Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư

Chương 107

Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực

 

Bé tập tô: Bơ Chắng [@linn_Ber]

 

---------------------------------------------------------------

 

Khi Lê Hân nhìn thấy hệ thống nhắc nhở rằng cậu có đến 1,4 tỷ antifans, cậu liền biết bản thân chắc chắn tiêu đời rồi. Cậu còn rất nhiều chuyện chưa làm, quan trọng nhất là, cậu đã để A Mộc lại một mình trong đế quốc. A Mộc có thể không chấp nhận được cái chết của cậu, mà khi không có cậu, liệu Nghiêm Sí có một lần nữa liều lĩnh lấy thân mình đối đầu với mẫu trùng hay không?

 

Ban đầu Lê Hân còn lo lắng mấy chuyện như vậy, nhưng khi cậu phun máu ngã vào lòng Nghiêm Sí, không nói được lời nào, thì hệ thống lại bật ra một lời nhắc nhở:

 

【Hệ thống: Hệ thống tự hủy, tiến độ 1%, 2%, 5%, 10%, 15%, 2...... Phát hiện ký chủ đang trong trạng thái tử vong, chế độ bảo mệnh tự động khởi động. Dừng thời gian lại ở một giây trước khi ký chủ tử vong, thân thể của ký chủ bước vào trạng thái chết giả. Linh hồn ký chủ do hệ thống tự hủy một phần mà tách ra khỏi thân thể, được giữ trong trạng thái phong ấn, tránh bị tổn thương do rời khỏi thân thể.

 

Chế độ bảo mệnh khởi động, hệ thống dừng vận hành, tiến trình tự hủy cũng tạm ngưng. Khi số lượng fans của ký chủ trở về số dương, hệ thống sẽ tự động khởi động lại, một lần nữa cố định linh hồn của ký chủ vào thân thể. Nếu số fans không khôi phục, ký chủ sẽ vĩnh viễn bị phong ấn.】

 

Lê Hân: "......"

 

Ý thức bị phong ấn, cậu nắm chặt tay Nghiêm Sí, muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ thấy được vẻ mặt khiếp sợ của anh. Giây tiếp theo, ý thức của cậu hoàn toàn bị phong ấn, không còn cảm nhận được gì, cũng không nghe thấy, cũng không thể suy nghĩ.

 

Không biết đã qua bao lâu, không gian ý thức của cậu bắt đầu sáng lên, cùng lúc đó là lời nhắc hệ thống khởi động lại vang lên.

 

Dần dần, cậu bắt đầu có cảm giác. Trong trạng thái mơ hồ, linh hồn cậu dường như được hệ thống gắn lại vào thân thể một lần nữa, thân thể vốn không còn cảm giác cũng dần dần hồi phục. Đầu tiên là dây thần kinh dần tỉnh dậy, ngón tay của Lê Hân khẽ động, đồng thời, trái tim cũng bắt đầu đập trở lại.

 

Lúc đầu nhịp đập rất chậm, mỗi phút chỉ chừng mười mấy nhịp, sau đó tim mới từ từ đập lại bình thường. Khi nhịp tim đã ổn định, tứ chi của Lê Hân cũng dần lấy lại cảm giác. Cậu cảm thấy...

 

Lạnh, chết tiệt lạnh quáaa, muốn đông chết người luôn ấy! Chật chội, ngột ngạt chết đi được! Vì sao lại có cảm giác như ngủ đông thế này? Thở không được, hô hấp khó khăn, mặc kệ cậu há miệng thế nào, dưỡng khí cũng không thể đi vào thân thể. Không xong rồi, sẽ bị chết ngạt mất, cứu... cứu mạng...

 

Lê Hân không thể kêu thành tiếng, trong ý thức thì gào thét cầu cứu cả nửa ngày cũng chẳng thấy ai xung quanh phản ứng. Cậu không phải công chúa, không thể chờ hoàng tử đến hôn tỉnh, nhất định phải tự cứu lấy mình!

 

Dù không thể thăng cấp, nhưng sau khi hệ thống khởi động lại, Lê Hân vẫn có lại tinh thần lực cấp tám. Lượng tinh thần lực khổng lồ bao trùm toàn bộ đại não. Cậu mở mắt ra, đôi mắt đen lập tức hóa thành màu bạc.

 

Trạng thái lục cảm tuyệt đối đã mở ra!

