Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực
Bé tập tô: Bơ Chắng [@linn_Ber]
---------------------------------------------------------------
Trận chiến ấy giằng co suốt khoảng 40 tiếng đồng hồ, cuối cùng nhân loại giành thắng lợi. Mất đi sự tiếp viện từ mẫu trùng, dù số lượng vũ trụ trùng có nhiều đến đâu, việc tiêu diệt chúng cũng chỉ còn là vấn đề thời gian. Ban đầu, các chiến sĩ sử dụng hỏa lực, đến khi toàn bộ đạn pháo cạn kiệt, họ điều khiển cơ giáp dùng dị năng chiến đấu. Khi năng lượng của cơ giáp cạn sạch, dị năng bản thân cũng kiệt quệ, họ liền cầm vũ khí lạnh, chuyển sang chiến đấu tay đôi trong môi trường không có oxy. Tận đến hơi thở cuối cùng, họ cũng không hề từ bỏ. Chính nhờ sự đồng tâm hiệp lực của tất cả chiến sĩ, nhân loại cuối cùng đã chiến thắng!
Hàng triệu vũ trụ trùng không một con nào đột phá được phòng tuyến, toàn bộ bị tiêu diệt. Nhưng đội quân hai trăm triệu hai mươi triệu người ấy cũng phải chịu tổn thất vô cùng thảm khốc.
Một trăm hai mươi triệu chiến sĩ hy sinh, năm mươi triệu trọng thương, chỉ có mười triệu là chỉ bị thương nhẹ. Số người hy sinh nhiều hơn số bị thương, mà số trọng thương cũng vượt xa số thương nhẹ—đủ để chứng minh trận chiến này khốc liệt đến mức nào. Từng người trong số họ đều ôm quyết tâm tử chiến.
Không chỉ các chiến sĩ, cả những sĩ quan cấp cao cũng chịu tổn thất nặng nề. Ngay cả nguyên soái Grant cũng vì dị năng cạn kiệt mà kiệt sức chết trận. Nguyên soái Thẩm Phong, trong lúc chiến đấu trên chiến trường bị nọc độc của vũ trụ trùng ăn mòn một chân, đã phải trực tiếp cắt bỏ ngay tại chỗ, chỉ còn lại một chân nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu. Angel đã hy sinh. Talaris, nhờ sự bảo vệ của em gái, vẫn còn sống. Trong số các nguyên soái, chỉ có Nghiêm Lẫm là còn tạm ổn, chỉ bị một vết cắn ở vai, xem như thương nhẹ.
Đối mặt với tổn thất nặng nề như vậy, ông nhìn những chiến sĩ còn sống sót mà không biết nên nói gì cho phải. Nhớ lại suốt 40 tiếng đồng hồ qua vẫn chưa thấy đứa con trai quay về, ông lặng lẽ nhắm mắt lại. Năm giây sau, khi mở mắt ra, ông lại trở về là nguyên soái của Quân đoàn số Một—người mang ý chí chiến đấu bất diệt.
Cầm lấy thiết bị truyền tin, Nghiêm Lẫm dốc hết sức gào to:
"Chiến tranh kết thúc! Nhân loại thắng lợi! Tất cả những gì chúng ta đã trải qua hôm nay sẽ được ghi vào sử sách! Hai trăm triệu người ở đây, dù sống hay đã hy sinh, đều là anh hùng của nhân loại! Các ngươi đã làm rất tốt!"
"Các ngươi đã làm rất tốt, làm rất tốt, làm rất tốt!"
Âm thanh ấy lặp lại vang vọng trong tai các chiến sĩ, thần sắc mờ mịt của họ dần dần khôi phục thần thái. Đúng vậy, dù tổn thất có thảm khốc đến đâu, họ đã làm rất tốt. Họ đã thành công trong việc bảo vệ nhân loại!
Trên người mỗi chiến sĩ đều mang theo một hay vài món đồ như tóc của đồng đội, vật tín vật v.v... Bởi vì sau khi chiến đấu với vũ trụ trùng, hầu như không thể thu thập thi thể chiến sĩ hy sinh. Họ có thể bị vũ trụ trùng nuốt chửng, hay xác trôi dạt giữa không gian, bị thiêu rụi bởi chiến hỏa, không biết bị thổi đến vì sao xa xôi nào, vĩnh viễn không quay về.
