Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư

Chương 33

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng không phải ai cũng có thể ăn thịt khủng long, ít nhất dạ dày trống rỗng trong suốt ba tháng của Lê Hân tạm thời không thể chịu đựng được loại thịt còn dai hơn thịt bò kia của Amphi long. Cảm giác tội lỗi không thể giải thích đã cứu dạ dày hắn, Lê Hân chỉ ăn một ít cháo rau dại nguyên thủy tinh, trấn an  dạ dày yếu ớt.

Một đêm ngủ tương đối không an ổn trong phòng cho khách của thụ ốc, hiệu quả cách âm của cây cối nguyên sinh thái tương đương với không có, toàn bộ quá trình Giả Lệ Nhĩ đem Áo Lạc Tư làm thành tương đêm qua Lê Hân đều nghe rõ, hắn không cảm thấy hương diễm khi nghe chân giường, ngược lại cảm thấy, Áo Lạc Tư thật không dễ dàng nha →_→

Ngoại trừ âm thanh kia, còn có côn trùng. Sống trong cây nguyên sinh thái, sao có thể không có sâu. Cho dù lúc ngủ bọ cánh cứng liền bò lên người, thì cái thứ này cũng không cắn người a. Quan trọng là muỗi a muỗi, phải nói máu cacbon vô cùng ngon miệng với bọn chúng, quan trọng không phải một mà là tới một đám a! Đầu tiêm như hình mõm nhọn kia, khiến Lê Hân thống khổ vạn phần, mỗi lần bị muỗi đâm một cái, lượng máu bị hút đi còn nhiều hơn rút máu xét nghiệm, sau khi uy mấy lần muỗi chích, đầu Lê Hân đã bắt đầu choáng váng vì thiếu máu.

Nửa đêm trước nghe chân giường, nửa đêm sau bị trùng cắn, sáng ngày hôm sau, hai mắt Lê Hân đều đã biến thành mắt nhang muỗi, choáng váng, sắc mặt trắng bệch, rất rõ ràng là trạng thái thiếu máu.

Không phải hắn không muốn giết chết đám muỗi  không có mắt kia, mà là sức chiến đấu của quân địch quá mạnh, kia có chỗ nào giống muỗi a, mà là một đám máy bay chiến đấu loại nhỏ, tốc độ phi hành tuyệt đối vượt qua 80 km/h. Cũng đúng, tinh cầu mà tốc độ chạy của một con khủng long cũng có thể vượt qua 100 km/h, nếu sức chiến đấu của muỗi không mạnh một chút, đã sớm vì đói chết mà diệt sạch.

Cũng may khôi phục tề vẫn dùng được với Lê Hân, hơn nữa hắn còn có cửa hàng hệ thống vạn năng mua cao tiêu sưng giảm đau, sau khi bôi lên, mấy dấu sưng này dù có lớn bao thì tất cả cũng xẹp xuống, một thân mát lạnh làm Lê Hân thở phào nhẹ nhõm.

Một đêm trôi qua, Giả Lệ Nhĩ thần thanh khí sảng đi về phía Lê Hân chào hỏi, Áo Lạc Tư mềm chân đi theo đằng sau. Cảnh tượng này quá mức thần kỳ, khiến Lê Hân không khỏi bắt đầu tự hỏi, vì cái gì muội tử A- có thể làm nhũng chân hán tử cấp A, thế giới tương lai cư nhiên có môn công pháp thải dương bổ âm này?

Chuyện cua đồng giữa vợ chồng không phải chuyện Lê Hân nên hỏi, hắn an tĩnh mà tiếp tục uống cháo rau dại, sắc mặt trắng bệch. Dưới sự quan tâm thần tượng, Giả Lệ Nhĩ liếc một cái liền nhìn ra Lê Hân không khoẻ, vội vàng sờ đầu hắn, xong rồi, phát sốt!

Muỗi có độc tố, làm thế nào để tiêu sưng và giảm đau, Lê Hân đây là bị trúng độc a!

Giả Lệ Nhĩ hỏi xong mới biết được Lê Hân cư nhiên bị muỗi đốt cho trúng độc, lập tức tâm tắc tắc. Trước khi đến nguyên thủy tinh boss đã liên tục nhấn mạnh, Lê Hân là tiểu gia hỏa yếu ớt, nhất định phải hảo hảo bảo vệ, vấn đề cần phải toàn diện, nếu không  chú ý một chút sẽ có khả năng đem người dưỡng chết. Lúc ấy Giả Lệ Nhĩ còn khịt mũi xem thường, Lê Hân dù sao cũng là thiếu niên, sao có thể như tờ giấy thọc một cái liền rách chứ. Ai ngờ Lê Hân đúng là không giống giấy, hắn so với giấy còn mỏng manh hơn a! Giấy ở thế giới tương lai đều  được làm bằng sợi phân tử cao, có thể bảo quản hơn ngàn năm không bị mục, ngâm trong nước vài thập niên mà không bị trôi chữ, trang giấy bền chắc thế kia, hắc hắc, khẳng định muỗi đâm không thủng.