 

Ngay lập tức, cảm giác lạnh thấu xương khiến Lê Hân không bò dậy nổi liền biến mất, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan. Thân thể vốn không thể cử động bị tinh thần lực hoàn toàn điều khiển. Chỉ cần một ý niệm của cậu, cơ thể lập tức nhảy dựng lên theo chỉ thị. Tinh thần lực từ sớm đã dò tìm được lối ra, Lê Hân lao tới mở cửa tầng hầm ngầm.

 

Chủ nhân căn biệt thự này là A Mộc. A Mộc đã cấp cho Lê Hân toàn quyền truy cập biệt thự này, và sau khi cậu "chết đi" cũng không thu hồi quyền hạn đó. Lê Hân lập tức mở cửa tầng hầm, lao ra ngoài, thoát khỏi trạng thái lục cảm tuyệt đối, mở to mắt há lớn miệng cố gắng hít thở.

 

Thở hổn hển cả nửa ngày, não mới có đủ oxy để vận hành bình thường. Nếu không nhờ tinh thần lực mạnh mẽ giúp não duy trì một ít năng lượng trong trạng thái thiếu oxy, vừa rồi trong tầng hầm, cậu đã sinh ra ảo giác rồi. Cơ thể cũng vì thiếu năng lượng mà không thể cử động. May mắn là lục cảm tuyệt đối có thể bỏ qua tình trạng vật lý cơ thể, dùng ý chí điều khiển thân thể như một con rối, nếu không thì giờ đây cậu đã thực sự tiêu đời rồi.

 

Đại não một lần nữa tỉnh táo lại, Lê Hân mới phát hiện toàn thân mình vì bị đông lạnh mà đau nhức, các khớp xương đều không hoạt động tốt, khó trách vừa rồi cậu muốn chạy mà chẳng nhúc nhích nổi. Đông lạnh đến mức này mà đột ngột tan tuyết thì thân thể chắc chắn chịu không nổi, may là trong phòng có khoang ngủ đông, Lê Hân bò vào nằm xuống, chọn chế độ giải trừ ngủ đông. Khoảng một tiếng sau, cơ thể mới trở lại bình thường.

 

Bò ra khỏi khoang ngủ đông, cậu phát hiện trong nhà chẳng có ai. Muốn liên lạc với người quen, nhưng tìm cả buổi cũng không thấy máy truyền tin đâu. Thiết bị đầu cuối cá nhân tuy có thể liên lạc, nhưng khi Lê Hân cố gắng khởi động và kết nối với quang não, thử bấm nửa ngày cũng chẳng mở nổi, hoàn toàn "chết máy".

 

Đúng vậy, trái tim của cậu lại vừa ngừng đập một lần nữa, thiết bị đầu cuối cá nhân vì vậy cũng bị hủy diệt. Quang não và thiết bị đầu cuối cá nhân có liên kết với nhau, nếu thiết bị đầu cuối cá nhân mất hiệu lực thì quang não cũng không thể mở. Đây là một cơ chế bảo vệ thông tin cá nhân của người đã qua đời — chỉ có các cơ quan chính phủ mới có quyền mở quang não của người chết, người thường thì không có quyền hạn này.

 

Sống lại lần nữa, Lê Hân thật sự chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, giống như khi cậu mới đến Emir vậy, không có hộ khẩu, trên người chẳng có thiết bị thông tin hay công cụ quang tử gì cả. Lúc mới đến Emir chí ít cậu còn có một cây tỳ bà, giờ thì ngay cả cổ cầm cũng không biết đã bay đi đâu mất...

 

【Hệ thống: Hệ thống từng tự hủy nên đạo cụ đã bị phá hủy theo. Hiện hệ thống khởi động lại, phục hồi dữ liệu sao lưu, tiến hành chế tác lại đạo cụ.】

 

Một cây cổ cầm đột nhiên xuất hiện trong tay Lê Hân. Cậu thử gảy vài nốt, cảm giác rất tốt, độ thuần thục vẫn không thay đổi, vẫn là 80.

 

【Hệ thống: Trừ số lượng fans và sổ hoa tươi ra, hệ thống đã khôi phục tất cả số liệu của ký chủ về trạng thái trước khi tự hủy. Chế độ bảo mệnh đã biến mất, hiện đang chuyển sang chế độ tự cứu toàn diện. Ký chủ có thể tiếp tục phấn đấu vì mộng tưởng.】

 

Do linh hồn bị phong ấn trong suốt thời gian hôn mê, những chuyện đã xảy ra trong thời gian đó Lê Hân hoàn toàn không biết. Hiện tại trên đầu không có quang não, cũng không thể lên mạng tra xem gần đây đã xảy ra chuyện gì, cậu không rõ vì sao mình lại đột nhiên có tới 690 triệu fans — thật khiến người ta bối rối.

