Tình Sâu Không Đáy, Yêu Em Không Phai

Chương 57



Người đàn ông nhìn dáng vẻ của tôi, hình như ngày càng háo hức, bắt đầu cởi thắt lưng, động tác đầy hạ lưu kinh tởm.

Tôi nhìn gã ta mà dạ dày sôi trào cực kỳ buồn nôn.
Thấy gã ta sắp cởi sạch đồ trên người và bổ nhào về phía mình, tôi hoảng hốt, luống cuống trốn ra sau, mắt liếc nhìn cách bày trí trong phòng một lượt.

Một nơi rất kín gió, ngay cả cửa sổ cũng chẳng có, chỉ có một bình nước hoa bày trên tủ đầu giường, hình như dùng để khử mùi trong gian phòng.
Tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều, tên đàn ông đã kéo chân rồi lôi tôi qua.


Cơ thể gớm ghiếc của gã đè lên người tôi, miệng thô lỗ gặm lên mặt tôi như chó hoang vậy.

Tuy hai tay của tôi bị trói nhưng vẫn cố gắng hết sức để chống lại gã ta.
“Chát!” Trong lúc giằng co, mấy lần người đàn ông không sàm sỡ được gì nên thẳng tay giáng cho tôi một bạt tai, chửi mắng tôi với vẻ mặt hung tợn: “Con điếm này, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn một chút cho ông, nếu không thì tao cho mày đẹp mặt.”
Sức gã ta rất lớn, một cú tát giáng xuống, khiến trong miệng tôi đầy máu tanh, đầu óc ong ong cả lên.
“Shh!” Trong lúc tôi ngây ngốc, vải vốn đã ít ỏi trên người bị xé rách, gã ta nằm bò lên người tôi rồi gặm cắn.
Dạ dày tôi cuộn trào, loại cảm giác này còn khó chịu hơn cái chết.

Nhưng lý trí mách bảo, tôi không thể để gã ta đạt được mục đích, giãy dụa cũng vô ích, tôi bèn nằm yên không nhúc nhích.
Gã ta thấy tôi không vùng vẫy nữa thì liếc mắt, lúc nãy tặng một cú tát, giờ lại cho một viên kẹo: “Như vậy mới ngoan, lát nữa bảo đảm làm cô em thoải mái.”
Tôi nhìn gã ta, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, cố gắng ăn nói nhẹ nhàng: “Không phải chút nữa anh muốn làm chuyện đó đó với em à? Có thể cởi dây thừng ra giúp em được không? Nếu không thì em phối hợp với anh như thế nào được?”
Gã ta hừ lạnh, vừa liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của tôi, cất giọng cảnh cáo: “Đừng có giở ý xấu, phụ nữ tới nơi này, bất kể là tự nguyện hay bị ép đều không thể ra ngoài được đâu.

Thông minh một chút, phối hợp với anh cho tử tế.


Lát nữa chơi xong, anh sẽ đưa cưng ra nước ngoài chơi cho khuây khỏa.”
Vừa nói gã ta vừa tháo dây thừng trên đùi tôi ra, không hề có bất cứ dạo đầu gì cả, tách chân tôi ra định vào thẳng “chính sự”.

Toàn bộ dây thần kinh của tôi đều căng chặt, gần như dốc hết sức lực trên người, đá một cú vào ngực gã ta.
Gã ta bị đau, cả người ngã về phía sau, tôi vội xuống giường, cầm bình nước hoa bên cạnh đập xuống, nhặt mảnh vỡ thuỷ tinh ở dưới đất lên, đâm vào tên đàn ông đang định bò dậy khỏi mặt đất.
Tên đàn ông bị đau nên hét to thành tiếng, nhưng vết thương không đến nỗi trí mạng, gã ta dùng một tay đẩy tôi ra rồi rút mảnh thủy tinh vỡ ra khỏi miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa trên ngực mà tôi vừa đâm vào.
“Con điếm này, mày chán sống rồi.” Gã ta tức đến mức mặt mày nhăn nhó, kéo tôi lên, rạch thẳng mảnh vỡ thủy tinh lên mặt tôi.

Tôi muốn tránh nhưng đã trễ.
Cơn đau thấu tim lan ra từ trên mặt, dòng máu ấm từ từ nhỏ xuống.

Tôi ý thức được mặt của mình bị rạch, bỗng trợn tròn mắt.
Gương mặt quan trọng đến nhường nào với phụ nữ chứ, nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều, gã ta đã đá thẳng một cú vào bụng tôi.

Đám người này đều là những kẻ man rợ lăn lê nơi biên ải, ăn thịt không nhả xương, giết người cũng không chớp mắt.


Tôi bị đá văng tới bên tường bởi cú đá này của gã.

Nếu không có bức tường ngăn cản, có lẽ tôi còn bị văng xa hơn.
“Ọe!” Trong miệng tôi trào ra một ngụm máu tanh, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đã lệch vị trí.
Tiếng động trong phòng quá lớn thu hút đám người khác đang cá cược bên ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, đám đàn ông bên ngoài có hơi ngớ người.

Một tên khá cao trong số đó nhìn về phía người đàn ông đã đá tôi rồi nói: “Đại Dũng, đừng gây ra án mạng.”
Tên đàn ông kia hoàn toàn không nghe lời người kia nói, đi thẳng tới chỗ tôi, chưa hả giận liên tiếp đá vào bụng nhỏ của tôi, luôn miệng mắng chửi: “Mẹ nó, khó khăn lắm bố mày mới ra ngoài chơi được một lần mà lại gặp phải đứa cứng đầu như mày.

Nếu không muốn phục vụ bố mày, vậy thì để tao đổi cách chết cho mày.”.


Bình Luận (0)
Comment