Vì vậy, trước mỗi trận chiến, ai cũng sẽ mang theo tóc hoặc vật tín của đồng đội. Nếu ngươi còn sống, ta sẽ trả lại cho ngươi. Nếu ngươi đã hy sinh vì đất nước, ta sẽ chôn vật ấy trong nghĩa trang, để nó trở thành dưỡng chất cho cây cối, vĩnh viễn khắc ghi tên của ngươi.
Tiếng hô của Nghiêm Lẫm không chỉ lay tỉnh các chiến sĩ, mà còn khiến Talaris đang nhìn chằm chằm xác cơ giáp Song Tinh sực tỉnh. Nàng thu bộ giáp Song Tinh bị hỏng vào nhẫn không gian, đứng thẳng dậy, sải bước đi đến bên cạnh Nghiêm Lẫm, tiếp nhận thiết bị truyền tin.
"Tổng thống lên tiếng ngay giữa chiến trường—có lẽ đây là lần đầu tiên." Talaris, chỉ còn một mắt và một cánh tay, hình ảnh qua thiết bị thực tế ảo hiện lên trước mặt tất cả mọi người.
"Chứng kiến trận chiến thế kỷ này, ta chỉ muốn nói: Các chiến sĩ Tinh Liên, từng người một đều là bảo vật của nhân loại. Họ không chỉ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ chiến đấu lần này, mà còn bảo vệ được những tinh thần lực giả quý giá. Ta, thay mặt toàn thể nhân loại, cảm thấy vô cùng tự hào về các chiến sĩ."
Hai mươi triệu tinh thần lực giả, trong đó mười triệu người bị thương nhẹ, bốn triệu người trọng thương, chỉ có một triệu người tử vong. So với sự hy sinh thảm khốc của các chiến sĩ, thương vong của tinh thần lực giả gần như có thể bỏ qua không tính. Bởi vì, trong suốt trận chiến, các chiến sĩ ấy đã dùng thân thể bằng máu thịt để che chắn cho họ, cho đến hơi thở cuối cùng cũng tuyệt đối không để họ bị vũ trụ trùng làm tổn thương dù chỉ một chút.
Trong số những tinh thần lực giả ấy, có gần hai mươi ngàn người là người sống sót từ tinh cầu Hắc Ám, mười ngàn người là thể nghiệm nhân được cứu ra từ viện nghiên cứu, số còn lại đều là cư dân Emir từng bị vứt bỏ. Họ có hận không? Có hận loài người không? Có, vô cùng hận. Nếu không phải vì Lê Hân đứng ra dẫn đầu tham chiến, bọn họ vốn sẽ không bước chân lên chiến trường. Chỉ là sức ảnh hưởng từ lời kêu gọi của cậu quá mạnh mẽ, người hâm mộ cậu đều đã theo bước cậu mà ra trận.
Hiện tại còn hận không? Vẫn hận, nhưng lý do lại chính là vì quá yêu thương đất nước này, yêu đến mức còn hơn bất kỳ ai, mới sinh ra nỗi hận vì tình yêu ấy. Nhưng so với hận, tình yêu ấy lại sâu nặng hơn. Trên chiến trường, hết lần này đến lần khác, chiến sĩ của Tinh Liên đã hy sinh thân mình để bảo vệ họ, dựng lên tấm chắn kiên cố giúp họ sống sót.
Dù là hận hay yêu, sau khi trải qua trận chiến này rồi, tất cả đều trở nên không quan trọng nữa. Từ giây phút này trở đi, sinh mạng của họ không còn thuộc về riêng họ, mà là do sự hy sinh của các chiến sĩ ấy đổi lấy. Họ sống sót, là nhờ những hy sinh ấy nâng đỡ. Vì vậy họ bắt buộc phải kế thừa di nguyện của những người đã ngã xuống, kiên định không lùi bước, tiếp tục chiến đấu vì sự phồn vinh của nhân loại. Đó là trách nhiệm họ mang theo, cũng là ý nghĩa tồn tại của họ từ nay về sau.
Talaris khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vì những cuộc thi tàn nhẫn của Đế quốc cũ, những tinh thần lực giả kia từng chán ghét loài người, nếu không phải do Lê Hân kêu gọi họ, trận chiến này chắc chắn đã thất bại không còn gì nghi ngờ. Nhưng hiện tại thì khác, chiến tranh đã trao cho họ sứ mệnh, đồng đội đã trao cho họ linh hồn. Từ hôm nay trở đi, những tinh thần lực giả này sẽ thật sự buông bỏ hận thù, hòa nhập vào thế giới loài người, từng chút một, từng bức tường ngăn cách sẽ biến mất, và nhân loại sẽ thực sự bước vào tiến hóa.
