Lâm Thính Vãn vốn đã quấn chiếc chăn dày cộp, vì hành động của anh mà gò má cô nóng ran, cô liền nhắc: “Đây là ở ngoài đấy!”
Mặc dù là ở trong xe, nhưng xe đỗ trong khu chung cư, tính ra thì cũng là ở ngoài.
Ánh mắt Tạ Kiến Hoài chuyển hướng ra ngoài cửa kính xe phía trước, Lâm Thính Vãn cũng nhìn theo. Ngoài cửa sổ là cuồng phong bão táp, nước mưa đập lộp bộp vào kính xe, dòng nước chảy xiết trên cửa sổ, khiến cảnh vật trước mắt đều trở nên mờ ảo.
Cần gạt nước không bật, mưa lớn như thế này, căn bản không nhìn rõ bên trong bên ngoài ra sao.
Anh lại bật chế độ cắm trại, điều chỉnh đèn trong xe xuống mức tối nhất, khiến không gian chật hẹp càng thêm riêng tư, cũng như tăng thêm vài phần mùi mẫn.
“Không nhìn thấy đâu.” Tạ Kiến Hoài khẽ nói: “Anh sẽ không để ai khác nhìn thấy em.”
Vào buổi tối mưa lớn, mọi người thường sẽ ở nhà, thông thường sẽ không có người qua đường đi ngang qua, cho dù có đi qua cũng không thể nhìn rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì, nhưng nhỡ đâu?
Lâm Thính Vãn vẫn cảm thấy ở trong xe hơi kỳ lạ, bèn giãy giụa nói: “Hay là chúng mình lên lầu đi?”
Anh nhắc nhở: “Có người đấy.”
Lâm Thính Vãn suýt chút nữa quên mất, Lạc Hoà cũng đang ở trên lầu. Nếu họ cứ thế đường hoàng về nhà “làm chuyện”, chẳng khác nào coi trợ lý là một phần của cuộc chơi, cô không muốn mất mặt chút nào.
Cô suy nghĩ một chút, rồi lại đề nghị: “Hay là lái xe đến khách sạn đi? Chỉ cần không phải là khách sạn thuộc [Thuần Tinh] là được.”
Tạ Kiến Hoài lại nắm tay cô chặt hơn, giọng nói trầm thấp: “Không kịp nữa rồi.”
Lâm Thính Vãn hiểu ý anh đã căng như dây đàn, bèn nhỏ giọng than phiền: “Anh không thể nhịn một chút sao?”
“Lâu quá không gặp, không nhịn được.” Anh nói rất thẳng thắn.
“Rõ ràng anh có thể nhịn được mà.” Cô không phục cãi lại: “Hồi tháng Năm anh làm rất tốt đấy thôi.”
“Ừ, lần này xong anh sẽ nhịn.”
“……”
Lâm Thính Vãn nghe anh nói linh tinh một cách đứng đắn, lực ở tay không kìm được mà tăng thêm, đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, cười nói: “Không được rồi, trong xe không có áo mưa đâu.”
Sau khi nhận ra điều này, cô cố tình dùng móng tay cào nhẹ một cái, giọng điệu đầy vẻ đắc ý và khiêu khích: “Chuyện đã đến nước này, xem ra Tạ tổng chỉ có thể tự mình chiêm ngưỡng rồi.”
Tạ Kiến Hoài nhìn cô sâu sắc, không nhanh không chậm lấy ra hai gói hình vuông từ túi áo vest, đặt vào lòng bàn tay còn lại của cô.
Lâm Thính Vãn sờ thấy thứ quen thuộc, không khỏi mở to mắt, buột miệng hỏi: “Tại sao anh lại mang áo mưa theo bên người?”
“Sáng nay lấy từ nhà.” Anh giải thích với giọng điệu bình tĩnh.
“Vậy là hôm nay anh cứ giữ vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc, trong túi lại mang hai cái bao cao su, rồi đi họp cả ngày với nhân viên của mình ư?” Cô tưởng tượng ra cảnh tượng đó, không khỏi lo lắng thay cho anh.
Tạ Kiến Hoài gật đầu: “Ừ.”
Lâm Thính Vãn không nhịn được kéo khóe môi: “Anh thật nên cảm thấy may mắn vì nó không bị rơi ra ngoài, nếu không em xem cái thể diện của CEO Tập đoàn Thiên Thành như anh sẽ để vào đâu.”
