Lâm Thính Vãn nghe Tạ Kiến Hoài nói cũng im lặng một lát, lại nhìn dáng vẻ anh đang để ngực trần, khoe cánh tay như muốn ở lại sẵn sàng hiến thân, quả là toàn dùng mấy chiêu câu kéo.
Cô không khỏi nói: “Anh mặc quần áo vào đi đã.”
Tạ Kiến Hoài không chịu, có chút cố chấp nói: “Em đồng ý đã.”
Lâm Thính Vãn gần như cạn lời, không ngờ có ngày anh lại trở nên vô lại như vậy, ngay cả lời ở rể cũng thốt ra được, rõ ràng trước đó còn từng châm chọc Tạ Gia Hành về việc ở rể nhà Hứa Chi Thanh, giờ lại học theo một cách rất tự nhiên.
Cô nghĩ đến cú đấm anh đỡ thay mình hôm nay, quan trọng hơn là nghĩ đến máy tính và quần áo ở nhà, sau khi hít sâu một hơi thì nói: “Em nói, anh lặp lại. ‘Tôi sẽ không bao giờ “làm” Lâm Thính Vãn vào đêm trước ngày cô ấy có lịch chụp hình nữa.’”
Tạ Kiến Hoài nghe lời lặp lại: “Tôi sẽ không bao giờ “làm” Lâm Thính Vãn vào đêm trước ngày cô ấy có lịch chụp hình nữa.”
“Nếu tôi thất hứa, tôi sẽ bị vô sinh cả đời, không còn đời sống t*nh d*c, kiếp kiếp làm thái giám.”
“…Nếu tôi thất hứa, tôi sẽ bị vô sinh cả đời, không còn đời sống t*nh d*c, kiếp kiếp làm thái giám.”
Lâm Thính Vãn thực ra không tin lời thề của đàn ông, miệng họ toàn là lời ma quỷ, nhưng cô tin rằng lời thề sẽ được ghi nhận, sẽ ảnh hưởng đến từ trường của bản thân, nếu không làm được sẽ phải chịu quả báo tương ứng.
Cô hài lòng gật đầu, lúc này mới trả lời chuyện trước đó: “Em không cưới nổi Tạ tổng của Tập đoàn Thiên Thành đâu, về nhà thôi.”
Tạ Kiến Hoài nghe nửa câu đầu, lòng anh chùng xuống, đến nửa câu sau lại hơi không kịp phản ứng: “Về nhà?”
Thấy anh ngây ra, Lâm Thính Vãn ném chiếc áo sơ mi bên cạnh vào đầu anh, giục giã: “Nhanh lên.”
Tạ Kiến Hoài lúc này mới hoàn hồn, lập tức mặc sơ mi và áo vest, theo sau Lâm Thính Vãn đi ra ngoài.
Cô cầm lấy máy ảnh, dặn dò dì giúp việc ở nhà: “Phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ của cháu cần được dọn dẹp hàng ngày, dì đừng động vào đồ đạc bên trong, đặc biệt là phòng ngủ phụ. Đồ đạc bày biện trong phòng khách cũng đừng tùy tiện dịch chuyển nhé.”
Sau khi nhận được lời đáp từ dì giúp việc, Lâm Thính Vãn bước ra khỏi cổng sân, ngồi lại vào xe ô tô, Tạ Kiến Hoài ngồi vào từ phía bên kia, dặn dò tài xế: “Về khu Hải Loan.”
Sau khi xe lăn bánh, Tạ Kiến Hoài thấy trong tay cô chỉ có máy ảnh và điện thoại, không khỏi thắc mắc hỏi: “Em không có thứ gì khác sao?”
“Không có, ở đây em chỉ có quần áo thay giặt thôi, những thứ khác đều để ở khu Hải Loan hết, khoảng thời gian này không có máy tính để chỉnh sửa ảnh.” Lâm Thính Vãn giải thích.
Nếu không có chuyện hôm nay, cô đã định nhờ dì Triệu mang máy tính đến, nhưng dù sao cũng khá phiền phức, nhiều ống kính và quần áo cũng ở bên đó, không về nhà lâu dài quả thực sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc.
Hơn nữa, hôm nay anh thể hiện cũng không tệ, ngay cả lời ở rể cũng nói ra rồi, thuận nước đẩy thuyền cho anh một lối thoát cũng được.
Tạ Kiến Hoài vô thức hỏi: “Vậy em về nhà là vì…”
Lời anh nói được một nửa thì dừng lại đột ngột, Lâm Thính Vãn tò mò nhìn qua: “Gì cơ?”
Tạ Kiến Hoài mím đôi môi mỏng, rồi lại nói: “Không có gì.”
Ban đầu anh muốn hỏi cô về nhà là vì tha thứ cho anh, hay vì những thứ khác đều ở nhà, nhưng nghĩ lại thì khoảng thời gian này anh đã làm những gì?
Là có nhắn tin xin lỗi, có tặng quà tạ lỗi, cũng có đeo bám cô như mấy hôm trước và hôm nay, nhưng ngoài ra thì sao?
Tạ Kiến Hoài chợt nhận ra, sở dĩ anh có thể cầu xin được sự tha thứ, là nhờ Lâm Thính Vãn tính tình tốt, dễ mềm lòng, những hành động anh làm thực sự quá ít, và điều tệ hơn là, anh chưa bao giờ giữ lời hứa.
Anh lại không thể giữ lời hứa với người vợ thân mật nhất của mình.
Tạ Kiến Hoài cho đến khi về nhà, nằm trên giường vẫn đang suy nghĩ về chuyện này, hồi tưởng lại những việc đã làm trước đây, trong lòng đầy sự hối hận và dằn vặt.
Lâm Thính Vãn nhận thấy đêm nay anh im lặng bất thường, tâm trạng rất không ổn, trong bóng tối cô chạm vào cánh tay anh, hỏi: “Nghĩ gì thế? Vết thương còn đau không? Lưng anh bị thương đừng nằm thẳng, hơi nghiêng người tránh nó ra.”
Tạ Kiến Hoài nghe vậy nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như đuốc, trong đêm tối cũng tựa như chứa đựng tình ý khó lòng chống đỡ, thân thể cũng nghe lời nghiêng qua.
Khi cô đang cảm thấy kỳ lạ, thì nghe thấy anh khẽ mở lời, giọng điệu trịnh trọng chưa từng có: “Vãn Vãn, anh sẽ không bao giờ thất hứa với em nữa.”