Sau khi ổn định tinh thần binh lính, những người còn có thể di chuyển lập tức bắt đầu quét dọn chiến trường, đưa các chiến sĩ bị thương trở lại căn cứ điều trị. Một phần lực lượng còn lại được tách ra để đi tìm tung tích của Nghiêm Sí, Lê Hân và Phong Liệt Vân. Mặc dù ai cũng biết rằng ba người họ dữ nhiều lành ít, nhưng vẫn ôm lấy chút hy vọng cuối cùng để tìm kiếm.
Thế nhưng, tại khu vực trung tâm nơi Lê Chiến từng đứng chiến đấu, lại không còn gì cả. Không có vũ trụ trùng, không có dấu tích chiến đấu, không có thi thể mẫu trùng, thậm chí ngay cả bóng dáng của ba người ấy cũng không thấy.
Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc phải là một trận chiến khủng khiếp đến mức nào mới có thể khiến mọi dấu vết cùng lúc biến mất, ngay cả mẫu trùng khổng lồ cũng không để lại gì?
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến Nghiêm Sí – người mang dị năng hỏa hệ cấp SSS, đủ sức thiêu hủy nửa tinh cầu. Chỉ có loại sức mạnh ấy, mới có thể trong vòng mười mấy giờ thiêu rụi hoàn toàn tàn tích của mẫu trùng, và cũng đủ sức hủy diệt hoàn toàn thi thể bản thân. Có thể tưởng tượng, trận chiến cuối cùng ấy, ba người họ đã đồng quy vu tận cùng mẫu trùng. Sau khi mẫu trùng chết, không còn gì có thể dập tắt ngọn lửa của Nghiêm Sí. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội ấy đã thiêu sạch mọi dấu vết.
Trận chiến diễn ra ở nơi này, còn tàn khốc và kinh hoàng hơn cả chiến trường chính của bọn họ. Khi nghĩ đến Lê Hân và Nghiêm Sí, nghĩ đến nguyên soái Lê Chiến từng kiên cường đến cùng, một vài chiến sĩ giàu cảm xúc không kìm được mà rơi nước mắt. Và chính vào khoảnh khắc đó, họ nghe được một âm thanh.
Âm thanh mờ ảo, du dương vô cùng, so với bất kỳ âm thanh nào khác đều thanh thoát, mỹ lệ, thấm sâu vào tận tâm khảm. Như thể tất cả cảm xúc, giác ngộ, sinh mệnh và linh hồn đều được truyền tải trọn vẹn vào nốt cao trong khúc nhạc ấy, khiến trái tim ai nấy đều rung động hơn bao giờ hết.
Thanh âm ấy chạm thẳng vào tận đáy lòng, khiến đội chi viện vừa đến không kìm được mà toàn bộ bật khóc. Không phải chỉ vì những người đã ngã xuống nơi này, mà còn vì toàn bộ trận chiến ấy. Hai chữ "anh hùng" — nặng nề biết bao... Có ai biết sau vinh quang tối thượng kia là bao nhiêu máu và nước mắt, thống khổ và sự giác ngộ? Đó là một tia hy vọng giành lại từ tận cùng của tuyệt vọng, là bài ca của linh hồn, là hai chữ mà cho dù có bao nhiêu ngưỡng vọng cũng khó gánh nổi.
Anh hùng — từ trước đến nay chưa từng cần đến vinh quang. Điều họ mong cầu, chẳng qua chỉ là hòa bình — hai chữ đẹp đẽ nhất thế gian này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là giọng của Lê Hân. Có chiến sĩ mở quang não ghi âm lại, nhưng không thể ghi được bất kỳ âm thanh nào. Bởi vì đó không phải là âm thanh, mà là tiếng gọi xuyên thấu linh hồn.
Bọn họ trở về căn cứ, báo cáo lại sự việc. May mà còn có những chiến sĩ và tinh thần lực giả sống sót, sau khi hồi phục liền xin đi tìm ba người Lê Hân. Cũng tại chính địa điểm đó, bọn họ nghe thấy tiếng gọi ấy. Không chỉ có họ — Nghiêm Lẫm, Talaris, cùng cả Phil, người vẫn luôn phụ trách hậu cần ở tuyến sau, tất cả đều nghe thấy, tất cả đều khóc ướt đẫm gương mặt.