Mà Lê Hân thiếu chút nữa đã bị xuyên thủng ……

Cũng may trước đây Phil đánh thiên hạ hai người cũng thường xuyên tới nguyên thủy tinh liều mạng, đối với môi trường gần đây tương đối am hiểu. Áo Lạc Tư không nói hai lời liền chạy ra ngoài, trong chốc lát mang về một loại cỏ, nấu thành canh đưa cho Lê Hân uống. Loại cỏ này vô cùng có hiệu quả thanh trừ độc tố do muỗi đốt, chỉ là mọi người đều thường thoa ngoài da, chưa có người nghiêm trọng đến mức uống thành thuốc.

Uống xong thảo dược Lê Hân rốt cuộc cũng hạ sốt một chút, hai vợ chồng mồ hôi đầy đầu ngồi bệch dưới đất, so với đánh một trận ác liệt còn mệt hơn.

Thân thể thoải mái một chút, cuối cùng Lê Hân nặng nề thiếp đi, hai vợ chồng liếc nhau, Áo Lạc Tư ở lại chiếu cố Lê Hân, Giả Lệ Nhĩ khiêng khoang ngủ đi bổ sung năng lượng.

Tiểu thân thể này của Lê Hân, buổi tối vẫn là ngủ trong khoang ngủ tương đối an toàn hơn, bằng không sẽ thật sự chết người!

Sau khi giải sạch độc tố, lại ngủ một ngày, Lê Hân  tỉnh dậy trong trạng thái tốt hơn, ăn xong cơm chiều liền hỏi Giả Lệ Nhĩ và Áo Lạc Tư hắn có thể đến quán bar hát hay không. Phu thê vốn vỗ ngực bảo đảm lúc này trở nên do dự, bộ dáng Lê Hân yếu ớt như vậy, đến quán bar sẽ không bị người chen chết đi?

Hai vợ chồng đồng thời nhớ tới lần đầu gặp mặt, dáng vẻ A Mộc gắt gao che chở Lê Hân không cho người chạm vào, vốn dĩ lúc ấy còn cảm thấy A Mộc người này đúng là quá mức bài ngoại, Lê Hân thật là không có mắt. Hiện giờ sự thật như sắt nói cho bọn họ, nếu như không có A Mộc, nói không chừng thời điểm lần đầu gặp mặt Lê Hân đã bị bọn họ không cẩn thận bóp chết o(╯□╰)o

Tuy rằng rất lo lắng, nhưng dù sao bọn họ cũng là  fans của Lê Hân, fans thì làm sao không hy vọng có càng nhiều người thích thần tượng mình, càng nhiều người nghe thần tượng mình hát chứ? Vì thế hai người dứt khoát một cái, bất quá chỉ là tuần trăng mật (dù sao cũng đã qua 3 tháng), khoảng thời gian này bọn họ sẽ làm vệ sĩ theo người Lê Hân, nếu không khách trong quán bar quá phấn khích, nói không chừng một bình rượu cũng có thể đập chết Lê Hân, phải luôn luôn chú ý a!

Tìm ra phi thuyền vẫn luôn vứt trong bụi cỏ 3 tháng, đem Lê Hân hảo hảo bảo hộ ngồi phía sau, Áo Lạc Tư lái xe, Giả Lệ Nhĩ nghiêm túc làm bảo tiêu ngồi  bên cạnh Lê Hân. Lê Hân yên lặng nhìn muội tử bảo hộ bên người mình, nhớ năm đó hắn vẫn luôn luyện tập thể hình, thân thể cũng không tệ lắm, ngày thường ở đoàn phim cũng giúp đỡ mấy cô gái xách bao khiêng rương. Bây giờ càng không xong, có thể nhấc nổi vật phẩm 800 cân, được rồi, hiện tại không thể, trọng lực nguyên thủy tinh gấp ba lần Emir, hắn chỉ có thể khiêng nổi vật phẩm hơn 260 cân, như vậy cũng đã rất nặng, rất nhiều tiểu nam sinh lớn lên như bút chì ở thế kỷ 21 khiêng không nổi a! Sức lực lấy làm tự hào như thế, ở thế giới tinh tế cư nhiên phải lưu lạc đến mức cần em gái bảo hộ, Lê Hân thật sự hảo muốn khóc.