Lâm Thính Vãn vô thức “à” một tiếng, sau đó khó hiểu nói: “Sao lại nhắc đến chuyện này nữa rồi, tin hay không trong lòng anh không có chút tự biết nào sao?”
Mặc dù anh thường xuyên thất hứa, nhưng đều là trong chuyện t*nh d*c, trong cuộc sống thường ngày thì lại chưa làm điều gì vi phạm hợp đồng và lời thề, đây cũng là lý do chính khiến Lâm Thính Vãn không so đo và tha thứ cho anh.
Bình thường trên giường có được mấy lời nói thật? Anh đã nói bao nhiêu lần “lần cuối cùng” mà ngay cả bản thân anh cũng không nhớ rõ!
Tạ Kiến Hoài nghe lời cô nói, không cam kết thêm gì nữa, chỉ bình tĩnh nhìn: “Tháng tới, anh sẽ chứng minh bản thân mình.”
Lâm Thính Vãn nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ: “Ý anh là, anh sẽ nhịn một tháng để chứng minh mình?”
“Đúng vậy.”
“……”
Lâm Thính Vãn không nhịn được đưa tay sờ trán anh, không sốt, không phải đầu óc có vấn đề mà nói linh tinh.
Anh có thể nhịn được một tuần rưỡi này, cô đã thấy là hiếm hoi rồi, giờ lại đang nghĩ linh tinh gì nữa thế?
Nhưng vì Tạ Kiến Hoài đã chủ động đưa ra, Lâm Thính Vãn cũng không có lý do gì để phản đối, cô chủ động nói: “Được thôi, nếu anh thực sự kiên trì được một tháng, đến ngày Quốc tế Thiếu nhi em sẽ thưởng cho anh.”
Hiện tại là cuối tháng Tư, tính từ tháng Năm trở đi, nếu anh thực sự có thể kiên trì, mùng Một tháng Sáu cô tuyệt đối sẽ không tiếc phần thưởng.
“Ừm, một lời đã định.” Tạ Kiến Hoài đồng ý, nhẹ nhàng nắm tay cô kéo vào lòng, nói khẽ: “Ôm nốt lần này, ngủ ngon.”
Lâm Thính Vãn không để ý đến hai chữ cuối, vùi mặt vào ngực anh, nhắm mắt nói: “Ngủ ngon.”
Cô đối với lời Tạ Kiến Hoài là nửa tin nửa ngờ, cũng không quá để tâm, nào ngờ đợi đến hôm sau tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy anh đang chỉ đạo người ở phòng khách khiêng hành lý.
“Anh làm gì thế?” Cô vừa xoa mái tóc dài vừa hỏi.
“Anh chuyển ra ngoài.”
“Cái gì cơ?” Lâm Thính Vãn hoàn toàn tỉnh táo, nhất thời không thể hiểu được hành động của Tạ Kiến Hoài, rõ ràng hôm trước anh còn bám riết, không đi cũng phải dọn vào, mà dọn vào cũng chưa được nửa tháng.
Cô xác nhận: “Ý anh là, tháng sau anh không ở đây?”
Tạ Kiến Hoài gật đầu: “Đúng vậy.”
Thái độ anh rất kiên định, dặn dò dì Triệu chăm sóc cô thật tốt, cúi người hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô, như thể đang tuyên bố điều gì đó, giọng nói trầm thấp: “Vãn Vãn, anh thích em, anh muốn theo đuổi em.”
Lâm Thính Vãn vốn dĩ vừa mới ngủ dậy đầu óc còn rất mơ hồ, nghe lời này cảm thấy càng thêm hoang mang, còn Tạ Kiến Hoài hôn xong thì xách vali hành lý rời đi, tiện tay đóng cửa lại.
Cô dụi dụi mắt, xác nhận mình không nhìn nhầm, cũng xác nhận đây không phải là mơ, anh thực sự đã đi rồi.
Lâm Thính Vãn thấy khó tin, nhưng không lâu sau lại chấp nhận sự thật này. Anh chỉ nói chuyển ra ngoài ở, chứ không nói sẽ không đến tìm cô. Đã muốn theo đuổi thì chắc chắn sẽ phải hành động thôi.
Huống hồ, cô lại sắp được sống những ngày mà người chồng giàu có không thích về nhà, đúng lúc một tháng tới cô có thể chuyên tâm phát triển sự nghiệp.
Tạ Kiến Hoài mang theo hành lý không về căn hộ riêng, mà về thẳng biệt thự nhà họ Tạ.
Mẹ Tạ thấy chỉ có mỗi anh, không khỏi lộ vẻ ghét bỏ, đợi đến khi nhìn thấy hành lý phía sau anh thì càng thấy chướng mắt, hỏi: “Bị đuổi ra khỏi nhà rồi à?”
Không đợi anh trả lời, Mẹ Tạ tiếp lời: “Bị vợ đuổi ra khỏi nhà mà còn mặt mũi về đây? Không mau ra ngoài lang thang tự vấn, còn chờ gì nữa.”
Tạ Kiến Hoài cuối cùng cũng lên tiếng giải thích: “Là con tự chuyển ra.”
“Hả?” Mẹ Tạ bật cười thành tiếng: “Trước mặt mẹ mà còn nói dối để giữ thể diện à. Con mà tự động chuyển ra ngoài thì mẹ làm việc ba ngày ba đêm cũng được.”
“Không cần mẹ phải làm việc ba ngày ba đêm, chỉ cần làm việc một tháng thôi.” Tạ Kiến Hoài ra hiệu cho người phía sau mang hành lý vào.
Mẹ Tạ nhận thấy có gì đó không ổn, vẻ mặt điềm tĩnh của anh trông không giống bị đuổi về nhà chút nào, bà cảnh giác hỏi: “Về đòi nợ hả?”
Anh gật đầu, thông báo: “Đã đến lúc mẹ phải hy sinh vì tình yêu của con trai mẹ rồi.”
“Hy sinh gì cơ? Vãn Vãn là do mẹ giúp…”
Mẹ Tạ nói đến miệng thì dừng lại. Vốn dĩ bà muốn nói là do bà giúp chọn lựa, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như ban đầu là nhà họ Kiều chọn trúng họ trước, nghĩ thêm nữa, hình như sau đó là anh chủ động hẹn Vãn Vãn gặp mặt, rồi đến nhà họ Kiều thăm hỏi mới thúc đẩy được cuộc hôn nhân này.
