoanh trước ngực nghe Chu Duật Kỳ kể chuyện cười, tuy vẻ mặt viết rõ hai chữ “chê bai” nhưng cô cũng không vì thế mà bỏ đi chỗ khác.

Mẹ Tạ và Tạ Ninh ngồi ở phía đối diện, vừa cắn hạt dưa vừa nghe bọn họ trò chuyện, trên gương mặt ai nấy đều lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.

Khi họ bước tới, liền nghe thấy tiếng mẹ Tạ cười nói: “Nếu dì có con gái, chắc chắn sẽ gả cho cháu. Cháu vừa có ưu điểm của con trai dì, lại không có khuyết điểm của nó, chẳng lẽ cưới vợ lại khó thế sao?”

Tạ Kiến Hoài nhíu mày, Lâm Thính Vãn nhất thời không nhịn được mà bật cười thành tiếng, nhưng bắt gặp ánh mắt anh liếc qua liền vội vàng nín bặt.

Mẹ Tạ nhìn Kiều Dĩ Hạ khi nói câu này, ý định gán ghép vô cùng rõ ràng, nhưng cô lại hất cằm về phía Tạ Ninh, ra hiệu: “Dì không có con gái, nhưng có cháu gái mà.”

Động tác cắn hạt dưa của Tạ Ninh khựng lại, bỗng cảm thấy hạt dưa trong tay chẳng còn thơm nữa. Chỉ định hóng hớt ghép đôi người khác thôi, sao lại lôi cả mình vào thế này?

Cô bé vội vàng xua tay: “Em còn nhỏ mà, tuổi tác không hợp đâu ạ.”

“Cũng chỉ kém nhau năm tuổi thôi, giống Vãn Vãn và em rể ấy mà.” Kiều Dĩ Hạ buông lời bâng quơ.

“Không cần.” Chu Duật Kỳ thu lại vẻ cợt nhả ban nãy, giọng trầm xuống: “Chuyện hôn nhân của tôi không phiền Kiều tổng bận tâm.”

Chuyện đã nói đến nước này, mẹ Tạ và Tạ Ninh cũng không thể gượng ép gán ghép thêm nữa. Lâm Thính Vãn kịp thời lên tiếng giải vây: “Mọi người thu dọn xong hết chưa? Tư Nhan đâu rồi ạ?”

Kiều Dĩ Hạ nghe vậy liền đứng dậy: “Đang ở bên ngoài quay video tư liệu.”

Cô bước đến trước mặt Lâm Thính Vãn, tỉ mỉ quan sát sắc mặt em họ, quan tâm hỏi: “Em ngủ có ngon không?”

“Tốt lắm ạ.”

“Chắc chứ?”

Lâm Thính Vãn biết Kiều Dĩ Hạ đang lo lắng điều gì. Chị ấy lặn lội đến khu nghỉ dưỡng này, một phần là muốn xem mái tóc xanh của Tạ Kiến Hoài, nhưng phần nhiều là vì không yên tâm về cô.

Cô khoác tay chị họ, ra hiệu bằng mắt cho Tạ Kiến Hoài, rồi vừa đi ra ngoài vừa nói: “Em thật sự rất ổn, chị đừng lo.”

Kiều Dĩ Hạ lại hỏi: “Ngày mai có cần chị đi cùng không?”

“Không cần đâu ạ, chị cứ lo công việc đi.”

“Tạ Kiến Hoài có đi cùng em không?”

Mọi năm Lâm Thính Vãn đều đi tảo mộ mẹ một mình, năm nay cô cũng định như vậy, hơn nữa Tạ Kiến Hoài đã nói trước là thứ Năm anh có việc.

“Vâng, em tự sắp xếp được, chị yên tâm.” Cô trả lời qua loa rồi lảng sang chuyện khác: “Chị, chị và Chu Duật Kỳ rốt cuộc là sao thế?”

“Không có gì.” Kiều Dĩ Hạ đáp nhẹ tênh.

Cô có thể nhận ra tâm ý của Chu Duật Kỳ, nhưng bản thân cô hoàn toàn không có ý định yêu đương, càng không muốn kết hôn. Ban nãy vì muốn rũ bỏ quan hệ mà lôi bừa Tạ Ninh vào, giờ nghĩ lại thấy thật không phải.

