Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư

Chương 104

Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực

 

Bé tập tô: Bơ Chắng [@linn_Ber]

 

---------------------------------------------------------------

 

Kinh sợ đã không còn đủ để hình dung tâm trạng của mọi người, Lê Hân lặng lẽ nhắm mắt nằm trong lòng Nghiêm Sí, mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn một chút sinh khí.

 

Nghiêm Sí như không thể lý giải những gì đang xảy ra trước mắt. Rốt cuộc vì sao Lê Hân lại đột ngột rời đi, lại vì sao lại xảy ra tình trạng như thế này? Thân thể trong lòng anh càng lúc càng lạnh đi, nhịp tim dừng lại. Lê Hân được quân y đưa đến bệnh viện của căn cứ để cấp cứu, suốt quá trình ấy, Nghiêm Sí vẫn luôn đi theo, vẻ mặt anh đờ đẫn, trong mắt chỉ còn trống rỗng.

 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

"Vào xem trang web chính phủ đối ngoại của Quân đoàn số Ba!" Angel là người tỉnh táo nhất trong số họ. Khi Lê Hân ngã xuống, cô đã nhận được tin nhắn từ Talaris gửi đến, chỉ là chưa biết chuyện này có liên quan đến Lê Hân.

 

Lê Viêm không màng đến thân thể, vừa từ bệnh viện đi ra liền lập tức lên trang web chính phủ đối ngoại của Quân đoàn số Ba đăng tải một tin tức. Mặc dù hiện tại Internet vô cùng rối loạn, tốc độ truyền tin cũng rất nhanh, nhưng quốc gia vẫn có cơ quan chuyên trách giám sát mạng lưới. Thông thường, tin tức đăng lên mạng sẽ được trí tuệ nhân tạo lọc trước một lượt. Siêu cấp quang não sẽ lọc chính xác tin tức được truyền, rất nhiều thông tin mật hoặc thông tin phản động thậm chí còn không thể được đăng tải mà sẽ bị chặn ngay, hơn nữa quang não còn nhanh chóng định vị người đăng tin. Chưa tới năm phút, đội trị an mạng liền sẽ đến nơi và bắt người phát tán, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

 

Hiện tại nhân dân đế quốc hoàn toàn không hề hay biết gì về sự tồn tại của trùng dị hình, tất cả thông tin đều bị phong tỏa nội bộ. Nếu muốn công khai tin tức này, trước hết phải đệ trình lên quốc hội, chờ hơn phân nửa nghị sĩ phê chuẩn, rồi trình lên nữ đế, sau khi nữ đế đích thân phê duyệt thì mới có thể nhờ kỹ sư mạng chuyên trách mở quyền đăng tải, để công bố từ trang web chính phủ.

 

Nếu là Lê Viêm tự mình đăng tải, thì dù là đăng từ website chính thức của Quân đoàn số Ba, cũng lập tức bị siêu cấp quang não phong tỏa. Dù sao cũng phải tính đến khả năng hệ thống mạng bị phần tử bất hợp pháp xâm nhập. Thế nhưng, không biết gã dùng cách gì để vượt qua hệ thống phong tỏa của siêu cấp quang não, mà đã đăng tải đầy đủ chi tiết thông tin về trùng dị hình lên mạng, hơn nữa còn có bằng chứng cụ thể.

 

Đầu tiên là video từ hộp đen cơ giáp của Nghiêm Sí. Video này không chỉ thuật lại sự việc liên quan đến trùng dị hình, mà còn tiết lộ bí mật dị năng hệ hỏa của Nghiêm Sí. Đương nhiên, việc lộ dị năng tuy là chuyện riêng tư cá nhân, nhưng cũng không gây ra vấn đề lớn về hoảng loạn dân chúng. Tuy nhiên, việc trong video phơi bày toàn bộ chuyện đế quốc đã cố tình che giấu tin tức về trùng dị hình để tránh hoang mang mới là trọng điểm!

 

Tiếp theo là tin tức về trạm không gian biên giới và hai trận chiến Bắc Cương. Nội dung chủ yếu nói đến trùng dị hình kết hợp với trùng vũ trụ đáng sợ thế nào, và nếu trong dân chúng có người bị trùng dị hình ký sinh thì sẽ gây ra hỗn loạn nghiêm trọng ra sao.