Hoá ra, bà thực sự chưa từng giúp được gì sao?
Ngay cả khi Tạ Gia Hành cưới Hứa Chi Thanh, cũng nhờ bà ra sức mới định được hôn ước, đến lượt Tạ Kiến Hoài, một người chẳng hề khéo léo như thế, mà lại tự mình thành công lấy được vợ ư?
Mẹ Tạ hiếm hoi nảy sinh chút lòng từ mẫu, sắc mặt dịu đi đôi chút, xoay người ngồi xuống sofa nói: “Nói đi, chuyện gì.”
Anh ngồi xuống bên cạnh, khẽ hỏi: “Bố không có nhà ạ?”
Mẹ Tạ cầm lấy chùm nho trong đĩa hoa quả, thờ ơ đáp: “Bị mẹ đuổi ra ngoài rồi.”
“Phiền mẹ gọi bố về một chuyến.”
“Con nói thẳng đi, lát nữa mẹ còn phải đi đánh mạt chược, bố con có về thì mẹ cũng không ở nhà.”
“……”
Tạ Kiến Hoài đành phải nói ra ý định của mình: “Tháng Năm con định theo đuổi Vãn Vãn, chuyện công ty nhờ mẹ và bố xử lý ạ.”
Mẹ Tạ chú ý đến nửa sau của câu trước tiên, trong khoảnh khắc đó, bà cảm thấy nho trong tay cũng chẳng còn ngọt nữa, suýt chút nữa thốt lên thành lời: “Con muốn mẹ đi làm ư?”
Là mạt chược không vui, hay du lịch không thú vị? Mấy năm nay bà sống không biết bao nhiêu là sung sướng, đã lớn tuổi rồi chẳng lẽ còn phải bị ép tái tuyển dụng hay sao?
Tạ Kiến Hoài điềm tĩnh gợi ý: “Mẹ cũng có thể để bố đi làm.”
“Cũng đúng, ông ấy ở nhà khá phiền.” Mẹ Tạ lại thấy nho ngọt trở lại, nhớ đến nửa câu đầu, bà hỏi: “Sao con đột nhiên lại muốn theo đuổi Vãn Vãn thế?”
“Không phải đột nhiên, mà là đã có ý định này từ lâu rồi.”
Những trải nghiệm và nghi thức mà các cặp vợ chồng khác có, anh đều muốn Lâm Thính Vãn sở hữu: theo đuổi, hẹn hò, bao gồm cả cầu hôn, không thể bỏ lỡ bất cứ điều gì.
Mẹ Tạ hài lòng gật đầu, rồi hỏi: “Con định làm thế nào?”
Tạ Kiến Hoài trầm ngâm một lát, đáp: “Vẫn đang nghĩ ạ.”
“Không nghĩ ra thì hỏi em con ấy, đừng làm mất mặt nhà mình.” Mẹ Tạ lấy khăn giấy ướt lau tay sạch sẽ, đứng dậy xách túi, nói: “Mẹ đi đánh mạt chược đây, chuyện công ty đợi bố con về rồi thông báo với ông ấy sau nhé.”
“Vâng.”
Lâm Thính Vãn dùng bữa xong thì vào phòng sách bắt đầu công việc chỉnh sửa ảnh, cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Khương Tư Nhan vào buổi tối.
“Alo, cậu đến Luân Đôn suôn sẻ không? Sao hôm nay mới thấy xuất hiện? Mau kể chuyện giữa cậu và anh tớ đi, sự tò mò của tớ sắp nổ tung rồi đây.” Cô nôn nóng hỏi.
“Tớ vừa đến Luân Đôn đã bị bạn học kéo đi chơi loanh quanh hai ngày, về xong là vào học luôn, bận đến giờ mới có thời gian nói chuyện với cậu.” Khương Tư Nhan giải thích vài câu, rồi mới trả lời vấn đề trên WeChat của cô: “Về chuyện của anh cậu… tớ có thể đợi đến tháng Mười về rồi kể với cậu được không? Cậu cứ coi như không biết gì cả nhé.”
Lâm Thính Vãn kêu lên một tiếng than vãn: “Tại sao? Tại sao lại phải nói cho tớ bây giờ, nửa năm sau tớ sống sao nổi đây!”
Khương Tư Nhan bị phản ứng của cô chọc cười, đáp: “Cậu hỏi bây giờ tớ cũng không biết trả lời thế nào, ngay cả bản thân tớ còn chưa làm rõ được mối quan hệ này, cũng không rõ suy nghĩ của anh Cảnh Sâm ra sao, tớ muốn dùng nửa năm này để thử xem sao. Đương nhiên tớ nói với cậu là vì tớ không muốn giấu cậu mà.”
Lâm Thính Vãn hiểu ý cô bạn thân, đành chịu thua: “Thôi được rồi, được rồi, ai bảo cậu là Khương Tư Nhan cơ chứ, đương nhiên là phải chọn tha thứ cho cậu rồi.”
“Tớ biết ngay cậu là tốt nhất mà.” Khương Tư Nhan chuyển chủ đề sang cô: “Còn cậu thì sao, đã làm lành với chồng cậu chưa? Đã chuyển về khu Hải Loan chưa?”
“Làm lành rồi, cũng chuyển về rồi, nhưng anh ấy…” Lâm Thính Vãn nhất thời nghẹn lời.
“Chồng cậu làm sao?”
Cô đành phải kể lại từ đầu, thuật lại chuyện xảy ra khi chụp ngoại cảnh, cùng với đoạn đối thoại giữa họ, cuối cùng nói: “Anh ấy vừa mới chuyển ra ngoài ở, bảo là thích tớ, muốn theo đuổi lại từ đầu.”
Khương Tư Nhan nghe xong im lặng hai giây, sau đó vang lên giọng nói mang theo ý cười: “Hai người cứ như đang chơi một kiểu tình thú vợ chồng rất mới mẻ vậy.”
“Đúng là hơi giống, tớ cũng tò mò không biết sắp tới anh ấy định làm gì.”
“Tò mò chính là bước đầu tiên để rung động đấy.”
Lâm Thính Vãn nhướn mày trêu chọc: “Nghe cậu nói như thể cậu có nhiều kinh nghiệm lắm ấy nhỉ?”
Khương Tư Nhan ngượng ngùng trừng mắt: “Đang nói cậu đó!”
“Phải phải phải, nói tớ đấy.” Cô thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng tớ đã sớm rung động rồi mà.”