Bất quá hắn vẫn kiên cường nhịn xuống, Giả Lệ Nhĩ chính là fans của hắn, như thế nào có thể khóc trước mặt fans a, hắn phải luôn dành cho fans nụ cười như hoa a!

Bởi vì bọn họ đến khá trễ, quán bar đã sớm bắt đầu doanh nghiệp, đã có mấy người ngồi. Biết khách trong quán bar nguyên thủy tinh cơ hồ đều là dân bản địa, Lê Hân tò mò nhìn thoáng qua, phát hiện  dân bản địa cũng không có gì khác người Emir. Cũng phải, suy cho cùng đều là người cùng tinh hệ, khác biệt duy nhất chính là khoa học kỹ thuật nơi này lạc hậu một chút, hoàn cảnh nguyên sinh thái một chút, thói quen sinh sống càng thân thiện môi trường một chút mà thôi, có lẽ trình độ giáo dục khác với người đế quốc, nhưng đều là một nhân chủng như nhau.

Người phụ trách quán bar cảng tinh tế, cũng là đại sứ của Fire đóng ở nguyên thủy tinh, một người Châu Á, tóc đen mắt đen, gọi là Kim Thành Quân, lớn lên rất đẹp, chỉ là nhìn có chút khéo đưa đẩy cùng sự cố. Tầm mắt hắn đảo qua ba người Lê Hân, tươi cười chào đón, vừa nói “Chờ các ngươi đã lâu” một bên nhiệt tình muốn kéo tay Lê Hân, bị Áo Lạc Tư nhanh tay lẹ mắt một tát chụp bay.

Kim Thành Quân lần đầu bị đối đãi vô lễ như thế: “……”

Áo Lạc Tư: Thật khẩn trương thật đáng sợ, vạn nhất vừa rồi hắn chạm vào Lê Hân rồi đem xương tay cậu ta lộng cho dập nát thì làm sao bây giờ! Khi ấy còn cảm thấy A Mộc quá không nói lý, hiện tại đặc biệt đặc biệt thấu hiểu y!

So với quán bar ở Emir, quán bar cảng tinh tế đúng là vô cùng lớn, quang chủ thính (sảnh lớn chính) ước chừng mấy ngàn mét vuông, bốn gian nhỏ cũng chiếm trăm mét vuông, không gian sân sau càng là hàng chục ngàn mét vuông. Nguyên thủy tinh thiếu cư dân nhiều dã thú, thiếu công nghiệp nhiều lâm nghiệp, thiếu địa chấn (động đất) nhiều dương quang (ánh mặt trời), không thiếu nhất chính là đất và vật liệu bằng gỗ, muốn xây nhà, tùy tiện khoanh một miếng đất mà xây, đất đều không có người quản, chỉ cần ngươi không sợ bị dã thú ăn mất, thích xây bao nhiêu nhà gỗ thì xây bấy nhiêu.

Cố tình chỉ làm bằng gỗ, cảm giác chính là để cho dã thú tông nát nhà a. Lê Hân đột nhiên toát ra loại ý nghĩ này.

Đừng nhìn người đế quốc kỳ thị nguyên thủy tinh, nhưng bọn họ đều biết thực phẩm nguyên sinh thái của nguyên thủy tinh có nhiều chất dinh dưỡng hơn thực phẩm dinh dưỡng được cơ giới hóa ở tinh cầu trồng trọt. Nhưng bởi vì hải tặc tinh tế và sự kỳ thị của đế quốc đối với nguyên thủy tinh, khiến cho chiến hạm vận tải loại lớn không thể đáp xuống nguyên thủy tinh, vậy nên cho tới nay chỉ một số người có thực lực mới có thể từ chỗ này lấy được thực phẩm nguyên sinh thái. Mà một khi bị người nguyên thủy tinh phát hiện, liền chờ bị hải tặc tinh tế trục xuất về nước đi. Lúc đó bọn hải tặc kia sẽ nghênh ngang quang minh chính đại mà xách kẻ trộm (tất cả tài nguyên ở nguyên thủy tinh đều là tài sản của nguyên thủy tinh, hành vi của Nghiêm Sí và Grant trong mắt bọn họ chính là ăn trộm =_=) đi đòi bồi thường, nói chung không cạo xuống một tầng da kẻ trộm thì sẽ không quay về.

