Tình Sâu Không Đáy, Yêu Em Không Phai

Chương 12



Tôi gật đầu mỉm cười: “Vâng, cảm ơn chị!”
Chị Lưu cầm lịch trình, mỉm cười đưa cho tôi rồi nói: “Lát nữa cô Đường có bận gì không?”
Tôi lắc đầu, khẽ cười nói: “Không có chuyện gì quan trọng, buổi chiều còn có chuyện gì cần phiên dịch sao?”
Chị ấy cười cười: “Không phải đâu.

Tại cuộc họp buổi sáng kéo dài lâu quá, đã quá giờ cơm trưa rồi nên tổng giám đốc Lục muốn mời mọi người cùng ăn bữa cơm.

Nếu cô có thời gian thì chúng ta cùng đi ăn với nhau nhé? Dù sao mấy ngày nữa mọi người phải làm việc chung với nhau, vẫn nên quen thân một chút.”
Đã nói đến mức này rồi, đương nhiên không thể không đi được.

Tôi gật đầu, cùng chị ấy đi khỏi công ty, những người khác đã qua nhà ăn trước rồi.

Lúc tôi và chị Lưu đến, đúng lúc mọi người đều đã đông đủ, chị Lưu dẫn tôi đi chào hỏi xong thì tìm một chỗ ngồi xuống.
“Tiểu Đường, em ngồi cạnh tổng giám đốc Lục tổng, đúng lúc nếu anh ấy có vấn đề gì thì có thể hỏi em luôn.

Dù sao em cũng am hiểu rất nhiều từ vựng chuyên ngành.” Chị Lưu nói rồi khẽ đưa tay đẩy tôi.
Ngồi vào bên cạnh Lục Tuấn Kiệt, tôi mỉm cười chào hỏi với anh ấy.

Người đàn ông tuấn lãng dịu dàng, khẽ cười nói: “Trình độ phiên dịch của cô Đường rất giỏi, trước đây đã từng làm chuyên nghiệp ở đâu chưa?”
Tôi lắc đầu: “Lúc trước trong nhà có việc nên tôi vẫn luôn làm bán thời gian thôi.”
Anh ấy mỉm cười hiểu ý.

Nhìn anh ấy như vậy, tôi còn tưởng anh ấy đã sớm quên chuyện ở Quỷ Mị rồi.

Dù sao lúc đó ánh sáng trong phòng bao cũng rất tối, dáng vẻ của tôi lại thảm hại như vậy, chắc anh ấy cũng không để ý.
Không ngờ lúc cơm nước xong xuôi chuẩn bị rời đi, anh ấy nhìn tôi rồi nói: “Cô Đường, chuyện của ba cô, tôi đã tìm người tra xét rồi, quả thật là vấn đề của Lục Thị.

Thành thật xin lỗi, đã tạo thành phiền phức không nhỏ cho hai người rồi.”
Anh ấy nói làm tôi hơi ngạc nhiên.

Biết được chuyện của ba đã có kết quả, tôi vội vàng nói: “Thật sự cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”
Nếu không phải chỗ hành lang này người đến người đi, chỉ sợ tôi đã khom lưng cảm ơn người ta rồi.

Anh ấy nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng nói: “Cô không cần phải như vậy đâu.

Người nên nói cảm ơn phải là tôi mới đúng, hệ thống nhân viên của Lục Thị phức tạp, khó tránh khỏi sẽ bị sơ sót vài chỗ.


Chuyện của ba cô nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ.”
Tôi rất bội phục cách cư xử của Lục Tuấn Kiệt, ôn hòa thoải mái, không có cảm giác xa cách nào.

Nói chuyện với anh ấy rất nhẹ nhàng tự tại.

Một người như vậy luôn mang đến cho người ta cảm giác thoải mái như làn gió xuân.
Nói cảm ơn suông thôi thì cũng không ổn lắm.

Tôi vừa định mở lời muốn hẹn anh ấy ăn bữa cơm cảm ơn, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị người ta đẩy một cái, nhất thời không đứng vững, ngã nhào về phía Lục Tuấn Kiệt.

Anh ấy vô thức đỡ lấy tôi, lên tiếng hỏi: “Không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, lúc sáng ra ngoài mang giày hơi cao, tôi xoay người muốn kéo giãn khoảng cách giữa cả hai, nhưng mắt cá chân lại nhói lên, làm tôi đau đến mức chảy mồ hôi.
“Anh trai!” Giọng nói dịu dàng của phụ nữ vang lên, tôi và Lục Tuấn Kiệt đều hơi sửng sốt nhìn về phía tiếng nói, thấy Lục Như Mai đang kéo Cố Gia Huy chậm rãi đi tới.
Xuất phát từ bản năng, tôi nhìn về phía Cố Gia Huy, sắc mặt người đàn ông thâm trầm, dáng vẻ có phần lạnh lẽo, không nhìn ra cảm xúc gì.
Tôi nhịn đau đứng dậy khỏi người Lục Tuấn Kiệt.

Cú ngã vừa nãy, nếu người ngoài nhìn vào sẽ luôn có cảm giác như tôi cố ý nhào vào lòng Lục Tuấn Kiệt.

Lục Như Mai nhìn tôi, kinh ngạc nói: “Cô Đường, là cô đấy à.” Sau đó cô ta liền nhìn Lục Tuấn Kiệt bằng ánh mắt ẩn ý, nhìn tôi, rồi lại nhìn Lục Tuấn Kiệt, “Anh trai, anh đang quen với cô Đường sao.”
Quả nhiên, lúc nãy xảy ra chuyện như thế với Lục Tuấn Kiệt đã bị người khác hiểu lầm rồi.

Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là rõ ràng hôm đó cô ta biết tôi nghe điện thoại của Cố Gia Huy, vậy mà giờ nhìn thấy tôi, cô ta vẫn trêu chọc tôi, cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Người phụ nữ này không đơn giản!

Ánh mắt Lục Tuấn Kiệt lạnh nhạt, giơ tay cưng chiều quẹt lên mũi cô ta: “Đừng có nói bừa!”
Lục Như Mai nghịch ngợm thè lưỡi: “Có gì đâu chứ? Nếu anh có bạn gái rồi, không phải là em sẽ có chị dâu à? Đúng lúc mẹ cũng không cần phải lo lắng cho hôn sự của anh nữa.”
Lục Tuấn Kiệt bất đắc dĩ nghe cô ta nói rồi nhìn về phía Cố Gia Huy: “Nói chuyện chứ?”
Cố Gia Huy nhấp môi: “Ừ!”
Giữa hai người đàn ông dường như không có thêm lời dư thừa gì cả.

Có vẻ lát nữa Cố Gia Huy bận việc, không thể đưa Lục Như Mai về nhà được.

Sau khi giao Lục Như Mai cho Lục Tuấn Kiệt xong liền rời đi luôn.
Tôi cũng không còn chuyện gì.

Chân bị trật rồi, nghĩ buổi chiều không có việc gì làm nên muốn đến bệnh viện khám một chút.
Dưới nhà ăn, Cố Gia Huy đi chưa bao lâu, Lục Tuấn Kiệt và Lục Như Mai đã lái xe rời đi.

Tôi đứng ở cửa đón xe, chợt có một chiếc Bentley màu đen ngừng ở ven đường.

Cửa kính xe kéo xuống, ánh mắt lạnh lùng của Cố Gia Huy nhìn về phía tôi, giọng nói lạnh lẽo: “Lên xe…”
….


Bình Luận (0)
Comment