Lâm Thính Vãn tuy chưa từng hẹn hò bao giờ, nhưng ở trong trường cũng từng được các chàng trai khác theo đuổi, từng nghe những lời đường mật của họ, từng chứng kiến sự cố ý lấy lòng của họ.
Tạ Kiến Hoài lại không giống họ, cách anh bày tỏ tình yêu rất trực tiếp và vụng về, nhưng lại thành thật hơn họ rất nhiều.
Ấn tượng ban đầu của cô chỉ là thấy anh là một người tốt, ngay cả khi không thích chụp ảnh cũng sẽ hợp tác làm người mẫu cho cô khảo sát địa điểm, vì một câu nói đùa mà đổi ảnh đại diện WeChat thành tác phẩm cô chụp, và chủ động bế cô về nhà khi cô mỏi lưng đau chân.
Cụ thể là rung động từ khi nào thì cô cũng không rõ được, có lẽ là lúc anh tạm thời thay đổi quy trình hôn lễ chỉ để cô vui, hay là lúc anh cố ý an ủi cô khi nhắc đến giá trị thương mại, anh rất cẩn thận và cũng rất chu đáo, điều này còn thể hiện qua việc anh lẳng lặng chuẩn bị một bức thư viết tay cho mẹ cô lúc đi tảo mộ.
Khương Tư Nhan cảm nhận được niềm hạnh phúc của cô bạn thân, cũng cười nói: “Vậy cậu cứ chờ mong đi, biết đâu tất cả đều là bất ngờ đấy.”
Lâm Thính Vãn mỉm cười đáp lời, sau đó trò chuyện thêm vài câu về nhiếp ảnh, cuối cùng cũng gác máy sau bốn tiếng đồng hồ.
Cô vươn vai lười biếng, đang định vào phòng tắm thì điện thoại rung lên hai tiếng, màn hình sáng lại. Đó là tin nhắn của Tạ Kiến Hoài.
“Tạ Kiến Hoài: 【Mai em có rảnh không?】”
“Lâm Thính Vãn: 【Có ạ.】”
“Tạ Kiến Hoài: 【Cùng đi công viên giải trí nhé?】”
Lâm Thính Vãn chớp mắt, liên tục xác nhận không phải mình bị ảo giác, cô không kìm được bật cười, gõ chữ trả lời anh.
Lâm Thính Vãn: 【Vâng, được ạ.】
Tạ Kiến Hoài: 【Hai giờ chiều, anh qua đón em.】
Lâm Thính Vãn: 【Ừm ừm.】
Tạ Kiến Hoài: 【Ngủ sớm nhé, chúc em ngủ ngon.】
Lâm Thính Vãn: 【Anh ngủ ngon.】
Sau khi tắm xong, Lâm Thính Vãn nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà mà vẫn chưa có chút buồn ngủ. Nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ đi công viên giải trí cùng Tạ Kiến Hoài, trong lòng cô bỗng dưng nảy sinh một niềm háo hức khó tả.
Cô tự hỏi không biết anh sẽ chọn công viên nào, sẽ rủ cô chơi trò gì. Đến công viên thì anh chắc sẽ không mặc vest và sơ mi, cô rất tò mò không biết anh sẽ chọn loại trang phục nào.
Quan trọng nhất, ngày mai là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người.
Mang theo những suy nghĩ ngọt ngào đó, Lâm Thính Vãn chìm vào giấc mộng. Sáng hôm sau, cô thức dậy sớm hơn mọi ngày, hăm hở bắt đầu chọn quần áo trong tủ.
Thời tiết bây giờ cần mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng. Cô lấy ra rất nhiều cái mà vẫn chưa ưng ý, cuối cùng cũng chọn được một chiếc áo khoác len mỏng màu hồng phấn.
Vì ở công viên giải trí phải chơi các trò cảm giác mạnh nên cô không mặc váy, thay vào đó là áo hai dây nhỏ cùng quần cạp cao. Cô tết tóc dài thành hai bím, cài thêm hai chiếc kẹp tóc xinh xắn. Khi trang điểm xong xuôi thì cũng gần đến giờ hẹn.
Lâm Thính Vãn vội vàng bỏ son môi, khăn giấy, chìa khóa vào túi xách, rồi thay giày thể thao ở hành lang. Cô quay vào trong gọi vọng ra: “Dì Triệu ơi, tối nay cháu có hẹn với anh ấy rồi, cháu không về ăn cơm đâu ạ!”
Dì Triệu đang ở trong bếp lên tiếng đáp lại, rồi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Chẳng phải họ vẫn gặp nhau hằng ngày sao?
Cô ra khỏi nhà mới nhận ra mình quên mang theo máy ảnh, nhưng lại lười quay lại lấy. Cô đi thang máy xuống lầu, bước dọc hành lang và nhìn thấy Tạ Kiến Hoài đang đứng chờ ở cửa.
Anh mặc áo phông trắng và quần đen thường ngày, bên ngoài khoác thêm chiếc áo hoodie khóa kéo màu đen, trông cực kỳ có phong cách thể thao, năng động và sảng khoái, hoàn toàn không có sự nghiêm túc, đứng đắn như khi mặc vest. Anh giống hệt một đàn anh ở trường đại học.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay lại. Trên tay anh là bó hoa tươi, anh đưa về phía cô và nói: “Hôm nay em rất đẹp, tặng em.”
“Cảm ơn anh.” Lâm Thính Vãn mỉm cười ôm lấy bó hoa, nghiêng đầu đánh giá anh: “Anh cũng rất đẹp trai.”
Tạ Kiến Hoài nhếch môi: “Đi thôi, chúng ta xuất phát.”
Anh đưa Lâm Thính Vãn lên chiếc xe hơi màu đen. Hôm nay không có tài xế, Tạ Kiến Hoài tự mình ngồi vào ghế lái. Cô đặt bó hoa ở hàng ghế sau, ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn.
Trong xe thoang thoảng mùi hoa cùng mùi hương thanh thoát đặc trưng của anh. Lâm Thính Vãn hỏi: “Chúng ta đi công viên giải trí nào thế ạ?”
Tạ Kiến Hoài nói tên công viên, rồi hỏi ngược lại: “Em đi bao giờ chưa?”
“Hồi đại học em đi với Khương Tư Nhan một lần, nhưng vì trúng ngày lễ nên trò nào cũng phải xếp hàng dài. Em lười xếp hàng nên chơi không được vui lắm.”