 

Cuối cùng, Lê Viêm trong video nói rằng: Hai năm trước, đế quốc từng tiến hành một cuộc tổng điều tra dân cư quy mô lớn. Kỳ thực mục đích chính là để xác định xem trong đế quốc có ai bị trùng dị hình ký sinh hay không. May mắn là trong lần điều tra đó không phát hiện bất cứ dấu hiệu bất thường nào, trùng dị hình cũng chưa xâm nhập vào đế quốc. Nhưng, cuộc điều tra dân cư ấy có điểm mù — các tinh cầu lưu đày như Emir và Hắc Ám hệ tinh không hề được tiến hành điều tra. Việc họ có bị trùng dị hình ký sinh hay không, thì không thể xác định.

 

Quân đoàn số Ba đang đóng quân tại tinh cầu Emir, vẫn luôn hợp tác với viện nghiên cứu để điều tra trùng dị hình. Ban đầu họ đã xác định được một mục tiêu tại Emir, nhưng còn chưa kịp bắt giữ thì mục tiêu đã mất tích. Quân đoàn số Ba vẫn đang cố gắng tìm kiếm người này, cuối cùng đã phát hiện bóng dáng của người ấy trong đế quốc.

 

Mà người đó, chính là — Lý Hâm!

 

Lê Viêm thậm chí còn điều tra ra chuyện sau khi Lý Hâm tuyệt giao với cha mình thì đã tự sát. Qua phân tích, với cấp độ gien và thể trạng của Lý Hâm, nếu thật sự nhảy vực thì tuyệt đối không thể sống sót. Vậy mà Lý Hâm không những còn sống, mà còn rời trường học ngay khi chưa khai giảng để đến tinh cầu Thủ Đô. Trên xe buýt liên sao đến Thủ Đô -4, một ông chú sau khi nghe Lý Hâm kể về cảnh ngộ thảm thương của mình thì vô thức đưa tiền cho cậu ta. Sau đó, người của Quân đoàn số Ba tìm đến ông chú này, ông cũng cảm thấy kỳ quái – tuy bình thường ông là người hay giúp đỡ người khác, nhưng việc lần đầu tiên gặp một đứa trẻ mà lại cho nhiều tiền như vậy thật sự không hợp lẽ thường. Lúc ấy ông cảm thấy mơ mơ hồ hồ, như thể không thể nào từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cậu bé kia, tâm lý cũng có phần khác lạ, không bình thường.

 

Sau đó, cha của Lý Hâm – Lý Lâm – liền mất tích, hoàn toàn không thể tìm thấy tung tích của người này, như thể bị toàn bộ thế giới mạt sát và xóa sổ. Lê Viêm thậm chí còn tìm được bạn cùng phòng của Lý Hâm tại Đại học St. Tevez – tên là Milan. Milan cho biết, từ khi ở chung phòng với Lý Hâm, cậu ta thường xuyên có những hành vi khác với thường ngày, thậm chí đến giờ vẫn không kiểm soát được hành động của bản thân.

 

Trong kỳ nghỉ, dù đã ký hợp đồng với công ty giải trí tinh tế, Lý Hâm không theo lịch trình để đi quay phim, mà nói là muốn về quê. Nhưng sự thật chứng minh, cậu căn bản không hề về quê, cũng không rõ đã đi đâu. Không lâu sau, Viện nghiên cứu Emir bị tấn công và phá hủy, rất nhiều tư liệu quan trọng về trùng dị hình và tinh thần lực bị hủy diệt. Mà ở Emir, bọn họ lại lần nữa phát hiện ra người từng bị trùng dị hình ký sinh – người từng như có như không tồn tại trước đó.

 

Khi Lê Hân vừa tròn 16 tuổi và bị lưu đày đến Emir, ảnh thực tế ảo của cậu và ảnh thực tế ảo của Lý Hâm bị đưa lên mạng để so sánh đối chiếu – bất kể là dung mạo hay thần thái, hai người này đều vô cùng giống nhau, rất dễ khiến người ta nghi ngờ rằng họ vốn là một!