“Rơi ra ngoài thì sao chứ.” Anh thản nhiên, trả lời một cách không hề bận tâm: “Đây là chuyện bình thường giữa vợ chồng, nếu họ không có mà anh có, chỉ có thể ghen tị, nếu họ có nhưng không phải là em, thì cũng chỉ có thể ghen tị.”
Cô suýt quên mất, mặt anh dày đến mức nào trong khoản này. Sau khi làm loạn một đêm ở khách sạn [Thuần Tinh], anh vẫn có thể thản nhiên đến quầy lễ tân trả phòng, đối diện với những lời bàn tán của nhân viên. Dĩ nhiên, sóng gió nhỏ như thế này anh sẽ không để ý.
Lâm Thính Vãn lại định nói gì đó, thì bị Tạ Kiến Hoài nhanh chóng ngắt lời: “Em nói nhiều thêm nữa, nó cũng không tự mềm đi được đâu.”
Lời vừa dứt, anh từ từ ngả ghế ngồi xuống, khẽ nói: “Vãn Vãn, ra phía sau đi.”
Lâm Thính Vãn biết không thể thoát được, cô trả đũa bằng cách dùng sức nhéo một cái thật mạnh, sau đó rụt tay lại và nhanh chóng trèo ra ghế sau. Cô vừa ngồi vững thì anh đã vòng tay ôm lấy eo cô, kéo người cô ngồi lên đùi anh.
Cô thốt lên một tiếng kinh ngạc, vội vàng nói: “Em sai rồi! Là em ngứa tay, em sẽ không… ưm.”
Tạ Kiến Hoài vòng tay ôm lấy cô, trực tiếp nâng cằm cô lên và hôn xuống, đầu lưỡi ấm nóng lướt qua đường môi cô hết lần này đến lần khác, luân phiên làm ẩm rồi lại quấn quýt. Hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, anh hôn đến khi th* d*c mới hơi buông ra, rồi chuyển sang tìm tòi dọc xuống cổ cô.
Lâm Thính Vãn vì nghĩ đến đang ở ngoài nên cơ thể căng cứng không tự chủ được, nhưng lại bị anh hôn đến mức gần như quên hết mọi thứ.
Anh thì không mềm đi, còn cô đã mềm nhũn ra rồi.
Tạ Kiến Hoài nhận ra sự thả lỏng của cô, lúc này mới khàn giọng hỏi: “Nửa tháng nay em sống thế nào?”
“Rất, rất tốt…” Lâm Thính Vãn ôm lấy đầu anh, vô thức ngả người về trước, hơi thở không ổn định, giọng nói cũng đứt quãng: “Em chẳng phải… đã nói với anh qua WeChat rồi sao?”
“Muốn nghe em tự mình nói lại một lần nữa.” Anh ngậm lấy thứ gì đó, giọng nói có chút mơ hồ.
“Theo chân thầy Trần… đi học, khám phá phố phường, xem triển lãm, còn… quay bốn bộ ảnh nữa.”
“Vất vả vậy sao.” Anh cắn nhẹ một cái đầy ẩn ý, khẽ nói: “Nhưng mà không thấy gầy đi chút nào.”
Lâm Thính Vãn hiểu ý anh, cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, bèn nhẹ nhàng đẩy vai anh: “Khoan đã… chẳng phải là em đến kiểm tra sao? Tại sao lại là anh… đang kiểm tra?”
Tạ Kiến Hoài ừ một tiếng, nắm cổ tay cô lại: “Bây giờ đến lượt em.”
Cô đã quá quen thuộc, cảm thấy nó nóng hơn cả lúc trước, nghe thấy anh hỏi bên tai: “Có gầy đi không?”
Lâm Thính Vãn cố ý trêu chọc anh, kéo dài giọng: “Có chút xíu.”
Cô cong môi cười, vừa định nói đùa thêm vài câu, Tạ Kiến Hoài đột nhiên kéo tay cô đưa vào lòng, tay còn lại nắm lấy eo cô trực tiếp ấn xuống, hơi thở cô bỗng chốc ngừng lại.
Hơi thở anh lướt qua tai, giọng nói khàn khàn: “Phản ứng của em cho anh biết, là không hề.”
Tạ Kiến Hoài trong chuyện này từ trước đến nay đều rất ngang ngược. Lâm Thính Vãn nhìn cảnh bồn hoa mờ ảo ngoài cửa sổ, một trái tim treo ngược lên cổ họng, cô cắn chặt môi, cố gắng nuốt lại những âm thanh sắp trào ra khỏi cổ họng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì thế mà đỏ bừng.