“Hôm nay không phải ngày lễ, cũng không phải cuối tuần, chắc sẽ không đông người đâu.” Anh tiếp lời, xoay vô lăng lái xe ra khỏi khu chung cư.
Nghe vậy, Lâm Thính Vãn chợt nhận ra: “Hôm nay anh không phải đi làm à?”
“Ừm.” Giọng anh rất thư thái: “Anh xin nghỉ rồi.”
“…À?”
Lâm Thính Vãn không hiểu anh xin nghỉ với ai, chẳng lẽ tự anh nộp đơn rồi tự phê duyệt sao?
Tạ Kiến Hoài giải thích: “Anh đã giao các dự án đang làm cho các giám đốc cấp cao khác, xin nghỉ phép một tháng ở công ty.”
Cô suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói này, tức là anh đã chuyển giao toàn bộ công việc và có thể nghỉ ngơi trong một tháng tới.
Lâm Thính Vãn không khỏi tò mò: “Dễ dàng giao việc thế sao? Em cứ nghĩ là ở vị trí CEO, một số công việc sẽ không thể thiếu anh được.”
“Cũng có một số công việc cốt lõi khó giao đi, anh vẫn cần kiểm soát tình hình chung,” anh thẳng thắn nói: “Nhưng có bố mẹ giúp anh trông chừng.”
“Anh kéo bố mẹ ra đi làm rồi sao?”
“Ừm, họ tự nguyện mà.”
Lâm Thính Vãn rất nghi ngờ sự đáng tin cậy của câu này. Ít nhất cô biết mẹ Tạ chắc chắn không tình nguyện. Người đang tận hưởng cuộc sống nghỉ hưu sung sướng nào lại tự nguyện đi làm cơ chứ? Mẹ không mắng anh bất hiếu và đuổi ra khỏi nhà đã là nhân từ lắm rồi.
Cô gật đầu: “Anh nói tự nguyện thì là tự nguyện vậy.”
Mặc dù không biết anh đã dùng cách nào để thuyết phục bố mẹ, nhưng làm được thì thật là tài giỏi.
Họ vừa trò chuyện bâng quơ trên đường, xe nhanh chóng đến bãi đậu xe của công viên giải trí. Đẩy cửa xuống xe, Lâm Thính Vãn thấy Tạ Kiến Hoài lấy ra một chiếc máy ảnh và chủ động đeo lên người mình.
Lâm Thính Vãn có chút bất ngờ: “Sao anh lại mang máy ảnh?”
“Anh muốn chụp ảnh cho em.”
“Em không hề biết anh có máy ảnh đấy.”
“Mới mua hôm qua thôi.” Tạ Kiến Hoài trả lời cực kỳ thẳng thắn.
Lâm Thính Vãn cầm lên xem kiểu máy, bỗng “à” một tiếng: “À, loại này à, nhiều blogger dùng lắm, chụp ảnh chân dung đẹp lắm đấy.”
Anh gật đầu: “Đúng vậy, anh có tra khảo sát rồi.”
“Vậy thì lạ gì.” Cô chắp tay sau lưng, hơi nghiêng người: “Anh chu đáo thật đấy, em rất mong chờ ảnh anh chụp hôm nay.”
“Được.”
Họ đi đến cổng công viên giải trí, sau khi soát vé thì bước vào khu vực vui chơi. Tạ Kiến Hoài đọc ra một danh sách dài các trò chơi và hỏi: “Em muốn chơi trò nào trước?”
Lâm Thính Vãn không hề do dự: “Đương nhiên là trò vừa căng thẳng vừa k*ch th*ch… Xe điện đụng!”
“Được, xe điện đụng ở bên phải.”
“Đi thôi.”
Lâm Thính Vãn thấy xe điện đụng thì chạy nhanh tới, bước chân đầy vẻ hân hoan. Thấy không cần xếp hàng, cô kéo Tạ Kiến Hoài lên ngồi vào mỗi người một chiếc xe.
Thuở nhỏ, cô thường theo anh chị đến khu vui chơi, lúc học cấp ba và đại học cũng cùng bạn bè đến đây, dù đã lâu không chơi nhưng cô không hề cảm thấy xa lạ.
Sau khi chiếc xe của Tạ Kiến Hoài lại một lần nữa đâm vào xe mình, Lâm Thính Vãn không thể nhịn được nữa: “Anh đừng có mãi đuổi theo đâm em nữa, anh đi đâm xe người khác đi.”
“Chẳng phải nên đuổi theo em sao?” Anh hỏi một cách nghiêm túc.
“Đương nhiên là không đuổi theo em rồi, anh chưa từng chơi trò này bao giờ à?” Cô hỏi theo phản xạ.
Tạ Kiến Hoài “ừm” một tiếng, chưa kịp để Lâm Thính Vãn hỏi thêm thì đã có một chiếc xe khác lao tới đâm bay cô đi, Tạ Kiến Hoài liền nhíu mày, xoay vô lăng và đâm thẳng vào chiếc xe đó.
Lâm Thính Vãn ngoái đầu nhìn thấy, vội vàng hô lên: “Đúng, đúng, đúng rồi, phải thế chứ!”
Chơi một ván cô vẫn chưa thấy đã, lại kéo Tạ Kiến Hoài chơi thêm hai lần nữa mới cảm thấy thỏa mãn.
Kết thúc, Lâm Thính Vãn lại sang khu trò chơi bắn súng bên cạnh, không thắng được con thú bông nào thì bảo anh chơi. Tạ Kiến Hoài dưới ánh mắt đầy mong chờ đã đạt điểm số cao nhất, đổi được con thú bông mà cô yêu thích.
Tạ Kiến Hoài đưa cô đi sâu vào trong công viên, hỏi cô có ăn kem không, rồi mua kẹo bông và nước ngọt. Cứ đi ngang qua trò chơi nào, anh cũng hỏi cô có muốn chơi không. Cô lắc đầu thì họ tiếp tục đi thẳng, gật đầu thì anh sẽ đưa cô vào chơi.
Khu vui chơi này có hoạt động buổi tối, họ chơi cho đến tận lúc gần đóng cửa mới rời đi.
Tạ Kiến Hoài lái xe đưa Lâm Thính Vãn về khu Hải Loan. Khi đến cửa khu nhà, anh đưa cô bó hoa và con thú bông đang cầm, hơi không chắc chắn hỏi: “Hôm nay em chơi có vui không?”