 

Dù sao đi nữa, trước mắt vẫn phải nhanh chóng đi tìm người quen, liên lạc với A Mộc, Phil, Phong Liệt Vân và những người khác, nói cho bọn họ biết cậu còn sống, thời gian trước chỉ là đang trong trạng thái chết giả. Nghĩ lại thấy tội A Mộc, cẩn thận giữ gìn thân thể của cậu ở trong biệt thự, không đem chôn, nếu không thì giờ cậu phải từ một ngôi mộ cây bò ra, thân thể chắc đã thối rữa rồi, không chừng còn đâm rễ mọc cành nữa ấy chứ!

 

Mà nói thật, cậu cũng không rõ mình đã chết giả bao lâu rồi. Không lẽ thật sự đã qua mấy ngàn năm, A Mộc cũng đã qua đời, còn cậu thì bị bụi phủ đầy trong căn hầm này, chuẩn bị đóng vai xác ướp tái sinh trong bộ phim kiếp trước kiếp này "Xác ướp trở về" với A Mộc?

 

【Hệ thống: Xin ký chủ ngừng việc tự suy diễn không có điểm dừng. Mau chóng quay lại trạng thái phấn đấu trước khi chết giả. Bên cạnh có ngăn giữ dưa leo tươi có lịch ngày, xin cảm ơn hợp tác.】

 

Lê Hân: "......"

 

Cũng phải, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì. Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu thật đã qua quá nhiều năm, thì làm sao cậu lại có thể đột ngột tăng vọt fans đến mức đó?

 

Trong lòng nghĩ vậy, Lê Hân vẫn chạy đến tủ giữ tươi xem ngày. Vừa liếc thấy, mới biết kể từ khi cậu chết giả đến nay mới chỉ trôi qua nửa tháng, Lê Hân cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

 

Nửa tháng thì chắc không xảy ra quá nhiều chuyện. A Mộc không thể nào bỏ mặc cậu một mình ở đây rồi rời đi, chắc là có việc gì đó nên mới tạm thời bảo quản thân thể cậu để tránh thối rữa... Nói gì thì nói, người ta đã chết rồi, A Mộc không chôn cậu, ngược lại còn giữ cơ thể tươi mới như thế, là có ý gì đây? Chẳng lẽ muốn...

 

Nhận thấy ý nghĩ của mình có phần đồi trụy, Lê Hân vội vàng lắc đầu xua đi, tự từ bỏ luôn việc dùng não để chữa lành mọi sự hoang tưởng. Nghĩ linh tinh chẳng giúp được gì, việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng tìm bất cứ ai quen biết cậu, ai cũng được, mau chóng liên lạc với A Mộc và những người khác, nếu không thì mấy người đó vì tưởng cậu đã chết, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

 

Không phải cậu phóng đại, tăng vọt lên hơn sáu trăm triệu người hâm mộ thật sự quá đáng sợ, cảm giác như A Mộc, Phil, Phong Liệt Vân và những người kia không biết lại làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa.

 

Lê Hân lao ra khỏi cửa, chạy một vòng lớn trong sân biệt thự, nhưng không phát hiện được bất kỳ phương tiện giao thông nào =_= Emir khác với Đế quốc, phương tiện công cộng gần như không có gì, không có xe buýt để đi, cho nên cậu chỉ còn cách đi bộ đến cứ điểm gần nhất của Fire? Nhưng mà cậu đâu biết mấy cái cứ điểm của Fire, gần nhất hình như cũng là quán bar của Jalil, mà khoảng cách từ đây đến đó hình như cũng hơn 3000 km...

 

Không sao cả, hiện tại thân thể cậu khỏe mạnh, có thể chất cấp A, một ngàn mấy trăm cây số thôi mà, nhiều nhất hai ngày là đến. Trong không gian rương vẫn còn mấy túi dịch dinh dưỡng, đủ để duy trì năng lượng tiêu hao trong hai ngày. Lê Hân từ tủ giữ tươi lấy ra hai quả dưa leo cắn, rồi ăn thêm một viên thuốc tiêu hóa. Lúc uống thuốc, cậu tiện tay nhìn vào lô thuốc & dược 300 năm mà mình đã mua, cảm thấy thật tốt khi chưa ai phát hiện ra cậu đã mua nhiều loại thuốc này đến vậy, thật yên tâm.