Thế nhưng tiếng rên khẽ của anh lại rõ ràng đến lạ. Bình thường Lâm Thính Vãn rất ít khi đặc biệt chú ý đến giọng nói của anh, chỉ cảm thấy giọng trầm ấm rất hay, nhưng ngay lúc này lại cảm thấy nó mang một vẻ quyến rũ khác.
Đó là kiểu giọng mà khi th* d*c sẽ rất dễ nghe.
Giọng anh mang theo chút t*nh d*c, có sự kiềm chế, và cả sự dồn nén.
“Không sao, sẽ không nghe thấy đâu.” Anh nhẹ nhàng an ủi và khích lệ: “Em cứ làm đi.”
Lâm Thính Vãn đã có kinh nghiệm hơn rất nhiều, những lần trước cũng đều tiến bộ, nhưng hôm nay lại cảm thấy đặc biệt khó khăn. Cô nhanh chóng cúi người ôm chặt lấy anh, mềm giọng nói: “A Hoài, mệt…”
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào khiến tai cô mềm nhũn: “Thế thì hoạt động tối nay em tính sao?”
“Đây chẳng phải là hoạt động sao?”
“Là làm nóng cơ thể thôi.”
Chữ ‘cút’ suýt bật ra khỏi miệng Lâm Thính Vãn lại bị hành động của anh nuốt chửng, cô chỉ còn biết nói: “Ôm chặt em.”
Anh chỉ duy trì được vài động tác rồi mất đi kiên nhẫn muốn tiếp tục như vậy. Anh ôm cô nghiêng người nằm ở ghế sau, một tay giữ chặt lấy hai tay cô.
Ngoài xe, những hạt mưa rơi xuống dày đặc, va đập liên hồi vào mặt kính, mỗi lúc một mạnh hơn, như thể muốn trút xuống hết số nước mưa đã tích tụ suốt nửa tháng. Nước mưa tuôn chảy không ngừng, róc rách dọc theo cửa kính xe.
Anh chợt cất lời: “Tiếng nước lớn thật.”
Mặt cô đỏ bừng, sửa lại: “Là tiếng mưa.”
Anh đưa ngón tay thon dài ra trước mắt, mượn ánh sáng yếu ớt trong xe để nhìn rõ những giọt nước long lanh: “Rõ ràng là nước mà.”
…
Không gian trong xe dù sao cũng quá nhỏ, anh chỉ có thể cố gắng hết sức kiềm chế bản thân. Cuối cùng, dùng hết hai chiếc bao cao su mang theo trong túi, anh lái xe đến khách sạn gần nhất, cố ý tránh các khách sạn thuộc Tập đoàn Thuần Tinh, và chỉ khi vào đến phòng suite, anh mới hoàn toàn phóng thích.
Lâm Thính Vãn ngủ đến chiều mới tỉnh, cơn mưa lớn ngoài cửa sổ đã tạnh, ánh nắng rực rỡ xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, ngay cả không khí cũng mang theo sự trong lành sau cơn mưa.
“Hôm nay thời tiết đẹp thật, không thấy nóng lắm. Chúng ta ra ngoài chơi đi.” Cô mắt long lanh nhìn anh, có chút đắc ý nói: “Em đã tìm hiểu hết những chỗ vui chơi và đồ ăn ngon ở đây rồi, sẽ dẫn anh đi du lịch khám phá sâu.”
“Được.” Anh nhẹ nhàng đáp lời.
Lâm Thính Vãn hăm hở muốn đứng dậy thay quần áo, chợt nhận ra mình không có đồ để thay. Trên người cô vẫn là chiếc váy ngủ nhăn nhúm từ tối qua, và bên dưới thì hoàn toàn không mặc gì.
Nhìn sang Tạ Kiến Hoài cũng chẳng khá hơn là bao. Áo sơ mi và bộ vest tối qua anh mặc nằm rải rác trên thảm một cách lộn xộn, anh đang quấn chiếc áo choàng tắm ngồi bên mép giường, rõ ràng cũng không có đồ để thay.
“Lần sau không được như thế này nữa, anh biết chưa?” Cô khoanh tay, làm ra vẻ hung dữ.
Không được mang theo hai chiếc bao cao su chạy đến, càng không được bắt đầu làm loạn ngay trong xe.