Lâm Thính Vãn cười đáp: “Vui, siêu vui luôn! Khu vui chơi này ổn, mà anh sắp xếp kế hoạch cũng rất hợp lý.”
“Vậy, liệu còn lần sau nữa không?” Anh khẽ hỏi.
“Tùy xem em có thời gian không đã.” Cô cố ý trêu chọc.
Tạ Kiến Hoài nhếch môi gật đầu, ý bảo Lâm Thính Vãn lên nhà, dặn dò: “Nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya, chúc em ngủ ngon.”
“Anh ngủ ngon.”
Cô đi vào trong tòa nhà được hai bước, lại không kìm được quay đầu nhìn anh. Bóng hình đó vẫn đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ dõi theo cô.
Lâm Thính Vãn ôm chặt bó hoa và con thú bông trong lòng, cong môi cười mỉm.
Hóa ra hẹn hò với người mình thích là cảm giác như thế này.
Hai ngày tiếp theo cô bận đi chụp hình, chụp xong cần dành thời gian chỉnh sửa ảnh nên không ra ngoài với Tạ Kiến Hoài, nhưng ngày nào hai người cũng nhắn tin trò chuyện qua WeChat.
Lâm Thính Vãn đang nghĩ không biết Tạ Kiến Hoài khi nào sẽ lại hẹn mình, và họ sẽ đi chơi ở đâu, thì đột nhiên nhận được điện thoại của Kiều Dĩ Hạ: “Alo, chị tới dưới nhà em rồi, mở cửa cho chị đi.”
Cô thắc mắc vì sao chị họ lại đến vào lúc này, mở cửa xong liền hỏi: “Chị, công việc của chị không bận à? Sao lại qua chỗ em?”
Kiều Dĩ Hạ đáp: “Không phải hai đứa mời chị đến nhà mới chơi sao?”
“Ai?” Lâm Thính Vãn nghe xong ngây ra: “Anh Hoài mời chị à?”
“Chu Duật Kỳ bảo thế. Hai đứa cưới được hai tháng rồi, nó muốn mời chị đến thăm nhà mới của em gái.”
Kiều Dĩ Hạ quan sát cách sắp xếp và bài trí trong phòng khách, quả nhiên gần như những gì cô hình dung, vừa lộn xộn vừa kỳ cục một cách khó hiểu.
Cô đi tới ghế sô pha ngồi xuống, hỏi: “Tạ Kiến Hoài đâu? Giờ này đáng lẽ cậu ta phải tan làm rồi chứ.”
Lâm Thính Vãn tiện miệng trả lời: “Gần đây anh ấy không ở đây.”
“Vì sao?” Kiều Dĩ Hạ quan tâm: “Hai đứa cãi nhau rồi ly thân à?”
“Không phải.” Lâm Thính Vãn cong môi cười nhẹ: “Vì bọn em đang yêu nhau.”
“…Cái gì cơ?” Kiều Dĩ Hạ tỏ vẻ khó hiểu, sao từng chữ đều nghe hiểu, mà ghép lại với nhau lại không thông, vợ chồng mà đang yêu đương là có ý gì.
Lâm Thính Vãn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi nói thêm: “Nói chính xác thì là đang trong giai đoạn mập mờ thôi, chưa đến mức gọi là yêu nhau.”
Kiều Dĩ Hạ hoàn toàn không thể hiểu nổi cái “tình thú” của cặp vợ chồng này. Tuy nhiên, vì là một sự hiểu lầm, mà tình cảm của họ cũng không có vấn đề gì, cô không định nán lại lâu, đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa lầm bầm chửi: “Sau này không được kể chuyện này cho Chu Duật Kỳ nghe nữa, chị mà còn tin lời ma quỷ của anh ta thì tổn thất hai triệu rồi.”
“Chị, mau ‘phù phù phù’ đi, không được nói mấy lời không may mắn đó.”
“Chị thấy cái không may mắn nhất là ba chữ Chu Duật Kỳ!”
Lâm Thính Vãn thấy vẻ mặt bực tức của Kiều Dĩ Hạ, không dám khuyên thêm gì nữa, đang định cung tiễn chị họ rời đi thì chuông cửa vang lên.
Kiều Dĩ Hạ tiện tay kéo cửa ra, thấy Chu Duật Kỳ đứng ngoài, anh ta nhếch môi nói: “Trùng hợp quá, tôi được mời đến thăm nhà tân hôn của người anh em.”
“Trùng hợp cái đầu anh, anh là đến chịu chết thì có!” Kiều Dĩ Hạ thấy người, cơn bực bội trong lòng cuối cùng cũng có chỗ trút, cô không quay đầu lại mà nói: “Đừng tiễn, tạm biệt, hẹn gặp ở nhà ông bà nội.”
Ngay sau đó, cánh cửa bị đóng sầm lại một cách mạnh mẽ.
Lâm Thính Vãn “chậc chậc” hai tiếng, chỉ có thể thầm lặng cầu nguyện cho Chu Duật Kỳ trong lòng, mong anh ta gặp may.
Chưa đầy hai ngày sau là đến Ngày của Mẹ. Cô nhớ hồi nhỏ mình còn mơ hồ về ngày lễ này, nhưng cũng sẽ nói “Chúc mừng Ngày của Mẹ” với mẹ và luôn ở bên bà vào hôm đó.
Sau này mẹ qua đời, cô không còn đón ngày lễ này nữa. Nhưng năm nay thì khác, cô lại có thêm một người mẹ khác, hơn nữa bà còn đối xử rất tốt với cô.
Lâm Thính Vãn cố ý dậy sớm ra ngoài, chọn một món quà ở trung tâm thương mại, rồi đến tiệm hoa mua bó hoa huệ tây xinh đẹp, sau đó bắt xe đến nhà họ Tạ.
Bấm chuông cửa, dì giúp việc nhanh chóng ra mở cửa, vừa thấy cô liền gọi vọng vào trong nhà, cười tươi mời cô vào.
Mẹ Tạ nghe tiếng đi ra ngoài, vừa vặn gặp cô ở cửa, thấy là con dâu thì mắt sáng lên: “Vãn Vãn con đến rồi! Chẳng phải con nhắn tin cho mẹ rồi sao, sao còn phải đặc biệt chạy đến đây.”
“Chỉ nhắn tin thôi sao đủ được ạ.” Lâm Thính Vãn đưa hoa và quà cho bà, cười nói: “Mẹ, chúc mừng Ngày của Mẹ ạ.”