Đủ loại lý do quyết định thực phẩm nguyên sinh thái ở đế quốc có giá cả cao không giảm, thực phẩm nguyên sinh thái còn khó tới tay hơn thực phẩm xanh ở thế kỷ 21.

Phil đúng là xem chuẩn điểm này, hợp tác cùng hải tặc tinh tế, buôn lậu rất nhiều thực phẩm nguyên sinh thái từ nguyên thủy tinh đến đế quốc bán với giá cao, lại buôn lậu thực phẩm dinh dưỡng từ đế quốc đến Emir rồi bán ra giá cao, qua tay hai lần, một vốn bốn lời. Hơn nữa buôn lậu súng ống đạn dược và mấy chuyện vi phạm pháp luật đế quốc khác, hắn không phát ai phát.

Kỳ thật để Lê Hân đến nguyên thủy tinh, Phil căn bản không để bụng hắn kiếm chút tiền ấy, đơn thuần chỉ là muốn bảo vệ đứa nhỏ này mà thôi.

Nhưng trên thực tế, ngay cả khi Phil có thể giao dịch bình thường với người nguyên thủy tinh, thì quan hệ hai bên vẫn rất cứng nhắc, nguyên thủy tinh có tính bài ngoại rất mạnh. Bọn họ mặc kệ ngươi có phải người lưu đày tinh hay không, bọn họ chỉ biết ngươi là người đế quốc, có thiết bị đầu cuối cá nhân chính thống, không như bọn họ bị coi là nhị đẳng nhân. Nếu bản thân bị coi là nhị đẳng nhân, vậy bọn họ cũng  xem người khác thành nhị đẳng nhân, kỳ thật quan hệ giữa người với người đơn giản tựa như tấm gương vậy, ngươi cho người tôn trọng, người trả lại ngươi cái nhìn thẳng; ngươi cho người khinh miệt, người trả lại ngươi khinh bỉ.

Hiệu suất cảng tinh tế ở nguyên thủy tinh cũng không tốt, lúc này mặt trời vừa mới xuống núi, đúng là lúc quán bar hỏa nhiệt, nhưng chỉ có tinh tinh điểm điểm vài người, đều là tới vì rượu Cocktail.

Nhìn thấy ít người như vậy, Lê Hân có chút thất vọng, Giả Lệ Nhĩ cùng Áo Lạc Tư lại thở phào một hơi a. Trời à, nếu như mỗi ngày đều ít người như vậy thì tốt rồi.

Thôi vậy, nếu ít người hắn coi như luyện tập đi, chung quy tập trung vào luyện tập âm nhạc cũng có thể đề cao tinh thần lực.

“Ngươi hảo, ta là Lê Hân.” Lê Hân nhiệt tình mỉm cười với Kim Thành Quân “Bắt đầu từ hôm nay sẽ hát tại quán bar, hy vọng có thể thông qua biện pháp này làm tăng hiệu suất cho quán bar, về sau cần lão bản chiếu cố nhiều hơn.”

Ăn nói vô cùng khách sáo, Kim Thành Quân vừa rồi bị Áo Lạc Tư quăng cái tát mạnh, trong lòng cũng không thoải mái. Nhưng Lê Hân là thiếu niên mới 17 tuổi, nhìn bộ dạng thật mềm lại rất nghe lời, cùng Áo Lạc Tư hoàn toàn là hai loại khác nhau, Kim Thành Quân cũng không tiện phát hỏa về phía Áo Lạc Tư.

Giám đốc công ty con ở bên ngoài công ty liều mạng, nhìn thấy thanh tra viên ở tổng công ty từ trên nhảy xuống gì đó, vốn dĩ đã không vừa mắt, càng đừng nói Áo Lạc Tư tới đây 3 tháng cũng chưa đến tìm Kim Thành Quân, hôm nay đột nhiên nhận được liên lạc, vừa đến đã ‘ra oai phủ đầu’, Kim Thành Quân lại khéo mồm khéo miệng, nhưng sắc mặt cũng không tốt đến vậy a.

“Chuẩn bị một gian phòng riêng, Lê Hân sẽ diễn tấu bên trong phòng riêng, muốn vào phòng phải giao phí.” Giả Lệ Nhĩ nói.

