Tình Sâu Không Đáy, Yêu Em Không Phai

Chương 71



Chắc chắn là đầu óc người này có vấn đề.
Không biết là anh đến đây để làm gì, nhưng tôi không muốn tìm phiền phức, tôi lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Lục Như Mai, kêu cô ta đưa người đi đi.

Nhưng điện thoại vẫn còn chưa được kết nối.
Anh ta đã giật lấy, sau đó người đàn ông trực tiếp tắt điện thoại.


ngôn tình ngược
Nhìn cái người say mèm đứng trước mặt tôi, tôi hít một hơi, cố gắng bình tĩnh: “Cố Gia Huy, hiện tại vừa mới bắt đầu ngày mới, ngày mai tôi còn phải đi làm, rốt cuộc là anh có chuyện gì?”
Anh ta nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh như màn đêm: “Quan hệ giữa cô với Hàn Trung Kiên là thế nào?”
Tôi không khỏi nhíu mày, nửa đêm anh ta đến đây là để hỏi cái này à?
“Là bạn bè bình thường.” Tôi nói, trong đầu thì đang suy nghĩ xem phải làm như thế nào mới có thể tiễn vị phật lớn này đi.
Chỉ là sau khi nói xong, tôi bất giác phát hiện bầu không khí đột nhiên lạnh hơn mấy phần, đột ngột đối diện với ánh mắt đen nhánh của anh, tôi chỉ cảm thấy có một cơn lạnh đang bao phủ tôi.
Tôi lui về phía sau theo bản năng, bỗng nhiên lại bị anh kéo một cái, hai tay nắm chặt lấy cánh tay tôi, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào tôi, ép tôi phải nhìn anh: “Tránh xa anh ta ra, cô chơi không lại anh ta đâu.”
Tôi nhíu chặt mày: “Cố Gia Huy, bây giờ anh đang dùng thân phận gì để nói những lời này với tôi vậy? Bạn trai cũ, hay là con rể của nhà họ Lục?”
Anh im lặng.
Ha!
Tôi cười lạnh rồi đẩy anh ra, nhặt cái điện thoại bị ném ở một bên lên rồi gọi cho Lục Như Mai.
Anh nhanh hơn tôi một bước, sau khi cầm điện thoại thì trực tiếp không nói một lời mà ôm lấy cả người nằm trên ghế sa lông, nhìn tôi một hồi rồi nói: “Đi ngủ.”
Gì vậy?
Thành ma men rồi ai cũng như vậy à?

Thấy anh từ từ nhắm mắt, một lúc lâu vẫn không có động tĩnh, trông có vẻ như đã ngủ thiếp đi, anh chuẩn bị ở lì ở đây đấy à?
Thôi được rồi, cũng không thể ném anh ra ngoài.
Tôi đi vào phòng ngủ ôm chăn ra đắp lên cho anh, nhìn người đàn ông nằm trên ghế sa lông, đôi mắt sắc bén đã nhắm lại, không còn vẻ lạnh nhạt như thường ngày.

Lúc này, trông anh nhẹ nhàng thoải mái hơn mấy phần.
Hàng lông mày anh tuấn, đường nét trên gương mặt hài hoà.

Ma xui quỷ khiến, tôi đưa tay xoa nhẹ lông mày anh, chỉ là ngón tay vừa chạm vào làn da anh thì anh đột nhiên mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, tôi sửng sốt một hồi, sau đó nhanh chóng thu tay lại.
Nhưng vẫn bị anh nắm lấy: “Đường Hoài An.”
Tôi gật đầu muốn rút tay lại, nhưng anh đột nhiên dùng sức kéo cả người tôi vào ngực anh, không đợi tôi kịp phản ứng, anh liền đè gáy tôi rồi trực tiếp cắn lên môi tôi, bắt đầu từ từ cướp đoạt.
“Cố Gia Huy, anh!” Tôi không có cơ hội thốt ra một chữ nào, nụ hôn này vô cùng sâu, làm cho tôi không thở nổi.

Tôi muốn vùng vẫy đẩy anh ra, nhưng tôi càng giãy giụa thì dường như anh lại càng dùng sức hơn.
Thấy vậy, tôi ngoan ngoãn hơn, vốn cho là anh sẽ buông tôi ra nhưng không ngờ anh lại càng điên cuồng hơn, nụ hôn càng ngày càng sâu, đầu óc tôi rối như tơ vò, hô hấp trong miệng bị anh chiếm hết, tôi chỉ cảm thấy mình sắp thiếu không khí mà nghẹt thở.

Cũng may là anh không tiếp tục phát điên nữa mà buông tôi ra, tôi thở dốc một hồi, trong lòng vô cùng tức giận.

Vừa chăm sóc cuộc sống của cô vợ nhỏ nhà mình, còn thỉnh thoảng đến quấy rầy tôi, đây không phải là đàn ông cặn bã thì là cái gì, tôi trợn mắt nhìn anh: “Cố Gia Huy, nếu như anh bị bệnh thì đi uống thuốc đi, đột nhiên đến chỗ tôi phát điên cái gì chứ?”
“Cô trả lại con cho tôi.” Anh đột ngột lên tiếng, nói xong liền kéo chăn qua đắp mình lại rồi trực tiếp giả chết.
Trong lúc nhất thời, tôi bị lời nói này của anh làm cho giật mình, anh đang đòi con với tôi à?
Anh vẫn còn nhớ đến đứa bé ấy, anh cũng rất quan tâm đứa bé ấy?
Cố Gia Huy đến đây khiến tôi mất ngủ hoàn toàn, lật qua lật lại đến nửa đêm nhưng mãi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Cửa phòng ngủ bị gõ vang, chắc là Cố Gia Huy, tôi đứng dậy mở cửa xem thử.
Trong nháy mắt mở cửa, tôi liền sợ đến ngây người, không biết từ lúc nào anh đã cởi hết quần áo trên người, bộ quần áo mà anh đang mặc trên người chính là chiếc váy mà tôi đã giặt rồi phơi ở ban công hồi lúc sáng.
Tôi cố nén khóe miệng run rẩy, cắn chặt môi cố nhịn không để mình bật cười, tôi thật sự không có cách nào hình dung Cố Gia Huy là một người luôn lạnh lùng tàn nhẫn, sau khi uống say lại có sở thích này!.


Bình Luận (0)
Comment