“Cảm ơn Vãn Vãn.” Mẹ Tạ đón lấy, đưa tay nhẹ nhàng ôm cô, không khỏi cảm thán: “Giá mà con thật sự là con gái của mẹ thì tốt biết mấy.”
“Con vốn là con gái của mẹ mà.” Lâm Thính Vãn trả lời một cách tự nhiên.
Mẹ Tạ nghe vậy, nụ cười càng sâu hơn, bà vỗ nhẹ lưng cô: “Đúng, là mẹ hồ đồ nói nhầm rồi, đi nào, vào nhà ngồi.”
Bà nắm tay Lâm Thính Vãn đến sô pha phòng khách ngồi xuống. Cô vừa nhìn thấy trên bàn trà bày ba bó hoa kiểu dáng khác nhau, Mẹ Tạ giải thích: “Là của A Hoài, A Hành và bé Thanh gửi đến.”
Lâm Thính Vãn cười nói: “Tại con dậy muộn quá, thành ra lại là người cuối cùng.”
“Nhưng con là người đến đầu tiên đấy.” Mẹ Tạ khẽ vỗ tay cô: “A Hoài với bố nó đến công ty họp rồi, phải đến trước bữa tối mới về.”
“Vậy thì con thắng anh ấy rồi!” Lâm Thính Vãn cười tươi rói, mang theo chút đắc ý nho nhỏ.
Mẹ Tạ bị lời nói của cô chọc cười, chủ đề rất tự nhiên chuyển sang Tạ Kiến Hoài: “Mẹ nghe A Hoài nói, mấy hôm trước nó đưa con đi công viên giải trí chơi à?”
Lâm Thính Vãn gật đầu. Mẹ Tạ lại nói: “Không biết bao nhiêu năm rồi nó chưa từng đi công viên giải trí. Nó có thể nghĩ ra chỗ đó, mẹ cũng thấy rất an ủi.”
Cô chợt nhớ lại lúc trước chơi xe đụng, Tạ Kiến Hoài bảo anh chưa từng chơi, không khỏi thắc mắc: “Anh Hoài sao lại không đi công viên giải trí ạ?”
“Chuyện này phải kể từ ông nội nó.” Khi nhắc đến chuyện này, nụ cười trên gương mặt Mẹ Tạ lại nhạt đi nhiều: “Hồi nó còn nhỏ, mẹ và bố cứ mỗi dịp lễ tết đều cố gắng thu xếp thời gian đưa hai anh em chúng đi chơi, công viên giải trí cũng từng đi một hai lần. Nhưng lúc đó sự nghiệp của bố mẹ vừa mới bắt đầu, ngày thường bận rộn công việc, thật sự không có nhiều thời gian chăm sóc chúng, lại không yên tâm giao cho dì giúp việc, nên đành gửi chúng ở nhà ông nội.”
“Nhưng điều mẹ không biết là ông nội nó lại là người cổ hủ, tư tưởng phong kiến vô cùng. Ông ấy lại nghĩ A Hoài là trưởng nam, sau này cần gánh vác cả nhà họ Tạ, nên đối xử với nó đặc biệt nghiêm khắc, hoàn toàn không cho phép nó ra ngoài chơi. Những chỗ như công viên giải trí càng bị cấm tuyệt đối.”
“Sau này là do A Hành chạy đến mách mẹ, bảo anh nó không bao giờ chơi với nó, mẹ mới dần dần nhận ra điều bất thường. Đến khi mẹ phát hiện ông nội đã đối xử phân biệt với hai đứa thế nào, thì tính cách A Hoài đã thay đổi hoàn toàn rồi. Nó không thích đồ chơi và trò chơi mà những đứa trẻ khác yêu thích, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc vùi đầu vào học và đạt điểm tuyệt đối.”
“Lớn hơn chút nữa, nó luôn giành hạng nhất khối ở trường, mẹ và bố cũng không thể nói rằng nó làm vậy là sai. Mẹ bảo thực ra không cần lần nào cũng phải đạt hạng nhất đâu, nó đáp rằng nó đã quen rồi. Tốt nghiệp xong nó lại đi du học vài năm, khi về thì tính cách càng thêm trầm ổn và vô vị, lại còn đưa thành tích công ty l*n đ*nh cao. Mẹ bảo nó bớt lo chuyện công việc đi, nó lại nói đã có thể làm số một thì tại sao lại không làm.”
“Hai mươi năm nay nó đều trải qua như thế. Thời gian lâu rồi, mẹ cũng không nghĩ đến việc sửa lại nữa, chỉ thấy nó tự thấy nó đang sống thoải mái là được.”
Mẹ Tạ nói xong những lời này, nhìn Lâm Thính Vãn trước mặt, nụ cười lại lần nữa xuất hiện: “Nhưng sự xuất hiện của con, thật sự khiến A Hoài thay đổi rất nhiều. Gần đây tâm trạng nó không biết tốt đến mức nào, mẹ chưa từng thấy nó vui vẻ như vậy bao giờ, nhìn thấy nó vui, mẹ cũng thấy vui theo.”
Lâm Thính Vãn không ngờ tuổi thơ của Tạ Kiến Hoài lại có những chuyện như thế này, nhỏ tuổi như vậy mà đã bị ông nội yêu cầu nghiêm khắc, phải gánh vác cái gọi là trách nhiệm, bao năm nay càng coi đó là nghĩa vụ.
Anh đã quen với việc xuất sắc, quen với vị trí số một, nhưng có lẽ chưa bao giờ quen với việc phải sống vì chính mình.
Thảo nào tính cách của anh lại như vậy, vì anh căn bản không biết ngoài học vấn và sự nghiệp ra, mình còn có thể làm gì khác. Thảo nào anh lại hỏi ngược lại cô “Anh có tốt không”, vì mọi người nhắc đến anh đều chỉ khen năng lực làm việc giỏi giang, chỉ có thế mà thôi.
Nghĩ đến những buổi hẹn hò vô cùng dụng tâm mà anh đã sắp xếp trong suốt những ngày qua, Lâm Thính Vãn khẽ cong môi, dịu dàng nói: “Vì anh ấy đối xử với con rất tốt.”
“Nó đối xử tốt với con là đương nhiên, là nó tự mình cầu xin cưới con về nhà, vì trách nhiệm nó cũng phải đối xử tốt với con.” Mẹ Tạ nói: “Mẹ mừng là, nó không phải vì trách nhiệm mà đối tốt với con, và con cũng không phải vì quan hệ hôn nhân mà đáp lại nó.”