 

Cuối cùng, Lê Viêm tuyên bố: Thiếu niên tên là Lê Hân hoặc Lý Hâm này rất có khả năng chính là kẻ thù đang bị trùng dị hình ký sinh và ẩn náu trong loài người, Quân đoàn số Ba vẫn luôn muốn bắt sống thiếu niên này. Mong toàn thể nhân dân, nếu tìm được người này thì lập tức liên hệ với Quân đoàn số Ba, để tự vệ có thể tấn công, nhưng phải đảm bảo giữ mạng sống của hắn, vì trùng dị hình này cần phải được đưa về viện nghiên cứu để tìm ra biện pháp tiêu diệt kiểu ký sinh mới này.

 

Bản tin này vốn bị phong tỏa khắp nơi, nhưng Lê Viêm lại cố tình vượt qua hệ thống kiểm duyệt để công bố công khai. May mắn là Talaris đã phát hiện tin tức này ngay lập tức và phái người xóa bỏ. Dựa theo lịch sử tải xuống trong bản tin (ở đế quốc, những bản tin có kèm video đều yêu cầu tải về mới có thể xem), họ lần theo dấu vết trên mạng và truy ra thiết bị cá nhân của những người đã tải về, rồi trực tiếp xóa tin tức. Đồng thời, đội kiểm soát an ninh mạng các nơi trên cả nước bắt đầu truy tìm những người đã xem bản tin đó, mời họ đến "uống trà", ký thỏa thuận bảo mật, cấm tiết lộ bí mật quốc gia, nếu không sẽ gây ra hoảng loạn. Nhờ đó mới kiểm soát được số người biết tin trong phạm vi mười mấy triệu người. Nếu không ngăn chặn kịp thời, chỉ cần bản tin đó tồn tại trên mạng một giờ nữa thôi, sẽ có hàng chục tỷ người xem được tin, đến lúc đó có phong tỏa cũng vô ích.

 

Trên thực tế, bây giờ cũng không thể phong tỏa nổi. Dù những người đã ký thỏa thuận bảo mật thì số người biết đến vẫn quá đông, chiếm khoảng 1% dân số đế quốc. Hơn nữa, vẫn còn những người cùng bạn bè xem bản tin đó nhưng chưa kịp tải xuống – những người này không thể truy ra được. Từ khi Lê Viêm nghĩ cách vượt qua siêu cấp quang não để đưa tin này lên mạng, cục diện đã không thể khống chế nổi nữa.

 

Mà đối với Lê Hân, 1 tỷ hay chục tỷ người biết cũng không khác gì nhau. Chỉ cần số fan trung thành giảm đi dưới 1 ngàn người, cậu sẽ hoàn toàn tiêu đời.

 

Lúc này bác sĩ đã phát thông báo tử vong, khoảnh khắc Lê Hân ngã vào lòng Nghiêm Sí thì cậu đã chết rồi, không còn chút sinh cơ nào, dù y thuật của họ có cao minh đến mấy cũng không thể cứu nổi một người đã chết.

 

Nghiêm Sí hiển nhiên không thể chấp nhận tin tức này, đôi mắt anh đỏ ngầu tơ máu, hung hăng trừng mắt nhìn viên quân y đáng thương đến tột cùng: "Em ấy rốt cuộc vì sao lại chết, các người nói đi!!"

 

Rõ ràng ngay giây trước, họ vẫn còn bình tĩnh bàn bạc chuyện đối phó với mẫu trùng, vậy mà giờ đây Lê Hân lại cứ thế chết đi, chuyện này khiến Nghiêm Sí sao có thể chấp nhận được, căn bản là không thể! Đầu óc anh trống rỗng, dù là SS hay SSS, đẳng cấp gien cao đến mấy cũng chẳng mang lại được chút bình tĩnh nào. Ngược lại, vì sức mạnh quá mức cường đại mà cả người anh giống như ác quỷ chui ra từ địa ngục, toàn thân bốc cháy ngọn lửa khiến người khác không thể tới gần, ngoại trừ Lê Hân đang ngủ say trong ngọn lửa ấy, không ai dám đến gần anh.

 

Viên quân y đáng thương rúc trong một góc mà run lên bần bật, ngay cả hàm răng cũng đánh lập cập, lắp bắp nói: "Chính là... không có bất kỳ dấu hiệu nào... hệ thống máy móc... chức năng trong nháy mắt... đình chỉ, giống như... cậu ấy vốn là một... người máy, dựa vào nguồn năng lượng... mà tồn tại, có người... đột nhiên lấy mất nguồn năng lượng đó... nên cơ năng của cậu ấy... dừng lại..."