Sắc mặt Kim Thành Quân càng không tốt, đám lính nhảy dù này, không biết hắn ở chỗ này đối phó với đám thổ dân có bao nhiêu gian khổ, mới đến đã muốn làm tiếp đãi đặc biệt? Trời biết nếu thổ dân nghe thấy chính sách thu phí này, có thể hay không cho rằng hắn cố tình gây khó dễ bọn họ. Quán bar này của hắn tuy ít người, nhưng vẫn luôn rất hoà bình, nếu thật sự làm như thế, có lẽ khách nhân sẽ nhiều hơn, bất quá đều là tới để phá phòng a!

“Như vậy không được, Giả Lệ Nhĩ tỷ tỷ.” Lê Hân ôn hòa khuyên nhủ “Ta biết tỷ quan tâm an toàn của ta, mà quy tắc của mọi người ở Emir cũng như vậy, nhưng ở nguyên thủy tinh thì không được. Giả Lệ Nhĩ tỷ tỷ, nếu lần đầu tiên ta vào quán bar của tỷ, liền bá chiếm một gian phòng, còn muốn lấy phí sân bãi, điều gì sẽ xảy ra với khách nhân quán bar của tỷ a?”

Sẽ đem Lê Hân hủy đi, sau đó A Mộc cũng bị kéo xuống. Giả Lệ Nhĩ nhớ tới tình cảnh lần đầu Lê Hân đến, tình hình lúc Áo Lạc Tư tìm tra, liền hiểu ý hắn là gì, thế mà lại lo lắng, vốn dĩ bọn họ đã không phải đến vì tăng hiệu suất quán bar.

“Đừng lo lắng, người ở đây vốn đã ít, đàn tấu trong không gian lớn, tâm trạng cũng tốt hơn.”

Lê Hân dùng ngữ khí ôn hòa thương lượng cùng Kim Thành Quân: “Kim lão bản, ta có thể đàn một số ca khúc sở trường trên sân khấu chứ? Ngươi thích nghe phong cách nào? Dịu dàng, náo nhiệt, thanh nhã, vẫn là triền miên……”

“Cuồng dã!” Kim Thành Quân dứt khoát đánh gãy Lê Hân “Ở nguyên thủy tinh, những cái dịu dàng thanh nhã triền miên đó sẽ có người nghe sao? Tính cách người nơi này phóng khoáng, thích thẳng thắn, yêu thương cây rừng thảo nguyên hoang mạc, vẫn là cuồng dã thích hợp nhất.”

Hắn trên dưới đánh giá Lê Hân một phen, mặc kệ thiếu niên này hòa khí như thế nào, trước mắt hai người kia vẫn phải nghe hắn phân phó. Ba tháng trước hắn cũng nhận được thông tri của lão đại, lần này là phải bảo vệ tốt thiếu niên yếu ớt kia. Vốn nghĩ hai tên lính từ trên xuống không đến chỗ này bọn họ liền bình an vô sự, ai ngờ bọn chúng lại thật sự đến kiếm chuyện, đi vào đây vừa vả mặt vừa yêu cầu nhiều như vậy, không biết đạo lý cường long không áp đầu rắn độc là tuyên cổ bất biến sao? Huống chi, cho dù là ở tổng bộ Emir, địa vị của Kim Thành Quân cùng Giả Lệ Nhĩ và Áo Lạc Tư đều như nhau, căn bản áp không được hắn, hiện tại ở trên địa bàn của hắn, hà tất khách khí chiều theo bọn họ.

Sắc mặt hai người đều không được tốt lắm, siết chặt nắm tay. Lê Hân cũng có chút khó xử, tỳ bà không phải đàn ghita và bass, vốn không tấu được nhạc khúc cuồng dã gì, hơn nữa hệ thống cũng không dạy hắn loại nhạc khúc này, thật sự có chút khó khăn. Bất quá Lê Hân trầm tư một hồi, trong đầu quanh quẩn nhạc khúc dân tộc lưu hành kiếp trước, liền gật gật đầu: “Thật ra ta chưa từng thử qua nhạc mang phong cách cuồng dã, bất quá cũng có chuẩn bị nhạc khúc, ta…… Hôm nay ở đại sảnh thử xem, vạn nhất đàn không hay, sẽ không dọa đến khách nhân đi?”

“Tùy tiện đi, dù sao cũng không có mấy người.” Sinh ý ở nguyên thủy tinh vốn không nằm ở quán bar, quán bar nhiều nhất chỉ là cái cứ điểm, đừng thấy phòng lớn như vậy, so với căn nhà nhỏ 40 mét vuông ở Emir còn muốn rẻ hơn, Kim Thành Quân mới không để bụng sinh ý của quán bar.