“Vâng! Bọn con là vì thích nhau.” Lâm Thính Vãn hào phóng thừa nhận.
“Như vậy là tốt rồi.” Mẹ Tạ cười rạng rỡ.
Trước đây Lâm Thính Vãn từng hứa với Mẹ Tạ là sẽ chụp ảnh cho bà khi có thời gian, nhưng lại luôn bị đơn hàng của khách và những kế hoạch khác làm trì hoãn. Nghĩ hôm nay là Ngày của Mẹ, cô đặc biệt mang theo máy ảnh, dự định chụp một bộ ảnh cho mẹ.
Mẹ Tạ nghe xong phấn khích đồng ý, thay chiếc váy mình yêu thích nhất, nhờ Lâm Thính Vãn giúp làm một kiểu tóc đơn giản, trang điểm xong thì ra vườn sau biệt thự, vừa trò chuyện vừa chụp ảnh.
Mãi đến trước bữa tối, Lâm Thính Vãn mới đứng dậy rời khỏi nhà họ Tạ. Ở cổng, cô vừa vặn gặp xe của Tạ Kiến Hoài và bố Tạ quay về.
Bố Tạ xách một món quà trên tay, chắc là tặng Mẹ Tạ, ông ôn hòa chào cô rồi đi vào nhà trước, để lại hai người họ đứng ở cổng sân.
“Sao em lại qua đây?” Anh hỏi.
“Đến chúc mừng Ngày của Mẹ với mẹ ạ.” Đôi mắt Lâm Thính Vãn sáng ngời, cười đáp: “Mẹ là mẹ, anh là anh, em sẽ không vì thế mà quên hiếu thảo với mẹ đâu.”
Tạ Kiến Hoài hơi bất ngờ, nhưng đây quả thực là điều cô sẽ làm, cô luôn chu đáo và ân cần với người thân như thế.
Anh nhìn cô rất lâu, rồi lên tiếng hỏi: “Ngày mai em rảnh không?”
Lâm Thính Vãn ngày mai không có lịch chụp, nhưng cô không lập tức đồng ý mà nói: “Không chắc lắm.”
“Vậy ngày kia em rảnh không?” Anh tiếp tục hỏi.
“Em cần suy nghĩ đã.” Cô lại trả lời.
“Được.” Tạ Kiến Hoài lại đồng ý: “Anh chờ câu trả lời của em.”
Lâm Thính Vãn cười cười, rồi lên xe riêng về nhà.
Nửa tháng tiếp theo, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh việc chụp ảnh, chỉnh sửa ảnh, và hẹn hò với Tạ Kiến Hoài.
Anh tìm rất nhiều nơi thú vị, xe đua Go-Kart, triển lãm nhiếp ảnh, hòa nhạc, v.v. Mỗi lần hẹn hò là một địa điểm khác nhau, và anh chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Buổi tối, Tạ Kiến Hoài lại nhắn tin, địa điểm hẹn hò lần này lại là Chùa Huyền Nguyên ở ngoài cửa khẩu. Ngôi chùa nằm lưng chừng núi, có 955 bậc thang, cần phải leo từng bậc một, trước đây anh từng theo bố mẹ đến.
Lâm Thính Vãn chưa bao giờ đến Chùa Huyền Nguyên nên cô đồng ý ngay lập tức.
Thể lực của cô năm nay đã tốt hơn nhiều so với những năm trước, hơn nữa là để cầu thần bái Phật, cô leo rất thành tâm và nhanh chóng, một hơi đã đến cổng Chùa Huyền Nguyên.
Ngôi chùa gạch đỏ ngói xám, mang dấu vết lịch sử. Vừa bước vào cổng có thể ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng, môi trường tĩnh mịch, đi vòng qua ao phóng sinh, phía trước không xa là điện La Hán.
“Những người đến Chùa Huyền Nguyên thường sẽ xin quẻ.” Anh khẽ nói.
“Anh đã xin quẻ bao giờ chưa?” Lâm Thính Vãn hỏi.
Tạ Kiến Hoài trước đây đều bị bố mẹ ép đến, anh không tin nên đương nhiên sẽ không đi xin: “Chưa.”
“Vậy hôm nay chúng ta cùng đi xin.”
“Được.”
Họ đếm xong La Hán trong điện, đi ra ngoài đổi lời giải quẻ. Lâm Thính Vãn mở quẻ của mình ra trước, không khỏi “a” lên một tiếng: “Quẻ của em là Phật Vui Vẻ của Tây Phương Cực Lạc, người được quẻ này tiền đồ tươi sáng, làm gì cũng thành công, vì thế sẽ vô ưu vô lo, vui vẻ và tự tại.”
“Quẻ thượng thượng đấy!” Cô cười rạng rỡ, rồi lại ghé sát vào anh: “Quẻ của anh thì sao, em xem nào.”
Tạ Kiến Hoài đưa quẻ cho cô, Lâm Thính Vãn nhận lấy: “Quẻ của anh cũng là thượng thượng nè, tượng trưng cho con đường thành công dung hòa giữa thiên phú và sự nỗ lực bẩm sinh, rất hợp với anh đấy. Bảo anh mọi mặt đều sẽ thuận buồm xuôi gió, tâm tưởng sự thành.”
“Nhân duyên cũng vậy sao?”
“Nhân duyên à.” Lâm Thính Vãn kéo dài giọng, nghiêng đầu nói: “Thế còn tùy vào anh ước nguyện gì nữa!”
Tạ Kiến Hoài nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy và trong veo của cô, giọng nói trầm thấp và nghiêm túc: “Nguyện vọng của anh là, Lâm Thính Vãn sẽ thích anh.”
Cô khẽ sững lại một chút, rồi bật cười, nhón chân ghé sát vào tai anh: “Nguyện vọng này, đã sớm thành hiện thực rồi.”
Hơi thở của Lâm Thính Vãn ấm áp, giọng nói cũng nhẹ nhàng mềm mại: “Tạ Kiến Hoài, em thích anh. Anh đặc biệt đặc biệt tốt, anh là người tuyệt vời nhất.”
**[Lời tác giả: Ôi chao, tình thú của cặp vợ chồng trẻ nhà các bạn [ôm hôn]
Một cặp đôi vừa trong sáng [trái tim đỏ] vừa nóng bỏng [trái tim vàng]