Dù là chiến sĩ cứng rắn đến đâu cũng không thể chống lại tiếng gọi của linh hồn ấy, bởi chính vì là chiến sĩ, nên họ mới càng không thể kháng cự thanh âm cộng hưởng trong tim người.
Khi các chính khách của Tinh Liên và các nhà nghiên cứu nghe nói về việc này, họ cũng đến địa điểm đó, nhưng lại không hề nghe thấy âm thanh ấy. Tuy nhiên, các chiến sĩ thì không thể nào đồng loạt nói dối, cũng không thể đồng loạt ảo giác. Có người tỏ ý nghi ngờ, Talaris chỉ nhẹ nhàng đáp: "Ta cũng nghe thấy. Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ cả Tổng thống Tinh Liên là người thường xuyên xuất hiện ảo giác sao?"
Nghi ngờ về âm thanh ấy tan biến, nhưng một câu hỏi khác lại xuất hiện: vì sao chỉ những người từng trải qua trận chiến ấy mới có thể nghe thấy? Vì sao những người khác thì không?
Câu trả lời, tất cả chiến sĩ may mắn còn sống sót đều hiểu rõ. Chỉ là nếu nói ra, sẽ chẳng ai tin.
Bởi vì, đó là linh hồn của tất cả chúng ta — những người từng chiến đấu vì quốc gia này — cùng hòa vào làm một. Đó là tiếng vọng của linh hồn chúng ta, là tiếng gọi ấy đánh thức những anh linh còn vương lại trên chiến trường. Nếu chưa từng trải qua trận chiến đó, chưa từng ôm lấy sự giác ngộ phải chết, thì không thể nào nghe được tiếng gọi của tâm linh.
Khoảng hơn mười năm sau, khi bốn Quân đoàn của Tinh Liên được bổ sung tân binh, việc đầu tiên trong ngày đầu nhập ngũ là đưa họ đến nơi năm xưa từng diễn ra trận chiến, để nghe các cựu binh kể lại câu chuyện năm ấy.
Sau khi nghe xong, có tân binh bật khóc. Họ nói, họ đã nghe được âm thanh tự nhiên đẹp đẽ nhất thế giới này. Không gì mỹ diệu hơn thanh âm đó. Linh hồn họ không thể kháng cự, nước mắt tuôn rơi không thể ngăn lại. Những tân binh còn lại cười nhạo họ, bảo rằng họ ẻo lả, yếu đuối như nước. Nhưng rồi họ lại phát hiện: những cựu binh dẫn họ đến kia cũng đang nghiêm trang, yên lặng lắng nghe, khóe mắt lặng lẽ rơi lệ.
Chỉ có những chiến sĩ chân chính, từng tuyệt vọng như nhau, mới có thể cộng hưởng, mới có thể nghe được "tiếng vọng của linh hồn".
Sau khi trở lại căn cứ, các tân binh lần lượt bị một nữ nhân — một dị năng giả hệ thủy, Nguyên soái Quân đoàn số Bốn — Thẩm Uyển Như, hung hăng dạy dỗ một trận:
"Ai dám nói hệ thủy là ẻo lả vô dụng, bước ra đây, đánh một trận với bà đây xem sao!"
Từ đó về sau, suốt một thời gian dài, cụm từ "ẻo lả – yếu mềm như nước" trong quân đội trở thành cách hình dung để khen một người là hán tử chân chính, là người đàn ông thực thụ. Không mang ý xấu gì cả, thật sự là khen đấy, nhìn thẳng vào đôi mắt thuần khiết của chúng tôi đây này (⊙_⊙).
Thẩm Uyển Như – vị Nguyên soái hán tử của Tinh Liên – đến tuổi tám mươi vẫn chưa gả đi. Liệu một người hán tử như cô còn có thể lấy chồng không?
Đó... có lẽ là một câu đố khó giải.
Tinh Liên từng có một người phụ nữ cả đời không kết hôn, mà chính tuổi tác của nàng cũng không chênh lệch nhiều so với Thẩm Uyển Như. Nàng là một nhân vật huyền thoại — từ hoàng đế cuối cùng của đế quốc, trở thành tổng thống đầu tiên của Tinh Liên. Một nữ nhân vốn là hoàng đế, lại chính tay khởi xướng cuộc cải cách, tự tay lật đổ chính mình.