 

Căn bản không có bất kỳ dấu hiệu nào là chuyện đương nhiên. Hiện tại cơ thể Lê Hân vốn dĩ đã là người chết, hệ thống chỉ đang duy trì khung máy móc hoạt động bình thường. Khi hệ thống tự hủy, Lê Hân liền không còn năng lượng vận hành, tất nhiên sẽ dẫn đến toàn bộ cơ năng ngừng lại.

 

Tại sao lại như vậy! Rốt cuộc là vì cái gì! Trong đầu Nghiêm Sí trống rỗng, anh chỉ muốn ôm lấy Lê Hân, đem hết thảy những gì mình còn thấy được thiêu rụi thành tro.

 

Nghiêm Lẫm cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Dù cho tin tức mà Lê Viêm đưa ra đã khiến Lê Hân bị vấy bẩn thanh danh, bị theo dõi, thậm chí bị đế quốc người có tâm truy nã, nhưng cùng lắm chỉ là danh tiếng suy sụp. Tại sao lại dẫn đến cái chết?

 

"Ta biết vì sao rồi." Phong Liệt Vân xem xong tin mà Angel vừa tải xuống, ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn một màu đỏ như máu, không còn chút sắc thái nào khác.

 

"Vì sao?" Những người còn lại lập tức căng thẳng hỏi.

 

Phong Liệt Vân lại chỉ nhàn nhạt liếc họ một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt: "Ta vì sao phải nói cho các ngươi biết?"

 

Y giúp những người này, là bởi vì Lê Hân yêu thương đế quốc này, không muốn nó xảy ra chuyện, tình nguyện dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ quốc gia và nhân dân nơi đây. Thế nhưng hiện tại, kẻ làm tổn thương Lê Hân, hại chết Lê Hân, lại chính là những người cậu từng muốn bảo hộ!

 

Nếu Lê Hân cũng không còn nữa, vậy y còn quan tâm những người này để làm gì?

 

Khi bước vào phòng phẫu thuật, Nghiêm Sí đang ôm thi thể của Lê Hân trút giận lên quân y, Phong Liệt Vân mặc kệ anh có nghe hay không, vẫn cất lời:

 

"Lê Hân từng nói, sức mạnh của cậu ấy phát ra từ tình yêu mà mọi người dành cho cậu. Càng có nhiều người thích cậu, tinh thần lực của cậu sẽ càng mạnh, và cách thức gia tăng sức mạnh kiểu này là năng lực độc nhất vô nhị, không ai có thể học theo. Nhưng năng lực ấy cũng như một con dao hai lưỡi. Một khi mọi người bắt đầu ghét bỏ cậu, những lời mắng chửi ấy không chỉ khiến tinh thần lực của cậu suy giảm, mà nghiêm trọng còn có thể uy hiếp đến tính mạng."

 

Sau buổi tiệc mừng tân sinh viên kết thúc, Lê Hân từng đầy lo lắng tìm đến Phil cầu cứu, vô cùng sợ hãi bị ghét bỏ quá mức. Phong Liệt Vân xưa nay chưa bao giờ quan tâm ánh mắt người đời, lúc ấy còn cho rằng Lê Hân lo hão, nhưng giờ y đã hiểu, Lê Hân chưa từng nói dối. Chuyện này là thật.

 

Cái đế quốc này, hoàn toàn không biết rằng họ vừa mới gi ết chết một người từng có cấp gien chỉ là F, từng bị chính đế quốc vứt bỏ, vậy mà lại quay lại liều mạng bảo vệ họ. Họ chỉ mù quáng tin theo những gì đọc được trên mạng, rồi cứ thế mà chán ghét một người — đẩy cậu vào chỗ chết.

 

Phong Liệt Vân nói xong, liền đưa đoạn video kia cho Nghiêm Sí xem. Nghiêm Sí không nói một lời, sau khi xem xong đoạn video, liền thu lại ngọn lửa đang bốc lên quanh người, bế ngang Lê Hân lên, đi ra khỏi phòng phẫu thuật.

 

Nghiêm Lẫm, Thẩm Uyển Như, Grant và Angel đều lo lắng đứng ngoài cửa nhìn Nghiêm Sí. Trong mắt anh là một mảng tối đen, không thể đoán được đang nghĩ gì.