 

Chuẩn bị xong xuôi, Lê Hân liền lao ra khỏi biệt thự, một mạch chạy thẳng vào nội thành.
Một buổi chiều mà cậu đã chạy được mấy trăm cây số, đến tối thì không dám chạy nữa, vì khu vực xung quanh vẫn còn hoang vu, đến cả bãi đỗ xe cũng không có. Trong không gian vẫn còn túi ngủ, cậu tìm một cái cây rồi dựa vào đó định ngủ. Ai ngờ vừa nhắm mắt, cậu liền cảm nhận được một luồng tinh thần lực xa lạ mà quen thuộc, đứt quãng, lại cực kỳ yếu ớt.

 

Gọi là xa lạ, bởi từ khi Lê Hân bước vào thế giới tinh tế đến nay, ngoại trừ Phong Liệt Vân và dị hình trùng, cậu hoàn toàn chưa từng phát hiện có ai khác sở hữu tinh thần lực. Căn bản là không có khả năng cảm nhận được loại lực lượng này. Gọi là quen thuộc, bởi vì Lê Hân mơ hồ có một cảm giác rằng luồng lực lượng này và chính cậu, cùng chung một nguồn gốc.

 

Hệ thống sở dĩ chọn được cơ thể thích hợp là Lê Hân, chính là bởi vì cậu có tiềm năng tinh thần cực kỳ cao, lại vừa lúc đã tử vong, các điều kiện đều phù hợp. Điều đó có nghĩa là, tiềm năng tinh thần của cậu có thể là cao nhất Đế quốc, thậm chí còn cao hơn cả Phong Liệt Vân. Hơn nữa tinh thần lực của cậu từ khi sinh ra đã vô cùng ổn định, không hề có dấu hiệu dị biến, loại tiềm lực tinh thần này ở Đế quốc là vô cùng quý hiếm.

 

Nhưng mà, loại tiềm lực tinh thần này từ đâu mà có?

 

Khi cảm nhận được luồng tinh thần lực quen thuộc mà xa lạ kia, Lê Hân đột nhiên nhớ tới người phụ nữ giống mình như đúc – Tô Nguyệt Nhu – mà Lê Viêm từng chia sẻ hình ảnh thực tế ảo.

 

Chẳng lẽ Tô Nguyệt Nhu đang ở gần đây? Nhưng nơi này đâu phải viện nghiên cứu Emir, phương hướng hoàn toàn trái ngược, tại sao lại phát hiện tinh thần lực của cô ở đây?

 

Chẳng lẽ cô ấy chạy trốn ra ngoài? Nhưng tinh thần lực biểu hiện rằng hiện tại tinh thần của cô ấy đang rất bất ổn, liệu có thể đã xảy ra chuyện gì? Nhưng liệu có phải đây là một cái bẫy khác của Lê Viêm không?

 

Lê Hân vừa mới tỉnh lại, cậu rất quý mạng sống, không muốn lại ch·ết thêm lần nữa. Nhưng mối liên hệ huyết thống lại khiến cậu không thể làm ngơ trước luồng tinh thần lực sắp biến mất kia – Tô Nguyệt Nhu có lẽ sắp ch·ết. Nếu như lời Lê Viêm nói là thật, mẹ ruột của cậu luôn chỉ là một người mẹ mang thai phôi thai trong viện nghiên cứu, nhớ đến những người phụ nữ trong những bồn chứa mà cậu từng thấy ở Emir, Lê Hân bỗng thấy xót xa. Dù thế nào đi nữa, Tô Nguyệt Nhu cũng chỉ là một vật thí nghiệm đáng thương. Cô ấy không sai. Nhiều năm như vậy rồi vẫn luôn bị viện nghiên cứu đối đãi như một cái máy sinh sản thực nghiệm, một người phụ nữ đáng thương biết bao.

 

Dù nói thế nào đi nữa, đó cũng là mẹ ruột của cậu.

 

Giờ đây, cậu đã là một người có tinh thần lực cấp tám, có thể trong nháy mắt tẩy não mấy chục ngìn người. Thể chất còn có thể sánh ngang cấp A, lại có năng lực lục cảm tuyệt đối. Cậu có thể toàn lực chạy hàng trăm cây số suốt cả buổi trưa mà không cảm thấy mệt, Lê Hân đã không còn là cậu thanh niên carbon cấp F vừa mới bước vào thế giới này năm nào nữa.