Chức vị tổng thống Tinh Liên có nhiệm kỳ tám năm, do con người hiện tại có tuổi thọ dài, chỉ cần tổng thống đủ năng lực, có thể tái đắc cử tám năm một lần. Đương nhiên, nếu là kẻ bất tài, Hội nghị có quyền bãi nhiệm. Mà Talaris ước chừng đã làm tổng thống bốn nhiệm kỳ — trong thời gian tại vị, mối đe dọa lớn nhất của nhân loại là vũ trụ trùng bị tiêu diệt hoàn toàn, vô số tinh thần lực giả xuất hiện, Tinh Liên đạt tới một thời kỳ phồn vinh rực rỡ. Những tổng thống sau đó, không ai tái cử quá nhiều nhiệm kỳ như vậy. Đó chính là sức hút của Talaris.
Thế nhưng, dù năng lực mạnh đến đâu, nàng vẫn không kết hôn. Sau khi kết thúc nhiệm kỳ thứ tư, nàng lui về chuyên tâm làm công tác từ thiện, trở thành một nhà từ thiện nổi tiếng. Tuổi thọ của Talaris ngắn hơn người thường, sau trăm tuổi đã bắt đầu già yếu, đến năm 130 tuổi thì qua đời. Di sản của nàng được quyên góp toàn bộ, ngay cả vật dụng cá nhân cũng bị đem bán đấu giá để lấy tiền làm từ thiện. Chỉ có một di vật cuối cùng được nhà đấu giá trao cho viện bảo tàng Tinh Liên — đó là một bộ hài cốt cơ giáp vẫn luôn được đặt trong phòng ngủ của Talaris. Đây từng là cơ giáp Song Tinh mạnh nhất đế quốc, được thiết kế dành riêng hai dị năng giả cấp song S điều khiển đồng thời.
Đó là hoài niệm vĩnh viễn không thể quên của Talaris về Song Tinh. Một trong hai người đã ngã xuống chiến trường giữa các tinh cầu, mãi mãi ở trên bầu trời, chờ đợi chị gái của mình.
Nếu nói đến huyền thoại vĩ đại nhất, thì đó chính là Lê Hân. Cậu đã mở ra một thời đại mới. Lê Hân có quá nhiều người hâm mộ, mà sau khi cậu qua đời, nhờ vào danh hiệu "Âm thanh kêu gọi linh hồng" mà được sùng bái đến độ gần như đáng sợ. Dù là ai, cho dù là Phó Tổng thống (ngay cả Tổng thống Talaris cũng là fan trung thành đến mức mù quáng của Lê Hân), chỉ cần nói một câu bất lợi về Lê Hân, chắc chắn sẽ bị người hâm mộ ép đến mức phải từ chức.
May mà Lê Hân bây giờ đã là một người chết, nếu không thì e rằng cậu không thể sống yên trong Tinh Liên — bởi vì người theo đuổi cậu quá nhiều, loại fan đến mức quỳ li3m gót giày, áp lực thật sự quá lớn.
Fan của Lê Hân đều điên cuồng yêu thích âm nhạc cổ điển. Họ nghe đi nghe lại những đ ĩa nhạc mà cậu để lại, nghe đến mức thuộc lòng mà vẫn không thấy chán. Họ phát cuồng vì muốn bắt chước Lê Hân, đi tra cứu các nhạc cụ thời địa cầu cổ, tự học chơi, hy vọng có thể diễn tấu những bản nhạc Lê Hân từng đàn. Họ đã mở ra một thời kỳ đỉnh cao của âm nhạc cổ điển.
Chỉ có hai bản nhạc — 《Hoa Tư Dẫn》 và 《Bát Cực Du》 — là những bản đã từng thay đổi vận mệnh của nhân loại. Ngàn năm trôi qua vẫn chưa ai có thể diễn tấu lại được. Nếu một ngày nào đó, xuất hiện một thiên tài có thể chơi được hai bản này, thì người đó chắc chắn sẽ trở thành đại diện cho thời đại mới, gánh vác sứ mệnh và trách nhiệm vĩ đại. Dù người đó chỉ là một kẻ yếu đuối làm bằng carbon, thì cuối cùng cũng sẽ trở thành người cứu rỗi nhân loại.
Ít nhất thì Lê Hân vẫn luôn tin như vậy.