 

Chỉ có Phong Liệt Vân, người cũng mang đôi mắt đỏ như máu giống anh, mới hiểu được Nghiêm Sí đang nghĩ gì, bởi vì y cũng đang nghĩ đến điều tương tự.

 

Nghiêm Sí chẳng buồn nhìn bất kỳ ai đang quan tâm đ ến mình, cứ thế ôm lấy Lê Hân, bước từng bước rời khỏi, đi ra khỏi căn cứ, tiến về kho vũ khí nơi các tinh hạm đang dừng.

 

Trong lòng Nghiêm Lẫm dâng lên một dự cảm xấu: "Con muốn đi đâu? Mang theo cậu ấy đến nghĩa trang sao?"

 

"Nghĩa trang?" Bước chân Nghiêm Sí khựng lại, anh quay đầu lại, dành cho cha mình một ánh mắt lạnh lùng, "Con vì sao phải chôn cậu ấy ở cái nơi đó? Đế quốc ngay từ đầu đã vứt bỏ cậu ấy, tổn thương cậu ấy, vậy cậu ấy dựa vào cái gì mà phải được chôn trong đất nước từng tổn thương cậu ấy? Hơn nữa, con cũng không định để cậu ấy xuống mồ."

 

Ngón tay anh nhẹ nhàng vén lọn tóc mái rơi xuống của Lê Hân. Tóc đã hơi dài rồi, một năm trước khi Đại học St. Tevez mới khai giảng, anh còn ra lệnh cho người ta cạo trọc đầu Lê Hân. Từ đó về sau, có vẻ cậu chưa từng cắt tóc nữa, giờ tóc đã dài qua tai, che cả khuôn mặt.

 

Vén tóc lên, khuôn mặt Lê Hân vẫn là gương mặt đã chỉnh sửa, thật ra gương mặt này khá giống mặt thật của cậu, chỉ là đôi mắt bị chỉnh thành nhỏ và một mí, thêm vài đốm tàn nhang loang lổ trên má. Nghiêm Sí dịu dàng hôn lên má cậu nơi có tàn nhang, ánh mắt dịu dàng như nước:
"Khi ở Emir, con đã phát hiện ra... Lê Hân thật sự rất sợ cô đơn, chỉ cần có người bên cạnh, cậu ấy sẽ vô cớ mà vui lên. Con sẽ không để cậu ấy đơn độc xuống mồ. Con sẽ ở bên cậu ấy."

 

"Nghiêm Sí! Con muốn làm gì vậy?" Nghiêm Lẫm hét lên phía sau, ra lệnh cho người đi ngăn Nghiêm Sí lại. Thế nhưng những người thuộc Quân đoàn số Một đều lộ ra vẻ bi thương, không ai cản hành động của anh.

 

Một thượng úy quay sang nói với Nghiêm Lẫm: "Nguyên soái, khi chúng ta chiến đấu ở tinh hệ Nam Đảo, Lê Hân biết rõ nguy hiểm như thế, biết sẽ khiến thân phận bản thân bị bại lộ, vậy mà vẫn tới. Ngày đó chúng ta đều thấy, cậu ấy một mình điều khiển chiến hạm đã gần hỏng mà xông thẳng vào bầy trùng ngoài vũ trụ, không chút sợ hãi mà đàn tấu âm nhạc. Sau khi chiến tranh kết thúc, là trung tướng Nghiêm Sí đã ôm cậu ấy từ trong chiến hạm ra. Cậu ấy mới chỉ mười chín tuổi, còn nhỏ hơn cả những tân binh vừa nhập ngũ của chúng ta."

 

"Cậu ấy không sợ chết sao? Tôi nghĩ chắc chắn là sợ. Khi tôi lần đầu tiên ra chiến trường, dù biết rõ năng lực bản thân và vũ khí đều đủ để đối phó với đám trùng kia, nhưng khi đối diện với bầy trùng dày đặc, chỉ nhìn thôi đã thấy buồn nôn, tôi còn suýt nữa không điều khiển nổi cơ giáp vì quá căng thẳng."

 

"Còn Lê Hân, hiện giờ chỉ mới mười chín tuổi, cơ thể yếu ớt, chưa từng qua huấn luyện nghiêm ngặt. Cậu ấy không biết cha mẹ là ai, sau khi thất bại trong thí nghiệm thì bị ném tới tinh cầu Emir, vậy mà ngay lúc này vẫn có thể đứng ra giúp đỡ chúng ta..."