 

Một khi đã như vậy, còn gì đáng sợ nữa chứ. Cậu trong nháy mắt có thể khống chế đến chục nghìn người, như vậy dù đối phương có đông đến một trăm hay hai trăm nghìn người thì cũng không thành vấn đề lớn. Hơn nữa, cậu có thể lặng lẽ tiến đến thăm dò trước, tinh thần lực của cậu có thể che chắn cảm giác của người khác, nên ẩn nấp cũng không thành vấn đề.

 

Xác định phe mình thực lực không gặp nguy hại, Lê Hân dứt khoát thu lại túi ngủ, vừa dò xét tinh thần lực của Tô Nguyệt Nhu, vừa cẩn thận chú ý để người khác không phát hiện ra mình.

 

Tuy đã thức tỉnh tinh thần lực, nhưng tinh thần lực của Tô Nguyệt Nhu lại rất yếu, chỉ mới đạt đến tiêu chuẩn cấp bốn. Hơn nữa, hiện trạng tinh thần của cô có vẻ không ổn, tinh thần lực đứt đoạn, điều này chứng tỏ cô không cách quá xa nơi này, nhiều nhất là mấy cây số.

 

Thế nhưng khi Lê Hân đi theo hướng của luồng tinh thần lực ấy một đoạn, lại phát hiện dù mình đi thế nào cũng không theo kịp luồng tinh thần lực như ẩn như hiện đó. Nhưng đồng thời, cậu vẫn có thể xác định khoảng cách với nguồn phát tinh thần lực kia càng lúc càng gần. Là một cái bẫy sao? Lê Hân suy nghĩ chốc lát, xác định không phải. Tinh thần lực không thể gạt được người, trong luồng tinh thần lực ấy có cảm xúc, không có ác ý, cũng không có sự giấu giếm, chỉ có một chút thờ ơ – thờ ơ đến mức chẳng để tâm đ ến bất kỳ điều gì.

 

Lê Hân năm nay cũng gần hai mươi tuổi, một người phụ nữ nếu bị biến thành máy móc sinh sản trong viện nghiên cứu suốt hai mươi năm thì e là cũng chẳng còn chút hy vọng nào với thế giới này. Trạng thái tinh thần hiện tại của Tô Nguyệt Nhu đúng là như vậy – đối với cô, lúc này chỉ đơn giản là tồn tại mà thôi.

 

Vậy thì vì sao cậu vẫn có thể cảm nhận được luồng tinh thần lực ấy? Lê Hân bỗng hiểu ra.

 

Là huyết thống. Giữa cậu và Tô Nguyệt Nhu có huyết mạch tương liên, nên liên kết tinh thần lực sẽ mạnh hơn so với người khác rất nhiều. Có lẽ Tô Nguyệt Nhu cũng không cố ý phát ra tinh thần lực, chỉ là cô đang tỉnh táo ở gần đây, vậy là cậu có thể cảm nhận được.

 

Lê Hân lại tiếp tục đi thêm khoảng mấy chục cây số, lúc này đã là nửa đêm. Cuối cùng, cậu cảm nhận được khoảng cách giữa mình và Tô Nguyệt Nhu vô cùng gần. Cậu không tùy tiện tiếp cận nguồn lực lượng kia mà sử dụng tinh thần lực của mình để quan sát. Trong phạm vi tinh thần lực cảm nhận được, cậu có thể "nhìn" thấy rõ ràng – cách đó khoảng 4-500 mét có một kiến trúc giống như biệt thự nhỏ, nhưng được canh phòng rất nghiêm ngặt, bên ngoài có mấy binh lính. Tuy nhiên, dựa theo số lượng chiến hạm bên ngoài, nơi này nhiều nhất chỉ có mười mấy người, không nhiều hơn.

 

Luồng tinh thần lực khổng lồ của Lê Hân thẳng thắn xâm nhập vào đầu của mấy tên lính canh kia. Hiện tại tinh thần lực của cậu mạnh đến mức không cần dùng ngôn ngữ ám chỉ, chỉ cần tinh thần khống chế là đủ. Cậu truyền lệnh cho mấy tên lính canh:
[Ta muốn đi qua, đừng để người khác phát hiện ra ta.]

 

Mấy tên lính lập tức mở một lối đi không bị radar hay quang não quét trúng. Lê Hân chỉ cần đi theo con đường này là sẽ không bị phát hiện. Cậu cẩn thận đi đến bên cạnh biệt thự, thấp giọng hỏi mấy tên lính: "Chỗ này là ai ở? Có bao nhiêu lính canh?"