Cậu ngồi trong biệt thự Emir, đọc được tin tức về mình trên mạng, khẽ nhếch khóe miệng, đóng quang não lại, rồi ngả đầu tựa vào lòng A Mộc vẫn luôn ngồi cạnh cậu:
"Trên mạng nói quá lên rồi. Nào là tinh lọc linh hồn nhân loại, nào là một thiên tài kinh tài tuyệt diễm, nào là nhất định có vô số người yêu thích cậu ấy, nói rằng Nghiêm Sí nhất định phải bị thiên thạch đập vào đầu chết đi rồi mới được Lê Hân đồng ý cưới ảnh, mới có thể thích ảnh... Không được không được, em không xem mấy fanfic ghép đôi couple nữa đâu, trên mạng toàn là tin tức tào lao."
Lê Nghiêm A Mộc khẽ nhếch môi — đã 20 năm rồi, mới chịu nói là không xem tin tức ghép cp nữa, Lê Hân, em có phải quá nhỏ mọn rồi không?
Nhìn cái đầu nhỏ của Lê Hân đang tựa trong ngực mình, Nghiêm Sí mềm lòng đến như nước, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên xoáy tóc cậu. Nhỏ mọn cỡ nào anh cũng thích, tất cả đều thích, ngay cả gương mặt sau khi bị chỉnh dung còn có tàn nhang, anh cũng thích.
Có thể gặp được người này, là may mắn cả đời của Nghiêm Sí. Có thể không bị thiên thạch rơi trúng đầu, nhưng cậu thật sự khiến người choáng váng, chỉ là may mắn hóa ngốc, người ngốc thì mới có phúc, không ngốc thì làm sao anh có thể trở thành bạn đời của người tốt đẹp nhất thế giới này.
Cậu từ trên giường bò dậy, giống như hai mươi năm qua mỗi ngày đều như nhau, rửa mặt, mặc quần áo, rồi nắm lấy tay Nghiêm Sí nói: "Hôm nay là ngày giỗ."
Là ngày tưởng niệm Tinh Liên, là ngày đại quyết chiến năm đó bắt đầu, cũng là ngày giỗ các liệt sĩ hy sinh trong chiến tranh, là ngày giỗ Phong Liệt Vân.
Mỗi năm chỉ có đúng ngày này, cậu sẽ cải trang một lần, cùng Nghiêm Sí đến mộ phần thăm hỏi hai người: Phong Liệt Vân và Lê Chiến, hai đồng đội không còn thân xác trên đời. Hai người này vì sự tồn vong của nhân loại đã hiến dâng rất lớn, dưới gốc cây có khắc tên họ, chôn dưới tán cây, chỉ còn lại bộ quần áo họ từng mặc lúc sinh thời.
Cùng đến với họ còn có Phil, cậu tưới nước, bón phân, tặng hoa cho mộ Phong Liệt Vân, yên lặng chúc phúc cho y. Nếu có kiếp sau, không cầu y giàu sang quyền lực, không cầu y thành anh hùng, chỉ mong y được sinh ra trong một gia đình ấm áp, có được chân tình thân thiết, hữu nghị, tình yêu, cả đời thuận lợi.
"Ta không thể đáp lại anh bằng tình yêu, nhưng ta sẽ dùng cả đời để nhớ tới, bạn bè của ta, huynh đệ của ta, chiến hữu của ta."
Phong Liệt Vân, một cái tên vừa trẻ trâu hoặc vừa mang phong thái kiêu ngạo trời ban, nghe có phần buồn cười, nhưng suốt đời y thật sự là người khiến người ta kinh sợ. Ai đã gặp y rồi, không còn ai nghĩ tên Phong Liệt Vân kia là buồn cười nữa.
Lê Chiến, một người sinh ra vì chiến tranh, cuối cùng cũng như nguyện ý mà chết trong chiến tranh. Sau khi hắn chết, Lê Viêm trong tù từng nhiều lần cố gắng tự sát, cậu không muốn nhìn thấy gã, cũng không muốn quản sống chết của gã, cuối cùng là Tô Nguyệt Nhu đi thăm gã.
Nữ nhân có hận ý là mạnh nhất, cô biết rõ bi kịch cả đời của mình đều do Lê Viêm gây ra, người cô từng yêu cũng chết dưới tay gã. Cô cho rằng Lý Lâm chỉ là một trong vô số nam nhân yếu đuối, nhưng hắn vẫn là người mà Tô Nguyệt Nhu nguyện vì hắn sinh con đẻ cái, tuổi trẻ của cô, từng một lần rung động trước hắn.