 

"Còn thượng tướng Lê... Quân đoàn số Ba, ông ấy là vì trong lòng còn oán trách chuyện không được Lê Hân giúp đỡ sao? Vì sao lại đối xử như vậy với một đứa trẻ toàn tâm toàn ý giúp đỡ chúng ta?"

 

Những lời của thượng úy kia nói ra hết tiếng lòng của binh lính. Dù họ chưa trực tiếp xem được đoạn video đó, nhưng phần lớn đều đã nghe nói đến. Thực tế, khi đoạn video kia xuất hiện, đã có chiến sĩ muốn lập tức báo cho Nghiêm Lẫm, nhưng lúc đó ông đang họp, nghe Nghiêm Sí báo cáo về mẫu trùng, nên đã che chắn mọi luồng thông tin, khiến đoạn tình báo này không đến được tay ông kịp thời.

 

Quân đoàn số Một, không ai cho rằng Lê Hân bị trùng dị hình ký sinh, bọn họ chính mắt đã từng thấy thiếu niên này, tận tai nghe nhạc và lời tâm sự của cậu. Nếu Lê Hân thật sự bị trùng dị hình ký sinh, vậy thì bọn họ mong sao có thể có thêm nhiều người bị ký sinh như vậy, để thế giới có thêm nhiều người tốt đẹp như cậu.

 

Không ai ngăn cản Nghiêm Sí, đương nhiên, bọn họ cũng không rõ anh đang định làm gì. Nghiêm lẫm hiểu con trai mình, ánh mắt kia quá đỗi lạnh lẽo, như thể khi Lê Hân rời đi, cậu đã mang theo toàn bộ cảm xúc của Nghiêm Sí. Ông đuổi theo, lại nghe Phong Liệt Vân nói: "Không sai, Lê Hân là người của Emir, đến cuối cùng, cũng nên trở về Emir."

 

Ánh mắt từng tràn đầy ý chí chiến đấu và hy vọng, từng không ngừng nỗ lực cố gắng của đứa trẻ ấy, lại đột nhiên nhắm lại, không ai có thể chấp nhận chuyện đó, ít nhất là Phong Liệt Vân không thể. Y bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hỗn loạn hơn cả khi y trốn khỏi viện nghiên cứu 52 năm trước, cơn cuồng bạo và ý nghĩ muốn hủy diệt tất cả gần như xé toạc y từ bên trong. Nhưng lần này, y không còn mất kiểm soát.

 

Lần trước, y vô thức mà phá hoại, còn hiện tại, y hoàn toàn tỉnh táo, lại muốn hủy diệt hết thảy những gì từng làm tổn thương Lê Hân – đế quốc, dân chúng, và... Lê Viêm!

 

Nghiêm Sí ôm Lê Hân ngồi vào tinh chiến lưỡng dụng hạm, Phong Liệt Vân cũng đi theo, hai người điều khiển tinh hạm hướng về Emir. Dù thế nào đi nữa, trước hết cũng phải đưa Lê Hân đến một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi. Hơn nữa, trong lòng bọn họ vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi – hy vọng Black có cách, hy vọng Lê Hân có thể tỉnh lại.

 

Lê Hân ra đi quá đột ngột, đột ngột đến mức không ai có thể tin được. Gương mặt lúc ngủ của cậu yên bình và chân thật đến lạ, như thể chỉ một giây sau sẽ tỉnh dậy.

 

Sau khi cài đặt chế độ tự động cho tinh hạm, Nghiêm Sí đặt Lê Hân vào khoang ngủ, túc trực bên cạnh cậu, như thể cậu vẫn còn sống. Anh chờ đợi đến lúc tinh hạm đến Emir, mở khoang ngủ ra, Lê Hân sẽ dụi mắt ngồi dậy, ngái ngủ tựa vào lòng anh. Khi ấy, dù có làm gì với Lê Hân, anh cũng sẽ bị cậu càu nhàu đôi chút, phản ứng đáng yêu vô cùng. Lê Hân lúc tỉnh táo còn phóng khoáng hơn cả Nghiêm Sí, chỉ có khoảnh khắc ấy, Nghiêm Sí mới có thể cảm nhận chút quyền trêu chọc cậu.

 

Lê Hân – cậu chính là tia sáng dịu dàng duy nhất trong những ngày tháng tuyệt vọng ở Emir, giờ lại rời xa anh như vậy sao?