“Vậy thì tốt rồi.” Lê Hân ngượng ngùng cười cười, không phải hắn giả vờ, mà là thật sự không nắm chắc. Trong lòng có nhạc thì có, chính là vẫn không tự tin, không biết kỹ thuật của mình có thể hold hay không.

Ngồi ở trên đài, chuyên chú kiểm tra âm thanh tỳ bà, đột nhiên có chút tự tin. Dương cầm cũng có thể tấu ra loại âm thanh chấn động thanh triệt hòa cùng vận mệnh, như thế nào tỳ bà lại tấu không ra cuồng dã chứ? Âm nhạc không có biên giới, không có nhạc cụ tấu không ra nhạc, chỉ có nhạc sư kỹ thuật không thuần.

Vốn dĩ cổ nhân dùng tiếng tỳ bà để hình dung những từ tượng như thanh, tranh, keng, khanh, leng keng, tranh là  tiếng kim loại va chạm, keng là tiếng đồ vật kim loại va chạm, khanh là hình dung tiếng vang lớn, leng keng dùng để miêu tả âm thanh của ngọc bích. Những âm thanh này có chút thanh thúy có chút trầm ổn, cũng không phải hoàn toàn hỗn loạn, đây đại biểu cho bản thân tỳ bà cũng có tiềm chất cuồng dã!

Liền xem có thể đem nhạc khúc hold được hay không!

Cũng may một tràng vang dội những ca khúc của ‘Phượng Hoàng Truyền Kỳ’ (52) ở thế kỷ 21 đã làm Lê Hân thập phần mê muội, nghe vô số lần. Làm một ca sĩ, hắn đương nhiên sẽ đem toàn bộ biên khúc trong đó ghi lại, thời điểm đi vào thế giới này cải biên tỳ bà khúc, cũng cải biên mấy bài, đã âm thầm luyện qua, chỉ là phần lớn người trên tinh cầu Emir rất dễ phát cuồng, ca khúc hắn đàn cơ bản là loại dịu dàng, trước nay chưa từng thử qua phong cách này trước mặt người khác, không biết người nguyên thủy tinh có thể tiếp nhận hay không.

(52) Phượng Hoàng Truyền Kỳ (凤凰传奇– Phoenix Legend): là nhóm nhạc gồm nữ ca sĩ Dương Ngụy Linh Hoa và nam rapper Tăng Nghị. Âm nhạc của ban nhạc này pha trộn giữa âm nhạc dân ca với rap và hip hop tạo nên sự hấp dẫn lớn đối với người hâm mộ khắp nơi. Phoenix Legend gây tiếng vang lớn với màn trình diễn trên chương trình “Star Channel Boulevard” của CCTV năm 2005. Trong cùng năm đó, album đầu tay “Above the Moon” của họ đã trở thành bản hit ở Trung Quốc.

Đầu ngón tay ngừng trên tỳ bà, chợt hữu lực mà tấu lên.

Bản nhạc đầu tiên, đương nhiên là  khúc thành  danh của Phượng Hoàng Truyền Kỳ——《Ánh Trăng Trên Cao》.

Tiết tấu mạch lạc phóng khoáng trải qua hòa âm và hai lần biến đổi của Lê Hân, thần khúc nguyên bản đã thoát thai hoán cốt, rộng lớn đại khí, tiếng tỳ bà tranh keng hữu lực, không khí trong toàn quán bar lập tức nóng lên! Âm thanh mạnh mẽ của nhạc cổ điển chấn động cảm quan mọi người, mà Lê Hân lần đầu tiên sử dụng tinh thần lực diễn tấu ra ngoài. Hắn đem sự lý giải của mình vào trong nhạc khúc, lý giải về thảo nguyên, lý giải về bay lượn, về bầu trời toàn bộ đều được dung nhập vào trong nhạc khúc. Thảo nguyên mênh mông, ánh trăng trắng sáng,  tiếng vó ngựa du dương, tất cả đều làm người nhiệt huyết như vậy.

Vị khách ngồi trong góc im lặng uống rượu cao cấp lập tức trừng mắt, nhảy đến trước sân khấu. Cũng may Giả Lệ Nhĩ cùng Áo Lạc Tư có kinh nghiệm, biết người nghe ca khúc của Lê Hân cuối cùng đều sẽ kích động như vậy, hai người phân biệt đứng ở hai đầu sân khấu, như hai bức tường đè lại vị nhân muốn xông lên, nghiêm túc nói: “Không được quấy rầy tay nhạc!”