 

Ánh mắt lính canh có phần trống rỗng, một người trong đó trả lời: "Bên trong chỉ có Thượng tướng Lê và Nguyên soái Lê, còn có một người phụ nữ không có sức chiến đấu."

 

"Họ đến đây làm gì?" Lê Hân nghi ngờ hỏi.

 

"Không rõ lắm. Sau khi Thượng tướng Lê công bố tin tức thì liền đến Viện nghiên cứu Emir. Dạo gần đây ông ta vẫn luôn chú ý đến tin tức trong nước, không biết đã nhìn thấy tin gì, liền lập tức mang theo người phụ nữ kia cùng Nguyên soái rời đi." Tên lính nghiêm túc trả lời. Mấy ngày gần đây họ đều theo Lê Viêm ở trong viện nghiên cứu, cơ bản không có lên mạng, nên không biết đã xảy ra chuyện gì.

 

"Phòng ngự bên trong thế nào?" Lê Hân hỏi.

 

"Lớp phòng ngự bên ngoài rất kiên cố, bên trong thì không có trang bị gì. Bọn tôi đều đi theo đường này để tìm Thượng tướng Lê, trên đường sẽ không gặp phải trở ngại gì. Còn có một con đường khác dẫn đến chỗ nữ nhân kia để tiêm dịch dinh dưỡng. Nữ nhân đó không có cảm giác gì với thế giới bên ngoài, bản thân cũng không ăn uống, chỉ có thể dựa vào người khác tiêm dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống."

 

Nghe đến tình trạng hiện tại của Tô Nguyệt Nhu, trong lòng Lê Hân bốc lên một ngọn lửa giận, cậu siết chặt nắm tay, ra hiệu cho lính canh mở cửa. Sau khi Lê Hân bước vào, mấy tên lính canh thoáng khựng lại một chút, nhìn nhau, có cảm giác như trước đó vừa xảy ra chuyện gì, nhưng hoàn toàn không nhớ nổi. Bọn họ lắc đầu, nhìn quanh không thấy gì bất thường, bản thân vẫn đang canh gác đúng vị trí, liền tiếp tục đứng gác như cũ.

 

Lê Hân đi theo hướng mà lính chỉ dẫn để tìm Tô Nguyệt Nhu. Lúc này, cậu vô cùng cẩn thận, dùng tinh thần lực tạo ra một lớp chắn quanh người. Người ta phát hiện nguy hiểm dựa vào ngũ quan, kinh nghiệm và cả giác quan thứ sáu không thể thấy hay chạm vào. Lớp chắn tinh thần lực của Lê Hân có thể cách ly cả sáu cảm quan đó. Những ai có tinh thần lực thấp hơn cậu hai cấp trở lên đều không thể cảm nhận được sự tồn tại của cậu. Dĩ nhiên, nếu có ai tình cờ chạm trúng thì lớp chắn cũng không thể che giấu được.

 

Khi đến phòng của Tô Nguyệt Nhu, chỉ thấy một nữ nhân còn rất trẻ đang trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn vào bức tường, ánh mắt trống rỗng, giống như đã cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ còn sống trong thế giới riêng của chính mình. Lê Hân thử cảm nhận tinh thần lực của cô, cậu phát hiện đó là tinh thần lực mang huyết mạch nguyên thủy hấp dẫn. Thật ra Tô Nguyệt Nhu chưa bao giờ chủ động giải phóng hay sử dụng tinh thần lực của mình, tinh thần lực đó chỉ vô thức phiêu đãng bên ngoài, bị Lê Hân từ xa cảm nhận được.

 

Đây quả thật là một sự trùng hợp may mắn. Nếu tinh thần lực của Lê Hân chưa đạt đến cấp tám, nếu cậu không đúng lúc nghỉ ngơi ở nơi có thể cảm nhận được tinh thần lực của Tô Nguyệt Nhu, nếu giữa họ không có quan hệ huyết thống, thì Lê Hân sẽ hoàn toàn không phát hiện ra Lê Viêm đang ở đây, cũng như Tô Nguyệt Nhu cũng ở đây.

 

Cậu không dám dùng tinh thần lực của mình để k1ch thích Tô Nguyệt Nhu, sợ cô vì bị k1ch thích mà có phản ứng, khiến Lê Viêm phát hiện ra.

 

Dù sao Lê Viêm cũng là dị năng giả cấp SS, bản thân cậu không hoàn toàn nắm chắc có thể khống chế được gã. Chỉ cần Lê Viêm thoát khỏi khống chế một chút thôi, cậu có thể sẽ bị thiêu chết ngay tức khắc.