 

Trên đời này, người thích Nghiêm Sí quá nhiều, chỉ cần anh vẫy tay, vô số nam nữ sẽ quỳ lạy cầu xin, thậm chí không cần danh phận, chỉ cần được một đêm xuân cũng đã mãn nguyện. Nhưng khi Nghiêm Sí còn là A Mộc, thân thể thối rữa, tinh thần bất thường, mất trí nhớ, không vinh quang, không công huân – ngoại trừ Lê Hân, còn ai nguyện nhìn anh lấy một lần? Lê Hân sẽ vì anh mà đau lòng, có thể hôn lên th ân thể đầy băng vải của anh, toàn tâm tiếp nhận một A Mộc trống rỗng.

 

Khi anh có vinh quang, cả thế giới thuộc về anh; khi trắng tay, chỉ có Lê Hân sẵn lòng trao tặng tất cả.

 

Vậy thì, thế giới này còn có ý nghĩa gì với anh nữa?

 

Tinh chiến lưỡng dụng hạm mất mười tiếng đồng hồ để đến Emir. Lúc này, Phil cũng vừa thấy tin tức trên mạng, gấp đến mức quay vòng vòng. Hắn biết Lê Hân và Phong Liệt Vân đều xả thân vì đế quốc chiến đấu, ai ngờ lại có kẻ kéo chân sau vào thời khắc này. Đầu óc Lê Viêm có bị làm sao không vậy?

 

Việc gã hợp tác với viện nghiên cứu, gây hại cho anh hùng của đế quốc, Phil còn có thể hiểu, dù sao trên đời cũng có những kẻ sẵn sàng hy sinh tất cả vì quyền lực. Nhưng đến mức này rồi mà còn dám hại Lê Hân – người hiện tại là hy vọng duy nhất của đế quốc – vậy thì việc đó có lợi gì cho đế quốc? Nếu Lê Hân bị bắt hoặc bị tổn thương vì chuyện này, khi trùng dị hình tấn công, loài người liệu có thể cầm cự nổi không? Lê Viêm có từng nghĩ đến điều đó chưa?

 

Còn đang bốc hỏa thì Phil nhận được tin nhắn từ Phong Liệt Vân – tinh chiến lưỡng dụng hạm đã đến Emir, Nghiêm Sí và Lê Hân đang trực tiếp đến phòng khám của Black, bảo hắn mau tới đó.

 

Đi phòng khám? Phản ứng đầu tiên của Phil là Lê Hân đã gặp chuyện, liền lao nhanh đến cái phòng khám tạm bợ kia, suốt đường đi lo lắng không yên. Nào ngờ khi đến nơi, sự việc còn nghiêm trọng hơn những gì anh lo sợ.

 

Lê Hân yên tĩnh nằm trên giường bệnh, Black thì ủ rũ ngồi dưới đất, lắc đầu thất vọng.

 

"Lê Viêm!" Phong Liệt Vân đấm một quyền lên vách tường, khiến bức tường siêu hợp kim nứt ra một khe lớn.

 

Máu trong người Phil như đông lại. Hắn lặng lẽ bước đến bên cạnh Lê Hân, đặt tay lên ngực cậu — không một chút hơi ấm, chẳng còn dấu hiệu của nhịp tim. Hắn nhìn sang Black. Người luôn sôi nổi kia lúc này cũng cụp đuôi như chó rơi xuống nước, chỉ lắc đầu nói:

 

"Đã tử vong hơn mười tiếng rồi."

 

Dù có tài giỏi đến đâu, hắn cũng không có cách nào cứu một người đã chết.

 

"Sao lại thành ra thế này!" Phil cuối cùng cũng không kìm được, hắn ôm lấy thi thể của Lê Hân mà gào lên, nhưng vừa dứt tiếng, hắn lập tức hiểu ra mọi chuyện.

 

"Chuyện Lê Hân nói trước đó là thật... Lời nguyền quá mạnh sẽ uy hiếp đến tính mạng cậu ấy... Lê Viêm!" Phil siết chặt nắm tay, vừa đứng dậy đã định lao ra ngoài, nhưng bị Phong Liệt Vân giữ lại.

 

"Ngươi muốn làm gì?"