“Lát nữa chị sẽ đi xin lỗi con bé, lẽ ra không nên lôi nó vào.”

“Vâng.” Lâm Thính Vãn ôm chặt cánh tay Kiều Dĩ Hạ, thủ thỉ: “Chị à, dù thế nào đi nữa, em vẫn luôn ủng hộ chị.”

Kiều Dĩ Hạ cười, cưng chiều véo nhẹ mũi em gái: “Chị biết mà.”

Tạ Kiến Hoài và Chu Duật Kỳ sóng vai đi thong thả, suốt dọc đường chẳng nói với nhau câu nào.

Anh có thể nhận ra tâm trạng của Chu Duật Kỳ không ổn, nhưng không mở miệng an ủi. Dù sao lời anh nói ra chưa chắc đã là an ủi, có khi lại đổ thêm dầu vào lửa cũng nên.

Mẹ Tạ và Tạ Ninh đi tụt lại phía sau thì thầm to nhỏ.

“Bác gái ơi, tình hình này là sao thế ạ?”

“Đẩy thuyền nhầm chỗ rồi, mà lại còn khó thành hiện thực nữa chứ.”

“A, rõ ràng đẹp đôi thế mà.”

“Thôi bỏ đi, cứ quay sang đẩy thuyền anh cả chị dâu hoặc anh hai chị hai của cháu cho lành, vừa hàng thật vừa ngọt ngào.”

Lâm Thính Vãn và Kiều Dĩ Hạ gọi Khương Tư Nhan đang quay tư liệu bên bờ biển về, cả nhóm mỗi người lên xe rời khỏi khu nghỉ dưỡng.

Đến ngã rẽ vào nội thành, họ dừng lại chào tạm biệt rồi ai về nhà nấy. Kiều Dĩ Hạ còn đặc biệt xuống xe đi tới, xác nhận trạng thái của em gái không có vấn đề gì, lại dặn dò Tạ Kiến Hoài chăm sóc cô cẩn thận, lúc này mới yên tâm đến công ty.

Hai người đưa Khương Tư Nhan về biệt thự rồi lái xe trở lại khu Hải Loan. Lâm Thính Vãn bước vào nhà, thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc xích đu bên cửa sổ sát đất.

Xích đu vẫn đặt ở vị trí cũ, nhưng đã đổi từ ghế đơn sang ghế đôi.

Ánh mắt cô quét qua, Tạ Kiến Hoài thản nhiên giải thích: “Để đề phòng vạn nhất, không thể để nó đập vào em được.”

Lâm Thính Vãn buồn cười đến mức cạn lời, mua cũng mua về rồi nên cô lười tranh luận, hơn nữa cũng mệt chẳng còn sức đâu mà sắp xếp ảnh, bèn đặt vali xuống rồi nằm dài trên sô pha nghỉ ngơi.

Tạ Kiến Hoài về đến nhà chưa được bao lâu đã ra ngoài, đợi đến khi quay lại thì mái tóc đã được nhuộm đen trở lại. Cô nhìn anh lắc đầu, khẽ thở dài rồi quay người trở về phòng ngủ.

Đêm hôm đó Lâm Thính Vãn cũng đi ngủ rất sớm, giấc ngủ đặc biệt an yên. Tạ Kiến Hoài không làm phiền, chỉ nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau chìm vào giấc mộng.

Sáng sớm hôm sau, nghe tiếng chuông báo thức, Lâm Thính Vãn dậy rửa mặt thay đồ. Cô cố ý chọn một chiếc áo khoác và quần màu đen, ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy Tạ Kiến Hoài cũng diện một “cây” đen.

“Anh bảo hôm nay có việc cơ mà?” Cô có chút ngạc nhiên.

“Đúng là có việc.” Tạ Kiến Hoài bước đến bên cạnh cô, hạ giọng nói: “Cùng em đi gặp mẹ.”

[Tác giả có lời muốn nói: Ngày trước Tạ tổng: Tôi tin vào khoa học. Tạ tổng bây giờ: Chúng ta có duyên. Tạ tổng đang từng bước trở thành người đàn ông hoàn hảo, sau khi chiếm được thân xác thì bắt đầu chiếm lấy trái tim Vãn Vãn.]

Bình Luận (0)
Comment