 

Nhưng hiện tại không phải là lúc để lùi bước. Lê Hân không biết vì sao gần đây cậu lại đột nhiên bị nhiều người ghét đến vậy, nhưng cậu hiểu rõ nhất định là do Lê Viêm làm. Giữa cậu và Lê Viêm, cuối cùng cũng nên có một kết thúc. Mà bây giờ chỉ còn lại Lê Viêm cùng... Lê Chiến đã biến dị tinh thần!

 

Lê Hân biết bản thân không đủ khả năng để khống chế hoàn toàn Lê Viêm, nhưng Lê Chiến đã bị biến dị tinh thần nhiều năm như vậy, ý chí e rằng đã sớm bị ăn mòn không còn gì. Lê Chiến cũng là cấp SS, cậu hoàn toàn có thể dựa vào việc khống chế Lê Chiến để chống lại Lê Viêm.

 

Nghĩ đến điểm này, Lê Hân rời khỏi phòng Tô Nguyệt Nhu, theo lộ trình binh lính chỉ dẫn để đi tìm Lê Viêm. Trước khi đi, cậu quay đầu lại nhìn Tô Nguyệt Nhu một lần, ánh mắt ngây dại ấy khiến cậu không kìm được mà xót xa. Dù cậu không phải nguyên thân, linh hồn cũng bị gắn chặt vào thân thể này, nhưng Tô Nguyệt Nhu là mẫu thân của cậu. Cảm giác huyết mạch tương liên ấy khiến cậu nảy sinh tình cảm xa lạ với nàng. Thấy nàng ra nông nỗi này, Lê Hân rất đau lòng, cũng rất phẫn nộ.

 

Cậu nghĩ, đời này mình sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho Lê Viêm. Cậu nhất định phải tự mình gặp Lê Viêm một lần, cậu muốn túm lấy cổ áo gã hỏi cho rõ: Ngươi làm tất cả những chuyện này rốt cuộc là vì cái gì? Ngươi rốt cuộc nghĩ gì mà có thể làm ra loại chuyện trời không dung, người không tha như vậy! Ngươi không phải là chiến sĩ, không phải là quân nhân sao? Năm đó ngươi cũng từng không màng tất cả để dẫn dắt các chiến sĩ bảo vệ đất nước, ngươi lấy lợi ích quốc gia làm cớ, rốt cuộc có thể lấy cớ đó để làm bao nhiêu chuyện như vậy sao?

 

Lê Hân không một tiếng động như mèo, len lén đi đến phòng của Lê Viêm. Cửa phòng đang đóng, cậu dựa sát vào tường, dùng tinh thần lực bao bọc bản thân thật kín đáo, đồng thời phân ra một luồng tinh thần lực thâm nhập vào trong phòng.

 

Xuyên qua tinh thần lực, Lê Hân nhìn thấy Lê Chiến đang ngủ trên giường, nét mặt rất yên bình, còn Lê Viêm thì đang giúp hắn lau người. Lê Chiến đã biến dị tinh thần hơn hai mươi năm, ở trong viện điều dưỡng không trải qua bất kỳ loại huấn luyện nào, vậy mà dáng người vẫn vô cùng tốt, cơ bụng tám múi và đường nhân ngư đều rõ nét, hoàn toàn không giống một người đã nằm trên giường bệnh suốt thời gian dài.

 

Rất nhanh, Lê Hân liền biết vì sao. Sau khi lau người cho Lê Chiến, Lê Viêm bắt đầu xoa bóp cơ bắp toàn thân hắn, còn nâng hắn dậy, giúp hắn vận động. Trong nhà có không ít thiết bị điều trị và phục hồi, Lê Viêm đặt Lê Chiến lên thiết bị, để nó k1ch thích cơ thể hắn tự động cử động, mỗi ngày đều duy trì mức độ rèn luyện cơ bản nhất, để cơ bắp không bị teo. Nhìn thân thể Lê Chiến, phỏng chừng nếu hắn khỏi hẳn biến dị tinh thần, lập tức ra chiến trường cũng không thành vấn đề. Lê Hân âm thầm siết chặt nắm tay — như vậy nếu có thể chế ngự được Lê Chiến, thì càng có khả năng khống chế được Lê Viêm!