 

"Triệu tập toàn bộ thành viên Fire, gọi người từ viện nghiên cứu đỉnh cấp tới, tìm ra chỗ Lê Viêm rơi xuống mà xử hắn!" Phil lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát. Kỳ lạ là, dù phẫn nộ đến vậy, anh lại không bộc phát dị năng tinh thần, chỉ thấy đầu đau như muốn nứt ra, như thể sắp nổ tung.

 

Phong Liệt Vân đã từng trải qua tình huống này, y dùng một tay đè Phil ngồi xuống: "Bình tĩnh đã, tinh thần lực của ngươi sắp thức tỉnh rồi."

 

"Cái gì..." Phil còn chưa nói hết câu thì đã im bặt. Đầu hắn như muốn vỡ tung, trong não có những mạch dẫn không rõ ràng đang rung lên theo nhịp tim, như thể có thứ gì đó đang muốn phá vỡ đại não từ bên trong.

 

"Để ta giúp ngươi dẫn đường tinh thần lực trước... Mẹ kiếp, ta là dạng tinh thần lực công kích, hy vọng dẫn đường xong thì ngươi còn sống." Phong Liệt Vân lôi Phil vào một phòng bệnh khác. Nghiêm Sí thì dường như chẳng hề để tâm đ ến họ, vẫn ngồi ở bên giường bệnh, nắm lấy tay Lê Hân.

 

Black thì thấp giọng, như không còn thiết sống nữa, nói: "Ờm... Lê Hân đã qua đời rồi, thi thể cậu ấy có thể cho ta được không? Ta sẽ khiến gien của cậu ấy tiếp tục cống hiến cho nhân loại. Nếu ngươi thấy không ổn, ta cũng có thể tìm cách tạo ra một bản sao..."

 

Lời còn chưa dứt, Black đã bị một cú đánh cực mạnh hất bay, đập mạnh vào vách tường mới chịu dừng lại. Hắn lập tức rút trong túi ra một liều thuốc phục hồi, tiêm ngay cho mình. Ngay từ khi nói ra những lời đó, hắn đã chuẩn bị tinh thần là sẽ bị đánh đến suýt chết.

 

"Em ấy không cần phải cống hiến gì thêm cho nhân loại nữa," Nghiêm Sí cúi đầu, đặt một nụ hôn lên khóe môi Lê Hân, "Ta cũng không cần một kẻ thay thế."

 

Mỗi người đều có linh hồn riêng. Cho dù là bản sao, thì khi được sinh ra cũng đã có một linh hồn mới. Điều anh yêu là chính Lê Hân, không phải thứ gì để thay thế.

 

"Còn sống không, khôi phục lại gương mặt của em ấy đi." Nghiêm Sí vừa nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt Lê Hân, vừa nói với Black – người giờ chỉ còn nửa sống nửa chết. "Ta vẫn thích gương mặt ban đầu của em ấy, rất đẹp."

 

Black cố gắng lết dậy, thuốc phục hồi không đủ để chữa khỏi vết thương nghiêm trọng vừa rồi. Hắn lồm cồm bò đến bên Nghiêm Sí, nhìn anh một lúc, rồi lại như quên sợ, mở miệng hỏi tiếp:

 

"Ngươi ngươi ngươi... bây giờ chẳng phải là cấp SSS rồi sao? Ta nói rồi, sao lúc nãy ngươi chẳng cần dùng dị năng mà chỉ dựa vào khí thế cũng đánh bay ta? Ngươi có thể cho ta một ít tế bào được không? Ta muốn nghiên cứu..."

 

Nghiêm Sí liếc hắn một cái, nói:

 

"Cũng được thôi, xem ngươi đổi bằng cái gì. Ta nhớ ngươi rất giỏi nghiên cứu virus, trong kho virus của ngươi có rất nhiều loại mà đế quốc còn chưa từng ghi nhận. Ngươi và thầy của ngươi cũng bị lưu đày vì tự tạo virus mới, đúng không?"

 

"Ngươi định dùng virus làm gì?" Black nuốt nước bọt.

 

"Giúp ngươi tìm đối tượng thí nghiệm hiệu quả." Nghiêm Sí nhếch môi cười — nụ cười đầu tiên từ khi Lê Hân chết, một nụ cười đầy tàn nhẫn.

 

--

 

Bơ: Đọc xong chương này Bơ phải hét lên vì độ ngu của Lê Viêm...

Bình Luận (0)
Comment