Vị nhân nguyên thủy tinh trừng mắt nhìn bọn họ một cái, tiếng nhạc trào dâng, cảnh sắc cưỡi ngựa lao nhanh trên thảo nguyên làm nhân tình kích động, rượu khơi dậy nhiệt huyết trên người, hơn nữa hai người kích thích như vậy, người nguyên thủy tinh liền muốn gây sự. Mà ngay lúc này, nhạc khúc đi đến đoạn chuyển tiếp, Lê Hân thừa dịp này nói: “Khách nhân nghe ca phía dưới, nếu thích bài hát này, có thể ca theo ta, nghe thêm vài lần, sẽ tự ca được.”

Hắn lớn tiếng nói, cao giọng hát lên, người nguyên thủy tinh nghe thấy hắn nói như vậy, liền ngồi xuống trước sân khấu, khẽ hát vu vơ theo Lê Hân. Kim Thành Quân ngồi trước quầy bar, ngay từ đầu chờ xem  chê cười Lê Hân, dần dần không tự chủ mà di chuyển chiếc ghế đến trước sân khấu, bắt đầu ngâm nga. Bài hát《Ánh Trăng Trên Cao》có giai điệu lặp đi lặp lại, trí nhớ Kim Thành Quân tốt, thời điểm Lê Hân lặp lại phần cao trào, hắn cũng đã có thể khẽ hát theo.

Một bài kết thúc, Lê Hân ngừng tay, người nguyên thủy tinh dùng sức vỗ tay, một người nguyên thủy tinh ngồi cạnh Kim Thành Quân lớn tiếng nói: “Còn chưa học được, lại ca thêm một lần!”

Kim Thành Quân cũng cảm thấy chưa đã thèm, phụ họa hai câu theo người nguyên thủy tinh, mới hô lên tiếng, liền thấy Lê Hân ôn nhuận nhìn mình, khóe miệng mỉm cười, hoàn toàn không có ý trách cứ, ngược lại còn vui vẻ khi được hắn thích.

Một loại cảm giác áy náy khi trách oan con nhà người ta cùng cảm giác bị ôn nhu vả mặt bạch bạch, khiến Kim Thành Quân có chút mất mặt, nhưng thật tình muốn nghe ca một lần nữa.

Theo hệ thống nhắc nhở【Đạt được 1 fans】, Kim Thành Quân phân phó nói: “Lấy loa phát thanh ra, phóng to hết mức có thể, để tất cả người vùng lân cận cảng tinh tế đều có thể nghe thấy mới được!”

Ở tinh cầu Emir, Phil có quá nhiều cố kỵ không dám công khai phát nhạc của Lê Hân, bây giờ hoàn toàn không sao cả, nơi này là nguyên thủy tinh, không chơi với đế quốc bên kia!

Biết khúc phong của mình có thể gây shock những người nguyên thủy tinh này, Lê Hân nhẹ mỉm cười, đồng ý yêu cầu khách nhân, tiếp tục tấu nhạc. Xem ra phong cách cuồng dã đúng là thông hành được ở nguyên thủy tinh a, tuy rằng âm nhạc vô biên giới, nhưng ở địa vực khác nhau người sẽ có sở thích khác nhau, vẫn là đúng bệnh hốt thuốc mới tốt, lần này đúng là nhờ Kim lão bản.

Tiếng tỳ bà dưới sức nóng tuyên truyền lan rộng khắp toàn bộ cảng tinh tế, kỳ thật bản thân cảng tinh tế nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh của nguyên thủy tinh, đến đây cơ bản đều là hải tặc tinh tế, bọn họ đến tinh cầu khác lộng kiếm thêm thu nhập, thuận tiện tới quán bar uống ly rượu đế quốc xa hoa. Mà lúc này bọn hải tặc vừa mới trở về, đã bị tiếng nhạc đang phát của quán bar cảng tinh tế làm cho chấn động rồi, một giọng ca nam cao ngút hát bài hát chưa bao giờ nghe qua, cái loại tiết tấu thanh thoát này, cái loại phong cách phóng khoáng này, cái loại  cảm giác khoan khoái chạy nhanh trên thảo nguyên rộng lớn này, thật là mỗi một âm phù đều nhìn thấy  trên người bọn hải tặc.

Bọn họ nhanh chóng hoàn thành hàng hóa (bẩn) trong tay, một thân phong trần mà chạy đến quán bar cảng tinh tế, lại không thấy được người diễn tấu, chỉ có mấy người nguyên thủy tinh ngồi trước sân khấu hồi vị, trong miệng khẽ ngâm nga bài hát hoàn toàn không đúng nhịp.