Tô Nguyệt Nhu đến thăm Lê Viêm, nhẹ nhàng nói: "Lê Hân đã chết, Nghiêm Sí cũng đã chết, trận chiến đó đã chết quá nhiều người, Lê Chiến chỉ là một hạt nhỏ bé trong đó. Mọi người đều biết hắn là kẻ lập công chuộc tội, mộ phần hắn dưới gốc cây gần như chẳng có kỷ niệm gì. Năm tháng trôi qua, mọi người sẽ quên đi chuyện đó, quên mất Lê Chiến. Lý Lâm chồng ta, hắn yếu đuối, nhát gan, thích bắt nạt kẻ yếu để khẳng định sự tồn tại của mình, nhưng khi ta rời đi, hắn mang theo Lý Hâm, chưa từng tái hôn, vẫn còn yêu ta. Cho nên về sau, ta sẽ luôn tưởng nhớ Lý Hâm và Lý Lâm, họ dù đã chết, vẫn sống trong lòng ta.
Nhưng liệu có ai ở đây còn nhớ rõ Lê Chiến?"
Nói xong, Tô Nguyệt Nhu cười lạnh rồi rời đi, còn Lê Viêm cũng thôi không cố tự sát nữa. Đúng vậy, trừ gã ra, còn ai nhớ rõ đã từng gọi Lê Chiến là anh hùng, còn ai giữ hắn sống trong lòng mình?
Nỗi thống khổ, sự vật lộn, tồn tại đầy gian nan, không gặp được người quan trọng vẫn muốn sống. Bởi vì gã chính là minh chứng cho sự sống từng tồn tại của Lê Chiến, gã chết đi, Lê Chiến với thế giới này mới thực sự biến mất.
Vì hắn, dù cuộc sống là một nỗi thống khổ vô cùng, cũng muốn từ bỏ cái chết nhẹ nhàng, nguyện sống một cuộc đời vĩnh viễn, lâu dài, đầy thống khổ, tưởng nhớ, cô đơn, tuyệt vọng.
Đó là sự trả thù của Tô Nguyệt Nhu đối với Lê Viêm, gã không cần chết, gã không có quyền được chết.
Khi thăm hỏi xong Nghiêm Sí và Phong Liệt Vân, Phil lại một lần nữa dùng buôn lậu hạm nhanh như chớp đưa cậu và Nghiêm Sí trở về. Nghiêm Sí hỏi: "Tại sao chỉ có chiến sĩ mới nghe được âm thanh cá heo ngày đó của em?"
Cậu suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Bởi vì lúc đó giác ngộ của em bị các anh đẩy lên một tầm cao, chỉ có những linh hồn nào hợp nhất với giác ngộ ấy, hiểu được tâm ý của em, mới có thể nghe được."
20 năm trước, vào ngày hôm ấy, cậu ôm lấy Nghiêm Sí, tuyệt vọng rồi lại tràn đầy hy vọng, linh hồn tiêu hao quá mức phát ra âm thanh cá heo biển, cậu ôm lấy A Mộc lúc ấy đang thoi thóp thở, lăn đến đống lửa giữa, quyết tâm dấn thân vào cái chết.
Chính là trong âm thanh cá heo biển ấy nhớ tới đồng thời, trước mặt cậu hiện ra một hàng chữ —
【 Hệ thống: Theo thống kê, ký chủ hiện tại có 91 tỷ 300 triệu fans, 200 triệu antifans, tổng fans ròng đạt 9 tỷ 110 triệu, tổng hoa tươi đạt 900 triệu, đủ tư cách thăng cấp, tinh thần lực được tăng lên đến cấp mười. Xét thấy ký chủ hiện tại đang trong trạng thái nguy hiểm, tinh thần giác ngộ đã đạt đến cấp mười, hệ thống trả giá sở hữu một lần bảo mệnh khen thưởng toàn bộ quét sạch đại giới để ký chủ thăng cấp. 】
【 chúc mừng ký chủ thăng cấp, khen thưởng không có, thành tựu giá trị quét sạch, tinh thần lực thăng lên cấp mười, dị năng cấp bậc SSS, sức chiến đấu đạt cấp SS. 】
【 ký chủ đang đứng trong trạng thái nguy hiểm trung cấp, qua phân tích cho thấy, sử dụng tinh thần lực tiêu diệt địch quân sẽ bị đốt cháy bởi bụi vũ trụ. Để bảo hộ ký chủ an toàn, hiện tại còn thừa hai lần hình thức tự cứu (lần này khen thưởng quét sạch không có hình thức tự cứu) được xác nhập thành một lần hình thức bảo mệnh, tự động mở ra, bảo vệ sinh mệnh ký chủ an toàn. 】
Cậu không có thời gian quản tại sao hệ thống lại trở về, tiếp tục dùng tinh thần lực công kích mẫu trùng. Tinh thần lực của cậu đã lên đến cấp mười, lúc này hoàn toàn áp đảo, kéo dài hơi thở tàn của mẫu trùng, trực tiếp phá hủy tinh thần nó, khiến não mẫu trùng tử vong.