“Anh biết rồi.” Tạ Kiến Hoài đáp lời, dường như là thật lòng tự kiểm điểm bản thân. Sau một thoáng im lặng, anh trả lời: “Lần sau anh sẽ nhớ mang theo quần áo.”
“…”
Hai người đành mua tạm hai bộ quần áo rồi gọi người mang đến. Sau khi tắm rửa và thay đồ, Lâm Thính Vãn kéo Tạ Kiến Hoài đi chơi cả ngày. Cô như một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp, giới thiệu cho anh lịch sử các danh lam thắng cảnh, chỉ anh nên đứng ở góc nào để chụp ảnh, rồi lại dẫn anh đi ăn những món đặc sản địa phương.
“Có một quán nổi tiếng trên mạng mà em muốn đến thử, nhưng vẫn chưa có thời gian rảnh.” Lâm Thính Vãn vỗ tay cười rạng rỡ: “Tuy nhiên cũng không vội, dù sao thì mấy tuần sau anh cũng sẽ qua đây mà.”
“Thế thì em phải để dành ăn với anh.” Tạ Kiến Hoài nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy tính chiếm hữu: “Không được ăn với người khác.”
“Em ăn với người khác rồi, cũng có thể ăn lại với anh mà.”
Anh dứt khoát từ chối: “Anh không muốn.”
Lâm Thính Vãn bật cười trước vẻ mặt “anh không muốn ăn đồ người khác đã ăn rồi” của Tạ Kiến Hoài. Cô vòng tay khoác lấy cánh tay anh, liên tục dỗ dành: “Được được được, em để dành ăn với anh.”
Khi chơi đến lúc trời tối và chuẩn bị về khách sạn, anh nắm tay cô, nói: “Vãn Vãn, sáng mai anh có một cuộc họp, tối nay cần phải về gấp.”
Cô vô thức hỏi: “Gấp thế cơ à?”
Giọng Tạ Kiến Hoài mang theo vẻ xin lỗi: “Đó là buổi hội thảo của các lãnh đạo công ty chi nhánh, một cuộc họp rất quan trọng, anh không thể hoãn được.”
Lâm Thính Vãn chỉ cảm thấy thời gian bên nhau quá ngắn ngủi. Tuy trong lòng rất lưu luyến, nhưng cô cũng không muốn vì thế mà làm lỡ công việc của anh. Dù sao cũng đang là giai đoạn đặc biệt giữa năm, bận rộn một chút là chuyện bình thường, cô hoàn toàn có thể hiểu được.
Hơn nữa, ngày mai cô cũng cần phải đến lớp học cùng thầy giáo, cũng rất bận rộn.
Cô gật đầu: “Được rồi, thế anh lái xe chú ý an toàn nhé, buổi tối chạy chậm thôi. Lần sau đến đây thì để tài xế lái đi, đừng cứ mãi lái xe khi mệt mỏi.”
“Ừm, anh sẽ chú ý.” Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Bây giờ anh không mệt.”
“Biết anh không mệt rồi.” Lâm Thính Vãn lầm bầm nho nhỏ: “Chẳng qua là biến em thành dụng cụ tập thể dục thôi mà, ai mà có sức như anh được.”
Tạ Kiến Hoài cũng không nhịn được cười, anh vén lọn tóc bị gió thổi rối của cô ra sau tai, vừa xoa mặt cô vừa nói: “Lần sau anh dạy em bơi, rồi chúng ta đi công viên nước nhé.”
Nghĩ đến công viên nước là nơi công cộng, chắc chắn không thể làm gì được, Lâm Thính Vãn đồng ý ngay: “Được thôi, em cũng để dành cho anh.”
Tạ Kiến Hoài đưa cô đến dưới khu chung cư, mở cửa sổ xe nhìn theo cô bước vào tòa nhà. Anh đợi một lát ở cửa, xác nhận cô đã về nhà an toàn mới lái xe đi.
Lâm Thính Vãn bấm mật mã vào nhà, cô hé nửa đầu vào trước, thấy đèn phòng khách đang sáng, liền không khỏi rón rén bước chân, cẩn thận muốn lẻn về phòng ngủ của mình. Thế nhưng cô vẫn bị Lạc Hoà đang ngồi trên sofa phát hiện.
“Chị Thính Vãn, chị về rồi.”
“Ừ, chị về rồi.” Cô dừng bước, mỉm cười, vẻ mặt cố giữ bình tĩnh, hỏi một cách hết sức tự nhiên: “Em ăn tối chưa?”