“Âm thanh vừa rồi, chuyện gì đã xảy ra?” Hán Tư Đốn tướng quân là nhân vật số 1 số 2 trong nhóm hải tặc tinh tế, bọn họ dựa theo cách xưng hô ở đế quốc tự sắp xếp biên chế cho mình, người đứng đầu tối cao cũng chính là nguyên soái cầm quyền người nguyên thủy tinh, phía dưới có 5 tướng quân, Hán Tư Đốn chính là một trong số đó, một trong 6 nhân vật tối cao đứng đầu nguyên thủy tinh.

Người nguyên thủy tinh không ai không biết 6 người này, huống chi trở về cảng tinh tế uống rượu phần lớn đều là hải tặc. Trông thấy đầu lĩnh của đầu lĩnh trực tiếp hỏi chuyện, khách nhân vội vàng trả lời: “Đó là một bài hát được hát bởi một ca sĩ mới ở cảng tinh tế, hôm nay mới tới, trước nay chưa từng nghe qua loại nhạc khúc này, vô cùng hay!”

Thường xuyên giao thiệp với Fire, Hán Tư Đốn và Kim Thành Quân cũng là người quen cũ, có nhân viên mới tới, y đương nhiên sẽ trực tiếp đến tìm Kim Thành Quân.

“Là ai đang hát? Vừa nảy ở bên ngoài ta chỉ nghe được một chút, để hắn ra hát thêm một bài đi.” Hải tặc luôn có một số thói quen bá đạo, Hán Tư Đốn cho dù mang danh là tướng quân, thì tính cách vẫn thập phần bá đạo.

“Cậu ta vừa mới đi rồi” Kim Thành Quân cũng tiếc nuối nói. “Ta cũng muốn để cậu ta hát thêm hai bài, chính là hai tên hỗn đản tới từ tổng bộ kia nói thân thể cậu ấy không tốt, mỗi ngày chỉ đàn một giờ, hôm nay là thử nước, lại không kiếm tiền, chỉ đàn một lát, ngày mai lại đến.”

“Tổng bộ? Người tinh cầu Emir tới? Đế quốc ca?” Người nguyên thủy tinh đều là điển hình hắc đế quốc, Hán Tư Đốn khẽ nhíu mày, tưởng tượng là  người đế quốc tới, hát có dễ nghe cũng cảm thấy khó nghe a.

“Không phải người đế quốc” Kim Thành Quân lắc đầu, nhớ đến dáng vẻ Lê Hân nói “Đế quốc và Emir đều dưỡng không ra thiếu niên có lễ phép như vậy ……  đáng yêu như tiểu động vật, ta không phải shota khống a, vì cái gì lại muốn sờ sờ cậu ấy như vậy, xoa xoa tay, hôn hôn khuôn mặt a?”

“Ngày mai, cậu ta sẽ đến sao?” Hán Tư Đốn có chút chờ mong hỏi, bài hát bên ngoài vừa rồi, làm y thật lâu không thể quên, muốn nghe lại một lần, muốn chính tai nghe ca sĩ hát, chứ không phải thông qua loa phát thanh.

“Tối mai 7 giờ rưỡi, cậu ấy sẽ đến, bất quá lần này nghe ca phải thu phí, không thể nghe không.” Giờ phút này Kim Thành Quân cùng A Mộc tinh thần đồng bộ.

Lê Hân bị người nhớ thương, sắc mặt tái nhợt nhìn đàn Tấn Mãnh long (52) đuổi theo phía sau phi thuyền, nói: “Nguyên thủy tinh, thường xuyên gặp nhiều khủng long như vậy sao?”

(52) Tấn Mãnh long: tên tiếng anh là Velociraptor, thuộc chi Dromaeosauridae có kích thước trung bình. Là một động vật ăn thịt nhỏ được săn theo bầy. Chúng có cánh nhưng đôi cánh ngắn ngủn chỉ giúp chúng giữ thăng bằng chứ không bay được.

Chúng có cánh nhưng đôi cánh ngắn ngủn chỉ giúp chúng giữ thăng bằng chứ không bay được

“Không có a” Áo Lạc Tư cũng kỳ quái. “Những sinh vật nguyên thủy này thật sự rất ẩn a, đừng nhìn thân hình rất lớn, lúc ta và Giả Lệ Nhĩ đi săn rất ít khi đụng phải chúng nó.”

Hắn mới đến hai ngày mà thôi, cũng đã thấy hơn 10 con rồi!

【Hệ thống: Chúc mừng ký chủ đạt được 17 fans (phi nhân loại). 】
Bình Luận (0)
Comment