Mẫu trùng chết đi, cậu ôm chặt A Mộc, hy vọng hình thức tự cứu có thể cứu cả A Mộc. Mà không biết rằng, sự quan tâm của hệ thống mới là nguyên nhân khác, ước nguyện thật sự được thực hiện, hệ thống lần này phá lệ bố trí ra một tầng không gian cách ly, bảo vệ hai người trong đó.
Hơi thở thoi thóp của cậu cùng A Mộc đang hôn mê, ở trong không gian ấy, nhìn thấy mẫu trùng vì tử vong mà tắt ngọn lửa của Nghiêm Sí, hoàn toàn hóa thành tro tàn.
Cậu thở dài thật dài, ôm A Mộc rồi ngã xuống. Lần nữa tỉnh lại, cậu nằm trong phòng khám dởm Black, người chăm sóc họ chính là Phil.
Là Phil mang họ về sao? Không phải vậy, khi xác định hai người chết, Phil đang chiến trường nghe thấy tiếng linh hồn động tĩnh, trở lại biệt thự Emir, tìm hacker mở cửa phòng, muốn ở đây hồi tưởng họ.
Ai ngờ vừa vào cửa, đã thấy hai người đầy thương tích chồng chất nằm trên mặt đất, chỉ còn lại một hơi thở.
Phil lập tức đưa hai người đến phòng khám dởm của Black, chuyện này chỉ có hắn và Black rõ. Cậu với Nghiêm Sí ước chừng được trị liệu hơn nửa tháng mới tỉnh lại, lúc Phil vội vàng đến đỏ mắt, Black gần như bị hắn bóp chết.
Cuối cùng, họ vẫn tỉnh lại. Họ cũng mệt mỏi, trách nhiệm giải trừ nguy cơ cho nhân loại, muốn trở về cuộc sống bình tĩnh. Họ tin người chết cứ thế bị giấu đi, chỉ có Phil, Black và cha mẹ Nghiêm Sí biết họ còn sống.
Hiện tại Đại sư âm nhạc cùng Nghiêm thượng tướng, chỉ là hai người bình thường ở Emir, trong sự chứng kiến của ba vị thân hữu, không có thiết bị đầu cuối cá nhân nên không thể đăng ký kết hôn (do đã chết một lần).
Hồi ức dừng lại ở đây, cậu nắm lấy tay A Mộc, A Mộc không buông ra, cùng cậu điều khiển chiến hạm hướng về Emir, vẫn luôn nắm tay nhau, cùng nhau đầu bạc răng long.
【 hệ thống: Một vấn đề nữa, Đại sư nghĩa là gì? 】
Nghe nói hình thức tự cứu chỉ bảo vệ được một mạng người, không thể di động, hệ thống vì cứu hai người bọn họ, đã hy sinh sử dụng lực lượng vị diện cao của chính mình, do đó hiện cũng không thể trở về, nên mỗi ngày đều bày trò thử thách giày vò cậu.
Rất phiền, nhưng cũng náo nhiệt.
Đại sư à, cậu ngẫm nghĩ rồi trả lời: là người đạt được thành tựu trong một lĩnh vực nào đó, được mọi người công nhận và kính trọng.
【 Hệ thống: Bổ sung, dù là lĩnh vực khác cũng sẽ được mọi người biết đến, lưu truyền thiên cổ. 】
【 hệ thống: Chúc mừng ký chủ trở thành âm nhạc đại sư, hệ thống thí nghiệm thành công ~\\(≧▽≦)/~】
Cậu: "......" Chơi 20 năm còn chưa đủ, hệ thống mi ra đây nói chuyện nhân sinh lần hai với ta!
--------- Hoàn chính văn ---------