 

Hiện tại đã là buổi tối, không cần thiết phải làm nhiều động tác như vậy, Lê Viêm chỉ đơn giản giúp Lê Chiến vận động nhẹ, sau đó đỡ hắn xuống khỏi thiết bị, để hắn nằm lại giường, thay áo ngủ cho hắn.

 

"Nhìn" động tác của Lê Viêm, trong lòng Lê Hân dâng lên một tia nghi hoặc. Nếu Lê Viêm không muốn để Lê Chiến trở thành phế nhân, thì cứ sai lính dưới quyền chăm sóc hắn là được rồi, tại sao lại phải đích thân làm những việc phiền phức thế này? Còn nữa, từ cách làm của Lê Viêm mà xét, gã làm nhiều chuyện như vậy, rõ ràng là để trở nên mạnh hơn, giành được nhiều quyền lực hơn. Nhưng tại sao gã lại giữ lại Lê Chiến — một nguyên soái luôn đè đầu gã — suốt hơn hai mươi năm mà không hề giành lấy vị trí đó?

 

Còn nữa, khi vừa nãy chăm sóc cho Lê Chiến, ánh mắt của Lê Viêm mang theo sự dịu dàng mà Lê Hân chưa từng thấy. Trong trí nhớ của cậu, những lần gặp mặt hiếm hoi với Lê Viêm, thần sắc của gã luôn là hờ hững. Khi gã nhìn cậu, cậu có cảm giác bản thân chỉ là một vật thể vô tri, không hề có chút giá trị tồn tại. Ít nhất là trong mắt Lê Viêm, cậu không hề có ý nghĩa tồn tại.

 

Thế nhưng hiện tại, đối mặt với một Lê Chiến vốn đã không còn giá trị lợi dụng gì, ánh mắt Lê Viêm lại dịu dàng đến mức khiến Lê Hân cảm thấy không nhận ra con người này nữa.

 

Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là một người máu lạnh vô tình, vậy mà lại đối với người từng đứng che trước mặt mình lại để lộ ra biểu cảm ấy. Nhớ đến Tô Nguyệt Nhu, nhớ đến chính bản thân cậu, Lê Hân nhận ra, cậu căn bản không hiểu rõ rốt cuộc Lê Viêm là loại người gì.

 

Sau khi mặc áo ngủ cho Lê Chiến xong, Lê Viêm cũng tự thay áo ngủ cho mình. Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, gã tự nhiên mà nằm xuống cạnh Lê Chiến, nhưng không tắt đèn, mà chỉ nghiêng người, chống nửa thân trên, chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của Lê Chiến, không rời mắt.

 

Gã cứ thế không nhúc nhích, Lê Hân cũng không dám động đậy, không biết Lê Viêm nhìn bao lâu, Lê Hân đột nhiên rùng mình một cái, hoàn toàn không khống chế được — chính cậu bị tưởng tượng trong đầu của mình dọa cho khiếp sợ. Chẳng lẽ Lê Viêm gã...

 

Khi trong đầu đầy rẫy những hình ảnh loạn luân cấm kỵ đáng sợ kiểu loạn luân xxx này kia, thì Lê Viêm lại không làm như Lê Hân tưởng tượng — gã không cúi đầu hôn lên môi Lê Chiến. Trái lại, gã ngồi dậy, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho Lê Chiến, thấp giọng nói:

 

"Anh trai, nhẫn nại thêm một chút. Gần đây tinh thần anh luôn ổn định, thân thể cũng không tệ, dưỡng thêm vài ngày nữa, hẳn là có thể giữ tỉnh táo trong thời gian dài. Đến lúc đó, em sẽ nói hết toàn bộ những việc em đã làm cho anh. Anh nhất định phải chống đỡ được, sau đó..."

 

"Phẫn nộ, căm hận, coi em là tội nhân, tự tay đưa em ra trước Toà án thẩm phán tối cao."

 

"Em tội lớn như vậy, thực lực cũng mạnh như thế, đến lúc đó anh nhất định sẽ vì đã bắt được một trọng phạm mà được đế quốc khen thưởng. Vì để ổn định Quân đoàn số Ba, bọn họ sẽ để anh tiếp tục nắm giữ Quân đoàn số Ba, còn anh bắt em, mang Tô Nguyệt Nhu giao cho Lê Hân, cậu ấy nhất định sẽ giúp anh trị liệu vết thương tinh thần."

 

"Đến lúc đó, anh vẫn sẽ là nguyên soái Quân đoàn số Ba."

 

Lê Hân hít sâu một hơi, trợn tròn mắt.

Bình Luận (0)
Comment