“Em ăn rồi ạ.” Lạc Hoà đáp.
“Ăn rồi thì đi ngủ sớm đi.” Lâm Thính Vãn nói đại một câu, rồi lại bước nhanh muốn chạy về phòng ngủ.
“Chị Thính Vãn, tối qua chị…” Lạc Hoà gọi cô lại, vẻ mặt như có điều muốn nói.
Lâm Thính Vãn đang nghĩ cách để lấp l**m, thì ánh mắt Lạc Hoà đã lướt qua bộ quần áo mới của cô, phát ra một tiếng “Ồ” đầy ẩn ý. Sau đó, không biết cô nàng nghĩ ra điều gì, lại lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên hiểu ra: “Em hiểu rồi.”
Cô không rõ cô trợ lý nhỏ này rốt cuộc hiểu điều gì, nhưng nhìn ánh mắt đó, e là điều cô ấy hiểu không hề trong sáng.
Tuy nhiên, tối qua mình mặc váy ngủ chạy ra ngoài, cả đêm không về nhà, tối nay lại mặc quần áo mới trở về, quả thật rất khó để không hiểu.
Thôi kệ, kinh nghiệm lần này so với lần ở khách sạn thì cũng chỉ là sóng gió nhỏ thôi.
Lâm Thính Vãn tự trấn an thành công, trở về phòng nghỉ ngơi. Ngày hôm sau đi học, cô được thầy Trần cho biết tuần này thầy cần phải đi nước ngoài tham dự một triển lãm rất quan trọng, nên lịch học sẽ được dời lại vào tuần sau.
Cô đồng ý, sau khi về nhà thì xem lại lịch trình quay chụp, cuối cùng đặt vé xe về Thâm Thành vào thứ Sáu.
Buổi hội thảo của Tập đoàn Thiên Thành đã diễn ra liên tục mấy ngày, vì có quá nhiều nội dung cần báo cáo và thảo luận, các lãnh đạo của công ty chi nhánh đã ở lại Thâm Thành gần nửa tháng, bao gồm cả em trai của Tạ Kiến Hoài là Tạ Gia Hành.
Trong khoảng thời gian giải lao giữa các cuộc họp, hai anh em nghỉ ngơi trong văn phòng, hiếm hoi lộ ra vẻ mặt giống nhau, đều có chút lơ đãng.
“Rốt cuộc là em bao giờ mới được về lại Bắc Kinh đây?” Tạ Gia Hành cằn nhằn: “Cái Thâm Thành này em không thể chịu nổi dù chỉ một khắc.”
“Đúng là không thể chịu nổi dù chỉ một khắc.” Tạ Kiến Hoài hiếm hoi đồng tình với cậu em trai.
Nghe vậy, Tạ Gia Hành nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái: “Anh bị làm sao thế? Bị ai nhập rồi à?”
Tạ Kiến Hoài lười đôi co với cậu em ngốc nghếch, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc rồi lái xe đến Quảng Châu, hoặc đến Quảng Châu để lái xe.
“À, đúng rồi, chị dâu đi Quảng Châu học nhiếp ảnh rồi mà.” Tạ Gia Hành chợt nhớ ra, lười biếng nhếch mép: “Anh bị bỏ rơi rồi nhé.”
“Khả năng dùng từ của cậu dừng lại ở cấp tiểu học à?” Tạ Kiến Hoài cau mày.
Thấy vẻ mặt “vô tâm làm việc, chỉ muốn có vợ” của anh trai mình, Tạ Gia Hành ngược lại cảm thấy vui vẻ: “Được thôi được thôi, miễn là không phải một mình em ở đây chịu tội là được.”
“Không có việc gì làm thì đi sắp xếp lại bản kế hoạch đi.” Tạ Kiến Hoài tỏ vẻ không vui.
“Em không đi.” Tạ Gia Hành lười biếng ngả lưng vào ghế sofa, vẻ mặt đầy ý tứ hả hê: “Ngày trước chê cười em là đồ vô dụng, giờ lại tự nguyện chạy đến làm đồ vô dụng, anh cũng có ngày hôm nay nhỉ.”
Lời cậu ta vừa dứt, bên ngoài có tiếng gõ cửa của Trợ lý, cậu ta vội vàng đẩy cửa bước vào, cười nói: “Tạ tổng, phu nhân đến rồi ạ.”
[Tác giả có lời muốn nói]:
Vợ chồng son chính là như vậy đó!